Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 37: Đế Vương Tâm [2]



2.

Tên của thỏ tinh là Mã Tư Viễn.

Cũng không phải cái tên đẹp đẽ gì, nhưng tên kia cứ luôn miệng gọi y là Vương Nguyên, là thỏ tinh cũng phải có tự trọng biết không!

Mặc dù gương mặt này giống hệt Vương Nguyên, nhưng y cũng không phải Vương Nguyên!

“Vương Nguyên...”

“Ta không phải Vương Nguyên.” Mã Tư Viễn nhíu mày đẩy Vương Tuấn Khải ra, sử dụng thân thể con người khiến y thích ứng không kịp, nhiều lúc sẽ lúng túng không biết đặt tay ở chỗ nào. Vương Tuấn Khải vừa mới chạm vào y đã sợ y biến thành không khí, cứ ôm chặt cứng không buông, tuy rằng giữa đêm khuya dính cùng một chỗ thì ấm thật đấy, nhưng cô nam quả nam phải chừa tiết tháo!

Mã Tư Viễn trộm liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải, bĩu môi, y quên mất từ khi cái việc kia xảy ra, tiết tháo của y đã sớm rơi mất tiêu rồi.

“Ngươi chính là người đã cùng ta đối ẩm ngày đó đúng không?” Vương Tuấn Khải thấp thỏm nửa mừng nửa sợ siết chặt người trong lòng, giống như chỉ cần hắn nới lỏng vòng tay là y sẽ chạy luôn vậy, ánh mắt đảo đi đảo lại trên gương mặt thanh tú trắng trẻo, đúng là quá giống đệ đệ: “Ngươi cùng Vương Nguyên là quan hệ gì?” Cư nhiên y hệt như hai giọt nước!

“Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy...Ta không hiểu!” Người này vừa mở miệng, một tiếng Vương Nguyên hai tiếng Vương Nguyên, Mã Tư Viễn nghẹn họng tức giận quay đầu đi, vùng vẫy muốn thoát khỏi lại bị hắn nắm trụ cằm, gấp gáp hôn lên.

“Ưʍ...” Thỏ tinh tiểu bằng hữu lí trí vững vàng cố sức tránh xa sắc lang, đáng thương con yêu thú tu luyện trăm năm sức lực lại không bằng nhân loại mới đôi mươi, lại còn bị đầu lưỡi quái ác của hắn chọc ngoáy trong miệng, nước bọt bị hắn hút sạch, cái miệng nhỏ nhắn bình thường chỉ gặm cà rốt bị chà đạp thành màu đỏ hồng, tròng mắt nhanh chóng phiếm nước ủy khuất vô cùng.

Vương Tuấn Khải nhìn sâu vào song nhãn màu hồng phấn, rốt cuộc cũng tìm được điểm khác biệt với đệ đệ từ người này.

Huống hồ, y đã nói mình không phải Vương Nguyên.

Cho nên, hắn chờ đợi từng đấy ngày cuối cùng cũng tìm được bảo vật đã mất đó sao? Vương Tuấn Khải chỉ cảm thấy lửa nóng trong cơ thể không thể đè nén được nữa, hai ba bước lập tức đem người đặt dưới thân, giận dữ nắm tay y giữ chặt trên đỉnh đầu, tức tối chất vấn: “Ngươi đã đi đâu? Ngươi rốt cuộc đi đâu? Ngươi thế nhưng dám để ta một mình ở lại tẩm cung? Quy củ ở đâu hả? Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi có hiểu cảm giác mất đi một vật cực kỳ quan trọng là thế nào không??”

“Ngươi...” Mã Tư Viễn khiếp sợ nhìn hắn, thấy mắt hắn sung huyết như thú hoang sắp ăn tươi nuốt sống mình liền ầng ậng muốn khóc, nhắm mắt quay đầu chờ đợi hình phạt giáng xuống.

Lần đó y tự mình đến nhân gian chơi, không ngờ chạy đông chạy tây thế nào lại lọt vào hoàng cung. Trong hoàng cung thủ vệ rất đông, muốn hiên ngang đi lại không phải chuyện đùa, vừa vặn lúc ấy y trông thấy Vương Nguyên đi ngang, thủ vệ gặp phải Vương Nguyên đều tự động cúi chào, cỡ nào oai phong. Vì vậy...

“Vì vậy ngươi mới dùng gương mặt này đi lung tung, sau đó câu dẫn ta?”

“Mới không phải!! Ta, ta chỉ là không cẩn thận đi nhầm tẩm cung...”

“Ân?”

“Sau đó, sau đó ta nhìn một cung nữ cho gói thuốc vào tổ yến hầm, có lẽ là nàng muốn lên làm phi tần của ngươi chăng...”

“Thế nào? Đổ lỗi cho mị lực của ta quá lớn? Hửm?”

“Hừ, ngươi nghĩ nhiều rồi, nàng ta là thích cái ngôi vị ngươi đang ngồi kìa...Cũng tại lúc ấy ta tò mò không biết xuân dược là thứ gì, cho nên mới hiếu kỳ nếm thử...”

Vương Tuấn Khải nhìn Mã Tư Viễn càng nói mặt càng hồng, khiến hắn có xúc động muốn cắn cái má phấn nộn của người này. Tân đế giảo hoạt nghĩ ngợi, người đã tìm được, hắn sẽ hảo hảo buộc y bên người không cho chạy đâu nữa, còn về việc y thế nào trong chớp mắt lại có thể biến ra gương mặt giống hệt đệ đệ thì để sau đi, trước tiên hắn phải trừng phạt người này đã!

“Ngươi muốn làm gì...A, mau buông, a ha ha nhột quá nhột quá đi mất...”

“Vương bát đản, dừng lại...ô...không được, không được cù ta.. a ha ha ha...”

“Dừng lại,...oa, ngươi ức hiếp ta...”

Nhìn cái mặt nhỏ chuyển từ cười sang khóc trong tích tắc, Vương Tuấn Khải đen tối búng vào chóp mũi của Mã Tư Viễn một cái, vác y lên vai bắt đầu tính đến chuyện leo lên vách núi. Có điều cái bao tải trên vai không yên phận cho lắm, chốc chốc lại đấm đá, chốc chốc lại thò tay véo hắn, còn phẫn nộ cắn lên lưng hắn nữa. Mỗi lần như vậy, Vương Tuấn Khải liền vỗ vào mông nhỏ một cái, người thỏ tinh cứng đờ, uất ức dâng trào chỉ có thể dựng tay lên trời chửi thầm cho bõ tức.

Lúc đi chỉ có một mình, khi trở về vác theo người trên lưng. Bọn thủ vệ nhìn nhau, bày ra vẻ mặt ‘chúng ta đều hiểu’, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm phi lễ chớ thị, đồng loạt kéo nhau ra khỏi tẩm cung, còn tốt bụng đóng cửa giúp tân đế nữa.

Mã Tư Viễn úp sấp trên người Vương Tuấn Khải nghiến răng nghiến lợi, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, một đám nhân loại hư hỏng từ trên xuống dưới, cần phải chỉnh đốn!

Lần thứ hai bước vào tẩm cung, Mã Tư Viễn vẫn bị chói mắt bởi phong vị đế vương xa hoa đến tột bậc, y chưa kịp bày tỏ bất mãn đã bị ném lên giường, sau đó bản mặt đáng ghét của Vương Tuấn Khải sáp lại gần, hôn lên mi mắt y.

“Cho ta được không?”

“Ngươi...muốn cho cái gì chứ...”

“Cho ta, thân thể của ngươi, linh hồn của ngươi, trái tim của ngươi, cả chân tâm của ngươi nữa.”

Mã Tư Viễn bị ánh nhìn nóng rực của hắn chiếu vào, hơi chột dạ lui lui, phát hiện bản thân bị giam trong vòng tay hắn vô phương thoát ra, đành phải né tránh tầm nhìn. Vương Tuấn Khải thu hết hành động của y vào mắt, chỉ rũ mi xuống: “Ta biết đòi hỏi như vậy có chút quá phận, nhưng là...Ta không thể khống chế mình trở nên điên cuồng, bởi vì, ta sợ.”

Ngươi thì có cái gì để sợ?

Mã Tư Viễn ngơ ngác, lời tới miệng lại không thốt nên được, y muốn ngồi dậy, vừa mới nhấc chân đã đụng phải thứ gì đó cực nóng.

...Thảo nê ma...Tên sắc lang, những gì ngươi vừa nói đều là ánh trăng lừa dối đúng không?!

Thỏ tinh tiểu bằng hữu thịnh nộ lên án trong tình trạng y phục đang bị xả ra, đến lúc y hồi hồn định thần ra vấn đề, thì bàn tay quái ác của sắc lang chết tiệt đã mò đến nơi không thể chạm, nắm lấy thứ ngoan ngoãn giữa hai chân y trắng trợn ngắm nghía. Mã Tư Viễn thẹn đỏ bừng mặt, dùng gối đầu ném tới, Vương Tuấn Khải sao có thể để y đạt được mục đích, công phu tuyệt hảo vèo vèo đánh bay cái gối, còn thành kính hôn lên ngọc hành, sau đó ngậm luôn vào miệng.

Um...Mã Tư Viễn run rẩy đẩy hắn ra không xong, phân thân đáng yêu màu phấn bị hắn liếʍ ʍúŧ dần dần cương cứng, lỗ nhỏ trên qυყ đầυ mẫn cảm liên tục đụng phải răng nanh trong miệng hắn, dội tới trận kíƈɦ ŧɦíƈɦ khó có thể bỏ lơ. Cứ nghĩ đến tiểu huynh đệ bị người ta ngậm trong miệng chơi đùa tới lui, ấm áp nóng bỏng lại tình sắc lạ thường, Mã Tư Viễn hưng phấn phát tình, thắt lưng nhỏ vặn vẹo đưa đẩy trong khoang miệng đối phương, đôi mắt màu hồng lập lòe sắc đỏ tươi, tiếng than nhẹ trong cổ họng bật ra ngoài.

Vương Tuấn Khải cắn lên qυყ đầυ, không ngừng hút vào phân thân dựng thẳng, đôi lúc còn cố ý liếm mạnh khiến Mã Tư Viễn chịu áp lực suýt khóc, phượng nhãn mang vẻ trách cứ liếc hắn khiến Vương Tuấn Khải buông mình hãm sâu vào, càng ra sức lấy lòng tiểu yêu tinh.

“A...!” Mã Tư Viễn chỉ nhìn thấy một mảng trắng xóa trong đầu, tiếp sau đó trong cơ thể có thứ gì bay ra ngoài, toàn thân thư sướng thoải mái vô cùng, dễ chịu đến mức lười động đậy luôn. Y thở dốc nằm trên người Vương Tuấn Khải, mắt mù sương, mềm nhũn hư nhược tùy ý bàn tay hắn rong chơi ra phía sau mình.

“Đừng...đừng chạm vào nơi đó...”

Mã Tư Viễn kháng nghị, ngón tay hắn chọc vào bên trong rất trướng. Lần trước vì xuân dược nên y không đau, nhưng là sau khi về lại khu rừng mới cảm thấy buốt muốn chết, thắt lưng mỏi nhừ uể oải cả mấy ngày. Y giãy giụa trèo xuống người hắn, lại bị Vương Tuấn Khải xoay người đè lên giường, thong thả nới rộng cúc huyệt.

Ngón tay ở trong tràng bích ngoáy rộng cửa vào, lúc rút ra mang theo sợi chỉ trong suốt, Vương Tuấn Khải âm trầm nhìn Mã Tư Viễn, không nói nhiều lời lập tức cắm long loại thô to đã sắp không nhịn được đâm sâu vào cúc huyệt, ép nước chảy ra ngoài.

“Ta không cần...ô a...ưʍ...”

“Ngươi, ngươi hỗn trướng...Ta kháo, oa...a...”

“A...a...đau, nhẹ một chút...”

Mỹ nhân dưới giường ngọc hỗn loạn khóc lóc, lúc bị hắn va chạm tới nơi kia liền túm chặt sàng đan giật bắn người, nhúc nhích thân thể tránh đi kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt đang thôn tính đôi bên, nhưng là hành vi này thế nhưng lại làm cho vật kia chôn sâu hơn trong người y, khiến y ‘a’ một tiếng lớn, đầu ngón chân cũng co quắp luôn rồi.

Mã Tư Viễn mơ màng nghĩ, rốt cuộc cấu tạo cơ thể nhân loại đặc biệt chỗ nào, tại sao Vương Tuấn Khải đụng vào đâu y cũng thấy mẫn cảm, lửa nóng toàn thân cứ lan ra mỗi lúc một nhanh?

“Ngươi nhẹ, không...không phải...a...”

“Không phải cái gì?”

“Nơi đó...ưʍ...tiến tới một chút nữa...Á...”

“Xem ngươi khát tình như vậy, còn nói không muốn?”

“Ta không...a...chỗ kia, ngứa...”

“Tiểu yêu tinh, ngươi lại khẩu thị tâm phi rồi.”

Vương Tuấn Khải cưng chiều hôn lên vầng trán đầy mồ hôi, thúc mạnh thắt lưng đâm rút trong người y, cả một đêm nỗ lực không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.