Một tuần sau đó, Vương Nguyên bắt đầu trở lại với công việc chụp ảnh tạp chí của mình. Có điều ánh mắt người xung quanh nhìn y rất kỳ quái, có kẻ còn công khai bàn tán, trong lời nói lộ rõ vẻ khinh miệt ghê tởm cùng giễu cợt nặng nề.
"Cậu vẫn luôn coi thường chuyện dùng thân thể mua bán danh lợi." Một đồng nghiệp trước giờ thường hay cạnh tranh gây chuyện với Vương Nguyên chặn đường y ngay giữa phòng chụp ảnh, che mũi chán ghét như thể trên người y phát ra mùi xú uế khó ngửi, cười nhạo y: "Hóa ra Nguyên vương đại đại còn hèn mọn hơn ai hết, dang chân nâng mông cho đàn ông thao, chắc chắn là sướng lắm nên mới tự phản bác tuyên ngôn của mình đúng không?"
Vương Nguyên không phải kiểu người nhẫn nại, khó chịu nói: "Có ý gì?"
"Còn tỏ ra thanh cao cái gì! Ai cũng biết hết rồi!"
"Nguyên vương, không ngờ cậu lại tiện đến như vậy, tôi vô cùng thất vọng!"
"Mấy người đừng có nói người ta như vậy a, người ta là bị ép dùng quy tắc ngầm, phải biết trinh tiết của mặt sau đối với người ta là rất quan trọng nga!"
"Phải phải, đêm đầu tiên hẳn là 500 triệu RMB? Chậc chậc, ai chứ cậu ta thì tuyệt đối cực phẩm rồi..."
"Mọi người đang bàn chuyện gì vậy?"
Vương Tuấn Khải đứng ở cửa lớn trường chụp ảnh, hào quang ảnh đế tỏa sáng khắp nơi, lấn át cả Vương Nguyên đang đứng chết lặng trong góc. Hắn liếc nhanh về phía y, thấy sắc mặt Vương Nguyên vô cùng tệ, lảo đảo gần như sắp ngã đến nơi, trong lòng khó chịu, ngoài mặt lại mỉm cười thân thiện nhìn nhân viên hậu đài: "Để đạo diễn biết được mọi người nói chuyện phiếm, coi chừng bị trừ lương đó nha."
"Ô ô ô Khải ảnh đế, anh không nhắc tôi quên mất nhạc chưa cắt..."
"Tôi thì chưa chuẩn bị trang phục..."
"Tôi đi mua cơm trưa đây..."
Vương Nguyên mím môi xoay người đi, không nói lời nào.
Vương Tuấn Khải lợi dụng lúc nghỉ giữa chừng, lặng lẽ chuồn đến phòng nghỉ của Vương Nguyên mới biết y sáng nay đã trở về nhà, công ty muốn đóng băng toàn bộ hoạt động của y.
Thấy Vương Tuấn Khải là người ngoài cuộc, người quản lý sợ hắn nhúng chân vào hố bùn, tỏ ý tốt bụng khuyên nhủ: "Sau này cậu hạn chế giao thiệp với loại người như cậu ta đi."
Ngay cả ngữ khí tôn trọng cũng không thèm dùng, gọi trống không như vậy à?
"Sao cô lại nói vậy?"
"Cậu xem này." Cô ta tùy tiện gõ vài chữ lên Ipad, trên màn hình lập tức hiện ra tiêu đề nóng trong forum, toàn bộ mười bài viết đứng top đều cùng một nội dung, hàng chữ đỏ chói mắt đập vào tầm nhìn của Vương Tuấn Khải, khiến hắn nhức nhối khôn cùng:
[Bại lộ ảnh tế nhị của người mẫu nổi tiếng sau khi thực hiện quy tắc ngầm. Nguyên vương và sự thật về lý do nổi tiếng, đâu mới là chân tướng?]
"Sáng nay toàn bộ giới truyền thông đều biết tin này cả rồi, có kèm ảnh chụp nude của cậu ta nữa kìa, còn bảo là dùng photoshop nữa đi thôi? Thời đại này người dùng thân thể bước lên giới thượng lưu không thiếu, đáng lẽ ra vụ này sẽ xuống nhanh rồi, nhưng có kẻ đào bới phát ngôn trước kia của cậu ta. Khi đó Nguyên vương mới chỉ bước vào giới người mẫu thôi, nói cái gì kiên quyết không dùng quy tắc ngầm...Đúng là hoa ngôn xảo ngữ, miệng hại thân a..."
Quản lí thao thao bất tuyệt, vừa nói vừa chỉnh lý lịch làm việc cho Khải ảnh đế, đáng tiếc hắn hoàn toàn không quan tâm, trong đầu hiện tại chỉ còn bóng lưng mệt mỏi kiệt lực của Vương Nguyên.
...
Vương Nguyên trở về nhà, cố tỏ ra bình tĩnh chào ba ba một tiếng, chưa kịp lên lầu đã bị gọi giật lại.
"Chuyện công việc của con, ba không can thiệp." Vương Dĩ Hạo gọi y xuống, mãi mới thốt lên lời: "Nhưng con đừng làm Tiểu Cẩm đau lòng."
Ngực Vương Nguyên nhói lên một cái, y cắn răng dìm xuống ấm ức, lại nghe Vương Dĩ Hạo tiếp lời: "Việc này cứ giao cho Tiểu Khải xử lý, trong thời gian này con tạm thời ngừng làm việc đi."
"Con có thể giải thích không?"
"Đợi Tiểu Cẩm bình tĩnh rồi nói." Vương Dĩ Hạo không biết giải quyết sao cho ổn thỏa, vụ việc lần này không đến mức nghiêm trọng, nhưng bởi vì Vương Nguyên quá nổi tiếng nên nhiều kẻ thừa nước đục thả câu, khuấy cho vũng nước này càng ngày loạn, kéo theo vô số vấn đề phát sinh. Tỷ như Vương Nguyên có hai ba ba, tỷ như y cũng có thể là đồng tính luyến ái...
Vương Cẩm vì chuyện này sầu muộn không yên, ông vừa giận vừa thương, lại cảm thấy mình không hiểu nổi đứa trẻ này nữa rồi.
Vương Nguyên không lắc cũng không gật đầu, trấn định lên phòng, đóng cửa lại. Y giống như thường ngày tắm rửa sạch sẽ, xem TV, xem sách báo, chơi vài trò game trên điện thoại, cho đến khi trời khuya lắm rồi, mới chậm rãi tắt đèn, bò lên giường trân ngốc nhìn trần nhà tối om.
Nếu lúc này có một ác quỷ đến mang y đi, thật tốt quá.
Lúc còn bé, mỗi khi y gặp phải rắc rối, đều có ba ba bên cạnh ôm y dỗ dành, giúp y tìm lối ra. Hiện tại trưởng thành, ngay cả một người y muốn chia sẻ cảm xúc của mình, cũng không còn.
Nhìn lọ thuốc ngủ trên bàn, Vương Nguyên rũ mi mắt, buông tha cái ý định tự sát yếu mềm nhu nhược. Y nhìn chính mình trong gương, miệng hơi hé ra, khóe mắt đỏ hoe, nhưng nước mắt thủy chung không rơi xuống được.
Không khóc nổi.
Y thực sự không khóc nổi nữa rồi.
Khoảnh khắc khi Vương Nguyên thấy được ảnh chụp chính mình lõa thể nằm trên giường, tuyến lệ của y cũng bị cắt đứt. Ngoại trừ trống rỗng, chỉ có trống rỗng, một cỗ hận ý như men rượu chậm rãi trào lên, dập tắt niềm tin và bóp nát trái tim chết lặng của y.
Vết thương như bị móc rách toạc ra, lại chẳng thể chữa lành.
Là kẻ nào đã gây ra chuyện này...?
Tiếng bước chân tiến gần đến cửa phòng, Vương Nguyên thất lạc ngồi dậy, trong căn phòng tối đen nhiều thêm một người. Vương Tuấn Khải một thân phong trần đứng ở cửa ra vào, ánh mắt đen thẫm lẳng lặng nhìn y mang theo cảm xúc phức tạp.
"Anh cho rằng em chính là kẻ tung tin sao?"
Y không muốn tin, nhưng y có quyền chọn lựa ư? Vương Nguyên đột nhiên nhếch môi cười giễu cợt: "Trừ cậu ra còn có thể là ai."
Vương Tuấn Khải im lặng hồi lâu, cũng tự cười nhạo mình: "Hóa ra tôi trong mắt anh là loại cặn bã như vậy."
"Cậu muốn như thế nào?"
Vương Nguyên mệt mỏi rồi. Y sợ phải đối mặt với những ngày tháng bị giày vò thể xác lẫn tinh thần, sợ hãi những cơn đau lẫn kɦoáı ƈảʍ kinh khủng khi bị điều giáo, sợ hãi người vẫn luôn tự nhận là em trai, nhưng lại coi y chẳng khác gì money boy. Vương Nguyên cười, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Y đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn, mỗi lần làʍ ŧìиɦ đều là Vương Tuấn Khải ép buộc, không có lạc thú, không có tiền, Vương Nguyên này ngay cả money boy cũng thua rồi.
"Chỉ vì một scandal mà anh suy sụp đến đứng dậy không được?" Hắn cau chặt mày, vẻ tuấn tú tùy ý pha lẫn một cỗ tức giận nhàn nhạt: "Anh đâu phải là kẻ mới vào giới giải trí? Ở trong cái vòng lẩn quẩn thị phi đó anh phải sớm biết được chuyện này sẽ xảy ra chứ??"
Vương Nguyên ngẩn người, lạnh lùng nhìn hắn: "Cậu nghĩ tôi thực sự làm những chuyên dơ bẩn đó sao?"
"Anh chính là vì quá ương ngạnh nên mới bị người ta hãm hại." Vương Tuấn Khải tàn nhẫn bóp cổ họng y, từng câu từng chữ như dao cứa vào nội tâm đầm đìa máu tươi, làm Vương Nguyên hô hấp không thuận: "Anh chơi đùa cũng phải biết chừng mực chứ? Nói đi, anh đã cùng người nào lên giường ngày hôm đó? Mau nói đi!!!!"
"Cậu im đi!!" Vương Nguyên khó khăn hét lên, tâm can chết lặng bỗng dưng sinh ra xót buốt đau rát không chịu nổi. Người này, người này lúc nào cũng cho rằng y và đám người tham cầu danh tiếng kia giống hệt nhau! Bao giờ cũng vậy, cậu ta bao giờ cũng vậy!!
Vương Tuấn Khải thật sự căm hận, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại giận đến vậy, dao động cảm xúc của hắn từ ngày mẹ mất đi cũng trở về một đường thẳng, hôm nay vì Vương Nguyên mà một lần nữa dấy lên, bức bách hắn phải phát tiết ra ngoài. Hắn trừng mắt nhìn y, nụ cười âm độc trên khóe môi càng sâu, hắn ném Vương Nguyên xuống sàn nhà: "Vương Nguyên, anh nghe cho kỹ đây, chuyện tôi chụp ảnh anh, đúng, tôi có chụp! Nhưng việc hèn mọn ti bỉ như mang những thứ đó tung lên mạng bôi nhọ danh dự của anh, Vương Tuấn Khải này tuyệt đối không làm!!!!"
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn sâu vào mắt hắn, đồng tử đen sẫm phản chiếu ảnh ngược của cậu, trong bóng đêm trở nên mờ nhạt tan rã, trong tích tắc bay biến như bọt bóng xà phòng. Y bần thần một lúc, chậm rãi mở miệng: "Cho nên cậu quả quyết tôi cùng kẻ khác làʍ ŧìиɦ nên mới bị chụp ảnh?"
Vương Tuấn Khải không nói.
[Im lặng tức là thừa nhận.]
Vương Nguyên thẫn thờ ngồi dưới sàn nhà lạnh ngắt, Vương Tuấn Khải đi lúc nào y cũng không biết.
Mà y để ý làm gì? Y tại sao phải cần hắn tin tưởng...?
Đặt tay lên ngực trái co rút, đột nhiên cảm thấy ngay cả thở cũng thật là gian nan.
Âm thanh gió quát vào mặt kính từng đợt ken két, mành cửa trắng tinh bị thổi tốc lên phấp phới bay, ánh đèn neon leo lét trong căn phòng lớn không cách nào sưởi ấm người đang co cụm trong góc sofa.
Đã cố gắng tìm cách đốt lửa sưởi, nhưng không khí vẫn lạnh như vậy, Vương Nguyên quấn chặt cái chăn mềm vào người, nỗ lực tìm kiếm chút hơi ấm xoa dịu tay chân lạnh lẽo, ánh mắt rỗng tuếch không có tiêu cự nhìn thẳng về phía trước. Đêm nay hai ba ba có công tác bên ngoài không về nhà, người quản gia từ hôm qua đã xin nghỉ việc về quê làm hôn lễ cho con trai.
Y vô thức siết chặt tấm chăn, đối với một người như y mà nói, hôn lễ và gia đình sau này dường như cách y cả một đại dương, không thấy bờ, không tìm được bến, y không thể làm lỡ xuân thì của bất cứ cô gái nào, bởi vì y, bởi vì Vương Nguyên, trong mắt kẻ khác hiện tại vừa ti tiện vừa xấu xí, cơ thể dâʍ ɭσạи với những dấu vết tìиɦ ɖu͙ƈ mặn mà hương diễm, chỉ đáng để người ta chơi đùa.
Tin tức về vụ việc chụp ảnh nude đã bị cưỡng chế gỡ xuống, phía công ty và người đại diện phân trần rằng có kẻ dùng kỹ thuật chỉnh sửa ghép nối các bức ảnh, hacker có chuyên môn cũng đứng ra làm chứng, tự mình dàn dựng một video giải thích, cũng khiến cho dư luận tạm thời lắng xuống.
Truyền thông là như vậy, mỗi ngày đều có scandal mới mẻ xuất hiện, sau đó cũng giống như những vụ lùm xùm khác, đá chìm trong nước, dần dần cũ đi, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu trong miệng mọi người.
Vương Nguyên biết rất rõ, đó toàn bộ là công lao của Vương Tuấn Khải. Đứa em trai không cùng máu mủ của y am hiểu nhất là đe dọa uy hiếp kẻ khác, so với lão đại hắc bang, thủ đoạn của Khải ảnh đế còn tinh vi hơn. Hắn sống trong phim trường bao nhiêu năm liền mọc bấy nhiêu vây cánh, hiện giờ tay chân sai sử của hắn đủ để lập thành một bang phái. Lấp liếm scandal đối với hắn dễ như trở bàn tay, nhưng chuyện tiếp theo mới là thứ khiến Vương Nguyên khiếp sợ.
Khải ảnh đế chủ động đứng ra chứng minh thanh danh cho Nguyên vương, ở trước đài phát thanh hơn trăm phóng viên kiên quyết phủ nhận tin đồn về bộ ảnh tế nhị.
[Tôi cho rằng những người ngầm cạnh tranh cùng Nguyên vương đã gây ra trò này, mặc dù không biết mục đích của các vị đã đạt thành hay chưa, nhưng tự tiện chụp ảnh của người ta mang lên phương tiện truyền thông công cộng là vi phạm vào nhân quyền pháp luật, hy vọng chủ nhân của tội lỗi này nhanh chóng thu tay, nếu để pháp luật tìm được chân tướng sự việc, anh sẽ vào tù là chuyện sớm muộn.]
Hắn đứng trước micro của tòa soạn Tinh Hoa Truyền Thông, ngữ khí chắc nịch, mày kiếm mắt sáng không mảy may dao động, làm cho người khác sinh ra tin tưởng với hắn.
Vốn dĩ đính chính của công ty không mấy hiệu quả đối với cư dân mạng, nhưng lời nói thuyết phục của ảnh đế đại lục thành công khiến các fans mù quáng tin vào.
[Khải ảnh đế danh tiếng tốt như vậy, nói đúng chính là đúng!]
[Tôi nghĩ trong chuyện này có trá, cần phải bảo vệ danh dự cho Nguyên vương.]
[Yêu cầu phía ban đại diện điều tra công bố thủ phạm đứng phía sau tấm màn, trả lại danh dự cho Nguyên vương.]
Phóng viên hăng máu, cảm thấy mình sắp bắt được tin tốt rồi, bèn cả gan hỏi: "Khải ảnh đế, cậu chắc chắn như vậy là vì đâu? Lấy cơ sở gì xác nhận?"
"Bởi vì, anh ấy là anh trai của tôi." Vương Tuấn Khải chậm rãi mỉm cười: "Nhân phẩm của anh ấy, tôi còn lạ gì."
[Nhân phẩm của anh, tôi còn lạ gì.]
Vương Nguyên bất động hồi lâu, rối rắm hỗn loạn như tơ vò.