Cánh Cổng Phản Chiếu

Chương 6: Thư viện thành phố Eipedar



Đứng bên ngoài thư viện thành phố Eipedar, Charles có cảm giác như đã về tới hạ thành, nhưng cũng không hẳn là vậy.

Khi ở hạ thành, những tòa nhà đều đều với hơi thở cũ kỹ làm cho người ta cảm thấy bức bí, hít thở khó khăn. Nhưng tòa nhà to lớn trước mắt lại khác.

Người ta cảm nhận được ở nơi đây sự cổ kính, đồng thời thấy bản thân thật nhỏ bé.

Những hàng cột đá và những cánh cổng to lớn làm cho thư viện tràn ngập hơi thở của thời gian. Nhưng nó không hề cũ kỹ mục nát, bạn sẽ khó mà thấy được những vết gỉ sét loang lổ ở nơi đây.

Mọi người ra ra vào vào nơi đây với một khuôn mặt đầy thành kính và khát khao đối với cội nguồn tri thức.

Câu trên đây nhảm đấy, bởi nếu như có thể thì phần lớn mọi người đều không muốn học tập, họ chỉ muốn nằm dài trên giường.

Charles cất bước đi lên chiếc cầu thang trăm bậc ngay ngắn dẫn vào trong thư viện. Bước vào trong, tòa nhà này không khiến người ta cảm thấy bớt nhỏ bé hơn, mà trái lại cảm giác ấy càng tăng thêm.

Bên trong thư viện như được xây dựng riêng cho người khổng lồ. Những giá sách cao hơn ba mươi mét nối liền trần với sàn nhà, phía trên là vô số những cuốn sách được xếp ngay ngắn.

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Charles đó là nơi đây quá giả tạo. Bởi vì không một ai có thể sắp xếp và quản lý được số lượng sách nhiều đến thế. Cho dù là tại thế giới trước đây của hắn, cũng không có cách để xử lý vấn đề phức tạp này.

Đấy là chưa nói tới việc, người ta nhấc một quyển sách ở chỗ này và tiện tay đặt xuống một chỗ khác.

Nhưng rất hiển nhiên thứ Charles cần không quá nhiều. Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, một thiết bị có ray trượt lướt tới, ở trên đó là một cánh tay máy nhỏ, nó chuẩn xác gắp từ vị trí nào đó ra một quyển sách, sau đó quay lại phía đầu ray trượt, đặt quyển sách vào trong một chiếc giỏ...

Mọi việc ở đây đều được tự động hóa, thật thần kỳ. Tầm mắt của Charles lại một lần nữa được mở rộng. Hắn đi theo chỉ dẫn ở sảnh tầng trệt tới quầy của nhân viên thủ thư.

Đây là một cô gái chừng hai mươi tuổi, làn da ngăm đen, mặc áo ca rô sọc trắng xanh.

Cô nàng có mái tóc xoăn tít, trên mặt đeo một cọng kính tròn, khung đen, hai tay đang gõ liến thoắng trên một thiết bị giống như máy đánh chữ.

Nhìn cô đang bận bịu, Charles tò mò đừng nhìn. Chừng bảy tám phú sau, cô gái quay đầu lại, nhún vai nói:

"Tôi có thể giúp gì cho anh được, thú thực tôi không thích người khác xem mình làm việc."

Charles mìm cười, đưa thẻ căn cước của mình tới:

"Tôi muốn tìm một số sách về mà thuật đen. À, đúng rồi, xem loại sách này có phạm pháp không?"

Không lâu trước, có người chỉ vì quên mang theo thẻ căn cước mà phải trở thành nắm bùn nhão dưới đáy sông. Charles không biết được liệu sau khi mình xem những tài liệu này, khi rời khỏi thư viện thì ngay lập tức trên người hắn sẽ có thêm mấy lỗ thủng hay không.

Cô gái nở nụ cười đáp:

"Anh thật vui tính. Nhưng tiếc rằng việc này không phạm pháp đâu."

Cô cắm tấm thẻ căn cước của mình vào máy đọc thẻ, sau đó khẽ xuýt xoa: "Sinh viên..."

Charles mìm cười, cô gái lại tiếp tục thao tác trên thiết bị tựa như máy đánh chữ của mình. Sau đó, cô nhanh chóng rút ra một tấm thẻ khác, rồi đưa cho Charles cùng tấm thẻ căn cước của hắn.

"Chớ để mất, trước tiên anh nên cất kỹ thẻ căn cước đi, rồi qua bên kia tìm một chỗ ngồi. Sau đó, cắm tấm thẻ tôi vừa đưa vào khe đọc thẻ, thứ anh cần sẽ được đưa tới."

Cô gái chỉ vào giá sách số bảy, Charles gật đầu cảm ơn rồi đi tới bên đó.

Không gian giữa những giá sách là nơi được dùng để đọc sách, nó được chia làm nhiều tầng. Những thứ mới lạ có ở khắp nơi khiến tầm mắt của Charles được mở rộng. Hắn không thể nào tưởng tượng nổi làm thế nào người ta có thể xây dựng được chỗ này.

Hắn tìm một vị trí ở giữa giá sách số bảy và số sáu. Phần lớn mọi người không thích đọc sách ở tầng trệt, nhưng hắn mặc kệ!

Sau khi ngồi xuống, Charles chợt thấy một cái bàn trồi lên ngay trước chỗ hắn ngồi.

Trên bàn có một khe đọc thẻ, hắn nhìn xung quanh và khẳng định rằng một cái bàn chỉ có một khe đọc thẻ. Charles cắm tấm thẻ mà nhân viên thủ thư đưa cho vào trong.

Phía dưới bàn truyền đến âm thanh chuyển động của bánh răng và lò xo, sau đó hắn nhìn lên giá sách số bảy. Thiết bị nằm trên ray trượt đang chuyển động nhanh chóng.

Cánh tay máy dừng lại ở vài vị trí trong chốc lát, sau đó thì vài quyển sách đã nằm gọn trong cái giỏ phía dưới.

Mọi thứ đều quá thần kỳ, nếu không tận mắt nhìn thấy thì hắn không thể nào tưởng tượng được khi nó hoạt động lại quyến rũ đến thế!

Tầm hai mươi giây sau, Charles chợt rụt hai tay về, chiếc bàn trước mặt hắn đang thụt xuống.

Nhưng ngay sau đó, một cái rổ đựng năm quyển sách từ dưới trồi lên, sách hắn cần đã tới!

Quá thần kỳ, mọi thứ đều quá thần kỳ, điều này khiến Charles đầy tò mò với thế giới này.

Đương nhiên, hắn cũng biết nặng nhẹ. Việc đầu tiên hắn cần làm đó là giải quyết vấn đề cơm áo gạo tiền, đồng thời tìm biện pháp di cư vào nội thành.

Hắn không muốn phải tiếp tục ăn thứ bánh bố thí kia nữa, cũng không muốn sống trong bầu không khí ngột ngạt và hôi hám.

Sau khi bình tĩnh, hắn chú ý tới những quyển sách trước mặt.

《 Pháp thuật đen tà ác 》

《 Bùa chú đến từ ác ma: Pháp thuật đen》

《 Khởi nguồn của pháp thuật đen (thượng)》—— bộ sách cấm kỵ của thế giới

《 Khởi nguồn của pháp thuật đên (hạ) 》—— bộ sách cấm kỵ của thế giới

《 Ma pháp sư bá đạo: Công chúa yêu ta mà trốn》

....

Cái quái gì thế này?

Charles cầm quyền tiểu thuyết lạ lẫm về ma pháp sư mà đau cả đầu, càng ghê gớm hơn đấy là trên sách ghi rõ đây là tác phẩm bán chạy trong mười năm trở lại đây.

Hắn mở ra xem qua vài trang, nhưng chỉ một thoáng mà cả người nổi hết da gà...

Bỏ qua quyển sách đáng xem này, hắn cầm quyển sách thuộc hàng cấm kỵ lên nhìn thử, ít nhất thì quyển sách này vẫn còn bình thường hơn.

Sau khi nhìn qua, Charles đi vào phía sâu trong thư viện. Hắn bỏ ra hai tệ đánh một bữa trưa qua loa rồi tiếp tục quay trở lại đọc tài liệu.

Theo ghi chép trong các tài liệu này, ma pháp đen đã từng có thời cực thịnh ở thế giới này. Nhưng theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, nó dần dần lụi tàn.

Đương nhiên, việc này có liên quan tới việc các ma pháp sư thường xuyên tiến hành các nghi thức tà ác.

Căn cứ vào các ghi chép, ma pháp đen chính là lực lượng đến từ ác ma. Mà người ta muốn đặt được lực lượng này, thì nhất định phải hiến tế thứ gì đó.

Đây là một cuộc giao dịch, phải cho ác ma thứ chúng muốn, chúng mới cho bạn thứ bạn cần.

Từ khi một ma pháp sư lén lút tiến hành hiến tế người sống. Ma pháp đen đã trở thanh cấm kỵ, tiếp đó tất cả các ma pháp sư đều trở thành mục tiêu bị săn đuổi.

Sở thẩm phán tối cao của đế quốc phán quyết ma pháp sư là mối nguy hiểm của xã hội. Một đạo luật ra đời với nội dung, bất kỳ kẻ nào tu luyện ma pháp đen, đều bị coi là hành vi phạm tội nghiêm trọng. Nếu có sự phản kháng trong quá trình điều tra thì có thể giết ngay tại chỗ mà không cần xét sử...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.