Khóe miệng cô chứa ý cười, cố ý hỏi lại: “Bạn gái của anh đồng ý sao?”
Giang Trục cụp mắt xuống, “Anh cảm thấy có lẽ cô ấy sẽ đồng ý.”
“...”
Nói đến nước này, nếu Tống Linh Linh lại làm bộ làm tịch hình như cũng không phù hợp lắm.
Cô khẽ chớp mắt, bĩu môi nói, “Miễn cưỡng.”
Chú ý đến nụ cười trên khóe mắt đuôi lông mày của Giang Trục, cô nhấn mạnh, “Bạn gái của anh chỉ miễn cưỡng đồng ý cho anh ở lại trong nhà cô ấy thôi.”
Giang Trục không quan tâm lắm đến việc miễn cưỡng đồng ý hay là đồng ý, chỉ cần anh được ở lại là được.
Hai người đi thang máy vào nhà.
Căn nhà đã lâu không có người ở, mặc dù có người giúp việc đến dọn dẹp, thông gió, nhưng vẫn có cảm giác ngột ngạt.
Tống Linh Linh ném hành lý cho Giang Trục, chạy đến bên cửa sổ và mở nó ra.
Đêm khuya gió đã se lạnh, cô vừa mở cửa sổ ra, đã bị gió thổi đến hắt hơi một cái.
Giang Trục: “...”
Anh nhấc chân đến gần, cúi đầu nhìn cô, “Em lạnh à?”
“Vẫn tốt.”
Tống Linh Linh hít mũi một cái, tủi thân nhìn anh, “Anh nói xem sao em vừa trở về đã bị hắt hơi, chẳng lẽ thành phố này không chào đón em hả?”
“...”
Đôi khi Giang Trục thực sự ngưỡng mộ sự tưởng tượng của Tống Linh Linh.
Anh giơ tay nhéo nhéo xương lông mày, “Không phải vậy đâu.”
Tống Linh Linh: “Vậy anh cảm thấy vì sao em lại hắt hơi?”
Giang Trục: “Gió quá lớn.”
Tống Linh Linh liếc anh, “Vậy sao anh không hắt hơi.”
“...” Giang Trục im lặng một lúc, nói ra: “Lát anh hắt hơi luôn đây.”
“?”
Dù Tống Linh Linh nghĩ như thế nào, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Trục sẽ cho cô một câu trả lời như vậy.
Cô cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Đạo diễn Giang.” Cô nhướng mày nhìn anh, trêu chọc nói: “Sao anh lại đáng yêu như vậy chứ.”
Nghe thấy từ hình dung này, Giang Trục ngước mắt lên, “Đáng yêu?”
Tống Linh Linh gật đầu.
Giang Trục đưa tay, nhéo nhéo má cô, “Đừng dùng từ này để miêu tả anh.” Anh cúi đầu nhìn cô, thuận miệng hỏi: “Có đói bụng không?”
Tống Linh Linh đúng là có một chút.
“Nhưng tủ lạnh ở nhà hình như hết thức ăn rồi.”
Nếu như có, cũng đã quá hạn sử dụng từ lâu.
Giang Trục hắng giọng, “Nếu muốn ăn, thì anh bảo người đưa đến.”
Tống Linh Linh suy nghĩ một chút, nhìn về phía anh, “Anh ăn cơm tối chưa?”
Giang Trục dừng một chút, “Anh ăn rồi, nhưng cũng hơi đói bụng.”
Tống Linh Linh cười, “Vậy anh gọi đi, em đi tắm.”
Giang Trục nhìn cô, “Đi đi.”
Tống Linh Linh đẩy vali vào phòng chứa quần áo, thu dọn sơ qua rồi cầm theo áo ngủ vào nhà tắm. Cô không hỏi Giang Trục là bảo ai đưa đến, dù sao đợi có ăn là được rồi.
-
Khi Tống Linh Linh tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, Giang Trục đang ở phòng bếp.
Phòng bếp nhà cô thiết kế theo kiểu bếp mở, ở trung tâm có một bàn đảo, Giang Trục đang quay lưng về phía cô. Anh cúi đầu thấp xuống, trông có vẻ rất tập trung.
Trong phòng tông màu ấm áp ánh đèn chiếu xuống, rơi xuống sợi tóc anh. Nhuộm thành một vòng vầng sáng nhỏ, ấm áp khó có thể miêu tả.
Trong một khoảnh khắc, Tống Linh Linh cảm thấy sẽ như thế này cho đến hết đời cũng rất tốt.
Trước lúc này, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cả đời.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Giang Trục quay đầu lại.
Đồng tử anh đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm cô như muốn thiêu đốt.
“...”
Hai người im lặng nửa ngày.
Tống Linh Linh hơi ngượng ngùng nhúc nhích ngón chân, chậm rraix đến gần anh, “Anh đang nấu gì vậy?”
Giang Trục: “Mì.”
Ánh mắt anh chuyển từ trên xuống dưới, rơi vào chỗ xương quai xanh trắng nõn của Tống Linh Linh.
Tuy là mùa đông, nhưng thiết bị sưởi ấm trong phòng đủ dùng.
Sau khi tắm xong, Tống Linh Linh cũng không cần mặc những bộ đồ ngủ dày cộp đó. Cô mặc một chiếc váy ngủ trễ vai màu trắng, để lộ xương quai xanh tinh tế và gợi cảm.
Tống Linh Linh “À” một tiếng, đến gần hơn và nhìn vào trong nồi.
Khi cô đến gần hơn, Giang Trục có thể ngửi thấy mùi cam ngọt nồng nàn. Hầu kết anh khẽ di chuyển, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, “Em sang bên kia chờ anh?”
Tống Linh Linh nhìn anh, “Em không thể đợi ở chỗ này sao?”
Giang Trục bật cười, “Có thể.”
Thấy cô như vậy, anh cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cúi đầu chạm vào môi cô, ăn ngay nói thật, “Nhưng nếu em đợi ở đây, anh sẽ không thể chuyên tâm nấu mì.”
Môi cô nhói lên một cái.
Tống Linh Linh nhíu mày nhìn Giang Trục, anh cắn cô một cái.
Cô đang muốn nói rằng cái này cũng có thể trách cô hay sao, nhưng lời chưa nói ra thì đã chạm đến ánh mắt mà anh nhìn cô.
Rất nguy hiểm.
Rất nguy hiểm.
Cũng giống như trong khách sạn ngày hôm đó.
Phút chốc, vành tai Tống Linh Linh ửng đỏ.
Cô mấp máy môi, ánh mắt mơ hồ, vừa lùi lại, vừa lẩm bẩm, “Năng lực tự chủ của anh kém sao lại còn trách em.”
“...”
Giang Trục nghĩ, Tống Linh Linh có lẽ là người đầu tiên nói rằng năng lực tự chủ của anh kém.
Nếu khả năng tự chủ của anh thực sự kém, bây giờ bọn họ sẽ không ở trong bếp. Mà là ở bất cứ nơi nào ngoài bếp.
Nghĩ đến điều đó, Giang Trục nhìn Tống Linh Linh một cái đầy ẩn ý.
Tống Linh Linh thừa nhận rằng mình sợ, lập tức thành thật ngồi xuống bàn ăn cạnh bàn đảo bếp.
“Em sẽ đợi ở đây được chứ?”
Giang Trục khẽ cười, “Có thể.”
Trong khoảng thời gian chờ đợi, Tống Linh Linh nhìn quanh phòng một vòng, phát hiện hai chiếc túi vốn không thuộc về ngôi nhà này.
Một trong hai cái là túi mua hàng trong siêu thị.
Chắc là do Giang Truc gọi, còn cái kia là một túi xách màu đen sang chảnh. Lúc trước khi Giang Trục đi tìm cô, cô có thấy anh nhắc đến.
Cái túi rất lớn, có thể chứa máy tính, quần áo vân vân.
Nhận ra điều gì đó, Tống Linh Linh muốn che mặt.
Suy nghĩ của cô bay bổng, không hiểu sao còn thấy hơi căng thẳng.
Bỗng dưng, điện thoại rung lên.
Cô ấn mở màn hình, là tin nhắn Thẩm Điệp gửi đến.
Thẩm Điệp: [Em quay phim xong về nhà rồi à?]
Tống Linh Linh: [Dạ, em vừa trở về!]
Thẩm Điệp: [Thì ra là vậy.]
Tống Linh Linh: [?]
Thẩm Điệp: [Chị và Giang Du Bạch chuẩn bị ăn bữa khuya, định hỏi Giang Trục có muốn ăn không, kết quả là qua bên cạnh tìm thì đèn đã tắt. Chị đoán là em đã về, cậu ấy đi đến chỗ em.]
Tống Linh Linh: [.]
Thẩm Điệp: [Chị đoán đúng không?]
Thấy tin này của Thẩm Điệp, Tống Linh Linh cũng không thể nói dối được, chỉ có thể trả lời cô ấy bằng một biểu tượng ngón tay cái giơ lên.
Thẩm Điệp: [Chậc, đúng là đàn ông mà.]
Tống Linh Linh: [Chị Thẩm Điệp...]
Nói thêm nữa, cô sẽ càng xấu hổ hơn.
Thẩm Điệp: [Được, được, được, biết em thẹn thùng rồi chị sẽ không nói nữa.]
Thẩm Điệp: [Chị và Giang Du Bạch ăn bữa khuya, không quấy rầy em và Giang Trục xa nhau lâu ngày gặp lại nữa.]
Tống Linh Linh: [Vâng ạ.]
Vừa mới trả lời tin nhắn này, Tống Linh Linh mơ hồ cảm thấy bụng có chút khó chịu.
Cô khẽ cau mày, còn chưa kịp nghĩ rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Giang Trục đã bưng mì đến, đặt ở trước mặt cô.
Là món mì trứng cà chua mà cô yêu thích.
Biết thói quen ăn uống của cô, Giang Truc còn thả vài cọng rau xanh ở bên trong, nhìn bề ngoài rất ngon, hương vị cũng rất đậm đà.
Tống Linh Linh nhận lấy đôi đũa từ anh, con mắt khẽ cong, ngọt ngào nói: “Cảm ơn đạo diễn Giang.”
Nhưng cô khá tò mò, một cậu chủ như anh sao lại nấu ăn giỏi như vậy.
Giang Trục: “Lúc ở nước ngoài ăn không quen.”
Tống Linh Linh nhướng mày, “Anh không mời người giúp việc sao?”
Kiểu người như cậu chủ nhỏ này ở nước ngoài, không phải là nên có người chăm sóc sao?
Giang Trục: “Lúc mới đầu thì có.”
Nhưng anh không quen ở nhà có người ngoài, cho dù là người giúp việc mỗi ngày chỉ nấu ba bữa cho anh, anh cũng không quen lắm. Đương nhiên, cũng có thể liên quan đến chuyện người giúp việc kia quá nhiều chuyện, quá tò mò.
Sau này, Giang Trục không để người trong nhà sắp xếp bất kỳ ai đến chăm sóc anh.
Khoảng thời gian du học khi rảnh anh sẽ dành thời gian xuống bếp. Thỉnh thoảng tự nấu một bữa cơm cũng có chút cảm giác thỏa mãn.
Sau đó, sau khi tốt nghiệp và trở thành đạo diễn, anh đã đóng vai đầu bếp trong một bộ phim của mình.
Diễn viên khi đó không biết nấu ăn, anh liền mời một đầu bếp đến dạy anh ta, mình thỉnh thoảng đi kiểm tra tiến độ, theo thời gian cũng có tài nấu nướng khá tốt.
Tống Linh Linh không ngờ rằng kỹ năng nấu ăn ngon của anh lại có điều kiện tiên quyết lớn như vậy.
Nhưng mà, cô vẫn bội phục Giang Trục từ tận đáy lòng. Anh là một người làm chuyện gì cũng có thể làm tốt.
Ăn mì xong, Tống Linh Linh chủ động đi rửa bát.
Giang Trục đã dọn sạch nồi và bàn, Tống Linh Linh muốn rửa thì cũng chỉ phải rửa hai cái bát. Anh theo ý cô.
“... Bây giờ tốt hơn rồi.” Tống Linh Linh kinh ngạc nhìn anh, “Anh chỉ quan tâm đ ến cái này thôi sao? Anh không buồn chút nào sao?”
Mặc dù không ai trong hai người nhắc đến, nhưng trong lòng ngầm hiểu lẫn nhau.
Giang Trục đến ở chỗ của cô, cô đồng ý. Hai người lại không gặp nhau trong một tuần, hơn nữa còn trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.
Giang Trục mở to mắt.
Khi bắt gặp ánh mắt trong veo và long lanh của Tống Linh Linh, rồi chợt nhận ra rằng cô đang lo lắng cái gì, đang tránh mình cái gì.
Giang Trục dở khóc dở cười, đặt tay lên bụng dưới của cô, “Có phải em quá coi thường bạn trai mình rồi hay không?”
Anh nói: “Anh ở trong nhà bạn gái anh, không chỉ vì muốn ngủ chung với bạn gái.” Anh cúi đầu hôn khóe môi cô, nói thầm, “Anh càng muốn chăm sóc bạn gái, ở bên bạn gái nhiều hơn.”
Cho dù không làm gì cả, chỉ cần thấy người mình thích ở bên cạnh, với anh mà nói đã đủ hạnh phúc.
Anh có thể hiểu được sự lo lắng của Tống Linh Linh, nhưng Giang Trục cũng không vội vã đến mức không nhịn được như vậy, càng không có khả năng vì kỳ kinh nguyệt của cô đến mà không vui.
Tống Linh Linh nhìn anh nửa ngày, đưa tay ôm lấy anh, cọ cọ làm nũng nói: “Sao anh lại tốt như vậy chứ.”
Nghe nói như vậy, Giang Trục nhướng mày, siết cằm Tống Linh Linh, nặng nề m*t môi cô, nói một cách tàn nhẫn, “Ừm, tương lai chúng ta có rất nhiều thời gian để tính sổ sau.”