Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 97: Ngốc, Mau Tới Đây [5]



5.

“A...Ưʍ...Thật sướng...ưʍ.. thoải mái quá, của Khải Khải là tốt nhất...”

Sau khi thích nghi được với dị vật to lớn, dù nó bành trướng hơn nữa thì cũng không làm khó được Vương Nguyên. Hơn nữa hậu huyệt của tiểu ca nhi vốn dĩ thích hợp cho việc này, nên không qua mấy bận cả hai đã có thể nhận được kɦoáı ƈảʍ giao hoan.

Vương Nguyên chống tay lên vai Vương Tuấn Khải, không ngừng vặn eo lắc mông phun nuốt côn ŧɦịŧ, làm cho hình ảnh gậy sắt tím đỏ bừng bừng phấn chấn bị cái động mềm ướt đẫm quấn riết bao bọc càng trở nên dâm mỹ, mỗi lần cử động đều phát ra tiếng nước dinh dính kíƈɦ ŧìиɦ, chẳng mấy chốc đã làm cho nơi kết hợp nóng rực như bị thiêu, nếp nhăn trên huyệt khẩu bị kéo căng cực độ. Cậu thở dốc kịch liệt, hai chân vì kɦoáı ƈảʍ co rút không ngừng, nước trong cúc huyệt liên tục chảy ra ướt đẫm hạ thể mỗi lúc một nhiều, càng làm cho luật động thêm thuận lợi. Vương Nguyên ngửa đầu rêи ɾỉ, loại cảm giác vừa bốc cháy vừa hòa tan này thật sự muốn lấy mạng cậu, cậu hưng phấn đến mức thiếu chút khóc lên, tính khí cương thẳng tắp, đầṳ ѵú sưng tấy run rẩy đáng thương, cả người lâm vào trạng thái khiếm thao tột độ.

Tốc độ như vậy là chưa đủ.

Vương Tuấn Khải cũng rơi vào tình huống tương tự, người anh em được một địa phương nóng rực gắt gao cắn chặt, nơi kia còn không ngừng tuôn ra dâʍ ɖịƈɦ phóng đãng khiến người ta phát cuồng, mà chủ nhân của nó mới là nguy hiểm hơn, hai mắt mù sương – gò má đỏ ửng – cánh môi vì bị cắn mà toát ra màu sắc diễm lệ, cộng thêm hàng loạt âm thanh đặc trưng chỉ khi hai người cùng nhau beep beep mới có...Vương Tuấn Khải gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy mông cánh hoa nhấc lên hạ xuống, đầu nấm hung hãn chọc tới chọc lui trong vách tràng, cọ ra dâʍ ŧɦủy̠ xì xì, tiếng nhóp nhép mê ly vang lên.

“A~ A~ A...”

Vương Nguyên thình lình bị kɦoáı ƈảʍ cắn nuốt, theo bản năng vặn vẹo cái mông làm cho cự long chôn sâu hơn, chạm đến điểm mẫn cảm trong người cậu, một luồng điện tê tái lan ra nhanh chóng làm cậu thực cốt tiêu hồn, rên la kêu lên âm thanh bủn rủn tay chân: “A...Sướng, sướng quá...Không được, em, không được.. A...~”

“A...Khải Khải, đâm sâu hơn nữa, ưmm...chính là nơi đó...”

“Ưʍ.. không...” Trong lúc giãy giụa vô tình ngã vào người hắn, vú của cậu bị hắn cắn liếm không thương tiếc làm cho nó vốn đã sưng nay lại càng trướng to, núm tròn đỏ như máu liên tục bị khiêu khích dẫn tới vô số cảm giác tê ngứa, suýt chút nữa cậu đã tưởng nó sẽ bị mút nứt ra. Vương Nguyên nức nở rên lên, thân thể xinh đẹp lại càng như đói khát mà dâng lên cho Vương Tuấn Khải, tiểu ca nhi động tình vùng vãy cơ thể cọ sát cùng nam nhân, đáng thương nỉ non: “Thao em mạnh một chút, mạnh một chút...như vậy mới có thể...cân bằng kɦoáı ƈảʍ...Ưʍ...”

Cậu quấn chặt tay chân lên người hắn, hé miệng hôn lên môi hắn, cúc huyệt co rút tham lam nuốt lấy côn ŧɦịŧ, vừa thõa mãn sinh lý lẫn tâm lý khiến Vương Nguyên có chút mất khống chế, bị cự vật xỏ xuyên liền không thể kháng cự, cái mông càng không biết xấu hổ mà đong đưa qua lại, làm cho côn ŧɦịŧ bị phủ đầy nước, dâʍ ŧɦủy̠ không biết ngượng mà chảy ròng ròng. Huyệt khẩu vị hai quả cầu va đập biến thành màu hồng, dính dấp ướŧ áŧ, một lượng lớn nước bị đâm phun tung tóe ra ngoài, cảnh tượng đủ để huyết mạch sôi trào, khơi mào tà tâm.

Cảm giác muốn tiết ra càng lúc càng mãnh liệt, Vương Nguyên ra sức câu dẫn Vương Tuấn Khải để hắn thao mình đến bắn ra mà không cần dùng tay, lần đầu tiên trong đời hưng phấn tới mức hỗn loạn: “Sắp, sắp rồi...”

“A...!!”  Cong người bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi, Vương Nguyên tê rần mềm xuống, sau cao trào mê mang thở hổn hển, bắt đầu lâm vào vòng chiến mới.

Cậu bị hắn đè xuống giường, hai chân gập lại gác lên vai hắn, côn ŧɦịŧ hung mãnh như gió lốc quất xuyên ra ra vào vào hậu huyệt mê loạn, cứ lặp đi lặp lại những động tác psiton buồn chán nhưng từng góc độ và tốc độ đâm rút hoàn hảo thừa sức nhấn chìm cậu trong kɦoáı ƈảʍ. Vương Nguyên hét lớn, thân thể uốn cong mềm dẻo nghênh hợp cùng nam nhân, đợi đến khi đầu nấm đâm thẳng vào nơi mẫn cảm, đè lên rồi liên tục nghiền xoáy vào nó, cậu đã khàn cả giọng, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

“A...Á...Quá sâu, quá sâu...A...~” Cảm giác đã muốn đâm đến ruột rồi. Vương Nguyên co quắp mười đầu ngón chân, giãy dụa hạ thể, nhất thời bị thao ngốc: “Hức hức...không được.. .”

“Em không chịu nổi, em không chịu nổi!” Tuyến tiền liệt liên tục chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn, suýt làm cậu hỏng rồi: “Ư hức hức...Đừng mà, tha cho em.. tha cho em đi...”

Chẳng qua Vương Tuấn Khải nghe được lời này, không mảy may để ý, ngược lại thúc eo đâm đến tận cùng, đem điểm mẫn cảm điên cuồng thao lộng, áp bức nó không chừa đường lui. Vương Nguyên khóc nức nở giãy giụa, hai tay bấu chặt vai hắn tứa máu lưu lại vài dấu vết nông cạn, hai chân mở rộng bị hắn nắm lấy làm điểm tựa đâm vào rút ra, tình thế có thể dùng chữ ‘kịch liệt’ để hình dung.

Cậu bị hắn mãnh thao, thần trí mơ hồ chỉ biết theo bản năng hành động, cơ thể ca nhi mẫn cảm, dù sao cũng là lần đầu tiên, cậu rất nhanh lại cương lên lần nữa.

“Không, không...em...không được, xin anh...xin anh...~”

Tính khí bị Vương Tuấn Khải vuốt ve sờ nắn, vốn dĩ kɦoáı ƈảʍ ở phía sau đã giống như thủy triều làm cậu chịu đựng không thấu, lúc này còn bị hắn chạm vào nhược điểm, Vương Nguyên yếu ớt đứt quãng van nài, cuối cùng một cỗ chất lỏng nóng bỏng bắn thẳng vào hậu huyệt Vương Nguyên triệt để làm cậu hôn mê.

Cậu không hiểu tại sao Vương Tuấn Khải đột nhiên phát cuồng, mà cũng chẳng còn tinh lực lý giải.

Trước khi mất ý thức, Vương Nguyên kéo lại một tia tỉnh táo nhỏ nhoi, quả nhiên kỹ thuật lăn giường gì đó của nam nhân là thiên phú, không cần học cũng thông!

...

Vương Nguyên vốn không ở cạnh phòng Vương Tuấn Khải, cả hai lần có mặt trong phòng hắn là do cậu tự mình leo cửa sổ qua.

Trên hành lang có camera thì tưởng cậu đây không dám làm bậy sao!

Vương Nguyên nửa đêm giật mình tỉnh lại, mở mắt nhìn Vương Tuấn Khải đang ôm cậu ngủ say, liền bò dậy gắng gượng mặc quần áo vào người, nỗ lực quên đi cảm giác khó chịu khắp trên cơ thể, hai chân nhũn ra chuẩn bị tiết mục tạp kỹ. Cậu vừa mới đặt chân lên bệ cửa, dưới đùi truyền tới một trận nhức nhối đau mỏi suýt chút nữa hại cậu té xuống, cũng may là bám được khung sắt, miễn cưỡng đứng thẳng. Nhưng thứ chảy từ bên trong hoa cúc xuống chân...cậu thật sự không cách nào quên đi sự tồn tại của nó được.

Luyến tiếc xoay đầu nhìn Vương Tuấn Khải một cái, sáng mai người hầu giặt chăn đệm nhất định phát hiện ra chuyện nghiêm trọng nhất, trong vòng ba nốt nhạc - cậu sẽ sớm bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương. Nhưng là cậu nguyện ý, dù chỉ là một đêm, dù sau này khả năng sẽ không được gặp lại hắn nữa, dù rằng một đêm này đối với Vương Tuấn Khải có lẽ chỉ là một trò chơi quái dị không hơn không kém...

Vương Nguyên đột nhiên có xúc động muốn khóc to.

Cậu thở dài, run rẩy bám lên khung cửa sổ để nhoài người ra ngoài, từ phía sau thình lình xuất hiện một lực đạo mạnh mẽ kéo cậu lại, vững vàng ghìm cậu trong lòng mình.

Sửng sốt.

Vương Tuấn Khải hay Vương Nguyên, đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn nhau, Vương Nguyên ngốc lăng một chút mới hoàn hồn, nhỏ nhẹ giải thích: “Chơi...xong rồi, ta phải trở về phòng, để người ngoài thấy được sau này chúng ta sẽ bị cách ly, anh hiểu không? Ngoan, đừng nhíu mày...”

Hai đường chân mày Vương Tuấn Khải cau thành hình chữ ‘xuyên’, vẻ mặt rất hoang mang.

Vương Nguyên cho là hắn khó chịu, nghĩ nghĩ tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên của hắn, có lẽ cảm nhận trải nghiệm sẽ rất khó nói. Cậu sờ sờ trán Vương Tuấn Khải: “Còn khó chịu sao? Nói em nghe anh khó chịu nơi nào...”

Tên đại ngốc trong bóng tối lẳng lặng không nói lời nào, nhưng ánh mắt sáng ngời của hắn như thu hết tinh tú dải ngân hà vào trong, vừa phức tạp vừa hỗn loạn, càng nhìn càng hãm sâu.

“Anh...” Nửa câu sau của Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải nuốt vào bụng, hắn hôn lên bờ môi sưng đỏ bằng động tác dịu dàng ôn nhu, hoàn toàn không giống trước kia chỉ biết cắn xé. Vương Nguyên bị hắn hôn không hiểu gì cả, nhưng vẫn phối hợp ngồi im, cho đến khi mơ hồ nhận ra Vương Tuấn Khải đêm nay không bình thường.

Quả nhiên, Ngốc Khải làm gì còn bộ dáng ngốc ngốc bán manh lại ngu xuẩn đến mức khiến người ta nhức đầu. Vẻ mặt hắn lúc này cực kỳ nghiêm túc, ôm Vương Nguyên đang muốn chạy – lên sofa, đặt cậu ngồi cẩn thận lên đệm bông.

Đây có lẽ là khoảnh khắc Vương Nguyên cảm thấy cuộc sống của cậu bây giờ mới bắt đầu.

Đương nhiên là với điều kiện kẻ nào đó đừng cứ làm ra các hành động dở hơi.

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu, trên người chỉ mặc một cái quần đùi pippi nhăn nhúm màu mè, dưới chân là dép bông hình thỏ Tuzki, mái tóc bị xốc vò hỗn loạn không ra nhân mô khuông dạng, nhưng biểu tình trên mặt lại đặc biệt cẩn dực, đặc biệt thành khẩn, cũng...đặc biệt ôn nhu.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Hắn hùng hồn nói, khiến Vương Nguyên ngẩn ra giây lát rồi cười phì: “Ngốc, anh biết mình đang nói gì không...Aii thôi bỏ đi, để em về, nếu không...”

“Tôi nói thật!!” Ngốc Khải phẫn uất mếu máo, chuẩn bị giở tuyệt chiêu xả nước không giới hạn: “Cậu, cậu, cậu không tin tôi khóc cho mà coi...”

“Này....” Cảm giác tội lỗi này là sao vậy chứ...

“Cậu coi thường tôi! Tôi nói rồi! Tôi không ngốc, nhắc lại,...”

“Anh không ngốc.”

“Đúng, cho nên tôi biết rõ chịu trách nhiệm là việc nên làm, bởi vì tiểu ca nhi nói trong bụng cậu có cục cưng của tôi, vì thế tôi phải có trách nhiệm nuôi cục cưng, trách nhiệm nuôi tiểu ca nhi, thể hiện trách nhiệm của một nam nhân có trách nhiệm...”

Vương Nguyên xoa thái dương, mệt mỏi thở dài: “Vậy tiền đâu mà anh nuôi a?”

Vương Tuấn Khải chọt chọt hai ngón tay vào nhau: “Tiểu ca nhi, cậu khi dễ tôi nghèo sao.. Không sao! A cha có tiền! Hạ quản gia có tiền! Dì Lâm cũng có tiền! Ân, Khải Khải còn có tiền tiết kiệm!” Chạy tới ôm con mèo nhựa ra, vô cùng khí phách nói: “Đều cho tiểu ca nhi, tiểu ca nhi không chết có được không?”

Câu sau đã chuyển thành ngữ khí ủy khuất rồi.

Vương Nguyên trợn tròn mắt: “Ai nói anh em muốn tự sát?”

Cậu ngây ra hồi lâu, nghĩ tới hành vi vượt rào leo tường nửa đêm của mình, đỡ trán...

Vương Tuấn Khải không chiếm được câu trả lời như ý, cắn ngón tay suy nghĩ, chả biết là học theo phim thần tượng nào mà quỳ một gối xuống trước mặt cậu, đôi mắt lấp lánh: “Tôi muốn chịu trách nhiệm với cậu, với cục cưng trong bụng cậu.”

Nói không cảm động là gạt người.

Nhưng nếu cân nhắc một tên ngốc nói ra lời này, có bao nhiêu chân thật?

#luận_khả_năng_đại_ngốc_tỏ_tình

Vương Nguyên trong lòng sớm đã nở hoa, trái tim trẻ tuổi đập thình thịch vô cùng hồi hộp, trong một tích tắc nào đó, cậu ước gì thời gian này vĩnh viễn dừng lại, cậu và hắn sẽ duy trì ánh mắt như vậy rồi như vậy đối diện nhau, khỏa lấp thiếu sót tình cảm mà cậu tìm kiếm bấy lâu nay.

Vương Tuấn Khải có chút sốt ruột hỏi: “Cậu thế nào?” Hắn kỳ thật rất sợ nếu hắn la toán lên cục cưng trong bụng sẽ chạy mất!

Rất sợ có biết không!

Vương Nguyên chậm rãi vươn tay xoa gò má hắn, mỉm cười: “Em không...”

“Sao lại không?!” Vương Tuấn Khải đột nhiên đứng lên cào tóc, lẩm bẩm liên tục: “Nhất định là sai ở chỗ nào...Vương Nguyên!”

“A?”

Tiểu ca nhi ngơ ngác bị kéo đi, hoàn toàn mờ mịt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.