Cánh Cổng Phản Chiếu

Chương 13: Thì ra mình là tình báo



"Ác ma chuyển sinh là một nghi thức tế tự vô cùng tà ác. Trong đó phải dùng thân thể của một cô gái chưa từng trải qua yêu ghét hận thù làm vật dẫn. Sau đó gieo mầm mống của ác ma vào vật dẫn, để sinh hạ ma thai..."

"Nhờ một số cơ chế bảo hộ mà người ta chưa biết rõ, trước khi ra đời, ma thai đã có thể sử dụng một số dị năng để bảo vệ bản thân và con mồi..."

"Ngay khi ma thai chào đời, nó sẽ ăn thịt luôn vật dẫn và lớn rất nhanh..."

"Ác ma có một đặc điểm rất rõ đó là mắt của chúng chỉ một màu đen, không có con ngươi và lòng trắng..."

"Phần gáy của chúng có một hình xăm ác ma lớn bằng bàn tay. Căn cứ các nghiên cứu, hình xăm có liên quan tới các thế lực khác nhau ở địa ngục..."

Một loạt những miêu tả về ác ma và ác ma chuyển sinh làm Charles kinh ngạc. Trong bản chép tay này còn ghi rõ, một khi ác ma vượt qua giai đoạn còn non, sẽ biết cách ngụy trang, trà trộn vào loài người khiến kẻ khác không thể nhận ra.

Bản chất của chúng là tà ác. Cho dù cùng chung sống trong xã hội loại người, chúng vẫn không tuân thủ trật tự và pháp luật. Việ chúng làm đó là phá hoại, giết chóc và mang đến sự hủy diệt.

Sau khi xem xong một quyển sách khác, Charles lại đọc thêm vài tài liệu về ác ma chuyển sinh nhưng nội dung không quá tỉ mỉ, thậm chí chỉ có một hai câu, mà còn trái ngược hoàn toàn với những gì có trong bản chép tay.

"Một số cô gái trẻ bị chính người lớn trong nhà xâm hại mà có thai. Sau đó, vì che giấu tội ác, người nhà các cô rêu rao rằng các cô bị ác ma nhập thân"

"Kết cục của các cô gái trẻ là bị đám đông ngu dốt và nhát gan thiêu sống. Việc này đã che dấu đi nhiều mặt tối của xã hội."

Nội dung liên quan đến ác ma chuyển sinh trong bản chép tay và tài liệu này hoàn toàn khác nhau, nhưng Charles cho rằng ác ma chuyển sinh thực sự tồn tại.

Sự việc mà hắn đã nhìn thấy trong nhà kho, rồi những vệt máu bỏ qua quy luật vật lý để chuyển động không ngừng trên bụng cô gái thì không có cách nào để giải thích một cách khoa học được.

Điều này có nghĩa là đám người đó đang chế tạo ác ma.

Nhưng vì sao phải tạo ác ma?

Đây là một vấn đề rất khó hiểu. Đối với những thứ tà ác, con người cũng sợ hãi chúng như sợ hãi cái chết. Không người nào tự nguyện cùng chung sống với ác ma dưới một mái nhà.

Nhưng không thể phủ nhận, con người dù sợ hãi nhưng vẫn muốn tạo ra ác ma.

Bởi có những việc, những kẻ này không thể hoặc không dám làm, nhưng ác ma thì có thể. Cho nên mới có những nghi thức như vậy. Dựa vào tình huống hắn đã chứng kiến, đám người đó đã tiến hành nghi thức chuyển sinh không chỉ một lần, có điều vẫn chưa thành công mà thôi.

Đặt quyển sách xuống, Charles lại cầm bản chép tay lên tiếp tục đọc. Các ghi chép phía sau đã không hẳn là nội dung liên quan tới ác ma chuyển sinh, mà giới thiệu sơ qua về các lực lượng tà ác khác. Dường như đoạn này được tác giả tiện tay chép lại sau khi đã hoàn thành nội dung chính.

Charles lật từng trang, đọc lướt qua, chẳng mấy đã tới trang cuối cùng. Ngay khi Charles gần đọc hết bản chép tay, hắn bị lôi cuốn bởi nội dung trong nửa trang cuối cùng.

Khác với việc không ngừng hiến tế để nhận được lực lượng, loại lực lượng được ghi chép là thứ không rõ vì sao lại tồn tại, nhưng người đời đều gọi nó với cái tên - lực lưởng hủ hóa.

Có thể chỉ là một căn nhà gỗ bình thường hay một quyển sách bình thường, nhưng một khi những đồ vật này bị lực lượng không biết tên xâm nhập, ăn mòn và làm hủ hóa, chúng sẽ trở nên đặc biệt.

Thậm chí cả người sử dụng chúng, trong quá trình này cũng có thể nhận được lợi ích dù ít hay nhiều.

Ở trang cuối cùng của bản chép tay, còn có một đồ án ma pháp trận, cùng với chú thích những loại tài liệu cần dùng để thực hiện phương pháp hủ hóa.

Đồ án này rất phức tạp, không thể ghi vào trí nhớ hết được. Thứ này không chỉ là một dạng hình vẽ phẳng đơn giản. Nhân lúc không ai để ý, Charles lặng lẽ chụp lấy hai tấm hình.

Ngay lúc hắn chuẩn bị rời chân, chợt có một người ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nhìn thoáng thì đây là một cô gái xinh đẹp. Nhưng chẳng hiểu vì sao, từ tận đáy lòng Charles lại sinh ra một cảm giác ái mộ mãnh liệt. Cảm giác này đến rất nhanh, ngay khi nhìn thấy cô gái đã choán lấy tâm trí Charles.

Nhưng nó đi cũng rất nhanh, khi hắn vừa nhận ra thì cũng đã biến mất.

Là bản năng của thân thể ư?

Hắn cau mày, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Khi hắn xuyên việt đến cơ thể này, chỉ có được chí nhớ của ba mươi ngày gần nhất, lâu hơn thì không nhớ gì.

Trong trí nhớ ba mươi ngày, hắn chỉ đi làm, chăm sóc em gái, và đi loanh quanh vài nơi ở hạ thành. Có lẽ là hắn đi tìm tư liệu viết bài.

Mấy ngày gần đây, một vài mẩu trí nhớ đã bắt đầu thức tỉnh. Hắn không muốn sớm phải tiếp xúc với một số người quen biết với thân thể này trước đây. Nếu tiếp xúc thì cũng phải đợi tới khi trí nhớ toàn bộ khôi phục.

Nhưng hắn chưa kịp ra về, cô gái bỗng nói một câu làm bờ mông Charles đã nhổm lên lại phải đặt xuống.

"Việc điều tra mấy vụ bê bối tình ái của anh sao rồi?"

Giọng nói của cô gái rất êm tai, lại ngọt ngào êm ái. Nhưng nội dung của câu nói lại làm Charles nhíu mày.

Lời nói của cô gái khiến cho hắn nhận ra một số việc không hợp lý chưa chắc đã là không hợp lý.

Chẳng hạn như việc hắn không giàu có gì mà lại có thể học xong đại học. Học xong đại học mà đến cả hai trăm tiền học phí của em gái cũng không móc ra được.

Đại học thành phố Eipedar ở gần trung tâm nội thành. Đây là vùng lõi của thành phố, chi phí sinh hoạt vô cùng đắt đỏ.

Nếu hắn đã là một sinh viên, thì có thể dễ dàng tìm được một công việc tốt ở nội thành, hà có gì lại tới hạ thành làm một tay phóng viên quèn.

Quá nhiều sự kiện vô lý đã sáng tỏ sau khi Charles nghe được câu nói này.

Hắn vốn tưởng rằng chủ nhân trước đây của thân thể này có thành tích học tập xuất sắc, được nhận nhiều học bổng mới có thể bước tiếp trên con đường học vấn. Nhưng xem ra, sự việc không phải như vậy.

Hắn không biết đối phương yêu cầu hắn điều tra gì, vì thế biện pháp tốt nhất có thể làm vào lúc này chính là yên lặng.

Cô gái liếc hắn, nói tiếp:

"Mau mau tìm ra thứ chúng ta cần đi, tôi biết anh có thể làm được."

Ý nghĩ trong đầu Charles xoay chuyển nhanh chóng, cô gái nói xong thì cũng chẳng đả động gì đến sách vở. Hiển nhiên rằng cô đến đây chỉ để chuyển lời. Charles đột nhiên mở miệng nói:

"Tôi cần tiền, việc điều tra cần tiền, mua chuộc kẻ khác cũng cần tiền"

Cô gái hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ gật đầu:

"Tôi sẽ cho người nhanh chóng chuyển tiền vào tài khoản của anh, nhưng không nhiều quá đâu. Anh cũng biết, cho tới giờ anh vẫn chưa lấy được thứ gì có giá trị cả, những người khác trong hội sẽ phàn nàn. Mà tài nguyên của chúng ta thì có hạn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.