Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 104: [ABO] Kịch Bản Này Sai Rồi [4]



4.

Tiểu Omega bị Alpha mãnh thao đến mức hai mắt mù sương, thần trí bất minh, nước bọt không kịp nuốt chảy ra khóe môi được anh liếm sạch, chỉ biết thuận theo bản năng vặn eo lắc mông phối hợp cùng anh, rêи ɾỉ phiến tình.

Vương Tuấn Khải lật cậu lại, từ phía sau điên cuồng đâm rút, huyệt khẩu đỏ tươi bị ma sát mềm nhũn, mỗi lần đâm vào rút ra đều mấp máy tiếc nuối, mị thịt xung quanh run run gắt gao cắn lấy côn ŧɦịŧ, cái mông nhỏ cũng đong đưa lắc lư qua lại nhịp nhàng vô cùng. Vương Nguyên vô thức nhếch mông vểnh lên cao để góc độ đâm chọc càng sâu, cậu áp mặt xuống chăn, nhổng cao hạ thể, thắt lưng uốn cong mềm dẻo co dãn, hai chân vì kɦoáı ƈảʍ mà tê dại không ngừng. Thứ kia vừa thô vừa dài, ở bên trong hậu đình làm loạn ngang dọc, đem nội huyệt đâm tới đâm lui, qυყ đầυ mạnh mẽ ma sát tràng ruột tạo ra vô số luồng điện dữ dội truyền đến khắp người cậu. Vương Nguyên suиɠ sướиɠ rên la, mỗi một tiếng thoát ra từ phiến môi xinh đẹp của cậu đều có thể khiến bất kỳ Alpha nào mềm nhũn tâm can, Alpha vật bên dưới càng thêm bá đạo mà chen lấn xô đẩy trong cúc huyệt, làm cho cậu rêи ɾỉ càng lớn.

“Hm, uhm....” Côn ŧɦịŧ chạm vào nơi bí mật khiến Vương Nguyên run rẩy cả người, toàn thân mất hết khí lực ngã phịch xuống giường. Cậu cảm tưởng như xương cốt trong người mình đều nhanh tan ra, ngay cả đầu ngón chân cũng vì kɦoáı ƈảʍ mà co quắp lại. Vương Tuấn Khải ở phía sau biết đã chạm đến điểm G của cậu, liền thay đổi phương hướng côn ŧɦịŧ, dùng đầu nấm cọ xát điểm G, kɦoáı ƈảʍ dâng lên trong tích tắc làm cả hai người đồng thời tê dại. Tiểu Omega không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngọt ngào này, nửa muốn Alpha hung hăng chà đạp điểm G nửa lại sợ vì kɦoáı ƈảʍ quá nhiều mà nhất thời ngất xỉu, liền bối rối thở dốc quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải. Gương mặt của cậu vì tìиɦ ɖu͙ƈ mà lan tràn một màu hồng nhạt, trong mắt đều là sương mù ẩn nhẫn mong muốn, nước mắt sinh lý ướt đẫm gò má tạo thành mỹ cảnh bị giày vò ức hiếp, một chiêu kích sát bản năng muốn bảo hộ đã tồn tại từ trong xương cốt của Alpha. Vương Tuấn Khải vươn người về trước nâng cằm cậu lên hôn xuống, lồng ngực vững chãi áp lên lưng Vương Nguyên, khí tức Alpha cường đại như có ma lực lôi cuốn nhanh chóng trấn an bối rối trong cậu. Có điều động tác này lại càng làm cho côn ŧɦịŧ xuyên xỏ sâu hơn trong cúc huyệt, vừa động đã đè lên điểm mẫn cảm lại còn đè nghiến liên tục trong thời gian dài khiến Vương Nguyên run rẩy dữ dội, giãy dụa cái mông muốn thoát khỏi nhưng làm sao cũng không thành công, ngược lại kɦoáı ƈảʍ thoải mái lâng lâng muốn bay lên ùn ùn kéo đến đánh úp cậu. Vương Nguyên khóc nức nở, tiếng rêи ɾỉ bị Vương Tuấn Khải che lấp trong miệng, mãi đến khi anh buông ra thì cậu đã chịu không nổi khóc lớn, thân thể xinh đẹp hoàn toàn mất khống chế.

Tính khí Omega đã bắn một lần lúc này cũng vì kɦoáı ƈảʍ mà cương cứng lần hai, trên đầu lỗ nhỏ rỉ ra dịch trắng đục còn sót lại, linh khẩu mẫn cảm bắt đầu phun nước, tình cảnh ma mị tình sắc mà cũng dâm mỹ vô cùng.

Vương Tuấn Khải thúc mạnh thắt lưng, phiến mông gợi cảm cùng hai chân Omega nảy lên một cái, côn ŧɦịŧ dài to lớn thẳng tắp đâm sâu, mạnh đến mức hai khỏa tinh nang cũng muốn chui vào cúc huyệt. Tiếng mông thịt bị thao phành phạch đầy phòng, dâʍ ŧɦủy̠ đẩy ra xì xì tung tóe, dính đầy trên bề mặt côn ŧɦịŧ. Omega huyệt đói khát được thao cực kỳ kịch liệt, càng đói khát nuốt lấy côn ŧɦịŧ, chỉ muốn nó mãnh thao ngày ngày đêm đêm, đem tiểu huyệt non mịn phóng đãng làm đến mức không thể khép lại, bên trong vĩnh viễn đều là dâʍ ŧɦủy̠ tràn ngập cùng Alpha tϊиɦ ɖϊƈh͙ thơm ngon để nó ăn.

Vương Nguyên không nói được tiếng nào, lời đến bên miệng đều biến thành rêи ɾỉ ngâm nga, hạ thể hỗn độn dính dấp để mặc Vương Tuấn Khải điều khiển, đầṳ ѵú đỏ tươi vì ma sát với giường mà không biết khi nào đã cương lên cưng cứng, không được yêu thương liền co giật trướng đau. Âm nang phía trước cùng với Omega tính khí đong đưa qua lại, bị Vương Tuấn Khải bắt vào tay chơi đùa một phen. Anh ôm cậu ngồi trong lòng mình, côn ŧɦịŧ vì đổi tư thế mà chôn sâu đến tận cùng, khiến Vương Nguyên hét lớn, khó chịu vùng vẫy.

“A...không...”

Vương Nguyên ngọ nguậy dán dính trong lòng anh, đầu vô lực tựa lên vai anh, hầu kết liên tục di chuyển thu hút tầm mắt Vương Tuấn Khải. Anh cúi đầu cắn cắn cổ cậu, tách hai chân Vương Nguyên rộng ra, luồn qua đầu gối vươn tới chạm đến hai tiểu đầṳ ѵú tao lãng, thô bạo xoa nắn. Nhiệt độ cùng lực đạo không chút tiếc thương bóp lấy vú mình khiến tiểu Omega bị dìm giữa tìиɦ ɖu͙ƈ quá sức chịu đựng, đến thở cũng thở không kịp.

Anh đăm đăm nhìn vẻ thất thần mê muội của cậu khi tình triều dâng trào, chỉ muốn hung hăng ôm cậu thao nát dâm huyệt, làm cho cậu khóc bắn ra ngoài, lưu lại mùi vị của anh trên người cậu, bản tính siêu cường chiếm dục như ma ám thúc bách anh phải có được cậu, không cho phép bất kỳ ai chạm vào.

Dù đã đánh dấu rồi, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn ham muốn không dừng, đồng dạng Vương Nguyên cũng bị tìиɦ ɖu͙ƈ phủ kín, chỉ còn biết cùng anh khiêu vũ một điệu nhảy gợϊ ȶìиɦ kịch liệt, thậm chí còn chủ động nhếch mông cho anh làm, suиɠ sướиɠ dâm kêu bày ra tư thế mê hoặc tiêu hồn.

Hai bên đều có được sự nguyện ước với nhau, lúc làʍ ŧìиɦ lại càng thêm hòa hợp.

“Uhm...” Vương Nguyên cong người bắn tinh lần nữa, cúc huyệt co rụt siết chặt côn ŧɦịŧ làm cho Vương Tuấn Khải không thể không tiết ra, qυყ đầυ run mạnh một cái liền phun vào Omega dũng đạo cỗ tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng rực, làm cho tuyến tiền liệt bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ dữ dội, Vương Nguyên ngửa đầu thét lên rồi kiệt lực nằm trong lòng anh.

Chẳng bao lâu sao, cự vật sung mãn bên trong hậu huyệt của cậu lại thức tỉnh lần nữa.

Vương Tuấn Khải để cậu nằm ngửa trên giường, cúi đầu ngậm lấy tiểu vú mềm mại, đầu lưỡi tinh tế liếʍ ɭáρ xoa dịu kháng nghị của nó. Thân thể sau khi tiết ra nhiều làn vô cùng mẫn cảm, Vương Nguyên bị anh trêu đùa lại không có cách phản kháng, thân thể nhiễm mùi tìиɦ ɖu͙ƈ lần nữa dâng lên một trận ngứa ngáy đói khát. Cậu ghé vào người anh đong đưa cánh mông, tϊиɦ ɖϊƈh͙ theo quán tính ứa ra ngoài thấm nơi hai người kết hợp, cậu mơ màng nhìn thấy được chỉ càng thêm phóng đãng cầu hoan, chất dẫn dụ Omega thế nhưng không nhạt đi mà càng lúc càng hăng.

Vương Nguyên cùng anh quấn quít đến trưa ngày hôm sau.

Tiểu Omega mệt đến độ mắt díp lại đánh vào nhau, hai đầṳ ѵú sưng phồng đáng thương, cả người thê thảm chật vật bất kham, nhưng vẫn không ngừng vặn vẹo mông phun nuốt côn ŧɦịŧ, liên tục đòi Alpha gãi ngứa dâm huyệt cho mình.

“Ngứa, ta...khó chịu...” Cậu đã khóc sưng hai mắt, âm thanh hoàn toàn khàn đặc, xụi lơ không chút khí lực, nức nở khóc: “Hức, hức...ưm...”

Vương Tuấn Khải rốt cuộc nhận ra điều không ổn.

Kỳ phát tình thường diễn ra từ ba đến bảy ngày, Vương Nguyên có bị bản năng Omega giày vò thì cùng lắm là đến lúc này thì dứt, trước đó ở sơn động không phải bọn họ đã cùng nhau làm ba ngày rồi ư? Vì sao cách gần một tuần rồi mà cậu phát tình trở lại?

Lẽ nào Vương Nguyên dùng thuốc?

Vương Tuấn Khải vừa vuốt ve trấn an chất dẫn dụ trong người cậu để Vương Nguyên ngủ đi, tẩy rửa sạch sẽ rồi trích một phần máu cậu để 009 kiểm tra.

[Báo cáo tiểu Hoàng tử, trong huyết thanh có chứa một hàm lượng lớn chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ dẫn dụ, khiến cho nồng độ pheromone trong cơ thể Omega tăng nhanh, chỉ cần có Alpha kích phát sẽ không ngừng lại được.]

“Đây là loại thuốc gì? Tại sao cách vài ngày diễn ra một lần?”

[Về chuyện này, 009 cho rằng ngài nên hỏi người máy trí năng của Omega thì hơn.]

Vương Tuấn Khải hơi cau mày, gọi Tiểu S, chiếc vòng bạc lập tức biến thành robot cỡ nhỏ, đứng ngơ ngác một lúc.

Người máy trí năng lần đầu nhìn thấy tiểu Hoàng tử của tinh cầu, hưng phấn đến suýt nửa ôm lấy Vương Nguyên la hét, nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của Vương Tuấn Khải trừng liền ngoan ngoãn im lặng, hỏi gì đáp nấy.

“Chủ nhân của ngươi từng dùng thuốc gì?”

“Ức chế tề, che giấu mùi vị Omega, ngụy trang thành Beta.”

“Không còn thuốc nào khác?”

“Không còn.” Tiểu S gật đầu cái rụp: “Tôi ở bên cạnh chủ nhân và đại chủ nhân (ba ba Vương Nguyên) từ bé, cũng coi như là nhìn cậu ấy lớn lên, tuy rằng tính cách có chút tự bế nhưng không tiêu cực, cậu ấy tuyệt đối không làm ra chuyện tổn hại cơ thể mình.”

“Cậu ấy gần đây có biểu hiện gì lạ không?”

Tiểu S mới đầu lắc lắc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Từ sau khi bị bắt cóc!”

Vương Tuấn Khải có chút chột dạ.

“Oa không tốt không tốt!!” Hai cái chân sắt của Tiểu S xoay đi xoay lại trong phòng, lo lắng rè rè: “Có khi nào bọn cướp ép cậu ấy uống thứ gì không?!? Chủ nhân số khổ của ta a a a!!!”

009 nhanh chóng túm tên người máy trí năng nhốn nháo ra ngoài tránh cho quấy rầy đến giấc ngủ của ‘Hoàng tử phi tương lai’, để lại Vương Tuấn Khải ngồi một mình trong phòng nhìn Vương Nguyên đang ngủ say bên cạnh.

Remond bắt gặp 009 đứng bất động trước cửa, trong tay còn túm một người máy trí năng giãy đành đạch liên tục, không khỏi khó hiểu: “?”

009 câm như hến.

Tiểu S: “Thả ta ra thả ta ra!!!”

009: [Cưỡng chế tắt máy].

Tiểu S ‘tee’ một tiếng im ra.

Cho nên nói cơ giáp thông minh gì đó là đáng ghét nhất!

Liễu Hạ Minh cũng tới phòng, hơi hơi nhíu mày nhìn Remond: “Remond tiên sinh, tiểu Hoàng tử vẫn chưa dậy?”

“Ân.” Remond ra hiệu cho Liễu Hạ Minh đi theo mình, đến góc khuất hành lang liền nói: “Tiểu Hoàng tử trước giờ là người rất có quy củ, ta cho rằng trong phòng có chuyện gì đó xảy ra.”

“Chuyện gì hay là...người nào?” Liễu Hạ Minh siết chặt nắm tay: “Không lẽ có Omega chủ động tiếp cận tiểu Hoàng tử?”

Remond lắc đầu: “Ngươi cũng không phải không biết cá tính và sức nhẫn nại của tiểu Hoàng tử rất mạnh, trừ phi ngài ấy cho phép người nọ ở lại, bằng không...”

Vị thượng tá tinh anh rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề: “Lẽ nào là cậu ta?”

Liễu Hạ Minh nghe đến đây lập tức lo lắng sốt ruột: “Ai?”

“Một Omega.” Remond đáp: “Là người đã được tiểu Hoàng tử đánh dấu cách đây bốn ngày.”

“Cái gì?!? Omega được Vương Tuấn Khải đánh dấu...?! A, ta xin lỗi, ta không nên gọi danh tự của tiểu Hoàng tử như vậy...” Liễu Hạ Minh giật thót đè lại trái tim đang mãnh liệt co bóp, ánh mắt khó hiểu xen lẫn hoảng loạn rơi vào mắt Remond, trông giống hệt như đã biết chuyện gì đó. Liễu Hạ Minh miễn cưỡng giữ bình tĩnh, run run nói: “Ở nơi nào?”

“Là cánh rừng ngài ấy huấn luyện, khu vực biên giới giữa Đế đô và vùng hoang sơ.”

Sắc mặt Liễu Hạ Minh càng lúc càng tái.

Y lảo đảo rời đi, cũng không còn minh mẫn chào Remond tiếng nào, chạy được đến phòng đã mất rất nhiều khí lực. Liễu Hạ Minh ngồi bệt xuống sàn, gò má tái nhợt, liên tục lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy cơ chứ...”

Khu vực biên giới giữa Đế đô và vùng hoang sơ không phải nhỏ, nhưng Omega bị bắt cóc đến đó chỉ có duy nhất một người.

Vì sao là cậu ta? Vì sao nhất thiết phải là cậu ta?

Vương Nguyên không phải nhân vật phản diện sao? Lẽ ra phải chết dưới tay Vương Tuấn Khải mới đúng, tại sao mọi sự lại thành ra như vậy?

Rõ ràng y và Vương Tuấn Khải mới là nhân vật chính, không có lý nào Vương Tuấn Khải lại đánh dấu một Omega mà không phải là y được!

Liễu Hạ Minh thở hắt ra, ánh mắt cương nghị, hạ một quyết định ngông cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.