Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 18



Tác giả: Kim Bính

Editor: Trà Xanh

Ngồi trở lại trên sô pha, Lâm Ôn nhìn Chu Lễ thu dọn bàn ăn.

Thức ăn còn dư một chút, Chu Lễ nhét toàn bộ khăn giấy dơ và hộp cơm vào túi, Lâm Ôn không nhịn được gọi anh: “Chu Lễ……”

“Hở?” Chu Lễ quay đầu lại.

Lâm Ôn lúng túng nói: “Rác phải được phân loại và đóng gói, rác trong bếp phải đóng vào một túi riêng, như vậy mới được.”

“……”

Lo lắng Chu Lễ không quan tâm, Lâm Ôn nhấn mạnh, “Các điểm rác đều được giám sát.”

“……”

Nhà Chu Lễ có người giúp việc, ra ngoài ăn cũng không cần dọn bàn, thỉnh thoảng ném gì đó ở ngoài đường, đơn giản là chút tàn thuốc, giấy, vỏ chai. Thùng rác ven đường phần lớn được chia ra có thể tái chế và không thể tái chế, rất đơn giản.

Trong tiểu khu được phân loại chi tiết, anh chưa bao giờ tự làm.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Ôn, Chu Lễ không khỏi nở nụ cười, lấy hộp ra và nói:

“Vậy tìm túi khác, em để túi đựng rác ở đâu?”

“Ngăn tủ cạnh cửa trong bếp.” Lâm Ôn chỉ.

Chu Lễ tìm thấy túi đựng rác, đổ thức ăn thừa vào bên trong.

Lâm Ôn nhìn thời gian, lại muốn làm phiền anh: “Mười lăm phút nữa điểm rác sẽ đóng cửa, anh có thể giúp em ném rác khi anh rời đi được không?”

Chu Lễ lấy khăn giấy lau tay, thuận miệng nói: “Bây giờ tôi đi xuống.”

Hiện tại anh chỉ đi xuống lầu, nhưng không có ý định rời đi, lúc đi còn cầm chìa khóa Lâm Ôn đặt trên tủ giày.

Lâm Ôn vốn muốn đi tắm sau khi Chu Lễ rời đi. Cô thở dài, cầm lấy bảng điều khiển từ xa và mở TV.

Nhà của Lâm Ôn ở tòa nhà số năm, điểm rác được thiết lập ở bên con đường lát đá cuội đối diện với tòa nhà số năm.

Thời gian này là lúc đi dạo sau bữa tối, từng nhóm người già và trẻ con xuất hiện, công nhân vệ sinh mặc bộ quần áo màu cam đứng bên cạnh thùng rác trò chuyện với người dân.

Mấy dì lớn tuổi đang nói chuyện hăng say, thấy Chu Lễ xách túi rác đi tới thì lập tức bị thu hút.

Tiểu khu không lớn, hầu hết dân cư ở đây là nhân viên trường học và người nhà, những người già đã sống ở đây ba mươi năm, rất rõ chuyện cưới hỏi, tang ma hoặc tăng nhân khẩu của nhà người khác.

Ngoại hình của Chu Lễ quá nổi bật, gương mặt lại tuấn tú, mấy đôi mắt già nua lập tức biến thành đèn pha.

Chu Lễ coi như không nhìn thấy, lo tự mình đổ rác, đổ xong thì xoay người đi tới tòa nhà số năm theo hướng đối diện.

“Là tòa nhà số năm nha.”

“Mới chuyển đến hay sao?”

“Gần đây không thấy ai chuyển nhà.”

Các dì đang bàn luận sôi nổi.

Chu Lễ trở lại lầu, vừa mở cửa là thấy Lâm Ôn vẫn ngồi ngoan ngoãn trên sô pha. Anh đổi giày đi vào và nói: “Còn cần tôi làm gì nữa không?”

Lâm Ôn lập tức nói: “Không có, không có, hôm nay làm phiền anh lâu như vậy, anh mới đi công tác về hẳn là rất mệt.”

Thật ra ngay từ đầu, Chu Lễ đã nghe được sự khách sáo trong lời nói của cô, hoàn toàn không có như lần “xem mắt bày tỏ tình cảm” ở trên đường cáp treo.

Đột nhiên anh nhìn lướt qua chậu cây mọng nước và Giang Tiểu Bạch đặt trên tủ TV, anh đi lên phía trước như không có chuyện gì xảy ra: “Hôm nay tôi làm chuyện tốt cho đến nơi đến chốn, ngày mai có lẽ em phải tự mình tay làm hàm nhai. Nói đi, còn muốn tôi làm gì?”

Lâm Ôn dừng một chút khi nghe anh nói vậy, sau đó nói: “Vậy anh giúp em rót ly nước và đặt trên bàn cạnh giường được không?”

Chu Lễ trực tiếp rót một bình cho cô.

“Còn gì nữa không?” Chu Lễ trở lại trước mặt Lâm Ôn.

Lần này Lâm Ôn lắc đầu: “Không có.”

Chu Lễ cúi xuống, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười: “Vậy đứng dậy, tôi đỡ em đến phòng tắm, tắm rửa xong em trực tiếp lên giường nghỉ ngơi.”

Chu Lễ không đến gần, khoảng cách thân thiết nhưng có giới hạn, không có cảm giác áp bức.

Lâm Ôn gật đầu, nhờ Chu Lễ đưa cô vào phòng ngủ trước. Lấy quần áo để tắm rửa, Chu Lễ lại nhấc cô tới phòng tắm.

Không đợi Lâm Ôn mở miệng, Chu Lễ nói rõ ràng: “Tôi về trước, tự em về phòng cẩn thận một chút, có việc thì gọi.”

“…… À, được.”

Chu Lễ lấy nạng cho cô, rời đi rất dứt khoát.

Gió lồng lộng, Lâm Ôn cầm quần áo đứng ở cửa phòng tắm, một lúc sau, cô thở phào nhẹ nhõm.

Chu Lễ thật tốt với bạn bè, chẳng trách anh có nhiều bạn như vậy, thậm chí Viên Tuyết vừa mắng anh vừa làm bạn thân với anh.

Là do cô nghi ngờ, không thể giải thích được nhiều điểm.

Mở vòi sen, nước ấm làm dịu từng tế bào, Lâm Ôn thoải mái trở lại.

Nhưng ngay sau đó, thực tế lại khiến cô khó chịu.

Chu Lễ rời đi sau 8 giờ, Lâm Ôn lên giường lúc 8 giờ rưỡi.

Phòng cô không có TV, trên giường cũng không có bàn máy tính, đặt laptop trên chăn rất bất tiện, xem phim truyền hình một chút, cô tắt máy tính, vừa lướt di động vừa uống nước.

Cô đi vệ sinh lúc 10 giờ rưỡi, hầu như không đi tới đi lui.

Ngủ đến quá nửa đêm, cô mơ màng muốn đi vệ sinh, hai chân vừa chạm đất, cơn đau ập đến khiến cô lập tức tỉnh táo.

Sau đó cô ngủ không ngon. Mơ màng đến 7 giờ sáng, Lâm Ôn từ trên giường đứng dậy, chống nạng gian nan đi đến phòng tắm để rửa mặt.

Cảm thấy không thoải mái và bất tiện khi sử dụng nạng, ra khỏi phòng tắm, cô dứt khoát nhảy một chân vào bếp, nhưng khi nhảy cô mới phát hiện cổ chân phải hình như không chịu nổi.

Chuẩn bị xong bữa sáng, Lâm Ôn mới nhận ra rằng, cô không thể bưng mâm nhảy ra bàn ăn.

Lâm Ôn đứng một chân trong bếp để ăn sáng.

Tiếp theo là vấn đề phơi quần áo.

Ban công không có giàn phơi nên cô lên sân thượng phơi đồ.

Lâm Ôn vừa chống nạng vừa xách giỏ quần áo, ngửa đầu nhìn cầu thang một lúc, sau đó thở ra, cắn răng leo lên.

Sau khi phơi xong quần áo và xuống lầu, trên người ướt đẫm mồ hôi, cần phải tắm rửa.

Thời tiết ấm dần, nhưng chưa thích hợp mở điều hòa, quạt điện của cô được đặt trong kho ở tầng một của khu nhà.

Lại gần trưa nên cần chuẩn bị cơm trưa.

Máy lọc nước nhà bếp đang báo động, nhắc nhở cô rằng tuổi thọ của lõi lọc đã cạn kiệt.

Lâm Ôn không lau mồ hôi, trước tiên đi vào bếp mở máy hút khói bên cạnh tủ chén bát.

Tủ ở trên cùng và có hai tầng, năm ngoái phần tử lọc mới đã được chuẩn bị trên 11-11 và được đặt ở phần trong cùng của tầng trên, ngoài tầm với.

Hiện tại cô cần một chiếc ghế, còn cần một đôi chân khỏe mạnh để bước lên ghế một cách thuận lợi.

Một đống việc bị cuốn vào trong nháy mắt.

Cái nắng như thiêu đốt, giao thông ở trung tâm thành phố bị nghẽn, chuyến đi ngày 1-5 đang ở đỉnh điểm.

Chu Lễ đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn quan sát giao thông tấp nập phía dưới, xoay một miếng trò chơi ghép hình trên tay.

Dì giúp việc đi tới nhắc nhở: “Tiểu Chu, đồ ăn đã chuẩn bị xong lâu rồi, cậu còn chưa ra khỏi cửa à, gần trưa rồi.”

“Muộn rồi, đem tới đây giúp tôi đi.” Chu Lễ xoay người, đặt miếng ghép hình trong tay vào khung ghép hình.

Anh thay một bộ quần áo bình thường, tới tiểu khu của Lâm Ôn gần 11 giờ, ngửa đầu nhìn tầng cao nhất, trên sân thượng nhà Lâm Ôn có vài bộ quần áo bay lơ lửng.

Thật sự có năng lực, còn có thể leo lên trên.

Chu Lễ liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy nên chờ một chút.

Anh hút một điếu thuốc trong xe, sau khi hút xong anh cầm túi cách nhiệt bước xuống xe.

Lên lầu gõ cửa, người bên trong hỏi từ xa: “Ai đó?”

“Tôi.” Chu Lễ nói qua khe cửa.

“…… Anh chờ một chút.”

Chu Lễ đợi ở cửa mấy chục giây, cuối cùng cửa mới mở ra.

Anh nghĩ rằng hôm nay Lâm Ôn hơi rối loạn, ví dụ như việc phơi quần áo có thể gây khó khăn cho cô, nhưng anh không ngờ Lâm Ôn loại hỗn loạn như thế này.

Tóc cô được búi cao, nhưng có lẽ do vận động quá nhiều nên tóc rối bù, vài sợi lòa xòa dính lên gò má lấm tấm mồ hôi, mồ hôi chảy theo cổ vào cổ áo, cổ áo màu trắng trở nên hơi trong suốt và dính sát cơ thể.

Ngoài ra còn có một vết đỏ trên cánh tay phải kéo dài từ cổ tay tới khuỷu tay, nhìn thấy ghê người.

Chu Lễ nhíu mày, nắm cổ tay cô hỏi: “Làm sao lại bị thương?”

Lâm Ôn cúi đầu nhìn mới phát hiện dấu vết này.

“À, không biết, chắc quẹt ở đâu đó, chút nữa sẽ hết.”

Chu Lễ dùng ngón tay cái lau nhẹ lên vết xước, xác nhận không sao mới buông cô ra.

“Tôi nhờ người nấu một ít đồ ăn, nghĩ rằng em không tiện xuống bếp, hôm nay ăn đồ làm sẵn đi.” Chu Lễ nói, “Nhưng sao em trở thành như vậy, trong nhà nóng lắm à?”

Lâm Ôn không ngờ Chu Lễ sẽ đem cơm cho cô, cô sửng sốt một chút, sau đó để anh đi vào, ngượng ngùng kể sơ chuyện hỗn loạn sáng nay cho anh nghe.

Chu Lễ mở bốn hộp bảo quản tươi và một ấm đun nước, bốn món ăn, một món canh và hai phần cơm, chén nhỏ cho Lâm Ôn, chén lớn cho anh.

Thức ăn vẫn còn tỏa khói.

Chu Lễ nghe cô nói xong, mỉm cười: “Ăn cơm trước đi, ăn xong em đi tắm rửa, tôi giúp em làm những việc còn lại.”

Lâm Ôn thật sự vô lực đối với những thứ đó, cô gật đầu, không khách sáo với Chu Lễ nữa.

Ăn cơm xong, trước tiên Lâm Ôn nói cho anh biết kho chứa đồ ở đâu, quạt được nhét trong góc nào, sau đó cô đi tắm, Chu Lễ xuống lầu.

Chu Lễ tìm được kho chứa đồ, vừa mở cửa, mùi bụi bay vào mặt trước tiên.

Kho chứa đồ có diện tích nhỏ, vài ngăn tủ choán hết không gian. Không có chỗ để đặt quạt, cho nên Lâm Ôn tháo rời nó thành các bộ phận và bọc lại đặt trên tầng cao của ngăn tủ.

Chu Lễ duỗi tay lấy hai cái túi xuống. Trở lại trên lầu, phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy, Chu Lễ tháo túi trong phòng khách, nhìn các bộ phận của cây quạt đầy đất, anh nhướng mày hỏi người trong phòng tắm: “Em để tua vít ở đâu?”

Một lúc sau, tiếng nước không còn, trong phòng tắm truyền ra một câu hỏi: “Chu Lễ, anh đang nói chuyện với em hả?”

Hơi nước nóng từ khe cửa xông ra phòng khách mang theo mùi thơm ngọt ngào của sữa tắm, Chu Lễ dừng một chút, giọng nói vô thức nhẹ nhàng: “Quạt điện đã đem lên rồi, em để tua vít ở đâu? Nhân tiện tôi sẽ giúp em gắn lại.”

“Bên trái tủ TV, có một thùng dụng cụ màu xanh lam.”

Tiếng nước lại vang lên, Chu Lễ mở thùng dụng cụ, chống một chân ngồi trên sàn nhà của phòng khách, bắt đầu lắp ráp các bộ phận.

Lâm Ôn từ phòng tắm đi ra, quạt điện đã lắp xong, Chu Lễ từ dưới đất đứng dậy, đi tới nhấc cô đến sô pha.

Tóc cô còn ướt, mùi thơm cơ thể hòa với hương thơm trong phòng khách, Chu Lễ rũ mắt, ánh mắt rơi vào gò má ửng hồng của cô.

Đặt người xuống, Chu Lễ bật quạt điện, ngồi trở lại dưới đất để lắp cái tiếp theo.

Lâm Ôn ở trong gió, nhìn Chu Lễ cúi đầu. Tóc trên trán dường như dài ra, lần trước thấy che khuất đuôi lông mày, lần này thấy đã chạm vào lông mi.

Chu Lễ đột nhiên ngẩng đầu, Lâm Ôn lập tức nhìn chỗ khác, tùy ý tìm một chỗ để nhìn.

“Xong rồi.” Chu Lễ hỏi, “Cái này để ở đâu?”

“…… Phòng ngủ.”

Gắn quạt điện xong, Chu Lễ vào bếp thay lõi lọc của máy lọc nước.

Anh không có kinh nghiệm về vấn đề này, thay xong mới phát hiện vòi lọc nước không ra nước. Lâm Ôn cũng không hiểu, ở trong bếp nghiên cứu với anh, sau khi hỏi dịch vụ tư vấn khách hàng của tiệm, anh gọi công ty sản xuất để hỏi, đang định tìm người tới sửa, Chu Lễ vặn lõi lọc ra một lần nữa, nước đen phun ra.

Lâm Ôn không bị ảnh hưởng, quần áo của Chu Lễ đều bị phun đen thùi, trên mặt cũng bị dính.

Lâm Ôn sửng sốt, rút mấy tờ khăn giấy trong bếp đưa cho Chu Lễ.

“Chờ chút.” Chu Lễ không vội lau, trước tiên hăng hái tháo ra và lắp lại vài lõi lọc, sau đó mở vòi lọc nước, cuối cùng cũng có nước.

Chu Lễ nói: “Nên mở ra ngay từ đầu.”

“Anh mau lau đi.” Lâm Ôn đưa giấy cho anh.

Chu Lễ lau vài lần, thật mất mặt. Lâm Ôn nhắc nhở anh: “Trên mặt cũng có.”

Chu Lễ lại lau mặt, nước đen trên cằm đã khô, muốn lau cũng không dễ dàng.

Ngoại hình của anh quá tốt, bất kể là ngũ quan hay là hình dạng khuôn mặt, hoặc là khí chất, những cử chỉ ngẫu nhiên toát ra làn điệu tùy theo tâm nguyện khiến anh có vẻ “cao”.

Hôm nay anh giống như bị kéo khỏi bệ thờ.

Lâm Ôn thầm cảm thán, cảm thấy buồn cười.

Không bao lâu đã đến giờ thu dọn quần áo, quần áo của mình phơi trên sân thượng, Lâm Ôn không thể nhờ Chu Lễ lấy cho cô, Chu Lễ cũng biết tính cô, vì vậy dứt khoát cõng cô lên, chờ cô lấy quần áo xong rồi cõng cô xuống.

Toàn bộ quá trình dường như trở nên thuần thục.

Hai người cùng nhau ăn tối sớm, Chu Lễ dọn rác, nhưng chưa tới 5 giờ rưỡi, điểm rác vẫn chưa mở.

Chu Lễ ngồi trong phòng khách xem TV với Lâm Ôn, khi đến giờ, anh đặt ấm nước lên bàn đầu giường của Lâm Ôn, hỏi Lâm Ôn còn có chuyện gì hay không, Lâm Ôn nói không, anh mới đem rác xuống lầu.

Lần này anh ném rác xong thì trực tiếp đi về.

Lâm Ôn có kinh nghiệm, buổi tối không uống quá nhiều nước, nửa đêm không đi tiểu, cô ngủ một giấc đến rạng sáng.

Bảy giờ sáng từ trên giường ngồi dậy, Lâm Ôn nhìn cây nạng gác một bên, vẫn thở dài một hơi.

Rửa mặt, ăn sáng, giặt quần áo, miễn cưỡng hoàn thành, lại bắt đầu leo cầu thang.

Lúc này có tiếng gõ cửa, Lâm Ôn không hỏi là ai, chống nạng đi chầm chậm tới cửa, nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài, xác nhận là Chu Lễ, cô mới trực tiếp mở cửa.

Ngày hôm qua anh nói sẽ tới, Lâm Ôn không ngờ hôm nay anh tới sớm như vậy.

Chu Lễ đem theo đồ ăn và một cái bàn máy tính đặt trên giường mới tinh, nhìn thấy giỏ quần áo ở đầu cầu thang, anh đặt đồ xuống rồi hỏi Lâm Ôn: “Muốn đi lên phơi quần áo phải không?”

“Dạ, đang định đi lên.”

Chu Lễ gật đầu: “Rất có tinh thần.”

Lâm Ôn ngượng ngùng.

Chu Lễ lấy cây nạng trong tay cô đặt sang một bên, khom lưng nói: “Leo lên đi.”

Lâm Ôn leo lên, Chu Lễ còn kịp lấy giỏ quần áo.

Leo lên mười mấy bậc thang, đến gác xép rồi mới đến sân thượng.

Chu Lễ nhẹ nhàng đặt Lâm Ôn bên cạnh dây phơi đồ, không canh bên cạnh cô, anh đi đến lan can nhìn sân điền kinh phía xa.

Lâm Ôn phơi đồ lót trước, sau đó từ từ phơi những thứ khác.

Hôm nay Chu Lễ tới quá sớm, cho nên anh không ở đây lâu, thấy Lâm Ôn không có việc gì thêm, anh rời đi.

Cơm trưa được đặt trong túi giữ nhiệt, đến trưa lấy ra vẫn còn ấm, Lâm Ôn mở quạt điện rồi uống canh, ngoại trừ bận rộn một mình lúc sáng sớm, cô trải qua một ngày tương đối vui vẻ.

Tới chạng vạng, Chu Lễ đem cơm tối tới, cõng cô lên lầu thu dọn quần áo. Anh ở lại ăn cơm tối với Lâm Ôn, ăn xong thì đi vứt rác, quá trình giống ngày hôm qua, chỉ khác là Chu Lễ tiến thêm một bước trước khi rời đi.

Anh duỗi tay nói: “Đưa di động đây.”

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Ôn đưa điện thoại.

“Mở khóa.”

Lâm Ôn mở khóa di động.

Chu Lễ trực tiếp nhập số di động của mình vào, sau đó bấm phím quay số.

“Có việc thì gọi trực tiếp cho tôi.” Anh nói.

Tất cả việc này diễn ra một cách tự nhiên và trực tiếp, danh sách liên lạc cố định trên di động của Lâm Ôn lại “bị động” thêm một người tối nay.

Lâm Ôn nghĩ, cô sẽ không có gì cần gọi Chu Lễ.

Nhưng ngay sau đó, cô đã tát vào mặt của chính mình.

Ngày thứ hai, chính là ngày thứ ba của kỳ nghỉ 1-5, Lâm Ôn nhận được cuộc gọi video từ mẹ vào lúc sáng sớm.

“Ôn Ôn à, mẹ và ba con hiện tại tới rồi, con dậy chưa?”

Lâm Ôn nghĩ mình nghe lầm nên hỏi: “Mẹ, mẹ vừa nói gì? Con không nghe rõ.”

“Mẹ nói, mẹ và ba con hiện tại đang ở đây. Ba mẹ sẽ xuống đường sắt cao tốc trong vòng mười phút, khoảng nửa tiếng nữa là đến chỗ con.”

Lâm Ôn nhìn vào nền của video, thật sự là đang ngồi trên đường sắt cao tốc.

Video kết thúc, Lâm Ôn lập tức nhảy xuống giường, chân đau đến mức xuýt ngã. Cô chống nạng xông vào bếp trước, phân loại một túi đồ, sau đó chống nạng xông vào phòng khách, phân loại một túi đồ khác, Lâm Ôn nhảy xung quanh đổi chỗ rồi bắt đầu lục lọi.

Đại khái tìm xong, Lâm Ôn loay hoay như ruồi mất đầu, sau khi kiểm tra thời gian, cô gọi cho Chu Lễ.

Chu Lễ vừa đậu xe, chuẩn bị đi siêu thị mua chút đồ, nơi này cách nhà Lâm Ôn khoảng bảy tám phút.

Chuông điện thoại reo, anh vừa mở cửa xe vừa trả lời điện thoại.

“A lô, Chu Lễ……”

Chu Lễ dừng lại, nhìn vào màn hình xem ID của người gọi.

Đặt lại bên tai, Chu Lễ mở miệng: “Có chuyện gì vậy?”

“Hiện tại anh ở đâu? Có tiện đến đây một chuyến hay không?”

Chu Lễ đóng cửa xe, thắt dây an toàn, đạp ga lao ra ngoài.

Chưa đến sáu phút, Chu Lễ gõ cửa nhà Lâm Ôn.

Lâm Ôn ở trong phòng khách nghe được, lập tức vọt tới cửa. Chân phải nhảy quá nhiều, cổ chân bị đau, khi cửa vừa mở ra, chân cô đứng không vững, cả người ngã về phía trước.

Chu Lễ chụp được bằng một tay.

Lỗ tai của người trong tay đỏ bừng, gương mặt cũng ửng đỏ, xem ra là đang sốt ruột.

“Sao vậy, chuyện gì đã xảy ra?” Chu Lễ hỏi.

Lâm Ôn ngửa đầu, vô thức nắm lấy cánh tay anh: “Hơn mười phút nữa, ba mẹ em sẽ tới.”

Ngay cả hơi thở cũng nóng rực.

Chu Lễ cúi đầu nhìn cô vài giây, anh trực tiếp ôm cô trở lại thảm chùi chân trong nhà.

Sau đó buông tay ra, anh tránh xa một bước.:,,.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.