Nhìn thấy dòng tin nhắn này của Giang Trục, nhịp tim của Tống Linh Linh bất giác mà đập nhanh hơn một nhịp.
Ngay sau đó, chuông điện thoại của cô lại rung lên.
Giang Trục: [Cho cô đi xem nơi Tô Vãn từng sinh sống.]
…
Tống Linh Linh biết đằng sau bộ phim này là câu chuyện có thật, nhưng cô không ngờ nguyên tác lại ở ngay Nam Thành. Dư Đan chưa từng nói cho cô, Giang Trục lại càng không.
Điều quan trọng là, mặc dù phim trường đã rất giống với khung cảnh trong câu chuyện.
Nhưng hiển nhiên phim trường không phải làng đô thị tồn tại hai mươi năm trước.
Tống Linh Linh ngớ ra, tay nhanh hơn não: [Mấy người Từ Mãn cũng đi chung ạ?]
Giang Trục hỏi lại: [Từ Mãn cũng diễn vai Tô Vãn à?]
Tống Linh Linh: [… Ồ.]
Cô tắt điện thoại đi, nhìn về phía trợ lý phía đối diện đang nói chuyện với mình: “Hạ Hạ.”
Lâm Hạ: “Sao thế ạ?”
Tống Linh Linh lắc lắc điện thoại, nói nhỏ: “Chị phải đi đến nơi này với đạo diễn Giang, không thể về khách sạn với em được.”
Hai mắt Lâm Hạ sáng lên, cũng phối hợp hạ thấp giọng xuống: “Chị đi đâu thế?”
“… Chị cũng chưa biết.” Tống Linh Linh nhìn mắt Lâm Hạ sáng lấp lánh, giơ tay gõ đầu cô trợ lý của mình: “Em với Miểu Miểu về khách sạn sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi, chị về đến khách sạn rồi sẽ nói với em.”
“Vâng ạ.” Lâm Hạ cũng không hỏi nhiều nữa, “Vậy chị…”
Cô ấy nghĩ nghĩ, dặn dò: “… Chú ý an toàn.”
“…”
-
Nhân viên công tác ở phim trường lần lượt đi về, Tống Linh Linh chậm rãi tẩy trang xong, đúng thời gian đã hẹn trước đi đến bãi đậu xe.
Cô vừa đến nơi, đã thấy chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa nháy đèn về phía cô.
Tống Linh Linh nhướng mày, nhấc chân bước về phía đó.
Khi đến gần hơn, cô mới biết đích thân Giang Trục đang ngồi ghế lái xe.
Tống Linh Linh cực kỳ ngạc nhiên: “Giang Trục, anh tự lái xe à?”
Từ trước tới nay cô chưa từng thấy anh lái xe.
Nghe thấy lời này, Giang Trục nghiêng mắt đánh giá cô: “Sao cơ?”
Tống Linh Linh không nói nên lời, định nói không phải do không dám ngồi, mà là cảm thấy có chút bất ngờ thôi. Giang Trục chậm rãi mở miệng:
“Tôi có bằng lái được tám năm rồi.”
Tống Linh Linh đối diện với đôi mắt của anh.
Giang Trục nhìn cô, bình tĩnh nói: “Yên tâm, sẽ không để cô gặp chuyện đâu.”
Tống Linh Linh cứng họng, hậm hực xoa xoa mũi giải thích: “Ý tôi không phải vậy.”
Giang Trục liếc nhìn cô, thản nhiên ừ một tiếng: “Lên xe đi.” Tống Linh Linh lên xe, ngồi xuống một cách vô cùng đoan chính.
Đột nhiên, cô ý thức được Giang Trục đang nhìn mình.
“Còn… Chờ người khác à?” Cô không xác định hỏi.
Nếu không đợi ai tại sao còn chưa đi.
Giang Trục lộ ra biểu tình hết chỗ nói, chậm rãi nói: “Dây an toàn.”
“...”
Tống Linh Linh cúi đầu nhìn, hối hận mà muốn tát chính mình một cái.
Chờ cô thắt xong dây an toàn xong, Giang Trục mới cho xe chạy, đưa cô đến nơi Tô Vãn từng sinh sống.
-
Tình trạng giao thông hôm nay không khác hôm trước là mấy, đường vẫn tắc như vậy.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, Tống Linh Linh ngồi trên xe Giang Trục, lưng thẳng tắp, nghiêm túc hệt như thời học sinh tiểu học.
Kiên trì một lúc lâu, cô thật sự cảm thấy nhức mỏi eo, bả vai cũng mỏi, mới không khống chế được xoay xoay người, tựa lưng vào ghế nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trời tối rồi.
Trên cửa kính xe phản chiếu hình bóng của người bên cạnh.
Giang Trục lái xe rất ổn định, anh thuộc kiểu người không nóng vội, sẽ không chen ngang, cũng sẽ không đi vượt qua người khác. Anh không chỉ không vượt người khác, mà ngược lại còn giẫm chân phanh thả chậm tốc độ.
Kiểu lái xe này, thật sự làm Tống Linh Linh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của cô, có tin tức về Giang Trục ở nước ngoài đua xe tốc độ với người khác.
Bên trong xe im ắng, đến cả tiếng hít thở đều đặn của đối phương cũng có thể nghe thấy.
Tống Linh Linh nhìn người bên cạnh qua cửa kính xe một lúc lâu, đang định mở miệng nói chuyện thì Giang Trục nhận được một cuộc gọi.
Cô vô tình liếc nhìn màn hình điện thoại của anh, thấp thoáng thấy được hai chữ “Thẩm Điệp”.
Bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp của Giang Trục: “Em nghe.”
Giang Trục nghe điện thoại, cười rất nhẹ: “Em đang lái xe, chị nói đi.”
Lời nói thân mật, giọng điệu nhẹ nhàng.
Tống Linh Linh nghiêng đầu nhìn qua ngoài cửa sổ, lỗ tai giật giật.
Trên cửa kính xe, có thể thấy được vẻ mặt của Giang Trục khi nói chuyện.
Tống Linh Linh rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng vui vẻ như vậy xuất hiện trên gương mặt của Giang Trục.
Đây hình như là lần đầu tiên.
Bên tai cô lại vang lên tiếng trả lời của Giang Trục.
“Tốt.”
“Được.”
“Không vấn đề.”
“Em biết rồi.”
Giang Trục rất có kiên nhẫn, đồng ý từng cái với đối phương: “Chị muốn đến cứ đến, lúc nào em cũng hoan nghênh.”
“Ai dám có ý kiến chứ.”
…
Thời gian Giang Trục nói chuyện điện thoại không dài, chỉ mấy phút đồng hồ.
Cắt điện thoại, anh nhìn người đang nhắm mắt ngủ ở bên cạnh: “Có muốn nghe nhạc không?”
Tống Linh Linh mở mắt ra: “Tôi thế nào cũng được.”
Giang Trục: “Muốn nghe cái gì?”
“Gì cũng được.” Tống Linh Linh không chọn.
Giang Trục ừ một tiếng: “Muốn nghe cái gì, tự mình tìm cái đó.”
“...”
Tống Linh Linh à một tiếng, mở điện thoại của mình lên. Chỉ một lúc sau, bên trong xe vang lên tiếng nhạc ồn ào đinh tai nhức óc thể loại rock and roll.
Giang Trục khẽ cau mày, liếc mắt nhìn khóe miệng đang nhếch len của Tống Linh Linh, lời đang định nói cũng thu lại vào trong.
Giằng co với thể loại nhạc nặng đô này hơn nửa giờ, đến khi xe dừng lại, đừng nói là Giang Trục, ngay cả Tống Linh Linh cũng cảm thấy lỗ tai mình ong ong.
Cô day day lỗ tai, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ tối đen như mực: “Đến rồi à?”
Giang Trục gật đầu.
-
Hai người xuống xe.
Vừa xuống xe, một trận gió đêm thổi qua, mang theo chút lành lạnh, nhưng lại rất quen thuộc.
Tống Linh Linh ngẩng đầu nhìn theo phía đèn đường, đập vào mắt chính là đống phế liệu tích lại đã lâu.
Cô mở to mắt, không thể tin được nhìn về phía Giang Trục: “Nơi này là nơi… Tô Vãn từng sống sao?”
Giang Trục đáp lại: “Không giống trong tưởng tượng của cô à?”
“Có chút.” Tống Linh Linh thành thật trả lời.
Nhưng sau khi cô nghĩ lại, cảm thấy đây mới chính là nơi Tô Vãn từng sống.
Suy cho cùng thì câu chuyện trong nguyên tác cũng đã diễn ra hơn hai mươi năm trước, đã nhiều năm như vậy trôi qua, việc phá bỏ và xây dựng lại những ngôi làng đô thị đổ nát là quy hoạch đô thị bình thường.
Tống Linh Linh nhìn xung quanh: “Đạo diễn Giang, chúng ta đi đâu đây?”
Giang Trục: “Lối này.”
Anh chỉ hướng bên phải.
Bên phải có một con đường không lớn không nhỏ, ô tô không thể đi qua nhưng xe đạp và xe điện lại có thể.
Đường đi không quá bằng phẳng, thi thoảng lại xuất hiện hòn đá ngáng chân. Đèn đường hai bên cũng không quá sáng, Giang Trục phải bật lên đèn điện thoại.
Trước mắt là những thứ còn chưa phá bỏ và di dời nốt, chỉ dán qua loa chữ “Tháo dỡ”.
Tống Linh Linh bằng thị lực 10/10 nhìn về phía xa xa, thấy được ngôi nhà tạm thời màu xanh, cũng nhìn thấy ngôi nhà đã bị phá hủy một nửa ở phía bên kia.
Xung quanh trống vắng, trừ bỏ ngẫu nhiên có tiếng động vật kêu, dường như không có hơi người sinh sống.
Nếu không phải cảm thấy Giang Trục sẽ không vì mình mà phạm pháp, Tống Linh Linh đã gần như nghi ngờ anh đưa mình tới địa phương hoang tàn vắng vẻ này để chôn xác.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của anh, Tống Linh Linh mím môi, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Giang, chúng ta nhất định phải chọn buổi tối tới thám hiểm sao?”
“...”
Giang Trục nghe thấy cách hình dung của cô, anh nhếch môi cười: “Thám hiểm?”
Tống Linh Linh nói lung tung: “Anh không cảm thấy giống à?”
Cô xem trong tivi đều sẽ diễn như này.
“Cô nói giống, là sẽ giống.” Giang Trục đáp lời, hơi dừng lại: “Nhưng cô cứ yên tâm.”
Tống Linh Linh ngước mắt lên.
Giang Trục rũ mắt nhìn cô: “Đạo diễn Giang tạm thời sẽ không để cô gặp nguy hiểm đâu.”
Nghe vậy, Tống Linh Linh không chút nghĩ ngợi nói: “Tạm thời có nghĩa là bây giờ sẽ không, còn tương lai thì sẽ có khả năng à?”
Giang Trục bị lời cô nói làm nghẹn họng, vô tình bước đi, để lại cho cô cái bóng lưng.
Tống Linh Linh làm mặt quỷ với bóng lưng của anh, lầm bầm làu bàu: “Tôi cũng đâu nói sai đâu.”
Cô cảm thấy khả năng đọc hiểu của mình rất tốt.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, cho đến một ngã tư hẹp, Giang Trục dừng lại.
Khúc giao nhau còn hẹp hơn đoạn đường đi vào, con đường ngoằn nghèo nằm giữa nhiều ngôi nhà, dẫn đến rất nhiều tòa nhà khác nhau.
Tống Linh Linh dừng lại bên cạnh Giang Trục.
Giang Trục lấy điện thoại ra nhìn bản đồ đơn giản mà Dư Đan gửi cho anh, rồi quay qua nhìn Tống Linh Linh: “Tô Vãn từng sống ở bên kia.”
Tống Linh Linh nhìn theo phương hướng anh chỉ, là con đường nhỏ bên phải ngã tư kia.
“Chúng ta phải qua đó xem à?”
Giang Trục: “Phải qua.”
Anh dẫn Tống Linh Linh đi về phía trước, vừa đi vừa nói cho cô, nơi xập xệ tầng một kia, chính là nơi dì Vương bán đồ ăn sáng ở đầu thôn.
Bà ấy rất quan tâm Tô Vãn, thường xuyên cho Tô Vãn thêm một quả trứng gà khi cô mua đồ ăn sáng.
Mà sau khi Tô Vãn phát hiện, lặng lẽ đem tiền đặt ở trong hộp giấy.
Trên tầng hai có một cặp người yêu trẻ đến Nam Thành làm việc. Mỗi khi bọn họ cãi nhau, cô gái đều sẽ tìm Tô Vãn xả bực tức, mắng bạn trai xấu xí. Tô Vãn chưa gặp anh ta, chỉ có thể từ trong miệng cô gái tưởng tượng ra bạn trai cô ấy khó coi cỡ nào.
Đôi vợ chồng già nhà hàng xóm của bác Tô Vãn có tình cảm rất tốt, bọn họ đối xử với Tô Vãn cũng rất tốt. Thỉnh thoảng khi Tô Vãn bị bà bác răn dạy rồi bị phạt đứng ở cửa không cho ăn cơm, bà lão đều sẽ mời cô đến nhà họ ăn.
Tuy rằng Tô Vãn đều từ chối, nhưng không thể nghi ngờ, cô thực sự biết ơn sự ấm áp mà bọn họ dành cho cô.
…
-
Tống Linh Linh và Giang Trục đi đi rồi lại dừng dừng.
Thi thoảng bên tai cô sẽ vang lên lời giới thiệu của Giang Trục, trong đầu vô thức hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Khi đứng ở cầu thang, cô dường như nhìn thấy Tô Vãn từ trước mặt mình đi qua.
Cô ấy mặc áo sơ mi, quần dài bị giặt nhiều đến bạc màu, buộc tóc đuôi ngựa cao lên, đeo cặp sách trên lưng, cầm gậy dò đường.
Tóc đuôi ngựa của cô ấy lắc qua lắc lại, khi nghe thấy tiếng người khác gọi tên mình, cô ấy sẽ quay đầu lại.
Vừa quay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn thanh thuần của cô ấy khắc sâu vào tâm trí của cô.
Ánh nắng xuyên qua khe cửa, chiếu rọi đến trước mặt cô ấy.
Cô ấy theo thói quen đi về phía trước, đi đến con đường rộng lớn đầy ắp ánh mặt trời.
Trên đường đi, cô ấy gặp được Trần Dặc.
Trần Dặc đang đợi cô.
Đợi đến khi cô ấy gần đến, Trần Dặc sẽ lặng yên không một tiếng động đi theo cô ấy. Thỉnh thoảng, cậu lại vòng nhanh tới trước người cô ấy, thuận thế giúp cô ấy tránh được người xa lạ phóng xe loạn xạ, giữ chặt lấy cô ấy, không cho cô ấy gặp bất kỳ thương tổn gì.
Và còn rất nhiều, rất nhiều nữa.
Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh trong kịch bản mà Tống Linh Linh đọc thuộc lòng dần hiện lên trong đầu cô.
Giây tiếp theo, cô bỗng nhiên cảm thấy mình chính là Tô Vãn.
Hai người đứng trên cầu thang, gió thổi ngược hướng bọn họ.
Một lúc lâu sau, Tống Linh Linh mới hốt hoảng lấy lại tinh thần.
Cô khẽ chớp mắt, nhìn mọi thứ trước mắt rồi lẩm bẩm: “Đạo diễn Giang.”
Giang Trục: “Cảm giác như thế nào?”
Tống Linh Linh hai mắt sáng ngời, tự tin nhìn anh: “Hình như tôi đã biết Tô Vãn là người như thế nào rồi.”
Đạo diễn Vương là một đạo diễn chuyên nghiệp, hơn nữa anh ấy so với Giang Trục còn có kiên nhẫn và ôn hòa hơn một ít. Tống Linh Linh cũng khá thích trao đổi với đạo diễn Vương.
Hai vị phó đạo diễn trong đoàn làm phim, ngoại trừ lúc có việc cô tìm Giang Trục, Tống Linh Linh thích tìm phó đạo diễn Vương hơn là phó đạo diễn Lâm.
Nghe thấy vậy, Giang Trục lạnh nhạt nhả ra hai chữ: “Vậy à?”
Không hiểu vì sao Tống Linh Linh cảm thấy hai chữ hỏi lại này của Giang Trục, tràn ngập sự nghi ngờ.
Cô tự hỏi mình nên trả lời như thế nào vừa không đắc tội phó đạo diễn Vương, vừa làm vừa lòng Giang Trục, lại nghe được tiếng nói của người đàn ông bên cạnh: “Thích cách cậu ta giảng giải hơn à?”