Vương Nguyên ngâm mình trong dục bồn, đuôi tóc đen nhánh chìm xuống mặt nước phẳng lặng, lay động nhè nhẹ chạm vào người y. Chậm rãi vốc nước lên rửa mặt, Vương Nguyên thở phào một tiếng thoải mái, đang định muốn gọi Tiểu Chúc đến đấm bóp gân cốt một chút, trên vai đã truyền tới cảm giác thư thái, một đôi bàn tay nhẹ nhàng giãn cơ giúp y.
Vương Tuấn Khải ôn nhu giảm nhẹ lực đạo vừa phải, xoa bóp bờ vai trắng ngần mảnh khảnh, cảm xúc nhẵn nhụi mát mẻ trên tay khiến hắn yêu thích không thôi, thấy Vương Nguyên thả lỏng tùy ý mình hành sự, liền nhịn không được muốn trêu chọc một phen.
"A, Tướng quân..." Vương Nguyên than khẽ một tiếng, mở to đôi mắt phiếm nước, lông mi ướŧ áŧ có chút không biết làm sao nhìn hắn, làm cho Vương Tướng quân từ mục đích ban đầu là đùa giỡn thành cọ xát sinh lửa, mười đầu ngón tay trượt xuống trước ngực túm lấy hai điểm nổi, tận tình nhu lộng. Hắn gãi nhẹ trên núm tròn sẫm màu, từ từ xoa nắn quầng vú xung quanh, khiến cho tiểu đầṳ ѵú mẫn cảm không biết xấu hổ nhanh chóng cương lên, da thịt từ mềm mại thành săn cứng, làm Vương Nguyên thở dốc ngửa đầu ra sau, ưỡn ngực về phía bàn tay ma sát liên tục.
Vương Tuấn Khải bước vào thùng gỗ, kéo Vương Nguyên đến bên người, nước ấm bên trong dục bồn dâng lên một mực cao, sóng sánh sóng sánh.
"Tướng quân..."
"Ân."
Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn y, thiên ngôn vạn ngữ y chuẩn bị sẵn đột nhiên không thốt ra được, đành cúi đầu dâng đôi môi căng mọng của mình lấy lòng hắn, chóp mũi đụng nhau, hàng mi dài cọ vào gò má Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng rung động, hé mở khớp hàm để hắn luồn lách xâm chiếm bên trong, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy dọc xuống cằm. Hô hấp của hai người dần dần dồn dập hẳn lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đợi đến lúc Vương Tuấn Khải chịu buông y ra, Vương Nguyên đã chống đỡ không được mà nhũn vào lòng hắn, sắc mặt đỏ bừng đầy vẻ mơ màng.
"Um..." Vương Nguyên cắn môi ngăn tiếng rên bên miệng, mờ mịt nhìn xuyên qua làn nước trong suốt, chỉ thấy Vương Tuấn Khải đưa tay chạm đến hạ thân y, tách chân y ra ngồi trên người mình. Vương Nguyên hiểu ý lập tức nâng người phối hợp, chậm rãi nhúc nhích hạ thể cọ xát Vương Tuấn Khải, cách một lớp vải vóc thấm nước câu dẫn nhục căn xuất động.
Vương Tuấn Khải sờ lên thắt lưng y véo véo hai cái, đầu lưỡi trong miệng quấn lấy lưỡi y dây dưa giao triền, hạ xuống cổ y vô số nụ hôn lưu lại dấu vết nồng đậm, giày vò y đủ mới ôm y ra khỏi dục bồn.
"Thùng gỗ sẽ không chịu nổi sức nặng của hai người."
Vương Nguyên nghe hắn nói, buột miệng cười khẽ, nhất tiếu khuynh tâm nháy mắt làm Vương Tuấn Khải ngẩn ngơ. Một tích tắc này sơ hở khiến Vương Nguyên có cơ hội đẩy ngã hắn, đong đưa hạ thân trần trụi quang lỏa trước mặt hắn, hai chân kẹp lấy hông Vương Tuấn Khải, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, để ta hầu hạ ngươi đi..."
Y nở nụ cười mị hoặc mê đảo, mắt hoa đào phong tình vạn chủng, mái tóc phủ xuống cùng một chỗ với tóc Vương Tuấn Khải, cởi bỏ y sam vướng víu không cần thiết, tóm lấy thôi tình dược ở đầu giường nhanh chóng bôi lên u huyệt khép kín, kiên nhẫn nới lỏng nó ra. Ngón tay của y trắng nõn sạch sẽ, từng khớp minh minh thon dài rõ rệt, bàn tay vốn chỉ nên cầm lang hào thi trung hữu họa, lúc này lại tự mình khai phá địa phương đặc biệt kia, còn rất tỉ mỉ nhu miết cho nó mềm nhũn ra. Từ lúc ngón tay xoay tròn ở bên trong nhục tràng, hơi thở của Vương Tuấn Khải đã biến đổi rất lớn, hiện tại nhìn thấy Vương Nguyên ngồi trên người mình, thần sắc mê hoặc pha chút ủy khuất, mày hơi cau lại, môi mím thành một đường, các ngón tay dưới thân không ngừng đâm rút tại nơi tư mật phiếm đầy thủy quang kia, lang tính của đại Tướng quân nháy mắt như bị phóng đại lên gấp bội. Vương Tuấn Khải chờ không được kéo tay Vương Nguyên ra, một hơi đem côn ŧɦịŧ sớm đã ngghẹn trối nhét vào cúc huyệt, làm cho Vương Nguyên hốt hoảng "a" một tiếng, sau đó liền ngửa đầu thở dốc, cái mông căng tròn không tự chủ được mà vặn vẹo vài cái, làm cho côn ŧɦịŧ đâm lún đến tận cùng. Vương Nguyên run rẩy suýt chút ngã úp xuống người Vương Tuấn Khải, hai bắp đùi trong vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà co rút, khiến toàn thân y bủn tủn quẫn bách phát ngốc, nhất thời quyền chủ động rơi vào tay Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên nằm sấp trên giường, nửa thân dưới tùy ý Vương Tuấn Khải ôm nắm, hai chân gập lại lay động theo tiết tấu của người phía trên, mông cánh hoa nâng lên hạ xuống cực kỳ có quy luật, mà cúc huyệt y cũng đang nồng nhiệt kẹp chặt nhiệt vật của nam nhân, mị thịt bị cọ xát đỏ tươi quấn riết côn ŧɦịŧ không muốn rời, xuân thủy trào ra cửa huyệt ướŧ áŧ rối tinh rối mù. Côn ŧɦịŧ "phốc phốc" ra ra vào vào, mỗi lần rời đi đều chừa lại qυყ đầυ ở động khẩu, sau đó không nhân nhượng mà đâm thẳng đến chỗ sâu nhất, đầu nấm to lớn chen lấn xô đẩy tứ tung bên trong, khiến cho nhục tràng hoa cúc đã ngứa lại càng ngứa thêm, bị côn ŧɦịŧ va chạm càng dâng tràn cảm giác thiếu thao, chỉ muốn được nhiều hơn.
"A, ưʍ..Tướng quân, vào sâu, sâu nữa...A..."
Vương Tuấn Khải ôm y ngồi thẳng trong lòng mình, côn ŧɦịŧ vì tư thế này mà chôn sâu hơn, đại qυყ đầυ hàm hậu chọc trúng nơi nào đó, thành công làm Cửu công tử rêи ɾỉ nhũn ra, hạ thể vặn vẹo có ý tứ.
"Là nơi này?"
"Ân, Tướng quân anh minh,..." Y suy suyễn nói, bị hắn cướp đoạt hô hấp, liền thuận thế nằm gọn trong lòng Vương Tuấn Khải, co rút tràng bích tích cực hút lấy dị vật nam nhân. Vương Tuấn Khải suýt bị y ép tiết ra, không hài lòng vỗ mông y một cái: "Đã thao nhiều như vậy sao vẫn còn chặt?"
"Ta, ta không biết..." Y há miệng phun ra hơi thở nóng rực, chớp chớp mắt: "Không phải, không phải như vậy ngươi mới thích sao...Tướng quân,..A..."
"Ai nói ngươi vậy?"
"Tướng quân..." Y điềm đạm cắn môi, thủy châu lóng lánh từ trong khóe mắt lăn xuống, có điểm đáng thương chôn đầu vào ngực hắn, khẽ thì thào: "Tướng quân, ngươi là nam nhân ở chiến trường oai minh thần võ, lập nhiều chiến công lừng lẫy thiên hạ, được hoàng đế truy phong công lao, lưu danh sử sách. Nhưng ta chỉ là một kỹ nam danh bất chính ngôn bất thuận, dù xưng danh phong hoa tuyệt đại cũng không bằng một tú tài nghèo khó mà thanh lương trong sạch, ta...ta biết thân phận ta rất dơ bẩn, chưa từng dám hướng ngươi sinh ra ý niệm trèo cao, cho nên những lúc có thể ở bên cạnh ngươi, ta sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi..."
Vương Tuấn Khải vươn tay vỗ về lưng y, hắn trước đây không phải chưa từng nghe qua lời đường mật ong bướm bên tai, luôn khinh thường không thèm để ý. Nhưng không hiểu sao đối với người này lại chẳng thể chán ghét, dù nội dung vẫn là cái loại rập khuôn cũ rích, xuất phát từ miệng Vương Nguyên tự nhiên trở nên chân thật dị thường. Nghe y nói đến bốn chữ "lưu danh sử sách", Vương Tuấn Khải bỗng bật cười, trong tiếu dung pha lẫn chút hàn ý nhàn nhạt, có phần phiền muộn: "Ai nói ta sẽ được lưu danh sử sách? Hoàng đế ở trên cao kia chẳng biết lúc này sẽ luận công truy thưởng, luận tội ban phạt. Làm người trong quan trường, cái đầu trên cổ chẳng biết khi nào rơi xuống."
"Tướng quân, ngươi nói vậy là ý gì?"
"Công cao chấn chủ (*)." Vương Tuấn Khải lời ít ý nhiều, nói xong liền ngẩn người, Vương Nguyên có phải mưu sĩ của hắn đâu, nói với y làm gì?
"Tướng quân, ta bình thường không có kế sách gì, chỉ có một thứ phòng thân..." Y nhẹ giọng nói: "Ngọ Dạ huyết tán."
Vương Tuấn Khải lạnh mắt, vẻ sắc bén như dao cắt xẹt qua sát khí: "Ai cho ngươi thứ này?"
"..." Vương Nguyên bị hắn dọa sợ, theo bản năng lui ra sau, y lại quên rằng hai người vẫn còn chặt chẽ "kết hợp" nhau, liền buột miệng rên lên một tiếng ngọt nị, báo hại Vương Tuấn Khải cũng chết cứng theo.
"Ta, ta..." Y gấp đến độ sắp khóc thành tiếng, cánh mũi phập phồng vừa bị tìиɦ ɖu͙ƈ quấy nhiễu vừa cố gắng đáp trả Vương Tuấn Khải, nức nở thốt ra: "Ta, ta đáng chết, Tướng quân, ta đáng chết,..."
Vương Tuấn Khải sửng sốt một lúc, thở dài, ôm nhân nhi đang sướt mướt run rẩy vào lòng. Vương Nguyên sống trong thanh lâu, dù cho y cố thủ tỏ ra thanh cao cỡ nào đi chăng nữa cũng có không ít kẻ dòm ngó, động tay động chân muốn hãm hại y dĩ nhiên không thiếu, y có giấu loại độc dược như Ngọ Dạ huyết tán cũng không có gì khó hiểu.
Nhưng chuyện này mà để tai mắt của hoàng đế biết, chỉ sợ Vương Nguyên...
"A, Tướng quân, ngươi..."
Cảm nhận rõ ràng vật trong cúc huyệt trướng to một vòng, Vương Nguyên bị đỉnh đến điểm mẫn cảm, chịu không nổi rêи ɾỉ ngâm nga, u huyệt đói khát tham lam thít chặt mị thịt, sắp có xu thế rơi vào vòng tìиɦ ɖu͙ƈ mới.
Vương Tuấn Khải gầm nhẹ một tiếng, ôm thắt lưng y đè xuống, thổi khí bên tai y: "Từ nay về sau không được nói đến chuyện này."
"Ân...ta biết, rồi...Ưʍ..."
Y cố đong đưa người nghênh hợp điều phối cùng hắn, dường như muốn chuộc lại lỗi lầm mà phóng túng truy cầu kɦoáı ƈảʍ tột độ, đem hết kỹ xảo có được say mê phục vụ hắn, ân a lãng kêu cho đến khi thấm mệt.
Vương Tuấn Khải hé mắt nhìn người bị hắn quần đến mí mắt đánh vào nhau, đầu vừa chạm gối đã ngủ say, cơ thể trắng nõn bị giày vò lăn đến lăn đi vô cùng kíƈɦ ŧìиɦ, dưới hạ thể dính dấp hỗn độn các loại dịch lỏng của hai người, hai bắp đùi vì chưa hồi phục kịp mà run run nhè nhẹ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lỗ tai khẽ động, hắn thình lình nhìn lên mái nhà, nhíu mày: "Ai?"
"Tướng quân."
Là một ảnh vệ chuyên truyền tin từ quân doanh đến đây.
Vương Tuấn Khải mở cửa sổ ra, hơi lạnh thổi vào khiến người trên giường vô thức co rụt lại, chân mày nhíu chặt có vẻ rất khó chịu. Hắn nghĩ nghĩ, khoác hờ trung y lên người Vương Nguyên, phủ thêm một lớp chăn gấm, chắc là được rồi.
Quân sĩ trên chiến trường, ngay cả một tấm áo rách bó vết thương cũng rất khó tìm a.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tề thống lĩnh từ doanh trại biên cương gửi mật báo đến, nói đám thương nhân Đại Bắc lần trước giao thiệp cùng Nam Lục đều bị gϊếŧ sạch, trong thùng vận chuyển không hề có dầu đốt mà là sát thủ Nam Lục phái đến hành thích Tướng quân!"
Vương Tuấn Khải nhíu mày, hắn không có ở đó, bọn chúng sẽ làm gì?
"Tề thống lĩnh cho quân bao vây tiễu trừ loạn tặc, tìm thấy trong người chúng bản đồ địa hình Đại Bắc, ngài ấy nói, bọn man di Nam Lục lại sắp tấn công lần nữa."
"Không phải có chất tử thế chấp sao?"
"Chuyện này thuộc hạ không rõ lắm."
"Ngươi lui xuống, về Hầu phủ báo cho Gia Cát Vũ, chuẩn bị ngựa cho bản Tướng quân đi biên cương!"
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Vương Tuấn Khải vội vàng đến, cũng vội vàng đi, chỉ bảo Tiểu Chúc chăm sóc chủ nhân thật tốt rồi lướt qua mái nhà biến mất.
Vương Nguyên chậm rãi mở mắt, thanh minh sáng suốt, dù không giấu được mệt mỏi nhưng lại rất tỉnh táo. Y siết chặt bình Ngọ Dạ huyết tán trong tay, lẩm bẩm đủ để chính y nghe thấy.
"Ta đã cho ngươi một cơ hội..."
- -------------------------------------
(*) Công cao chấn chủ: ý câu này đại khái là công lao của cháu nó át cả anh hoàng đế =))