Cô trả lời rất sảng
khoái, không chùn bước cũng không xấu hổ, khiến cho người ta cảm thấy
bất ngờ. Hơn hết là có trò hay để xem, tất cả mọi người rất hưng phấn.
Lý Tinh Truyền rất có hứng thú, hai tay đan lại với nhau trên bàn bài, khoé miệng tươi cười, nói: “Đánh bài kiểu gì? Tuỳ cô.”
Dư Y hơi đăm chiêu, một lát thì cười nói: “Hay là xúc xắc đi.”
Trong thế giới giải trí
thường sử dụng xúc xắc, ba con xúc xắc được đặt trong một cái lồng thuỷ
tinh, bên ngoài lồng thuỷ tinh có chụp một cái chung. Sau khi nhà cái
lắc xúc xắc xong, khách chơi có thể đặt cược. Cách đặt cược gồm đặt tổng số nút hay đoán đại tiểu. Đặt tổng số nút tức là đoán xem các nút trên
ba con xúc xắc bên trong là bao nhiêu, còn đặt đại tiểu thì đơn giản hơn nhiều. Từ bốn đến mười nút là tiểu, từ mười một đến mười bảy nút là
đại, nếu ba mặt đều là nhất thì khách thua, nhà cái ăn trọn.
Đối với khách chơi mà
nói, đặt đại tiểu luôn có phần thắng cao hơn là đoán số nút, nhưng gặp
phải Lý Tinh Truyền thì xác suất này lại mất đi hiệu lực, bởi vì Lý Tinh Truyền nghe và đoán được tiếng xúc xắc.
Ngày đó Nguỵ Tông Thao
chỉ vào video theo dõi trên máy tính, nói: “Trước kia hắn ta có một thói quen, khi bắt được bài tốt thì chân của hắn ta sẽ nâng lên một chút,
khi bắt được bài có khả năng thất bại nhưng cũng có phần thắng thì hắn
ta sẽ rờ ngón áp út.”
Cô nhìn về phía bàn đánh
bài ở đối diện, chuyên gia còn đang dạy A Thành, chỉ ra cho cậu ta vài
động tác nhỏ mà ngay cả chính mình cũng không chú ý tới. Những động tác
này một khi xuất hiện ở trên bàn bài , đối mặt với Lý Tinh Truyền thì sẽ không có phần thắng gì đáng kể.
“Mỗi người đều có một ít
ngôn ngữ cơ thể của riêng mình, nhưng phần lớn ngôn ngữ cơ thể vẫn giống nhau. Người bình thường thì cười khi vui vẻ, nhíu mày khi có nghi vấn,
khi nói dối thì ánh mắt sẽ nhìn về bên trái. Có lẽ em cảm thấy rằng vẻ
mặt của mình bình thường, nhưng bản thân em vốn không để ý tới loại ngôn ngữ cơ thể trong tiềm thức này. Mà hiện tại…”
Nguỵ Tông Thao chỉ vào
màn hình một lần nữa: “Lý Tinh Truyền đã khắc phục được những động tác
nhỏ của mình. Bắt đầu giây phút đầu tiên, từ khi em ngồi vào bàn bài
chung với hắn ta, thì chỉ có hắn quan sát em, em không thể quan sát hắn
ta nữa, chỉ có thể cung cấp những tin tức sai lệch để dẫn tới lầm lẫn.
Nhưng muốn cho hắn ta mắc mưu thì rất khó, cho nên người bình thường
nhất thiết đừng tìm hắn ta cờ bạc.”
Anh nói câu cuối cùng rất nhẹ: “Chết như thế nào cũng không biết.”
Dư Y rất rõ ràng điểm
này, cho nên tuyệt đối sẽ không cùng hắn ta chơi loại bài có kỹ thuật
quá cao, chỉ có xúc xắc là loại trò chơi đối với người bình thường mà
nói là toàn bộ dựa vào vận may, thì cô mới có thể có vài phần thắng.
Giám thị đến chậm, khi
chạy tới thì hai người đã quyết định ván bài. Anh ta cầm lấy máy bộ đàm
hỏi tình huống ở phòng theo dõi, mày nhíu lại có chút lo lắng, muốn ngăn lại nhưng không dám, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định gọi điện
thoại báo cho Trang Hữu Bách. Bên cạnh anh ta bỗng nhiên có người nói:
“Dù sao nội trong một giờ Lý Tinh Truyền cũng đã thắng liên tục, còn
tiếp tục như vậy thì Thế giới giải trí khỏi cần phải mở cửa kinh doanh.
Cậu để cho cô Dư đánh cuộc một phen.”
Trần Nhã Ân cười nhạt, khoanh tay đứng ở một bên.
Ván bài bắt đầu, người đã vây thành hai vòng ở trước bàn đánh bài. Tất cả mọi người thật im lặng, vẻ mặt chờ mong nhìn vào tay của Lý Tinh Truyền, chờ cho hắn ta đặt
cược. Dư Y ung dung nhàn nhã, dằn cái chung lại, bàn tay phủ ở trên chỗ
tay cầm, chậm rãi ấn một cái. Như là một pha quay chậm, Lý Tinh Truyền
có thể thấy ngón áp út của cô hơi hơi nhếch lên, ngón trỏ cùng ngón giữa dùng sức, bàn tay rất đẹp, móng tay không để dài. Hắn ta tập trung tinh thần nhìn, thấy Dư Y lại ấn tay xuống một lần nữa thì chú ý lắng nghe,
bên tai lại bỗng nhiên có một luồng khí nóng thổi tới: “Anh à, em giúp
anh ngăn chặn xui xẻo được không?” Giọng nói vang dội. Lý Tinh Truyền
đẩy mạnh cô ta ra rồi quay đầu lại thì thấy bảng đèn đặt cượt sáng lên.
Dư Y cười nói: “Xin mời đặt cược.”
Lý Tinh Truyền nhíu mày,
nhìn thoáng qua chung xúc xắc, lại nhìn về phía chỗ đặt cược trên mặt
bàn, chậm chạp không có một động tác nào. Mọi người kiểng chân trông
ngóng, một lát sau mới thấy hắn ta chậm rãi nâng tay, đặt đại.
Đặt đại tiểu, tỉ lệ chung tiền chỉ có 1:1, không giống với lúc trước hắn ta toàn đặt số, tỉ lệ
chung tiền thắng rất lớn. Xem ra lần này hắn cần cẩn thận một chút.
Khách đánh bài đều đặt
cược theo hắn ta. Dư Y nâng chuông lên, đặt cược ngừng lại, cô nói một
tiếng “Mở”, rồi chậm rãi mở cái chung ra. Kết quả ngoài dự kiến của tất
cả khách đánh bài, một con xúc xắc hai nút, hai con xúc xắc ba nút, tổng cộng là tám nút, mọi người ồ lên.
Lý Tinh Truyền cười cười như không quan trọng: “Tiếp tục.”
Cũng không ngờ Dư Y đột nhiên nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không có nói rõ ràng, một ván định thắng thua.”
Thắng thì một ván quyết
định, thua thì ba ván quyết định. Cô đã sớm tính toán thật tốt, nhưng cô quên là có khách đánh bài ở chung quanh, chỉ nghe Lý Tinh Truyền nhẹ
nhàng bâng quơ nói một câu: “Một ván định thắng thua? Xem ra là đã làm
thất vọng mọi người rồi.”
Mấy người khách đánh bài
đi theo Lý Tinh Truyền để thắng dễ dàng thì dĩ nhiên không hy vọng hắn
ta rời đi nhanh như vậy, sau khi nghe thế thì lập tức chỉ trích Dư Y:
“Lúc bắt đầu sao cô không nói rõ ràng, từ trước đến nay đều là ba ván
thắng hai, cho tới bây giờ chưa thấy qua một ván là quyết định!”
Bọn họ tranh luận không
ngừng. Dư Y quét một vòng, nhìn thấy giám thị cùng Trần Nhã Ân đứng ở xa xa, không có ý kiến gì tới. Cô nhíu mày, đành phải nói: “Còn lại hai
ván.”
Ván thứ hai bắt đầu, Dư Y làm theo như trước, người phụ nữ tiến đến nói chuyện bên tai Lý Tinh
Truyền lúc trước lại chen lên một lần nữa, nhưng lần này cô ta bị hai gã đàn ông vạm vỡ ngăn lại không thể đến gần. Hai gã đàn ông này vẫn luôn
đứng ở gần đó, thì ra là người tuỳ tùng của Lý Tinh Truyền.
Dư Y nhìn về đầu bên kia, trên tay hơi chần chờ, đợi vài giây không thấy bên kia có phản ứng,
trái lại Lý Tinh Truyền đang thúc giục: “Cô Dư?”
Dư Y không còn cách nào,
chỉ có thể ấn tay xuống. Lý Tinh Truyền tập trung suy nghĩ, cười đặt
cược thẻ đánh bài ở khu số. Mấy người khách đánh bài cùng cược theo. Dư Y đã có dự cảm, khi mở chung ra thì cũng không có ngạc nhiên.
Lý Tinh Truyền thắng, nhà cái chung một số tiền lớn.
“Thật xin lỗi, cô Dư.” Trước mặt Lý Tinh Truyền lại nổi lên một đống cao thẻ bài.
Dư Y cười nói: “Biết đâu
sau đó tôi cũng nói thật xin lỗi với anh.” Cô liếc mắt nhìn hai người
đàn ông còn đang tranh chấp cùng với người phụ nữ kia. Sao mà không biết kêu ra tiếng? Dư Y híp mắt lại, có chút sốt ruột, động tác trên tay
chậm lại. Một lát sau bỗng nhiên thấy người phụ nữ kia nhìn lại đây, cô
nhíu mày liếc mắt nhìn Lý Tinh Truyền một cái, lúc này mới bắt đầu động
tác.
Ván thứ ba, khách đánh
bài xoa tay, càng thêm hưng phấn. Nhưng thật ra thì Lý Tinh Truyền vẫn
không chút để ý đến, cười nhìn Dư Y ấn tay xuống, vừa mới một chút thì
bỗng nhiên chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hét chói tai. Âm
thanh không ngừng tới gần hắn ta, mà ngay trong lúc đó tay Dư Y đã ấn
xuống ba lần, hắn ta không có nghe rõ cái gì cả.
Lý Tinh Truyền nhìn nhanh về phía Dư Y, thấy cô tươi cười thanh nhã. Hắn ta lại quay đầu nhìn
thoáng qua người phụ nữ đã sáp lại gần vài ba lần, một đầu tóc vàng, mặc một bộ áo đầm khiêu gợi bó sát người. Giám thị ở một bên đã tiến lên
quở mắng cô ta: “Mã Đế Na, cô làm gì vậy!”
Lý Tinh Truyền bỗng cười
cười, nhìn về phía Dư Y một lần nữa, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt này. Hắn
có chút bất đắc dĩ, đang muốn đặt cược thẻ đánh bài đang xoay chuyển ở
trong tay thì nghe thấy một giọng nói được truyền đến từ xa: “Ván này bị quấy nhiễu, không bằng tôi tiếp anh Lý đánh lại ván này lần nữa.”
Người mới tới từng bước một đến gần, trên người mặc một bộ âu phục thường màu đen (casual suit: âu phục thường: bao gồm áo vest và áo sơ mi, quần tây cùng màu, không thắt cà vạt), cao lớn vạm vỡ, uy nghiêm đáng sợ, đi theo phía sau là hai người đàn
ông. Anh ta đi tới bên cạnh bàn bài, mặt không chút thay đổi, đứng đó
nói: “Một ván show hand, thế nào?” Giọng nói mạnh mẽ, trầm thấp, đúng là Nguỵ Tông Thao.
Lòng Dư Y bình tĩnh lại một cách khó hiểu, ngược lại nhịp tim đập lại bắt đầu thình thịch thình thịch.
Ván trọng yếu thứ ba vẫn
được tiến hành ở đây. Dường như Nguỵ Tông Thao không thường lui tới nơi
thấp như vậy. Khách đánh bài hỏi thăm một hồi mới biết được đối phương
chính là ông chủ lớn của Thế giới giải trí, không khỏi nhìn vào một cách nghiêm chỉnh. Tiếc là lần này bọn họ không thể đặt cược nữa.
Hai đầu của bàn bài, Nguỵ Tông Thao và Lý Tinh Truyền đứng ở nơi đó, Dư Y đã đứng sang một bên.
Mã Đế Na chen lại đây, hưng phấn nhỏ giọng nói: “Có phải vừa rồi tôi
thật thông minh không? Tôi nhìn thấy bạn có ý bối rối liền lập tức kêu
lớn lên, bạn làm hại tôi bị giám thị mắng, ui chà!”
Dư Y cười cười: “Khiến bạn bị oan ức rồi, cám ơn.”
Nói đến cũng khéo, một
tuần trước Dư Y bắt đầu làm việc ở bàn bài tại đây, từng nói qua với Mã
Đế Na chuyện “Nghe xúc xắc”. Cô nghĩ Lý Tinh Truyền còn chưa có rời đi,
chung quy vẫn cảm thấy rằng hắn ta không có lòng tốt, bởi vậy cô sớm đã
bàn bạc với Mã Đế Na, ‘phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ’ nên đã tập
thử trước. Vừa rồi cô thấy Mã Đế Na chuyển động ở gần đó, ánh mắt nhìn
nhau ngầm hiểu, lúc này cô mới ấn xuống. Thuật đánh bài của cô không
giỏi, vận may cũng không nhất định ai tốt hơn ai.
Giờ phút này chung quanh
bàn bài một mảnh yên tĩnh, ngay cả khách đánh bài ở bàn khác cũng vây
lại đây. Trang Hữu Bách lấy cái chung của Dư Y đi, rồi lấy ra hai cái
chung mới toanh. Nguỵ Tông Thao xoè tay ý nói: “Kiểm tra không có vấn
đề, chúng ta dựa theo quy luật cũ.”
Không ai biết được quy
luật cũ của bọn họ là gì, chỉ có bọn họ biết. Lý Tinh Truyền cong môi
lên, cầm lấy sáu con xúc xắc, xoay chuyển ở trong tay rồi ném vào cái
chung, trầm giọng nói: “Bắt đầu.”
Dứt lời thì cái chung lập tức bị cầm lên, hai người bắt đầu lắc xúc xắc. Tất cả mọi người có thể
nghe thấy âm thanh xúc xắc va chạm. Nguỵ Tông Thao nói: “Công lực của
anh Lý có tiến bộ hơn so với quá khứ.”
“Quá khen, anh Nguỵ cũng vậy.”
Hai người càng không
ngừng lắc cái chung. Dư Y nín thở tập trung, dán chặt mắt vào Nguỵ Tông
Thao. Thế tay của anh đều đặn, khi thì lên cao khi thì hạ xuống. Âm
thanh của cái chung của hai bên thật hỗn loạn, cô thấy không nghe rõ ai
với ai, không biết bọn họ phải đấu với nhau như thế nào.
Cái chung được lắc chừng
ba phút, giữa lúc mọi người càng ngày càng sốt ruột thì bỗng nhiên nhìn
thấy thế tay của hai người thay đổi, “rầm” một tiếng, chung xúc xắc đều
ăn ý ụp ở trên bàn. Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy Lý Tinh Truyền bỗng nhiên vỗ lên mặt bàn một cái. Bàn bài vốn vững chắc cũng bị lung lay mạnh một cái.
Dư Y trừng to mắt, bọn họ đang đấu đại tiểu, mà giây phút cuối cùng Lý Tinh Truyền làm xáo trộn xúc xắc của Nguỵ Tông Thao.
Lý Tinh Truyền cười nói: “Mở.”
Nguỵ Tông Thao cong môi, nhìn thoáng qua đống thẻ bài cao cao ở trên bàn, chậm rãi nói: “Đáng tiếc, mười hai triệu…”
Hai người đều tự mở chung xúc xắc ra, khách đánh bài ở xung quanh kinh ngạc hô lên một hồi.
Lý Tinh Truyền mười bảy nút, nhưng mà Nguỵ Tông Thao là con báo, mười tám nút!
Câu nói kia của Nguỵ Tông Thao rốt cuộc cũng nói hết: “Lại quay về tôi.”
Lý Tinh Truyền trố mắt, không dám tin, dán mắt vào ba con xúc xắc ở trước mặt, ba con sáu, mười tám nút.
Rốt cuộc là thuật cờ bạc
của Nguỵ Tông Thao đã đến mức nào rồi? Sau một cái vỗ của Lý Tinh
Truyền, anh thế nhưng lại là ba con sáu. Dư Y trợn mắt há hốc mồm, ánh
mắt liên tục di chuyển giữa Nguỵ Tông Thao và xúc xắc. Mã Đế Na không có nhìn ra sự kỳ lạ ở trong đó, vỗ tay, trực tiếp la lên: “Ông chủ thật
giỏi!”
Lý Tinh Truyền cười nhạt: “Vài năm không gặp, quả thật là không giống nhau.”
Nguỵ Tông Thao rốt cuộc
tươi cười với hắn ta: “Vài năm không gặp, anh vẫn giống như xưa, nếu anh không vỗ một cái thì ván này anh sẽ thắng.”
Khi hai bên đều có thể
chế ngự được ngôn ngữ cơ thể của mình, nếu muốn hiểu biết người kia thì
chỉ có thể bí mật dò xét thái độ làm người của đối phương.
Lý Tinh Truyền vẫn trước
sau như một quỷ kế đa đoan, nham hiểm xảo quyệt. Mấy năm gần đây hắn ta ở nước ngoài đấu với người ta đã quen dùng một chiêu này. Từ trước khi
khi hắn ta bước vào Singapore lần nữa thì anh đã điều tra rõ toàn bộ,
sao lại để cho hắn ta đạt được.
Những mặt xúc xắc cuối
cùng mà anh lắc không phải là ba mặt sáu, sau đó Lý Tinh Truyền gõ một
cái, sức không mạnh không nhẹ, đó là phần lực đã lắc thay cho anh vào
phút cuối cùng, khiến cho xúc xắc chuyển sang sáu.
Mười hai triệu quay về
sòng bạc. Nguỵ Tông Thao sải bước rời đi, để lại những người liên can
bàn luận sôi nổi. Anh cũng không quay đầu lại, nói: “Cô Dư, đến văn
phòng của tôi.”
Khi đi qua bên cạnh Trần Nhã Ân, anh cũng không có dừng lại, mắt không chớp, lạnh lùng nói: “Cô tự lo thân mình cho tốt đi.”
Trần Nhã Ân cứng đờ, không nhúc nhích đứng tại chỗ.
Đi vào văn phòng, Nguỵ
Tông Thao lạnh lùng nhìn Dư Y. Dư Y không biết tại sao hơi chột dạ, vội
vàng giải thích: “Em đã bàn bạc thật tốt với Mã Đế Na, gặp phải chuyện
như thế này thì Mã Đế Na sẽ giúp em nhiễu loạn âm thanh, lần này em và
Lý Tinh Truyền chỉ là đánh cuộc vận may.”
Nguỵ Tông Thao ngắt lời cô: “Vận may của em chắc chắn là tốt?”
Dư Y cười nói: “Cho dù
thua cũng không sao. Nếu thua thì em chỉ là đăng ký đi Campuchia cùng
với hắn ta, không phải anh cũng có thể ngồi cùng chuyến bay sao? Vậy thì có gì khác nhau? Tóm lại không thể để cho hắn ta tiếp tục thắng, nếu
không khách đánh bài ở mấy trăm bàn bài sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn ta
hấp dẫn lại đây. Hắn ta thật tình muốn gây rối.”
Dừng lại một chút, Dư Y
lại nói: “Sao anh tới nhanh như vậy? May là anh đã đến, nếu không ván
cuối cùng em thật sự có chút không muốn mở.”
“Anh thấy lá gan của em
rất lớn.” Nguỵ Tông Thao vứt cái máy tính đến trước mặt cô. Hình ảnh
trên màn hình cho thấy Dư Y đang phụ trách bàn tài xỉu.
Từ đầu tới cuối anh đều
theo dõi cô, cho dù anh có rời khỏi sòng bạc nhưng nhất cử nhất động của Dư Y vẫn ở trong phạm vi tầm mắt của anh. Dư Y không biết nói anh như
thế là tốt hay không nữa, lúc thì cô tức giận lúc thì cảm thấy ngọt
ngào. Nhưng cô vẫn không rõ anh làm như vậy là có ý gì.
Cô cũng không biết là Lý
Tinh Truyền và Trần Chi Nghị có quen biết. Nguỵ Tông Thao hơi đăm chiêu
nhìn cô, cũng không nhiều lời, thuận tiện tiết lộ chung xúc xắc trước
khi Trang Hữu Bách chạy tới là ba con xúc xắc tổng cộng mười lăm nút, là đại.
Dư Y trừng mắt, cười nói: “Vận may của em tốt.”
“Lá gan của em đủ lớn.”
Nguỵ Tông Thao vuốt vuốt tóc cô, nhịn không được hôn cô một ngụm: “Hôm
nay làm tốt lắm, em chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ đi Campuchia.”