Nghe vậy, tai Tống Linh Linh không khống chế được mà tê rần đi.
Cô lơ đãng nhìn vào kính cửa sổ thì phát hiện, khóe môi mình cong lên tự lúc nào, muốn nhịn xuống cũng không được.
Không thể phủ nhận rằng, lời nói hồi nãy của Giang Trục đã khiến cô xiêu lòng.
Lời xin lỗi quan trọng, nỗi nhớ của anh cũng rất quan trọng.
Tống Linh Linh cong môi, cố nhịn cười hỏi: “Có thật là anh chỉ uống ba bốn ly hay không vậy?”
Cô không ngừng phỏng đoán.
Tuy không biết tửu lượng của Giang Trục như nào, nhưng cũng không đến mức ba bốn ly đã có thể biến anh thành bộ dạng này được.
Phía bên Giang Trục yên ắng một hồi, sau đó anh mới từ từ đáp lại: “Hình như là sáu ly.”
Anh không nhớ rõ lắm.
Tống Linh Linh bị câu trả lời này làm cho bật cười, lúc này, cô bị Lâm Hạ giục xuống xe.
Cô khom lưng đi xuống, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng Giang Trục: “Bây giờ anh đang ở một mình sao?”
Giang Trục ừm một tiếng.
Tống Linh Linh xoa lỗ tai nóng bỏng của mình, mơ hồ nói: “Anh có chắc là mình vẫn tỉnh táo không?”
Giang Trục lại lần nữa cho cô đáp án khẳng định.
Sau khi vào khách sạn, Tống Linh Linh nhỏ giọng nói với anh: “Em phải vào thang máy nên cúp trước đã nhé. Anh đi rửa mặt đi.”
Giọng nói Giang Trục khàn khàn: “Ừm.”
Anh hơi ngập ngừng rồi nói tiếp: “Lát nữa anh gọi cho em.”
“Được rồi.”
Sau khi cúp máy, Tống Linh Linh ngẫm nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Điệp, hỏi xem chồng cô ấy có nhà không.
Thẩm Điệp: “Anh ấy đang trong thư phòng.”
Thẩm Điệp: “Sao thế?”
Tống Linh Linh: “Cách vách có người đang say, em thấy anh ấy cần người chăm sóc.”
Thẩm Điệp: “...”
Tống Linh Linh: “?”
Thẩm Điệp: “Sao cậu ta còn tìm chi viện từ bên ngoài cơ chứ, bạn gái không ở cạnh thì chiếm chồng chị, đúng là quá đáng!”
Cách màn hình như Tống Linh Linh vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được oán khí của Thẩm Diệp.
Cô dở khóc dở cười an ủi cô ấy: “Tạm thời chị cứ cho anh ấy mượn chồng chị một tiếng thôi.”
Thẩm Điệp: “Vì em nên chị miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Sau vài phút, Thẩm Điệp nhắn lại cho Tống Linh Linh, bảo là Giang Du Bạch đã qua phòng bên cạnh.
Vốn cô ấy cũng định đi theo hóng hớt nhưng lại bị Giang Du Bạch ngăn cản.
Anh ấy không muốn để vợ mình thấy được dáng vẻ say rượu của người đàn ông khác.
Tống Linh Linh: “Tổng giám đốc Giang cũng bá đạo đấy nhỉ.”
Thẩm Điệp: “Vô cùng luôn ấy.”
Hai người trò chuyện dăm ba câu, đến khi Tống Linh Linh rửa mặt xong thì Thẩm Điệp mới báo lại tình hình của Giang Trục cho cô.
Anh đã ngủ rồi.
Tống Linh Linh cũng đoán được là Giang Trục uống say thì sẽ ngủ sớm.
Sau khi cảm ơn Thẩm Điệp, cô đọc lại kịch bản rồi mới đi ngủ.
Đây là thói quen của cô, trước khi ngủ cô sẽ đọc phần thoại của buổi diễn ngày mai, hôm sau tới chỉ cần xem lại vài lần nữa là ổn.
Đọc rồi sau đó suy ngẫm cách diễn xong thì Tống Linh Linh mới đi nghỉ.
Trước khi ngủ, cô cầm di động lên lướt weibo một lúc.
Vốn dĩ chỉ định xem có tin gì quan trọng hay không, bởi đây là thói quen như thường lệ của cô. Nào ngờ, cô lại lướt được dưa có liên quan tới mình.
Sau buổi phỏng vấn Giang Trục, rất nhiều người ngồi suy đoán xem là anh đang nói lời xin lỗi với ai.
Có người thì nói là Thẩm Gia Hủy, có người lại đồn là với một nữ diễn viên khác trong một bộ phim Giang Trục từng quay. Vào lúc mọi người đang bàn tán rôm rả thì đột nhiên có người nhảy ra nói đó là Tống Linh Linh.
Người này không chỉ nói đích danh Tống Linh Linh mà còn phân tích rất hợp tình hợp lý.
Trước tiên dùng phương pháp loại trừ, loại Thẩm Gia Hủy và nữ diễn viên kia, nguyên nhân là vì “Nghịch Lân” đã được công chiếu trên cả nước, đang chuẩn bị chiếu ở nước ngoài nên nếu muốn xin lỗi hai người này thì nên nói từ trước mới phải, chứ không nên đợi tới tận hôm nay.
Người có khả năng cao nhất được Giang Trục xin lỗi chỉ có thể là Tống Linh Linh trong đoàn phim “Hẻm Nhỏ” thôi.
Phân tích này được đưa ra xong thì có người đồng tình, cũng có người phản bác.
Có người nói chưa chắc đã là nữ diễn viên, có khi là Từ Mãn thì sao, hoặc cũng có thể là Vu Tịnh – Người vào đoàn sau cùng....
Quay đi quay lại thì cũng chỉ có mấy người đó.
Rất nhiều người cảm thấy Tống Linh Linh là người có khả năng cao nhất.
Thế nhưng dù là như nào thì cộng đồng mạng cũng nhất trí cho rằng, một người có tiếng như Giang Trục có thể hạ sĩ diện xuống để đi xin lỗi người khác thì chính là một việc làm rất đáng khen.
Làm sai biết sửa.
Anh là đạo diễn, dạy dỗ diễn viên vài câu xong không xin lỗi cũng chẳng sao cả. Nhưng xin lỗi thể hiện việc anh đã tỉnh ngộ ra, hành động như vậy sao không khiến người khác thích cho được.
Nhưng Tống Linh Linh lại thấy, Giang Trục đang làm chuyện mà anh nên làm, không có gì đáng khen cả.
Nếu làm sai mà chết cũng không biết hối cải thì đó là do nhân phẩm có vấn đề.
Giang Trục chỉ làm điều mà anh nên làm, vậy nên không cần thiết phải khen ngợi quá làm gì.
Cô lướt một hồi, thấy tin tức này không gây ảnh hưởng lớn tới mình nhưng vẫn nói với Đường Vân Anh một tiếng.
Để phòng ngừa mọi rủi ro.
- -----
Sáng sớm hôm sau, Tống Linh Linh đến đoàn phim.
Cô đang ăn sáng thì Kiều Diệc Dao đi tới, thần bí nháy mắt với cô: “Tối qua Giang Trục có buổi phỏng vấn, những lời kia chắc là đang nói với em nhỉ?”
Tống Linh Linh nhìn cô ấy: “Chị Diệc Dao, sao đến cả chị cũng hóng chuyện vậy.”
Kiều Diệc Dao nhướng mày, kiêu ngạo nói: “Hóng chuyện là bản tính của con gái mà.”
Cô ấy nói nhỏ: “Hơn nữa, đàn ông cũng hóng chuyện không kém đâu.”
Cô chỉ tay về phía mấy nam nhân viên đang tụ tập với nhau, thi thoảng còn nhìn trộm về phía cô.
Hai người đang thì thầm với nhau thì trợ lý của đạo diễn Từ tới.
“Chị Diệc Dao.” Anh ta gọi, sau đó quay qua Tống Linh Linh “Chiều nay đoàn phim có sắp xếp phóng viên tới, có thể là sẽ có phần quay chụp hoặc phỏng vấn gì đấy.”
Anh ta nói: “Tôi qua nói trước cho hai người một tiếng.”
Kiều Diệc Dao ừm một tiếng, thể hiện là cô ấy đã rõ.
“Có bản thảo trước không?”
Trợ lý tươi cười đưa cho hai người: “Có ạ, đây là bản thảo của hai người, nếu thấy có chỗ nào chưa thích hợp thì có thể nói với tôi, tôi sẽ để nhân viên qua đó thảo luận rồi xóa đi.”
Kiều Diệc Dao ra hiệu ok, Tống Linh Linh cũng gật đầu đáp lại.
Những vấn đề có trong bản thảo không nhiều, chỉ đơn giản là chút quan điểm của diễn viên về nhân vật, cùng với phần giới thiệu sơ qua nhân vật… Tất nhiên là cũng có cả phần chia sẻ những chuyện thú vị trong đoàn.
Ngoài ra còn có thêm hai vấn đề riêng tư khác.
Tống Linh Linh còn đỡ, còn Kiều Diệc Dao thì không tránh khỏi việc bị hỏi chuyện liên quan tới Chu Đình Thâm. Nhìn đến câu hỏi này, Kiều Diệc Dao vẫn khá là bình tĩnh.
Tống Linh Linh nghiêng đầu nhìn cô: “Chị có cần bảo nhân viên xóa câu hỏi này đi không?”
Kiều Diệc Dao lắc đầu: “Không sao đâu, vẫn ổn mà.”
Tống Linh Linh hơi giật mình, cô đột nhiên nhớ tới thời gian đầu sau khi Chu Đình Thâm và Kiều Diệc Dao công khai bên nhau, rất nhiều người nói rằng Kiều Diệc Dao đang cọ nhiệt từ Chu Đình Thâm mà thôi.
Vậy nên lúc đó, bất kể là cô ấy đăng cái gì, hoặc nhận phỏng vấn gì mà nhắc tới Chu ĐÌnh Thâm là y như rằng sẽ bị ném đá.
Tuy Chu Đình Thâm là diễn viên phái thực lực, thế nhưng vẫn có một số fan nữ não tàn, bọn họ không chấp nhận được việc có Kiều Diệc Dao tồn tại.
Nghe cô ấy nói vậy, Tống Linh Linh nghi hoặc nhìn cô ấy: “Chị chắc là sẽ không sao chứ?”
Kiều Diệc Dao cười cười: “Không sao thật mà.”
Cô ấy đã sớm vượt qua được giai đoạn sợ hãi bạo lực mạng rồi.
Tống Linh Linh chớp mắt.
Kiều Diệc Dao nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô thì bật cười: “Em muốn hỏi gì hả?”
“Em cũng chưa biết nên hỏi như nào...” Tống Linh Linh ngẫm nghĩ: “Em có hơi tò mò, bây giờ chị không ngại việc công khai nhắc tới anh Chu nữa sao ạ?”
Kiều Diệc Dao gật đầu: “Sao chị phải ngại chứ?”
Cô ấy kiêu ngạo nói tiếp: “Đó là bạn trai chị, chị muốn nhắc tới thì nhắc tới thôi.”
Tống Linh Linh bị tinh thần lạc quan này của cô lây nhiễm, nghĩ thấy cũng đúng: “Em cũng thấy vậy.”
Cô ghé sát người vào Kiều Diệc Dao, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, vị trí của chị bây giờ có phải là do dựa vào anh Chu mới có được đâu.”
Kiều Diệc Dao giơ ngón cái lên tán thành: “Em nói đúng lắm!”
Cô là người biết suy nghĩ, hơn nữa còn là người trong giới nên có thể biết rõ, vị trí của Kiều Diệc Dao ngày hôm nay, tất cả đều do chính bản thân cô ấy nỗ lực giành được chứ không liên quan gì tới Chu Đình Thâm cả.
Cô tin rằng, nhiều người trong giới cũng sẽ tỉnh táo và có suy nghĩ giống vậy.
Cả các fan cũng thế.
Hơn nữa, hiện nay độ hot của Kiều Diệc Dao cũng không hề kém, cô ấy không hoạt động bên mảng điện ảnh nhưng bên mảng truyền hình thì cô ấy lại có chỗ đứng vô cùng vững chắc, khó ai lay động được.
- -------
Sau khi quay xong cảnh buổi sáng, Tống Linh Linh ra ghế ngồi nghỉ ngơi quan sát.
Ăn cơm trưa và nghỉ ngơi xong thì các phóng viên sẽ tới.
Điều khiến Tống Linh Linh khá bất ngờ đó là, thời gian mà Giang Trục và Chu Đình Thâm tới phim trường chỉ lệch so với các phóng chưa đầy năm phút.
Cô và mấy người Kiều Diệc Dao vừa chào hỏi phóng viên, chuẩn bị phỏng vấn thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng xôn xao.
Tống Linh Linh cờn chưa kịp ngẩng đầu lên xem thì đã nghe có người hét lên: “Anh Chu và đạo diễn Giang tới!”
Cô ngẩng đầu nhìn lên thì vừa hay thấy được người đàn ông đang đi ra từ khúc cua.
Hai người ăn mặc na ná nhau, đều là áo gió dài, nhìn qua khiến cho dáng người càng thêm cao lớn đ ĩnh bạt.
Hai người vừa xuất hiện thì hai mắt của nhóm phóng viên liền sáng rực lên.
Bọn họ ngửi được mùi dưa đâu đây.
“Anh Chu, đạo diễn Giang.”
Một phóng viên lên tiếng: “Sao hôm nay hai người lại tới đây vậy?”
Việc Chu Đình Thâm và Giang Trục xuất hiện đúng là nằm ngoài dự tính của nhóm phóng viên, bọn họ không ngờ là sẽ tình cờ gặp được hai người.
May là hai người phản xạ rất nhanh.
Nghe hỏi như vậy, Chu Đình Thâm cong môi cười rồi nhìn về phía Kiều Diệc Dao: “Tôi tới thăm bạn gái mình.”
Phóng viên lập tức nhìn về phía Kiều Diệc Dao: “Diệc Dao biết chuyện hôm nay anh Chu sẽ tới không?”
Kiều Diệc Dao: “Tôi… Không biết.”
Chu Đình Thâm cười: “Anh còn định cho em một bất ngờ đấy!”
Phóng viên cũng rất biết cách đưa đẩy nên cười nói: “Bây giờ cũng vẫn là bất ngờ mà!”
Sau khi hỏi qua hỏi lại hai người vài vấn đề, phóng viên bắt đầu chuyển hướng tới Giang Trục.
“Hôm nay đạo diễn Giang cũng tới thăm Diệc Dao sao?”
Giang Trục liếc mắt, hơi tùy ý đáp: “Tôi tới thăm đạo diễn Từ.”
Đạo diễn Từ đứng cách đó không xa chỉ liếc anh một cái chứ không tiếp lời.
Phóng viên sửng sốt: “Đạo diễn Từ sao?”
Giang Trục nhướng mày: “Có vấn đề gì à?”
Phóng viên cười ngượng: “Tất nhiên là không rồi, tôi chỉ là hơi tò mò một chút, không biết sắp tới đây đạo diễn Giang và đạo diễn Từ có dự định hợp tác với nhau không?”
Giang Trục: “Không có.”
Vẻ mặt anh rất thản nhiên mà nói tiếp: “Tôi qua đây học hỏi đạo diễn Từ, để xem cách quay phim truyền hình nó như nào.”
Mọi người xung quanh: “....”
Tống Linh Linh cố nhịn để không cong môi cười.
Cô ngẩng đầu nhìn lên lần nữa thì vừa hay chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Giang Trục.
Ánh mắt nóng rực của anh, lẫn trong đám người nhưng cô vẫn cảm nhận được độ ấm của nó.
Mọi người xung quanh không ai chú ý tới cái giao mắt này của hai người.
Chu Đình Thâm và Giang Trục cũng không định làm khách át mặt chủ nên sau khi hàn huyên với mọi người đôi ba câu thì xin phép được đi tìm đạo diễn Từ.
Thậm chí hai người còn nói xin lỗi với các diễn viên trong đoàn vì đã quấy rầy, sau đó rời đi để bọn họ tiếp tục.
Đợi cho người đi rồi, lúc này phóng viên mới dựa vào bản thảo có sẵn để phỏng vấn bọn họ.
Cho tới tận hồi sau, phóng viên đột nhiên chuyển chủ đề, nhắm về phía Tống Linh Linh.
“Không biết Linh Linh có tiện để chúng tôi phỏng vấn một vài vấn đề cá nhân hay không?”
Tống Linh Linh ngây người, gật đầu đồng ý: “Tất nhiên rồi.”
Phóng viên cười nhìn cô: “Không biết cô đã xem qua phần phỏng vấn đạo diễn Giang hôm qua chưa nhỉ?”
“Có nghe mọi người nói qua.” Tống Linh Linh nói dối không chớp mắt: “Có chuyện gì sao?”
Phóng viên tò mò: “Đạo diễn Giang là đang nói lời xin lỗi với cô sao?”
Nghe vậy, Tống Linh Linh chỉ nhoẻn miệng cười, chỉ về một hướng khác: “Đạo diễn Giang đang ở bên kia, sao anh không hỏi trực tiếp anh ấy xem sao?”
Dứt lời, cô còn bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng không biết lời đó là đạo diễn Giang đang nói cùng với ai nữa.”
Phóng viên nhìn vẻ mặt cười chân thành của cô mà nửa tin nửa ngờ.
Kiều Diệc Dao ngồi cạnh lên tiếng, thành công chuyển hướng được câu hỏi của phóng viên.
Phỏng vấn xong, Tống Linh Linh nhìn về phía người đang đứng cách đó không xa, cô nói với Lâm Hạ một tiếng rồi đi về phía toilet.
Sau khi ra khỏi toilet, cô đụng phải Giang Trục đang đi tới.
Tống Linh Linh hơi ngừng bước, sau đó mặt không đổi sắc mà bước qua anh.
Đột nhiên tay cô bị người giữ lại.
Tống Linh Linh nhỏ giọng: “Anh làm gì vậy?”
Giang Trục nhìn cô: “Chiều nay vẫn còn cảnh quay sao?”
“Đợi lát nữa là phải quay rồi.” Tống Linh Linh đáp.
Giang Trục: “Ừm.”
Anh khẽ chạm vào ngón tay cô, giọng nói trầm thấp: “Vậy em đi đi.”
- ---
Tống Linh Linh vốn tưởng rằng buổi diễn chiều nay thật nhẹ nhàng, rất nhanh sẽ xong. Thế nhưng không hiểu vì sao mà cô lại căng thẳng tới mức bị NG rất nhiều lần.
Sau lần thứ ba bị NG, cô u oán nhìn về phía người đang đứng nhìn chằm chằm mình từ nãy tới giờ.
Cô mím môi, đi tìm Lâm Hạ lấy điện thoại rồi nhắn tin qua cho anh.
Tống Linh Linh: “Anh có thể đừng đứng đó mà nhìn chằm chằm em diễn được không vậy?”
Giang Trục: “?”
Tống Linh Linh: “Em căng thẳng.”
Giang Trục: “Lúc trước có thấy em căng thẳng đâu?”
Ý anh nói là lúc diễn phim của anh.
Tống Linh Linh: “Không giống nhau.”
Tống Linh Linh: “Xin anh đấy!”
Nhìn thấy ba chữ này của cô, Giang Trục bất đắc dĩ bật cười.
Anh suy nghĩ một hồi rồi trả lời cô: “Anh vào xe đợi em.”
Tống Linh Linh: “Ừm.”
Giang Trục chào đạo diễn Từ xong thì rời đi.
Sau khi người đi rồi, Tống Linh Linh chỉ cần diễn đúng một lần là qua.
Quay xong, Tống Linh Linh vội thay đồ rồi cũng ra ngoài.
Rời khỏi phim trường, Tống Linh Linh nhận được tin nhắn Giang Trục gửi tới.
Là biển số xe.
Sắc mặt Tống Linh Linh hơi cứng lại, cô quay đầu nhìn Lâm Hạ rồi dặn dò: “Lâm Hạ, bây giờ chị chưa về khách sạn cùng em được đâu.”
Lâm Hạ ngầm hiểu ý, cô ấy xua tay rồi nhỏ giọng dặn dò: “Hai người chú ý, đừng để bị chụp được là được.”
“Chị biết rồi...”
Tìm được xe mà Giang Trục nói tới, Tống Linh Linh lén lút nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai thì cô mới gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ ở ghế phụ xe mở ra, cô thấy được Giang Trục.
“Lên xe đi.”
Tống Linh Linh ừm một tiếng rồi mở cửa lên xe.
Đây là loại xe việt dã.
Sau khi vào trong, Tống Linh Linh thấy trong xe rất ấm áp, ghế dựa cũng rất ấm.
Cô quay sang nhìn người ngồi cạnh: “Không đi sao?”
Giang Trục nhìn cô, không lên tiếng.
Tống Linh Linh đối diện với ánh mắt anh, giơ tay ra trước mặt rồi quơ quơ: “Giang....”
Cô còn chưa nói xong câu thì tay đã bị Giang Trục bắt được.
Trên đầu Tống Linh Linh nổi lên cả loạt dấu chấm hỏi, cô nghi hoặc nói: “Nhìn cái gì cơ?”
“Nhìn tên lừa đảo.”
“...”
Tống Linh Linh nghẹn họng, ngượng ngùng đáp: “Anh mới là lừa đảo ấy!”
Giang Trục liếc nhìn cô: “Anh làm sao?”
Tống Linh Linh: “Anh lừa phóng viên là anh tới thăm đạo diễn Từ.”
Giang Trục mỉm cười: “Anh là vì ai nên mới gạt phóng viên như vậy chứ?”
“?”
Tống Linh Linh thấy không thể hiểu được: “Tất nhiên là vì...”
Cô mới nói được nửa câu thì chợt nhận ra...
Là do cô tạm thời chưa muốn công khai quan hệ của bọn họ nên Giang Trục mới phải nói như thế.
Thấy bộ dạng khó xử của cô, Giang Trục cúi đầu, tiến tới gần rồi khẽ chạm vào môi cô, anh còn thuận tay mà sờ lên vành tai cô, giọng nói trầm thấp: “Bạn gái anh thật thông minh.”
Tống Linh Linh gạt tay anh ra, mặt đỏ tai hồng mà né tránh.
“Mình còn đang ở bãi đỗ xe đấy!”
Cô thẹn thùng trừng mắt với Giang Trục: “Anh không sợ phóng viên chưa đi à?”
Giang Trục c ắn môi dưới của cô rồi hàm hồ nói: “Bọn họ đi rồi.’
“Sao anh biết?”
Giang Trục thấy cô né tránh thì nói nhỏ: “Chu Đình Thâm nói.”
Tống Linh Linh vốn định hỏi là sao Chu Đình Thâm lại biết được, nhưng cô chưa kịp hỏi thì Giang Trục đã hôn xuống.
Bọn họ đã khá lâu không gặp nên khó mà nhịn được.
Thật ra, ngay ánh mắt đầu tiên khi thấy Tống Linh Linh ở phim trường, Giang Trục chỉ muốn kéo cô tới một chỗ không người rồi ôm cô thật chặt rồi hôn cô một cái.
Chỉ là ở phim trường có quá nhiều người.
Vậy nên anh phải cố ngăn lại khát vọng trong mình.
Lời nói của Tống Linh Linh bị anh nuốt lấy.
Tiếng nức nhở của cô truyền tới khiến Giang Trục tấn công càng thêm mạnh mẽ. Anh giữ gáy cô, khiến cô không thể tránh được, chỉ có thể chấp nhận nụ hôn sâu của anh.