Trần Nhã Ân đứng ở ngoài cửa, nói: “Chú Tuyền, tôi có chút chuyện muốn tìm chú thương lượng.”
Mưa to rốt cuộc rơi, nhắc nhở mọi người mùa mưa chưa có chấm dứt. Mái hiên cửa sổ cùng đường xá
gập ghềnh bị mưa to quất mạnh vào, ban đêm không có yên ả một chút nào.
Trong phòng bệnh ở bệnh
viện, màu ánh đèn ấm áp chiếu sáng căn phòng, hoàn toàn khác với thế
giới bị mưa to cọ rử ở bên ngoài cửa sổ, nơi này an nhàn lại ấm áp.
Dư Y rót một ly nước ấm,
để cho nguội rồi sau đó lại thử độ ấm, lúc này mới đưa ly nước cho Ngô
Thích. Ngô Thích liếc nhìn cô một cái, chậm chạp tiếp nhận, uống một
ngụm rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Dư Y cười nói: “Không cần cảm ơn.”
Ngô Thích cũng không phải cái gì đều không hiểu, chỉ cần đối phương nói chuyện đàng hoàng với anh ta, nói chậm một chút thì anh ta vẫn có thể hiểu. Chẳng qua là anh ta
có một chút chướng ngại xã giao, trí khôn có một chút chậm, tính tình
cũng không tốt lắm, nhưng anh ta có thể nói chuyện bình thường, có yêu
thích của mình – ví dụ như trước kia anh ta không thích Dư Y, hiện tại
anh thích Trần Chi Nghị.
Dư Y nhẹ giọng nói khẽ:
“Anh bị thương, đói bụng cũng không thể ăn cơm. Nếu đói bụng thì tôi đi
nấu một chút cháo cho anh, anh nên ăn cái gì đó dễ tiêu, không thể ăn
thịt cá.”
Ngô Thích gật gật đầu, Dư Y suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Vết thương của anh còn đau không?
Hôm nay tại sao anh lại một mình chạy ra ngoài khách sạn?”
Ngô Thích lại bắt đầu
không để ý tới cô, cúi đầu cắn miệng ly. Rõ ràng là một người lớn như
vậy rồi mà hành vi cử chỉ lại giống như một đứa con nít. Mũi Dư Y chua
xót, nhịn không được nắm lấy tay anh ta. Ngô Thích dường như cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không kháng cự, buông ly nước ra, chỉ biết để
cho cô cầm.
Tay anh ta rất lớn, xứng
với thân hình to cao, trên tay toàn là thịt, không có vết chai gì. Dư Y
từng chú ý qua tay của Ngô Phỉ, cô ta không có mệnh tốt như vậy, còn
chưa tới ba mươi mà hai tay vừa đen vừa thô ráp, hoàn toàn không giống
với Ngô Thích.
Ngô Thích lớn lên trong
tình yêu thương, thương hại của cả nhà. Có lẽ anh ta lãnh đạm xa cách
đối với người ngoài, nhưng đối với người nhà thì anh ta lại dùng phương
pháp độc nhất của mình mà yêu thương. Ví dụ như anh ta sẽ lén giấu đi
chìa khoá của sòng bạc vì không muốn cho bà chủ làm việc vất vả, ví dụ
như anh ta đem chân gà ở trên bàn cho Ngô Phỉ, nói dối là ngại bẩn, vì
muốn cho Ngô Phỉ nếm thử chút chân gà ngon.
Dư Y cầm lấy bàn tay to
của anh ta, mỏi mệt cùng xót xa trở thành hư không. Cô vẫn còn có người
thân, rất hy vọng tối nay có thể dài một chút.
Phòng bệnh từ đầu tới
cuối yên tĩnh, không ai tiến vào quấy rầy. Dư Y cùng Ngô Thích nói
chuyện hồi lâu, nhìn thấy mưa vẫn không ngừng, cô trước sau vẫn nhớ mong Nguỵ Tông Thào, nhịn không được lại gọi điện thoại cho chú Tuyền.
Nhưng mà nới có hơn bảy
giờ, có lẽ chú Tuyền đang ăn cơm, điện thoại vang hồi lâu ông ấy mới bắt máy. Dư Y vội vàng hỏi: “Chú Tuyền, có tin tức của A Tông không?”
Chú Tuyền trả lời: “Hiện giờ ông chủ tốt lắm, cô Dư đừng lo lắng, lúc này bọn họ hẳn là đã tới thành phố cổ.”
Giọng điêụ của Dư Y thả
lỏng, lại hỏi: “Bọn họ có mang trang bị phòng mưa không? Có mang lều
trại không? Buổi tối nghỉ ngơi ở đâu?”
Chú Tuyền trả lời từng
câu, lễ độ rập khuôn. Rốt cuộc Dư Y yên lòng, ngập ngừng nói: “Buổi tối
hôm nay tôi muốn ở lại bệnh viện tiếp người bạn.” Dừng một chút, cô che
di động nhỏ giọng nói: “Trần Chi Nghị đã ở đây, Lý Tinh Truyền hẳn là
cũng đã tới rồi. A Tán không cần phải ở Phnom Penh nữa, nếu có thể thì
kêu anh ta cũng tới đây đi.”
Chú Tuyền im lặng một lát, rồi nói: “Được.”
Mưa đêm ở rừng nhiệt đới, khắp mọi nơi đều không thể biết trước được nguy hiểm.
Ban đêm không thể gấp rút đi, không có ánh trăng dẫn đường, trong rừng núi này vô cùng dễ dàng bị lạc phương hướng. Nguỵ Tông Thao không thể tuỳ tiện đi về phía trước.
Không gian trong khe núi
nhỏ hẹp, khó khăn lắm mới có thể chứa được ba người. Mưa không ngừng tạt vào, vừa ẩm ướt vừa oi bức. Trang Hữu Bách lấy ra lều trại đơn giản từ
trong ba lô, dùng nhánh cây qua loa chống lều trại lên, tạm thời che ở
miệng khe núi, ngăn cản một phần mưa. Bọn họ khôn thể đốt lửa, cũng
không thể bật đèn pin, đề phòng sự chú ý của khách không mời mà đến.
Người thôn dân đã ngất
đi, tạm thời không có nguy hiểm gì tới tính mạng. Nhưng nếu anh ta không được chữa trị kịp thời thì chân có lẽ sẽ bị tàn phế. Trang Hữu Bách
nói: “Tổng giám đốc Nguỵ, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?”
Hít thở của Nguỵ Tông
Thao trầm ổn, vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm nay bọn họ đã đi rất
nhiều vì để ngừa ngộ nhỡ, thể lực đã hao hết. Lương thực dự phòng cũng
không có dồi dào, nhỡ ra bị nhốt nhiều ngày, tiếp theo phải đối diện với thức ăn và nước bị cắt đi.
“Quách Quảng Huy…” Nguỵ
Tông Thao dường như đang lẩm bẩm, cũng không có trả lời câu hỏi của
Trang Hữu Bách, chỉ nói: “Không có khả năng chỉ có hai người lính đánh
thuê, ở nơi khác nhất định còn có mai phục. Tôi từng cùng Quách Quảng
Huy tiếp xúc qua vài lần, tuy rằng tính cách của ông ta lập dị, nhưng
không có lý do muốn giết người với tôi.”
Trần Hữu Bách ngập ngừng
nói: “Chẳng lẽ đây cũng là một trong những thử thách? Khảo nghiệm chúng
ta có thể sống tìm được ông ta hay không?”
Nguỵ Tông Thao cười nhạo, liếc mắt nhìn người thôn dân nằm ở một bên, ở trong bóng tối nhìn không rõ, cũng không biết bây giờ người thôn dân có còn hít thở không. “Nếu
ông ta thật sự làm khảo nghiệm như thế này…” Nguỵ Tông Thao thầm suy
đoán, nói: “Vậy thì đến lúc đó tôi sẽ trả lại cho ông ta gấp mấy lần!”
Anh sống đến bây giờ còn
chưa có ai dám chống đối anh, làm ra loại chuyện này. Ai cho anh một đao thì anh nhất định hoàn lại cho đối phương mười đao, chỉ có một người
ngoại lệ, đó chính là Dư Y.
Nguỵ Tông Thao chưa bao
giờ nghĩ tới mình lại nuông chiều một người phụ nữ như vậy. Khi ở Nho An Đường thì mặc kệ cô làm ầm ĩ, sau khi rời khỏi Nho An Đường lại còn
mang theo cô. Anh trước sau luôn nhớ rõ năm đó trong camera theo dõi Dư
Y, thân hình trần truồng đẹp không sao tả xiết, thế cho nên đoạn trí nhớ này đã lưu lại mấy năm. Khi anh tìm ra cô ở trên du thuyền chở khách,
nhưng anh đối với cô vẫn nhân từ như vậy, không nỡ làm thương tổn cô một chút nào.
Mưa rất lớn, luôn luôn
còn có tiếng sấm tia chớp, bên tai đều là tiếng mưa rơi tí tách. Nguỵ
Tông Thao tưởng tượng Dư Y đang ở ngay bên cạnh anh vào lúc này, hổn hển mắng anh chán sống, vì sao không mang cô theo cùng. Thì ra Dư Y để ý
đến anh như vậy, người phụ nữ này rốt cuộc đã học không rời khỏi anh
được. Làm sao anh có thể khiến cho cô lo lắng quá lâu.
Anh phải chạy trở về
nhanh một chút, ôm cô hôn nhẹ nhàng một cái, trấn an cô thật tốt. Anh
còn chưa có cưng chiều cô đủ, không thể lãng phí nhiều thời gian.
Nguỵ Tông Thao vén lều
lên nhìn ra ngoài, tia chớp đánh xuống, ánh sáng chém ngang bầu trời và
rừng cây. Anh nói: “Bây giờ lại xuất phát, lính đánh thuê chưa chắc bán
mạng như vậy.” Anh lại liếc nhìn người thôn dân một cái, nói: “Để lại
nước cùng đồ ăn cho anh ta.”
Trong phòng bệnh không có tiếng động, Ngô Thích ngủ không được, tựa vào đầu giường nhìn Dư Y đang ghé vào tủ đầu giường. Anh ta nhịn không được, nhích mông tới gần cô
một chút, trong lòng có một chút cảm giác kỳ lạ mà anh ta không nói rõ
được. Anh ta chậm rãi vươn tay, có chút cẩn thận cùng khẩn trương. Ngón
tay thiếu chút nữa là đụng tới tóc của cô, bỗng nhiên chợt nghe có người gõ cửa hai cái. Ngô Thích lập tức rụt tay về, chột dạ nhìn về phía cửa: “Trần…”
“Suỵt…” Trần Chi Nghị
ngăn Ngô Thích lại, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại. Người vệ sĩ ngoài cửa gục đầu xuống, không biết là đang ngủ hay là đang nhắm mắt nghỉ
ngơi, cà phê ở bên cạnh cũng chưa hề đụng tới, đã lạnh đi.
Trần Chi Nghị chậm rãi đi tới bên cạn Dư Y, thật cẩn thận vén tóc đang che ở trên mặt cô ra đằng
sau, rốt cuộc lộ ra cả khuôn mặt của cô.
Hai tháng trước cô còn
rất gầy, hiện giờ trên mặt dường như nhiều thêm một ít thịt, hai má hồng hào, ngay cả khi ngủ khoé miệng cũng giương lên, hơi thở nhẹ nhàng,
bình thản lại ngoan hiền. Đã lâu rồi anh không có nhìn thấy bộ dáng này
của cô, ấn tượng gần nhất cũng là năm cô mười bảy tuổi – sau khi cô
trúng mưa, sốt phải nằm viện, cô nằm im lặng trên giường bệnh vô cùng
ngoan hiền. Anh đã buông thả bản thân, trong đêm tối lén kéo cô vào
trong ngực. Thật ra khi đó anh đã nghĩ thấy rất đủ, nhiều năm sau anh
cũng cho là như vậy, nhưng bản chất con người lúc nào cũng là lòng tham
không đáy.
Ngô Thích dùng giọng the thé nói: “Cảnh sát Trần, em ấy đang ngủ.”
Trần Chi Nghj cười nhạt: “Ừ, tôi biết.”
“Cảnh sát Trần, em ấy là em gái của tôi, tại sao tôi không thể nói cho em gái tôi biết?”
Ngô Thích muốn biết vì
sao không thể nói chuyện Dư Y là em gái anh ta cho Ngô Phỉ biết. Anh ta
nửa hiểu nửa không đối với lời của Trần Chi Nghị. Trước khi rời khỏi
Phnom Penh, Trần Chi Nghị đã lặng lẽ nói qua chuyện này với anh ta, vừa
rồi Trần Chị Nghị lại nhỏ giọng kêu anh ta gọi Dư Y một tiếng “em gái”.
Ngô Thích làm theo, không ngờ Dư Y lại trở nên dịu dàng như vậy.
Trần Chi Nghị ngồi vào
bên giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Dư Y, nói: “Tôi không muốn làm
cho cô ấy giận, cô ấy không muốn cho người khác biết.”
Ngô Thích bỗng nhiên trở nên thông minh: “Cảnh sát Trần, anh thích Dư Y?”
Trần Chi Nghị cười cười:
“Ừ, rất thích.” Anh đã không còn có hỉ nộ ái ố, không có yêu thích cùng
cảm giác, anh si mê Dư Y nhiều năm như vậy, những cái này đã trở thành
thói quen. Dư Y rời khỏi Hải Châu, anh cũng rời khỏi Hải Châu. Thời gian năm năm anh vẫn không thể nào thay đổi thói quen. Khi anh ở trong khách sạn của Ngô Phỉ nhìn thấy Dư Y lần nữa thì anh giống như bỗng nhiên
bừng tỉnh từ trong mộng, tất cả đều trở nên tốt đẹp lên. Cô gái nhỏ của
anh đã trở lại, cô ấy trở về vì anh ruột của mình. Anh muốn cho cô lại
vì anh của mình mà ở lại.
Trần Chi Nghị nhìn Dư Y
không hề chán. Anh sợ Dư Y tỉnh lại, ngón tay chỉ nhẹ nhàng xoa ở trên
mặt cô, một chút lực cũng không dám dùng. Thậm chí anh hơi kích động,
tim đập không ngừng tăng nhanh, thế nhưng vẻ mặt của anh vẫn thản nhiên
như cũ.
Ngô Thích có chút không hiểu, không thích đối với hành vi của anh, nhíu nhiú mày, lại nhỏ giọng nói: “Anh đừng đánh thức em ấy!”
Trần Chi Nghị cười cười: “Ừ.”
Miệng anh đồng ý, nhưng
tay vẫn còn chạm vào Dư Y. Ngô Thích lại nói: “Cảnh sát Trần, lần sau
tôi sẽ không nghe lời anh, hôm nay anh kêu tôi đi vào trong đó chờ anh,
nhưng mà tôi chờ thật lâu cũng không có thấy anh tới, tôi còn bị người
ta đánh, còn không có thể nói chuyện này với người khác!”
Trần Chi Nghị dừng tay
một chút, quay đầu lại liếc anh ta một cái, thấp giọng nói: “Thật xin
lỗi.” Tay anh còn đang dừng lại ở trên không, vừa nói xong thì lập tức
ngón tay cảm thấy mềm mại, anh quay mạnh đầu lại.
Hai má của Dư Y xát qua
ngón tay anh, dường như cô có chút chán ghét, đưa tay lau mặt một cái.
Cô đứng lên khỏi ghế, lạnh lùng nói: “Anh cố ý lừa anh ta đi ra ngoài,
tìm người đánh anh ta bị thương nằm viện, đến tột cùng là có mục đích
gì?”
“Đã đánh thức em?” Trần Chi Nghị cũng không có trả lời.
Dư Y không có nhiều kiên
nhẫn: “Tôi hỏi Ngô Thích nhiều lần, cái gì anh ta cũng không chịu nói,
chỉ có thể nghe chính miệng anh nói. Trần Chi Nghị, anh rốt cuộc…” Cô
còn chưa có nói xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngưng nói một chút,
nhìn thẳng Trần Chi Nghị, nói: “Anh không phải muốn lừa anh ta đi ra
ngoài, anh chính là muốn lừa tôi rời khỏi khách sạn.”
Nhưng Trần Chi Nghị không có làm cô bị thương, Dư Y cũng tin rằng bất luận như thế nào Trần Chi
Nghị cũng sẽ không thương tổn cô. Huống chi nơi này là bệnh viện, bên
ngoài phòng bệnh đều là người, anh ta không có khả năng trắng trợn làm
cái gì cô cả. Nhưng vì sao anh ta muốn lừa cô đi ra, để cho cô tiêu hao
vài giờ cùng với Ngô Thích.
Dư Y rùng mình trong
lòng, lập tức phóng tới cửa phòng bệnh, mới vừa đi được vài bước thì
trên lưng căng thẳng. Cô gắng sức giãy dụa: “Anh buông ra, có phải anh
đã làm gì chú Tuyền, Nguỵ Tông Thao có phải đã xảy ra chuyện hay không?
Trần Chi Nghị, anh âm mưu cùng Lý Tinh Truyền!”
Trần Chi Nghị ôm chặt cô, trầm giọng nói: “Cái gì anh cũng không có làm, có người muốn hại bọn họ, anh chỉ muốn bảo vệ em!”
Dư Y không chịu nghe,
liều mạng hướng về phía cửa giãy dụa. Trần Chi Nghị bịt miệng của cô
lại: “Anh chỉ muốn em ở trong này một đêm, chỉ cần một đêm!”
Có người muốn hại bọn họ, Trần Chi Nghị nói là “bọn họ”, mà không phải “Nguỵ Tông Thao”. Trước
khi ý thức của Dư Y biến mất, trong đầu cô chỉ hiện lên suy nghĩ này.