Chu Lễ không nhúc nhích, cũng không ăn sandwich. Anh chờ Lâm Ôn mở mắt, nghĩ rằng cô tiếp tục duy trì trạng thái như vậy cũng khá tốt.
Sau một lúc lâu, mí mắt Lâm Ôn dần dần yên tĩnh.
Chu Lễ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô hai cái, dựa lưng vào ghế. Anh ăn hai miếng sandwich, nghiêng đầu liếc nhìn cô.
Lâm Ôn thở nhẹ, tư thế ngủ nhàn nhã an tĩnh, Chu Lễ cảm thấy cô có năng khiếu thôi miên bẩm sinh, khiến người khác nhìn và cảm giác thả lỏng.
Ăn xong miếng sandwich cuối cùng, Chu Lễ đặt tay lên tay Lâm Ôn chuẩn bị ngủ lần nữa, đột nhiên cảm thấy di động rung bần bật.
Anh vén một góc chăn lên, không thấy di động trên ghế của Lâm Ôn.
Chu Lễ nghiêng người, vén chăn bên kia của Lâm Ôn. Quả nhiên di động bị kẹt trong kẻ hở của ghế, vẫn tiếp tục rung.
Chu Lễ không muốn đánh thức người khác, anh lấy điện thoại di động ra, khi ngồi thẳng người, hơi thở của anh giao hòa với một hơi thở trong trẻo khác, bốn mắt nhìn nhau cách một đốt ngón tay.
Lâm Ôn bị tiếng rung đánh thức, cô nửa tỉnh nửa mê, nhìn vào đôi mắt gần trong gang tấc.
Người đàn ông của chín năm trước có vóc dáng gầy gò, mặc quần jean rách, râu quai nón che khuôn mặt, hình ảnh già nua và luộm thuộm.
Điều quan trọng nhất là, cả người anh giống như cỏ úa tro tàn.
Còn người hiện tại này có ngoại hình xuất chúng, khí chất mạnh mẽ, hoàn toàn khác với năm đó.
Điểm tương tự duy nhất mà cô có thể nhận ra có lẽ là đôi mắt điềm tĩnh trước sau như một.
Lâm Ôn cuối cùng đã chồng người trước mặt lên “người đàn ông trưởng thành” trong ký ức xa xăm.
Lâm Ôn tỉnh dậy, nhận ra Chu Lễ đang ở quá gần cô, cô vừa định di chuyển, Chu Lễ đột nhiên dơ lên di động, ấn vào mũi và miệng cô.
Miệng và mũi cô cảm nhận được tiếng rung ù ù, Lâm Ôn ngơ ngẩn.
Chu Lễ thuận tay tắt chuông báo thức, để điện thoại di động lên người Lâm Ôn, dựa lưng vào ghế mình, anh thản nhiên nói: “Tưởng em có điện thoại. Tại sao nửa đêm rồi mà em còn bật đồng hồ báo thức?”
Lâm Ôn cầm di động qua chăn, môi hơi tê, cô cắn môi một chút mới nói: “Em sợ anh truyền xong mà không biết.”
Lúc này Lâm Ôn mới sực nhớ, cô ngẩng đầu nhìn bình truyền, chỉ còn một ít, đã sắp xong.
Chu Lễ cũng nhìn lướt qua: “Sắp xong rồi, gọi y tá đi.”
Vừa ngủ dậy, cơ thể cô trở nên ấm áp, bàn tay lạnh ngắt cũng nóng ấm. Lâm Ôn gọi y tá tới, một lúc sau hai người rời khỏi tòa nhà của bệnh viện.
“Anh lái xe được không? Nếu không được thì kêu người lái thay.” Lâm Ôn nói.
Chu Lễ chưa hoàn toàn bình phục nhưng không đến mức không lái xe được, “Yên tâm, sẽ không để em gặp chuyện.” Anh nói.
Từ bệnh viện đến khách sạn, Lâm Ôn không đề cập tới ký ức của cô suốt đoạn đường.
Chu Lễ hiểu rõ, cô vẫn còn muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với anh, đương nhiên sẽ không để vướng vào nhiều ràng buộc, anh nhìn cô nhưng không chủ động mở miệng.
Dù sao không nhắc tới không có nghĩa là không tồn tại, cô giả câm giả điếc cũng không có tác dụng gì.
Trở lại khách sạn, Lâm Ôn tắm rửa rồi đi ngủ, một lúc sau vẫn không ngủ được.
Ký ức đột nhiên giống như thủy triều, cô không thể kiểm soát nó trào dâng. Lâm Ôn cầm di động lướt Weibo, lướt một lúc thì bị phân tâm, không hiểu sao lại tìm thông tin của “Chu Khanh Hà”.
Chu Khanh Hà rất nổi tiếng, năm đó sau khi vụ việc xảy ra, ông đã lên mặt báo, có rất nhiều tin tức, chỉ có các bài báo nhưng không có video.
Lâm Ôn suy nghĩ trong đầu, tới gần 3 giờ mới mơ màng ngủ, chỉ vài giờ là rạng sáng, cô thức dậy một cách tự nhiên.
Ngày hôm trước đi bộ quá nhiều, buổi sáng thức dậy Lâm Ôn cảm thấy khó chịu ở bên chân trái.
Cô xoa bóp một hồi, xuống lầu ăn sáng, đi thăm bà cụ Trịnh trước.
Bà cụ Trịnh hôm nay không được phép đi đâu, bị chồng bắt ở trong phòng nghỉ ngơi.
Ông cụ đang làm việc trong phòng làm việc của khách sạn, bà cụ cảm thấy buồn chán nên kéo Lâm Ôn trò chuyện.
“Nghe nói anh chàng tóc đỏ tối hôm qua là bạn học của cháu hả?” Bà cụ hỏi.
Lâm Ôn nói: “Dạ đúng, cậu ấy là bạn học thời trung học của cháu.”
“Hai người bình thường có liên lạc không?”
Lâm Ôn lắc đầu: “Sau khi tốt nghiệp thì không liên lạc.”
“Ồ.” Bà cụ nói, “Anh chàng đó rất thú vị.”
Lâm Ôn thật sự không ngờ Trương Lực Uy say như vậy còn có thể giúp người khác.
Bà cụ hỏi han xong, mở laptop ra, mở một tài liệu, bắt đầu gõ chữ.
Lâm Ôn tưởng bà cụ đang làm việc nên không muốn quấy rầy bà, cô đứng dậy chào tạm biệt.
Bà cụ xua tay ngăn lại: “Cháu đừng đi vội, cháu ở lại kể chuyện anh chàng đó cho tôi nghe với.”
Lâm Ôn lúng túng, cô không có ấn tượng sâu sắc về Trương Lực Uy, chỉ nhớ rõ thành tích của anh không tốt, hơi nghịch ngợm, luôn bị phê bình nhưng không vướng vào rắc rối nào.
Lâm Ôn chọn những chuyện tốt để kể cho bà cụ.
Bà cụ vừa nghe vừa nhớ, Lâm Ôn không khỏi tò mò, nhưng ánh mắt của cô không hề chuyển qua máy tính của bà cụ.
Bà cụ chủ động xoay màn hình máy tính về phía cô và nói: “Cháu xem thử tôi có viết sai hay không?”
Lâm Ôn nhìn vào màn hình.
Bên phải của tài liệu là vài đoạn văn miêu tả Trương Lực Uy, bên trái là một danh sách, điều kỳ lạ là danh sách đều là tên người.
Lâm Ôn đọc xong, lắc đầu nói: “Không viết sai.”
“Dạo này tôi thường xuyên viết, viết gì cũng quên nên viết.” Bà cụ nói thẳng, “Tôi sợ quên mọi người, cho nên tôi ghi lại tất cả những người xung quanh.”
Bà cụ sắp xếp những người xung quanh theo thứ tự quan trọng, ghi lại từng người một vào máy tính.
Hai người đầu tiên là ba mẹ của bà, người thứ hai là ông cụ Trịnh, người thứ ba đến thứ sáu là anh chị em của bà cụ.
Bà cụ cười nói; “Tôi và ông nhà không có con. Lúc đầu nhớ kiểu này, thời điểm nhớ tới người thứ ba, tôi hỏi ông ấy có tiếc nuối hay không. Khi còn trẻ tôi không muốn có con, quan niệm này thời đó bị coi là nổi loạn, ba mẹ tôi và ba mẹ chồng đều không hiểu, càng không đồng ý, ông nhà tôi nói dối là cơ thể ông ấy có vấn đề, vì vậy ba mẹ hai bên mới buông tha cho tôi.”
Lâm Ôn là một người biết lắng nghe, cô trầm lặng và kiên nhẫn, bà cụ hiếm khi có mong muốn được tâm sự, kéo cô nhớ lại quá khứ.
Sau khi nói về chồng mình, bà cụ nói thêm về vài người, Lâm Ôn càng nghe càng ngạc nhiên.
“Người này…… không phải là kẻ thù của bác hay sao?”
“Đúng rồi,” bà cụ nói, “Kẻ thù cũng là người quan trọng, đương nhiên phải nhớ tên.”
“…… Bác muốn nhớ những ký ức không vui luôn hả?”
Bà cụ bật cười: “Có ai chỉ làm toàn chuyện tốt, chỉ gặp toàn người tốt cả đời? Tôi chưa thấy vị thánh nào như vậy, cũng chưa từng gặp người may mắn như vậy. Niềm vui và sự khó chịu đều là cuộc sống mà tôi đã trải qua.”
Lâm Ôn chậm rãi gật đầu, thấy tên cô xếp phía trên Trương Lực Uy, bà cụ chỉ vào danh mục nói: “Nếu cháu ở chung với tôi nhiều hơn, tôi có thể nhắc đến tên cháu.”
Lâm Ôn mỉm cười.
Bà cụ lại nói: “Cháu nhìn này, Lễ Tử xếp phía trước.”
Tên Chu Lễ được xếp vào top 10, Lâm Ôn hỏi: “Anh ấy thân với bác như vậy ạ?”
“Bà ngoại cậu ấy là bạn tôi, coi như tôi đã chứng kiến sự trưởng thành của mẹ cậu ấy.” Nói tới đây, bà cụ hơi thu lại nụ cười, thở dài, “Cuộc đời như một bài trắc nghiệm, có người may mắn chọn đúng, có người bất hạnh chọn sai, bạn bị buộc phải trả lời câu hỏi, nhưng cơ hội thi lại thì bủn xỉn không cho.”
Lâm Ôn nhẹ nhàng nói: “Cho nên, dù làm chuyện gì đều phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động.”
Bà cụ nghe cô nói vậy, cười nói: “Không cần phải thế, nếu chuyện gì cũng cân đo đong đếm rõ ràng trước khi thực hiện, cuộc sống đâu còn tình cảm mãnh liệt. Lý trí là sinh mệnh, cảm tình là sự sống, có sinh mệnh mà không có sự sống, con người có được coi là tồn tại không?”
Một già và một trẻ trao đổi từ những điều trần tục đến triết lý sống sâu sắc, xuýt nữa quên mất thời gian, cho đến khi di động của Lâm Ôn vang lên âm thanh báo tin nhắn Q|Q.
Đó là tin nhắn của Trương Lực Uy gửi, nói rằng anh mới nhìn thấy tin nhắn sau khi tỉnh lại, sau đó gõ một dòng chữ dài, Lâm Ôn đọc xong đã rút ra trọng điểm: “Trương Lực Uy nói rằng cậu ấy đến ngay bây giờ.”
Ở bên kia, Chu Lễ cũng mới bị điện thoại của Uông Thần Tiêu đánh thức.
Anh đau đầu khủng khiếp, cả người mệt mỏi, không có tinh thần. Nói chuyện điện thoại xong, anh vào phòng tắm để tắm rửa, sau đó xức thuốc lần nữa.
Đến trước ngực, anh nhớ tới Lâm Ôn liên tục đụng anh, không khỏi tặc lưỡi, nhếch khóe miệng lắc đầu.
Chu Lễ lau khô tóc, hỏi trợ lý xem bọn họ đang ở đâu, trợ lý trả lời: “Ông cụ và bà cụ đang ở nhà hàng, ông cụ bảo cậu ngủ dậy thì đi thẳng tới đó.”
“Cô Lâm đâu?” Chu Lễ hỏi.
“Cô Lâm đi với tôi.”
“Mọi người đang ở đâu”
“Đang trên đường đến nhà hàng.”
Chu Lễ thay quần áo để đến nhà hàng, vừa ra khỏi thang máy thì di động có cuộc gọi tới, anh đi đến lan can để nói chuyện điện thoại. Nói được vài câu, nhìn thấy trợ lý đi ra từ thang máy đối diện, Lâm Ôn theo sau, đang cười nói với một người đàn ông tóc đỏ.
Chu Lễ chào đầu bên kia điện thoại, cúp máy, anh đuổi kịp đội ngũ.
“Cậu đã đến rồi?” Trợ lý hỏi, “Có đỡ hơn chút nào không?”
“Cũng không tệ.” Chu Lễ nói.
Trợ lý giới thiệu: “Đây là anh Trương Lực Uy, mọi người đã gặp tối hôm qua.”
Trương Lực Uy có mái tóc đỏ trông bắt mắt, có vẻ đã được chăm chút trước khi ra ngoài, tuy rằng chỉ mặc áo thun đơn giản nhưng lại mặc quần dài, so với chiếc quần đùi tối hôm qua chỉnh tề hơn nhiều, trông cũng có tinh thần.
Giọng Chu Lễ hơi khàn, có chút giọng mũi, đưa tay ra nói: “Anh Trương, rất vui được gặp anh.”
Trương Lực Uy mạnh dạn bắt tay, anh ta cười toe toét nói: “Tôi nói, sao trông anh quen thế? Anh mặc quần áo khiến tôi xuýt nữa không nhận ra luôn!”
Chu Lễ: “……”
Lâm Ôn ở bên cạnh hơi ngớ người, sau đó có chút xấu hổ nhưng cũng buồn cười, cô mím môi để khống chế độ cong của khóe miệng.
“Lúc trước không có cơ hội làm quen, tối hôm qua đã làm phiền anh Trương.” Chu Lễ lộ ra đề tài, bỏ tay xuống, nhẹ nhàng liếc nhìn Lâm Ôn.
Lâm Ôn hơi ngoảnh mặt đi.
Khi cả nhóm vào nhà hàng, ông cụ và bà cụ Trịnh đã chờ sẵn.
Hai ông bà cụ không hề kiêu ngạo, ân nhân thoáng nhìn như người bộc tuệch nhưng hai bên nói chuyện phiếm rất vui vẻ, hai tiếng đồng hồ mới kết thúc bữa ăn.
Ông cụ Trịnh thấy Chu Lễ vẫn không thoải mái, hỏi anh: “Hôm nay có cần chích thuốc không?”
Chu Lễ trả lời: “Không cần.”
Ông cụ Trịnh dặn anh: “Hôm nay dù sao cũng không ra ngoài, cháu về ngủ một giấc đi, nếu không thoải mái phải nói.”
Bà cụ Trịnh lại nói: “Đã bao lớn rồi còn đánh nhau, đánh với ai? Khi nào vết thương trên mặt cháu mới lành? Phá tướng cũng xứng đáng.”
Tất cả mọi người đều quan tâm đến Chu Lễ, nhưng Lâm Ôn không lên tiếng.
Chu Lễ nhìn Lâm Ôn, sau đó ánh mắt tự nhiên dời chỗ khác. Lâm Ôn tình cờ nhìn anh theo ánh mắt của mọi người, tiếp nhận ánh mắt ngắn ngủi của anh.
Ánh mắt ấy không có vẻ vô nghĩa, Lâm Ôn giật mình, cảm thấy dường như anh đang nhẹ nhàng tố cáo.
Rời khỏi nhà hàng đi thang máy, hai ông bà cụ nói chuyện với Trương Lực Uy, Chu Lễ giảm tốc độ, đi cùng với Lâm Ôn.
“Viên Tuyết có liên lạc với em không?” Chu Lễ hỏi.
“Đã liên lạc rồi.” Viên Tuyết gửi tin nhắn WeChat vào buổi sáng, hỏi cô khi nào đi công tác về, nói rằng muốn tổ chức tiệc đính hôn.
Lúc ấy Lâm Ôn đang đi cùng bà cụ, chỉ trả lời đơn giản một câu, chưa kịp hỏi chi tiết.
Lâm Ôn hỏi Chu Lễ: “Sao họ đột nhiên muốn tổ chức tiệc đính hôn? Không phải hai tháng nữa sẽ kết hôn hay sao.”
“Lão Uông nói nhà cậu ấy có quy tắc này, vốn không muốn bày vẽ lung tung, nhưng ba mẹ cậu ấy không đồng ý.”
“Tiệc đính hôn ở đâu?”
“Trong thị trấn, chủ yếu mời vài người thân.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện nên đã rời đội ngũ. Phòng ở cùng một tầng, Lâm Ôn tới trước, chào tạm biệt rồi vào phòng.
Chu Lễ không về phòng, xoay người đi xuống lầu.
Hôm nay bà cụ nghỉ ngơi cả ngày, ngày mai sẽ đổi chỗ để tiếp tục lịch trình ban đầu.
Lâm Ôn thu dọn đồ đạc trước, nghĩ đến Viên Tuyết, cô ngồi trên giường chuẩn bị gọi điện thoại cho chị.
Lâm Ôn có thói quen lật số từ nhật ký cuộc gọi.
Bình thường cô không liên lạc qua điện thoại với nhiều người, trong giao diện chỉ có vài tên, hôm nay cô vào giao diện, tên đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi trở thành “Chu Lễ”.
Trong khoảng thời gian chân bị thương, tên của Chu Lễ xuất hiện trên đó liên tục, bởi vì cô ở khách sạn, Chu Lễ sáng đón chiều đưa nên cần liên lạc với cô.
Mấy ngày sau, tên của Chu Lễ đã bị các số liên lạc khác đè ép đi xuống, cho đến tối hôm qua anh “bấm nhầm” số, tên anh mới xuất hiện lại.
Lâm Ôn bắt đầu lập chỉ mục số ngày, mới chưa bao lâu, dường như những ranh giới mà cô đã nghiêm khắc phân chia trước đây hoàn toàn vô ích.
Đang nghĩ ngợi tới đây, ngón tay vô tình bấm vào, đúng ngay tên “Chu Lễ”.
Tim Lâm Ôn đập loạn xạ, vội vàng bấm tắt, không biết cuộc gọi đã gọi ra hay chưa.
Một lát sau, có người gõ cửa phòng.
Lâm Ôn xuống giường, đi tới cửa hỏi: “Ai đó?”
“Tôi.” Giọng Chu Lễ vẫn còn khàn.
Cách cửa nên không thấy ai, Lâm Ôn đột nhiên giống như bị kéo tới chín năm trước, giọng nói đã quên từ lâu hóa ra đã để lại dấu ấn trong trí nhớ cô, giọng nói năm đó cũng hơi khàn.
Chín năm trước và chín năm sau, tình trạng thân thể của họ cũng chồng chéo lên nhau.
“Mở cửa.” Ngoài cửa có tiếng thúc giục.
Lâm Ôn vặn nắm cửa, chỉ lộ ra một khe hở, cô hỏi: “Có chuyện gì không?”
Chu Lễ thấy cô giống như đang đề phòng bọn cướp, nheo mắt nói: “Không phải em gọi điện thoại cho tôi à?”
“…… Không có, em bấm nhầm số.”
“Bấm nhầm hửm?”
“Dạ.”
Chu Lễ nhếch môi: “Được rồi.”
Lời đối thoại quen thuộc một cách khó hiểu, nhưng vai trò đã được thay đổi.
“Tự mình nhìn.” Chu Lễ nói xong, lười nhìn khe cửa, trực tiếp xoay người rời đi.
Lâm Ôn mở túi ra, thấy bên trong có một hộp thuốc xịt và một lọ thuốc mỡ, dùng để giảm đau chân.
Cô nhìn về hướng Chu Lễ đã rời đi.
Trên hành lang trải thảm, không nghe tiếng bước chân, Chu Lễ đã đi xa không thấy bóng dáng.
Vài ngày sau, đoàn người đến hai thành phố nữa, ông cụ Trịnh làm việc, bà cụ đi theo chơi.
Chu Lễ bị thương trên mặt, sau khi hạ sốt thì giọng nói vẫn còn khàn, anh thảo luận góc độ chụp với nhiếp ảnh Vương, phỏng vấn rất nghiêm túc và tỉ mỉ. Khi nghỉ ngơi thì nhắm mắt tĩnh tâm, tránh xa người lạ.
Lâm Ôn nhìn vài lần, anh đều có trạng thái này.
Bà cụ chơi game rất vui vẻ, bảo Lâm Ôn chơi chung, Lâm Ôn thu hồi ánh mắt, mở ra APP kịch bản giết người và tải xuống lại.
Chu Lễ đã giới thiệu APP này cho bà cụ. Mỗi lần bà cụ chờ bên cạnh, những lúc buồn chán thì Chu Lễ dạy bà dùng APP này để giết thời gian, ai ngờ bà cụ vừa chơi đã thích, bảo Lâm Ôn và Trương Lực Uy đều tải xuống.
Thời điểm rời khỏi thành phố Hà Xuyên, Lâm Ôn mới biết Trương Lực Uy đã được ông bà cụ mời làm tài xế toàn thời gian cho họ trong thời gian ở đại lục.
Tiền lương hậu hĩnh, còn trả 5 khoảng bảo hiểm và một quỹ nhà ở, Trương Lực Uy gật đầu đồng ý mà không hề suy xét.
Hiện tại APP đã trở lại trên di động, Lâm Ôn chơi mỗi ngày với Trương Lực Uy.
Vào ngày cuối của chuyến đi, đoàn người đi bộ trên con đường bằng kính.
Trò chơi độ cao duy nhất Lâm Ôn từng tham gia là đi cáp treo ở Hoán Nhạc Cốc, lần đó Chu Lễ đã đưa cô đi hết quãng đường.
Con đường bằng kính khác hoàn toàn với đường cáp treo, dưới bàn chân trong suốt là vực sâu thăm thẳm thật sự, Lâm Ôn nhìn đến da đầu tê dại, biết rằng tấm kính an toàn, cô vẫn giơ chân thử trước.
“Ha ha, hóa ra gan cậu bé tí như vậy?” Trương Lực Uy duỗi tay về phía cô, “Tới đây, anh trai sẽ đưa em bay!”
“Không cần.” Lâm Ôn cười với anh, thu chân lại.
Cảm giác đi trên đường đó cũng không đến nỗi nào, chỉ cần cô đừng cúi đầu.
Trương Lực Uy đi vòng quanh cô, khi thì chỉ cho cô xem ngọn núi phía đông, khi thì kêu cô nhìn những đám mây phía tây, sau đó chỉ xuống vực thẳm dưới chân bảo cô xem đá vôi.
Lâm Ôn đành phải duy trì nụ cười, nghĩ muốn nhanh chóng đi xong đoạn này.
Đi được vài bước, cô nhìn thấy Chu Lễ khoanh tay dựa vào lan can, nhìn về phía cô.
Trương Lực Uy giơ tay chào: “Anh Chu!”
Chu Lễ gật đầu, đứng thẳng người đi về phía bọn họ.
Có lẽ giờ phút này, vị trí và hoàn cảnh bất đồng, Lâm Ôn cảm thấy Chu Lễ đang kìm nén cảm xúc nào đó khi đang bước đi.
Lâm Ôn không khỏi lui về phía sau một bước nhỏ.
Chu Lễ nói với Trương Lực Uy: “Tôi nói chuyện với cô ấy một chút, anh đi chăm sóc cho bà cụ nhé.”
“A…… A, được.” Trương Lực Uy ngẩn người, rời đi trong lưu luyến.
Chu Lễ nhìn chằm chằm Lâm Ôn, một lúc sau mới lên tiếng: “Em đối với tôi không công bằng.”
Lâm Ôn đứng ở giữa không trung, gió núi vờn quanh, mỗi một giây dài bằng một năm.
“Em đã đặt ra điều kiện gì khi đi xem mắt, có cần tôi giúp em nhớ lại không? Chiều cao, tuổi tác, khả năng tài chính, tôi đáp ứng mọi điều kiện. Em cười tươi như hoa đối với Trương Lực Uy, chỉ vì lý do của người khác mà tránh xa tôi ba thước?”
Chu Lễ đứng giữa đường, giọng anh khàn khàn, vẻ mặt vẫn mệt mỏi nhưng ánh mắt lại hung hãn.
“Em đừng quên, quan hệ của chúng ta sớm hơn mọi người, loại này nhắm tới quá không công bằng.”
Chu Lễ vừa nói vừa chậm rãi đi về phía trước, đứng yên trước mặt Lâm Ôn, rũ mắt nhìn cô trong chốc lát rồi nói: “Tôi muốn có một cơ hội công bằng.”
Nghiêng người sang một bên, anh đẩy Lâm Ôn đi về phía trước, động tác không nhẹ nhàng như khi ở đường cáp treo, lần này mang theo một chút sức lực.