Thói quen lúc trước của
Nguỵ Tông Thao là để dĩa CD tuỳ tiện, sau đó lại có cảnh giác với A
Thành và dì Hoa nên anh mới thu lại. Cho đến sau khi kết hôn, anh tiếc
rẻ dĩa CD này, nhưng không muốn để cho Dư Y phát hiện, vì thế chỉ có thể lén tìm nơi giấu đi.
Đàn ông đều thích giấu
tiền riêng. Dư Y thường hay đến phòng khám của bác sĩ Trịnh tìm cô ta đi dạo phố ăn cơm, đã không ngừng nghe thấy một người nữ bệnh nhận nói với cô lời này. Dư Y tò mò: “Bởi vì muốn biết tiền riêng của chồng mà cũng
có thể nghẹn thành bệnh tâm lý?”
Bác sĩ Trịnh cười: “Sai,
do các bà ấy phát hiện trong tiền lương mà chồng đem về nhà có chút lạ,
nên đã đi tìm tiền riêng, cuối cùng tìm không thấy tiền riêng mà lại tìm được giấu diếm đàn bà, lúc này mới tạo thành vấn đề tâm lý.”
Dư Y nghĩ, Nguỵ Tông Thao muốn tiền thì tuỳ tiện đi sòng bạc chơi hai ván là có thể có, cho dù
Thế giới giải trí có đóng cửa, anh cũng không có bị đói chết. Bởi vậy,
anh tuyệt đối sẽ không giấu tiền riêng. Bác sĩ Trịnh không tin: “Anh ta
không giấu diếm tiền riêng, thì nhất định cũng có giấu cái gì đó không
muốn cho cô nhìn thấy được, ví dụ như thư tình của quá khứ, hình của phụ nữ, lại ví dụ như dĩa phim người lớn.”
Dư Y cười: “Cho dù anh ấy giấu hình phụ nữ thì cũng là giấu hình của tôi.”
Dư Y rất tự tin, bác sĩ Trịnh nhìn không vừa mắt: “Cá với cô một ván?”
Vì thế, ba ngày sau, Dư Y ở nhà tiến hành tổng vệ sinh. Cô lục tung, hầu như tìm kiếm tất cả mọi
nơi nhiều lần. Đang muốn tràn đầy tin tưởng đem kết quả nói cho bác sĩ
Trịnh thì cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, đi vào phòng làm việc, mở máy
tính lên, ấn vào phím dĩa CD, thế nhưng một dĩa CD bị đẩy ra. Sắc mặt Dư Y không tốt lắm, cho đến khi cô xem thấy nội dung dĩa CD thì sắc mặt
của cô đã không thể dùng từ “không tốt lắm” để hình dung. Có một loại
sắc mặt kêu là đỏ pha đen, có một loại cảm xúc kêu là xấu hổ và giận dữ
muốn chết, có một loại hành động kêu là bạo lực gia đình.
Buổi tối, Nguỵ Tông Thao
về nhà, trong phòng khách bày đầy đèn cầy, có rượu đỏ có hoa hồng, còn
có âm nhạc mê người. Dư Y mặc áo ngủ gợi cảm, vừa nhấm nháp rượu vừa cởi vai áo ngủ xuống. Nguỵ Tông Thao cởi bỏ cà vạt, cởi áo khoát, trong ánh đèn cầy mờ tối, hai mắt toả sáng như sói, đang định nhào lên, Dư Y đột
nhiên nói: “Em vốn sắp đặt tỉ mỉ, đáng tiếc là nửa giờ trước phát hiện
dì cả đến thăm em.”
Nguỵ Tông Thao hỏi: “Phải vậy không?”
Dư Y nói: “Thật đáng tiếc.”
Nguỵ Tông Thao lấy di
động ra, lật mở “Nhắc nhở công việc”, cười nhạt: “Chu kỳ sinh lý của em
anh ghi nhớ toàn bộ ở đây, lần này muốn chơi trò gì, hửm?”
Dư Y bị Nguỵ Tông Thao
đánh ngược, khi sắp thành công thì thình lình nghe một tiếng “răng rắc”. Dư Y cười cợt nhả, Nguỵ Tông Thao đầu đầy mồ hôi, thở hổn hểnh, giơ hai tay lên, cái còng tay bóng lưỡng phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Anh vừa âm
trầm vừa gấp gáp đáng khinh: “Mở khoá ra!”
Dư Y nói: “Chao ôi, không thấy chìa khoá.”
Cái chìa khoá vào buổi sáng chín giờ ba mươi ngày thứ hai mới tìm được, còng tay hưởng thọ mười ba tiếng đồng hồ.
Kỳ nghỉ vui vẻ
Lại một năm nữa, đại hội
vua bài được tổ chức ở Las Vegas. Nguỵ Tông Thao phái mấy người Trang
Hữu Bách cùng A Thành đi tham gia. Trang Hữu Bách hỏi: “Tổng giám đốc
Nguỵ, anh không đi?”
Nguỵ Tông Thao cười mà không đáp.
Ba ngày sau, Nguỵ Tông
Thao cùng Dư Y bước trên Campuchia, trong phong cảnh quanh co khúc khuỷu như cũ của Biển Hồ. Bọn họ vào ở phòng trăng mật xa hoa, Dư Y đứng ở
cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh, thở dài: “Anh hiếm thấy lãng mạn.”
Nguỵ Tông Thao ôm cô từ sau: “Anh vẫn luôn lãng mạn, là em không có phát hiện.”
Dư Y hỏi: “Tại sao đến nơi này?”
“Nơi này là lần đầu tiên anh nhìn thấy thân thể của em.”
Dư Y biết Nguỵ Tông Thao
rất háo sắc. Lúc trước, khi ở Nho An Đường, cô còn tưởng anh rất cao
ngạo nham hiểm, sau khi chính thức ở với nhau thì cô mới biết đàn ông
chỉ là đàn ông, nói được hai ba câu thì sẽ hướng nơi đó xé. Nguỵ Tông
Thao trách cô nói cường điệu hoá: “Em đã làm thống kê qua?”
Dư Y nói: “Đề nghị này rất tốt, lần sau em sẽ làm bản ghi chép lại.”
“Không bằng đến thực chiến, em sẽ nhớ kỹ hơn.” Dứt lời liền khép màn, toàn bộ thời gian buổi chiều đều tiêu phí ở trong này.
Hỗn loạn mấy tiếng đồng
hồ, Dư Y ngủ thiếp đi. Nguỵ Tông Thao hôn nhẹ cô, đứng dậy đi phòng tắm
tắm rửa. Cửa phòng tắm vừa mới đóng lại, Dư Y liền mở mắt, mở ra laptop
mang theo. Trên màn hình, hình ảnh trong phòng tắm có thể nhìn thấy rõ
ràng, Nguỵ Tông Thao cường tráng gợi cảm. Dư Y che miệng cười trộm.
Đạo nuôi dạy con
Sau khi kỳ nghỉ qua đi,
Dư Y trở lại Singapore, sắp xếp lại tài liệu trong tay. Trần Chi Nghị
sống không thấy người, chết không thấy xác, không có tin tức, thật ra có đôi khi lại là tin tốt. Hai năm trôi qua này, cô vẫn cố chấp tìm kiếm
tung tích của Trần Chi Nghị. Kỳ nghỉ này lựa chọn tới Campuchia, Dư Y
cũng biết là Nguỵ Tông Thao đang ngấm ngầm chiều theo ý cô.
Nguỵ Tông Thao rất có
phẩm vị, ngồi trên sô pha nhìn cục cưng bò đầy đất, không đi đỡ cũng
không đi dỗ. Cục cưng đụng trán vào bàn trà, ngơ ngác ngây ngốc không
nhúc nhích. Nguỵ Tông Thao ra lệnh: “Tạp Tạp, lên.”
Tạp Tạp lười biếng đứng lên, dùng mõm đẩy đẩy mông của cục cưng. Đúng vậy, Tạp Tạp là một con chó chăn cừu.
Cục cưng tiếp tục chậm
chạp bò, không có cảm giác phương hướng, tốc độ chậm. Trong lòng Nguỵ
Tông Thao luôn lắc đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu,
anh nhanh tay lẹ mắt lao tới bế cục cưng lên trên đùi, dỗ: “Con trai,
nhìn con bẩn như vầy.”
Dư Y nói: “Sao anh không trông con?”
“Không phải anh đang trông con sao.”
Dư Y nhận lấy cục cưng: “Đến đây, mẹ bế con.”
Cục cưng ừ a a quơ cánh
tay nhỏ. Dư Y hôn nhẹ con, trong lòng trong mắt đều là tình yêu nồng
đậm. “Anh muốn trông con, chỉ có thể để con bò ở trên tấm thảm, đừng để
con đụng đầu, vừa rồi con có khóc không? Đổi tã ướt chưa?”
Nguỵ Tông Thao trực tiếp nói: “Kêu dì Hoa đến.”
“Dì Hoa đang yêu đương
với chú Tuyền, anh cũng đừng không có việc gì lại đi làm phiền dì ấy,
anh là cha của cục cưng nên chăm sóc con nhiều nhiều, gây dựng tình cảm
từ nhỏ.”
Nguỵ Tông Thao nói: “Anh dẫn con đi khu giải trí.”
Dư Y trừng anh: “Anh còn
nói, lúc chọn đồ, cục cưng đã quơ được cái gì? Đều là anh làm hư, loại
đồ vật nghe quen tai nhìn quen mắt này, lớn lên hỏng mất sao!”
Nguỵ Tông Thao không đồng ý: “Đây là nuôi dưỡng trẻ con có khả năng lô gích, khả năng ứng biến,
khả năng tính nhẩm, năng lực quan sát, tương lai con đi học có nghĩa là
những môn này con không cần phải học lại.”
“Theo như anh nói, sao trường học ở Singapore không mở môn thuật đánh bài?”
Nguỵ Tông Thao nhíu nhíu
mày, ngay lúc Dư Y nghĩ là anh á khẩu không trả lời được thì Nguỵ Tông
Thao đột nhiên nói: “Đúng vậy, đáng để cân nhắc. Anh tìm Trang Hữu Bách
thảo luận nghiên cứu một chút.”
Dư Y thả cục cưng xuống,
xăn tay áo bắt đầu tranh luận với Nguỵ Tông Thao. Khẩu chiến hơn mười
phút, cho đến khi bọn họ khô miệng thì mới phát hiện không thấy cục
cưng. Dư Y vội vàng gọi cục cưng, kéo Nguỵ Tông Thao đứng lên tìm người. Ai ngờ mới vừa đi được vài bước thì tìm thấy cục cưng bò lếch ở ngay
sau lưng sô pha, chó chăn cừu đang gặm xương, ngoan ngoãn dựa vào bên
cạnh cục cưng, mà miệng của cục cưng thì đang cắn một cái dĩa CD.
Nguỵ Tông Thao nhíu mày: “Đây là cái gì?” Cái CD anh giấu diếm kia không phải đã bị Dư Y tiêu huỷ rồi sao?
Dư Y liếc nhìn đầu cầu
thang một cái, cái va li mở rộng còn chưa kịp thu dọn, cô cười gượng một tiếng: “Không có gì, không có gì.”
Nguỵ Tông Thao trước cô một bước, xông lên cướp lấy dĩa CD từ trong miệng cục cưng, híp mắt cười lạnh: “Dư Y…”
Đêm nay lại là một đêm mất ngủ, Dư Y thật mệt mỏi.