Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 90: Cường Ái [4]



4.

“Sao đây?”

“...”

“Bà định thế nào?”

Vương Nguyên bắt chéo chân ngồi trên một cái ghế, đối diện là màn hình máy tính mở lớn, hiện hữu hình ảnh người phụ nữ tóc ngắn – trên người mặc bộ quần áo sang trọng quý phái, đính đầy đá quý, dù bà ta đã cố rỏ ra bình tĩnh nhưng y vẫn nhìn ra sự lo lắng sợ hãi che giấu sau lớp vỏ ngụy trang, bằng chứng là bàn tay đặt trên chân phát run liên tục.

Vốn dĩ y muốn đích thân gọi bà ta ra trước cổng nhà thực hiện giao dịch, nghĩ nghĩ, y vừa mới chạy thoát khỏi tay Vương Tuấn Khải, lỡ như hắn đang ở trong đó chẳng phải là tự chui đầu vào rọ? Chỉ có thể chạy đến nhà kho bí mật, kéo theo con tin vào trong, giao dịch qua internet.

Chậm rãi xoay màn hình về phía người bị trói trong góc phòng, Vương Nguyên đan hai bàn tay vào nhau, nhếch khóe miệng: “Một thiếu nữ thiên kim bạc tỷ, ở thời kỳ xuân sắc nở rộ, lại sở hữu vóc dáng và diện mạo khiến khối người say đắm ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy thế này...Bà Vương, bà nói coi, nếu tôi đem cô ta ra sàn đấu giá Châu Âu, sẽ được món lợi nhuận tương đương một lần chơi chứng khoán chứ?”

Vương Thoa sắc mặt nhanh chóng tái đi, đôi mắt tràn ngập kinh hãi khiếp đảm nhìn chằm chằm cô gái đang nằm dưới mặt đất, trên người cô quấn chặt một vòng dây trói, miệng nhét một miếng giẻ dơ bẩn, nước mắt không ngừng tuôn ra trên gương mặt xinh đẹp. Vương Nguyên tặc lưỡi, thiếu nữ này quả thật là cái tai họa, mới nãy còn dùng mỹ nhân kế lừa gạt anh em của y, suýt chút nữa để cô ta chạy thoát. Nhìn xem vẻ mặt điềm đạm đáng thương kia, non nớt như vậy chắc là cỡ mười bảy mười tám tuổi đi, ân, rất tốt, đúng là thiên kim tiểu thư thụ hưởng gia giáo có khác, đủ thủ đoạn.

Vương Thoa cố nén xúc động, run rẩy hỏi: “Cậu muốn thế nào?”

“Trả tiền.”

“Tiền...Tiền nợ? Mười triệu RMB?” Vương Thoa sửng sốt, không nén được giận dữ: “Tôi đã đưa cho các người rồi mà!!”

Vương Nguyên hơi nhíu mày, ngoắc một đàn em tới hỏi, gã kia lắc lắc đầu phủ nhận, còn vô cùng quả quyết.

“Lão đại nói hắn chưa nhận được tiền.”

“Sao có thể như thế được!!?! Các người bắt cóc con tôi từ đêm qua, hai tiếng đồng hồ sau khi nhận được thông báo, tôi đã mang vali tiền đến đưa cho lão đại của cậu!!” Vương Thoa gần như hét lên, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn: “Hắn còn ép tôi lên giường cùng hắn!! Cầm thú!!”

“...” Tình huống đến quá bất ngờ, nhất thời xử lí thông tin chưa kịp.

“Bà nói...” Vương Nguyên vẻ mặt ‘không thể tin được’ đập bàn: “Lão đại với bà...?”

Thần sắc Vương Thoa không giống nói dối.

“Nhưng lão đại...” Vương Nguyên ngơ ngác, ngốc ngốc trợn mắt: “Hắn là gay mà...”

Vương Thoa: “...”

Đàn em: “...”

Thấy mọi người trừng mắt nhìn mình, y còn bồi thêm một câu: “Tháng nào tôi cũng lái xe hộ tống hắn đến gay bar, sao mà lầm được? Nếu hắn là bisεメual thì đã cưới vợ từ lâu, ở độc thân cô đơn làm cái rắm gì...”

Hiện trường lặng ngắt như tờ. Vẻ mặt Vương Thoa có thể dùng từ ‘tan rã’ để hình dung.

Vương Nguyên nhăn mi, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì: “Bà nói đã gặp lão đại, vậy hắn trông như thế nào?”

“...Tóc húi cua, mắt lươn, mũi rất thẳng, xưng gò má nhô cao...”

Một người đứng cạnh Vương Nguyên giật mình, buột miệng thốt lên: “Đó là Vương Giản Thiện mà!”

Mọi người trầm mặc.

“Mẹ kiếp thằng chết tiệt!!!” Vương Nguyên giận lật bàn, đá bay cái ghế văng rầm lên tường, dọa cho cô gái thiếu chút khóc nấc lên. Y siết nắm tay đấm đấm vào nhau, nghiến răng ken két. Hóa ra tên Vương Giản Thiện đó bảo y đến chỗ tay giám đốc công ty chế xuất cao su thay hắn là vì bận đi lừa tiền phụ nữ! Còn dám lấy thanh danh lão đại ra làm trò mèo sau lưng bang phái! Muốn tìm chết!

Y quay phắt lại trợn mắt nhìn Vương Thoa: “Chuyện này ngoài bà ra có ai biết chưa?”

“...”

Vương Thoa cắn cắn môi, giống như nghĩ đến cái gì đó, hai mắt vốn ảm đạm thê lương bỗng dưng sáng ngời, sắc mặt bình ổn xuống, nở nụ cười méo mó: “...Có...”

Vương Nguyên thầm than một tiếng ‘không tốt’, người đàn bà này chắc chắn có âm mưu che giấu, phỏng chừng là bà ta sau khi giao tiền đã câu thông cùng cảnh sát rồi. Y chĩa súng vào người con tin, quát lớn:

“Nói mau!! Nếu không tôi bắn chết con bà!!”

“Bỏ súng xuống.”

Ba âm tiết lạnh lẽo dội thẳng vào tai Vương Nguyên, khiến y bất giác run rẩy, nhìn ra phía cửa.

Vương Tuấn Khải cầm súng trên tay hướng thẳng vào y, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng mang theo cảm giác áp bách như họng súng, trên người khoác bộ đồng phục cảnh sát xanh đen, gọn gàng thẳng tắp, lộ ra một cỗ khí thế hùng mạnh. Đằng sau hắn là năm cảnh viên đồng dạng giơ súng lên chỉ vào đám đàn em ở bên cạnh Vương Nguyên, nhất thời không khí hai bên giương cung bạt kiếm, đầy mùi thuốc súng, tựa hồ chỉ cần một động tác nhỏ như hiệu ứng bươm bướm cũng có thể gây ra một vụ ẩu đả đổ máu.

“Bỏ súng xuống, các người đã bị bao vây.” Vẫn là âm thanh buốt giá rét lạnh tận xương tủy, dù đã quen biết Vương Tuấn Khải nhiều năm, Vương Nguyên cũng chưa từng nghe qua ngữ khí xa lạ này của hắn, trong phút chốc ngẩn người ngây dại, bị đàn em kéo ra phía sau cũng không biết.

Một gã mặt sẹo âm trầm nói: “Là Vương Thoa báo cho các người tới?”

“Bất cứ công dân nào cũng có quyền thông tri cảnh sát khi tính mạng của người thân gặp nguy hiểm.” Nữ cảnh sát phía sau Vương Tuấn Khải hùng hồn đáp: “Các người buông vũ khí, đầu hàng luật pháp, thẳng thẳn sẽ được khoan hồng, chống cự phải nghiêm trị.”

“Hừ, một đám giả nhân giả nghĩa!”

“Nói nhiều làm gì, bỏ vũ khí xuống, thả con tin ra!”

“Đừng tưởng dùng vài ba câu là có thể thuyết phục bọn tôi, tốt nhất các người nên lùi ra ngoài đi, nếu không tôi bắn chết con bé này!!!” Gã mặt sẹo đứng gần con tin nhất, không hề do dự chĩa họng súng về phía cô gái, điên tiết rống: “Cút ra ngoài nhanh!!!”

Cô nàng kia chẳng biết khi nào mà phun được miếng giẻ trong miệng ra, lúc này nước mắt đầm đìa hoa lê đái vũ, cổ họng thanh thanh gọi một tiếng sợ hãi: “Anh họ!!”

Vương Nguyên mắng thầm một tiếng: “Không xong!”

Quả nhiên cô ta vừa ré lên, gã mặt sẹo lập tức mở chốt an toàn trên súng. Vương Nguyên không ngăn được chỉ có thể ôm gã ta bẻ ngoặt tay ra sau, nhưng súng đã nổ.

Một tiếng ‘đoàng’ trầm đục vang lên, viên đạn găm vào da thịt, Vương Nguyên run mạnh một cái, mở to mắt nhìn Vương Tuấn Khải lao đến chắn trước con tin, ăn một phát vào vai.

“Đội trưởng!!!”

“Anh họ!!!”

Hiện trường trong tích tắc hỗn loạn, nhóm cảnh sát một mặt đề phòng đối phương giở trò, một mặt nhào tới tháo dây trói cứu con tin, nâng Vương Tuấn Khải dậy. Cô gái khóc nức nở nắm chặt tay Vương Tuấn Khải, lắc đầu xin lỗi: “Đều tại em, đều tại em...”

Từ đầu đến cuối Vương Tuấn Khải không hề nhìn Vương Nguyên một cái.

“Này...” Tay chân y lạnh toát, vô thức gọi: “Tiểu Khải...”

“Tôi ghét nhất là bọn bắt cóc.” Vương Tuấn Khải suy yếu nói, huyết sắc trên mặt nhanh chóng bị rút đi, hắn vươn tay bịt kín máu trên vết thương, hơi thở chuyển biến trầm trọng nhưng vẫn cố bảo trì thanh tỉnh, lạnh lùng nhìn mặt đất, sau đó được đồng nghiệp đỡ ra ngoài.

Vương Nguyên chỉ cảm thấy ngực tắc nghẽn, đầu óc trống rỗng.

Bởi vì trước kia đã từng bị bắt cóc, cho nên đối với hai chữ này vô cùng bài xích. Vương Nguyên đã từng nghe qua một trường hợp phụ nữ mắc hội chứng rối loạn tâm lý sau chấn thương PTSD (*) sợ hãi đàn ông vì cô ta trước kia từng bị nam nhân cưỡиɠ ɠiαи, mà Vương Tuấn Khải, là cực độ chán ghét bọn bắt cóc.

Vương Nguyên thất thần nhìn gã mặt sẹo, người này cũng là nạn nhân của PTSD, gã căm thù cảnh sát đến mức gặp bọn họ là kích động mất bình tĩnh, nên y mới sợ gã thực sự bắn chết con tin.

Đến cuối cùng vẫn chậm một bước.

Gã mặt sẹo vẫn không ngừng vùng vẫy, sau khi cảnh sát lui ra ngoài hết gã vẫn chưa thể bình phục, bị Vương Nguyên chế trụ liền rít lên một tiếng, bắt đầu kháng cự.

Đoàng đoàng.

“Mẹ nó, mau giữ A Lý lại!!!”

“Nguyên ca, Nguyên ca! Chết tiệt, Nguyên ca trúng đạn rồi!!”

“Trở về căn cứ trước!! Aiiiii cái quái gì thế này, đập A Lý xỉu cho tao!!!”

...

Thuốc gây tê đã hết, cơn đau phát huy hiệu lực triệt để.

Vương Nguyên chống cằm đờ đẫn nhìn TV, nghe tên tóc vàng bên cạnh lải nhải không thôi, tầm mắt lơ đãng quét đến nữ ca sĩ trong màn hình, nhạc mở inh ỏi mà cả hai bên y đều không nghe lọt chữ nào.

“Tôi nói a bạn hiền, vận khí của cậu so với con rệp còn nhọ hơn, hôm nay bước nhầm chân ra khỏi cửa hay là làm chuyện thương thiên hại lý để nhân quả báo ứng thế này? Chậc chậc, một cái bụng trắng trẻo ngon lành như vậy bây giờ nhiều ra hai vết mổ, xem, đáng tiếc vô cùng...”

Vương Nguyên rốt cuộc cũng từ bi quăng cho tóc vàng một cái híp mắt nguy hiểm.

“Xùy, cậu bây giờ là cái đồ thương binh hạng ba, một đòn của tôi còn không đỡ được, tỏ ra mạnh mẽ làm cái lông gì!” Tóc vàng khinh bỉ nói: “Lo mà dưỡng thương đi, để tôi đưa đại ca đi bar dùm cho!”

Khóe miệng Vương Nguyên co quắp: “Tiền chưa lấy về, danh dự bị bôi đen, đàn em phản bội mà lão đại cũng có nhã hứng đi bar?”

“Dù sao thì xoắn xuýt cũng không đẹp trai lên được, chi bằng cứ hưởng thụ trước đi.” Tóc vàng vỗ vai ngậm ngùi cảm thán, đưa mắt nhìn xa xăm: “Một ngày nào đó lão đại hắn tinh tẫn nhân vong chết trên giường, cũng coi như là một đời người oanh liệt.”

Vương Nguyên: “...” Oanh liệt cái mốc!

“Mà này.” Gã đột nhiên nghiêm trang hẳn ra: “A Lục nói, hình như cậu và đội trưởng đội hình cảnh quen nhau à? Nó bảo cậu biết tên thằng nhóc đó...”

Vương Nguyên nhìn trời: “Cậu cũng quen nó mà.”

Tóc vàng nhướng mày, chắp tay --- Cầu khai sáng!

Một lát sau, trong phòng bệnh truyền ra tiếng hét bị kìm nén.

Vương Nguyên trợn mắt, mang dép xuống giường muốn chạy ra ngoài, vừa cử động ôi mẹ nó đụng đến vết thương, đau, đau, đau!

Bỏ tóc vàng ở trong phòng há mồm, khép lại, há mồm, lại khép lại...Mãi sau mới triết lí lẩm bẩm: “Trái đất tròn a trái đất tròn...”

Vương Nguyên mệt mỏi lê cái thân cà lơ phất phơ muốn xuống chỗ tiếp tân hỏi chừng nào y có thể xuất viện, tuy là vừa nhập viện hôm qua, nhưng bị súng đạn bắn trúng cũng không phải vẻ vang gì, có khi còn bị nghi ngờ là phường du côn du đãng (mà đúng là du côn thật), ai biết được có cảnh sát nằm vùng trong này, vô tình đụng mặt bắt y không chứ!

Chẳng hiểu tóc vàng phán chuẩn hay Vương Nguyên miệng quạ đen, y vừa rẽ khúc ngoặt hành lang đã thấy một nữ cảnh viên cầm theo bó hoa tươi, đi bên cạnh là thiếu nữ mặc chiếc váy học sinh màu trắng, đi lướt qua mặt y.

Vương Nguyên vội cúi đầu xuống.

Sao lại là con bé bị bắt cóc kia?

Lẽ nào...lẽ nào Vương Tuấn Khải cũng nằm trong bệnh viện này??

WTF!!

Hai người kia dường như không để ý đến y, vẫn mải mê trò chuyện. Cũng đúng thôi, ai lại nghĩ một tên xã hội đen dám nghêng ngang xuất hiện ở chỗ công cộng chứ.

“Ôi chao, thật sao?!” Nữ cảnh viên giật mình: “Em thật sự là hôn thê của boss ư?”

“Dạ...” Thiếu nữ thẹn thùng gật gật đầu, thanh âm nhỏ nhắn trong vắt như thu thủy: “Em và anh ấy tuy rằng chưa đính hôn, nhưng người trong nhà ai cũng ngầm chấp nhận cả rồi...”

“Nhưng boss không phải anh họ em sao?”

“Em chỉ là con nuôi của mẹ thôi.. Cuối tháng này bọn em sẽ tổ chức lễ đính hôn, lúc đó mời chị và mọi người cùng đến tham dự nhé...”

“Đến chứ đến chứ...Aii công bố tin này, bao nhiêu con tim nữ đồng nghiệp trong cảnh cục tan vỡ a...”

Vương Nguyên chống tay lên ghế, có chút ngơ ngẩn.

Hôn thê? Đính hôn?

- --------------------------------------

(*) PTSD: Post Traumatic Stress Disorder: hậu chấn thương tâm lý, rối loạn căng thẳng – chứng bệnh xảy ra sau khi người bệnh chứng kiến / trải nghiệm sự kiện tổn thương tâm lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.