Cảnh Hiên trở về phòng, thể xác và tinh thần mệt mỏi cực độ, ngã lăn xuống giường. Miệng vết thương đau đớn khó chịu, nhưng cậu không hề có ý định đi tìm bác sĩ mà ngơ ngác nằm trên giường. Một lát sau, Cảnh Hiên nặng nề mà ngủ. Sau một tiếng, thuốc cầm máu hết tác dụng, máu từ vết thương trên bụng không ngừng chảy ra, thấm qua lớp áo sơ mi đen, tấm trải giường màu trắng dần nhuộm đỏ,trông chướng mắt vô cùng.
Lúc này, Cảnh Ngôn vừa về tới nhà, cảm giác không khí có phần khác thường, cũng không thấy ba và anh hai ở đâu nên đi tìm Lý quản gia hỏi thăm. Lý quản gia cũng không rõ sự tình, chỉ biết rằng hình như lão gia và đại thiếu gia cãi nhau rất lớn, tiếp sau đó đều trở về phòng của mình, chính ông cũng không dám vào làm phiền.
Vì vậy, Cảnh Ngôn càng thấy không an tâm, gần đây nó cứ có cảm giác đang có chuyện gì rất lớn xảy ra, mọi người trong nhà đều rất khẩn trương. Thế là nó quyết định đến phòng anh hai hỏi thăm một chút. Gõ cửa vài lần cũng không có tiếng trả lời.
“Chẳng lẽ anh không có trong phòng nhưng Lý thúc đã nói mà…” – Cảnh Ngôn thử mở cửa bước vào.
Vào phòng, Cảnh Ngôn liền nhìn thấy anh nằm ở trên giường.
“Thì ra là đang ngủ a!”
Cảnh Ngôn nổi hứng muốn trêu đùa, thế là nhẹ nhàng bước đến bên giường. Sắc mặt anh hai có phần hơi đỏ, giống như phát sốt nhưng thứ làm Cảnh Ngôn tái mặt chính là trên giường đầy máu.
“Anh hai, anh hai, mau tỉnh lại đi!” – Cảnh Ngôn hét lên, lay mạnh cánh tay Cảnh Hiên.
Nó cảm giác được ướt át, bàn tay mình cũng dính đầy máu, mà anh hai hình như là đã bất tỉnh. Cảnh Ngôn hoảng hốt chạy ra ngoài đi tìm ba ba.
Xông thẳng vào phòng của ba, Cảnh Ngôn la lớn: “Ba, mau đến xem anh hai đi!”
Lan Lăng Phong nhìn Cảnh Ngôn tự tiện xông vào phòng không xin phép, tức giận mắng: “Con không biết gõ cửa sao?”
“Anh bị thương, ba mau đến xem đi, nhanh nhanh đi!” – Cảnh Ngôn hốt hoảng nói.
“Mới bị đánh có vài roi mà gọi là bị thương? Về phòng của con đi, sau này còn vô phép thế này đừng trách ba nặng tay.”
“Không phải, có máu, anh chảy rất nhiều máu!” – Cảnh Ngôn vừa nói vừa giơ bàn tay mình lên làm bằng chứng.
Lúc này, Lan Lăng Phong mới chợt nhớ đến vài điều. Hắn làm sao có thể sơ ý như vậy, sắc mặt Hiên nhi trắng bệch, rõ ràng là do mất máu tạo nên. Mặc dù thân thủ nó rất tốt nhưng giao đấu với một sát thủ đẳng cấp như vậy, không thể lành lặng mà trở về được.
Lan Lăng Phong tức tốc chạy lên phòng Cảnh Hiên. Ôm đứa con vào lòng, sờ lên trán, nhiệt độ nóng đến doạ người.
“Lão Lý! Mau gọi xe, đưa đại thiếu gia đến bệnh viện!”
Cảnh Hiên lập tức được đẩy vào phòng phẫu thuật, Lan Lăng Phong và Cảnh Ngôn ngồi bên ngoài, lòng tràn ngập lo lắng.
Một giờ sau, đèn phòng phẫu thuật đã tắt, thấy bác sĩ Diệp đi ra, Lan Lăng Phong khẩn trương hỏi.
“Thế nào, Hiên nhi thế nào?”
“Không có việc gì, vết thương bụng trái khá sâu nhưng cũng may không thương tổn tới gan. Lão Đại, ta phải nói một câu, đại thiếu gia bị thương đã lâu sao không lập tức đứa đến bệnh viện? Dù đại thiếu gia hình như đã dùng một loại thuốc cầm máu cấp tốc, nhưng nhất thiết phải đưa đến bệnh viện chữa trị ngay a.”– Bác sĩ Diệp không chỉ có tay nghề cao siêu mà ông ấy còn là người duy nhất dám trách mắng Lan Lăng Phong.
Lan Lăng Phong nghẹn họng không thể nói lời nào.
Cảnh Hiên được đẩy ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, mu bàn tay ghim đầy kim tiêm, vẫn đang còn truyền máu.
Khoảng năm sáu tiếng sau, Cảnh Hiên tỉnh lại, mùi thuốc sát trùng xông thẳng vào mũi, cậu nhíu mày mở mắt. Thấy ba ngồi bên giường, lòng cậu có điểm vui vẻ nhưng nghĩ đến chuyện ở thư phòng, lại lạnh lùng lên tiếng:
“Ba nói không quản nữa, còn ngồi đây làm gì?”
Lời đứa con nói, làm niềm vui sướng thấy nó tỉnh lại trong Lan Lăng Phong tiêu tan mất. Nhưng nghĩ đến đứa con trên người đầy thương tích, hắn đè nén tức giận đi ra ngoài. Dù sao nó cũng đã tỉnh, tâm tình tốt sẽ khiến vết thương mau lành hơn, tốt nhất nên để cho lão Diệp và Ngôn nhi canh chừng nó vậy. Lan Lăng Phong tự an ủi chính mình, nhưng hắn không biết lúc này lòng đứa con cũng vô cùng chua xót.
Cảnh Ngôn đi ra ngoài lấy nước trở về, thấy anh hai đã tỉnh vô cùng vui mừng.
“Anh tỉnh rồi, thật tốt quá! Không phải ba đang ở đây sao, đi đâu mất rồi?”
“Ba về nhà thôi!”
Cảnh Ngôn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên vẫn trầm mặc. Đừng nhìn anh nói chuyện như không có chuyện gì, nhưng ánh mắt sinh khí kia quả thật có thể giết người đó.
Qua thêm vài ngày, vết thương của Cảnh Hiên khôi phục khá tốt nhưng Cảnh Hiên ngày một xanh xao, gầy đi một vòng. Dạ dày Cảnh Hiên thường xuyên đau, không ăn được bao nhiêu, mặc dù bác sĩ Diệp đã đặc biệt tăng cường truyền chất dinh dưỡng nhưng so với thức ăn vẫn kém xa.
Cảnh Ngôn nhìn anh hai ngày càng ốm lại càng sốt ruột. Mỗi buổi tối nó chạy đến đây, anh vì không đành lòng nhìn nó lo lắng, miễn cưỡng ăn thêm được vài muỗng cháo mà thôi. Cảnh Ngôn đem chuyện này nói với ba, xem ba có biện pháp nào làm cho anh ăn nhiều hơn một chút hay không?
Tuy rằng không ở bệnh viện nhưng Lan Lăng Phong từng giờ từng phút đều nhận được báo cáo về tình trạng của Cảnh Hiên. Nghe xong lời Ngôn nhi nói, hắn liền đích thân đi đến bệnh viện