Lan Lăng Phong đi vào phòng bệnh. Cảnh Hiên bởi nhiều năm rèn luyện nên thân thể dù hơi gầy nhìn vẫn thực khoẻ mạnh. Mà hiện tại, tình trạng không tốt lắm, lộ ra nhiều nét suy yếu, bất quá ánh mắt vẫn tinh anh sắc sảo, làm Lan Lăng Phong phần nào an lòng.
Nghe tiếng động, Cảnh Hiên quay đầu nhìn thấy ba mang theo thức ăn, vì thế chính mình ngồi dậy. Đây là thói quen xưa nay của cậu, bất luận trong tình huống nào, chỉ cần bản thân có thể ngồi, cậu tuyệt đối sẽ không nằm cùng người khác nói chuyện.
“Ba có mang cháo do chị Liên nấu.” – Lan Lăng Phong đổ cháo từ bình giữ nhiệt ra một chén nhỏ, còn có vài món điểm tâm ăn kèm. Cảnh Hiên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của ba dành cho mình, tâm tình trong lòng có phần thả lỏng. Muỗng cháo đưa đến bên miệng, dạ dày đột ngột khó chịu muốn nôn. Cảnh Hiên thanh âm khàn khàn nói: “Con thật sự ăn không vô, đem đi đi.”
Lan Lăng Phong thở dài, lấy muỗng cháo đưa đến bờ môi khô khốc của Cảnh Hiên.
“Vài ngày cũng chưa ăn được gì, cố ăn một chút.”
Cảnh Hiên cau mày, cứng rắn nuốt xuống. Lan Lăng Phong lại tiếp tục đút thêm vài muỗng. Mùi cháo thịt thơm nồng càng kích thích dạ dày, Cảnh Hiên chịu không nổi, nghiêng người sang thùng rác bên cạnh nôn hết những gì vừa ăn.
Dạ dày của Cảnh Hiên có vấn đề từ lâu. Lúc học tại trường, cường độ huấn luyện cực cao, ăn cơm cũng có phần gấp gáp. Cuộc sống của lính đánh thuê nhiều năm, ăn uống cũng không tốt. Mặc dù các bác sĩ của biệt đội luôn tích cực điều trị nhưng Cảnh Hiên cũng dần hình thành thói quen rất khó ăn, càng không thể ăn những thứ có dầu mỡ gì đó, những ngày qua lao lực quá độ làm bệnh dạ dày của cậu lại tái phát.
“Cố gắng ăn thêm một chút nữa.” – Lan Lăng Phong rất ít khi ăn nói khép nép như vậy, nhưng ngữ khí vẫn còn cứng rắn làm Cảnh Hiên cảm thấy chính mình đang bị bức ép. Cảnh Hiên nhíu mày, lạnh lùng nói.
“Con không muốn ăn, đem đi đi.”
Cảnh Hiên vốn là người vô cùng kiêu ngạo, chán ghét bị người khác bức bách, hơn nữa từ chuyện ở thư phòng ngày đó, nội tâm của cậu càng đặc biệt mẫn cảm.
Lan Lăng Phong vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: “Vậy ăn trước một ít điểm tâm, con muốn ăn gì, ba bảo nhà bếp đi làm.”
Lòng Cảnh Hiên đột nhiên dâng tràn lửa giận, trừng mắt với Lan Lăng Phong hét lên.
“Con nói con không muốn ăn, vì cái gì cứ bức con? Vì cái gì phải bức conlàm chuyện con không muốn làm?” – Cảnh Hiên tức giận, đưa tay đem toàn bộ thức ăn trên bàn đẩy xuống đất. Tiếng chén vỡ đinh tai đả kích cả hai người.
Nhìn một mảnh hỗn độn dưới đất, Lan Lăng Phong thật khó thở, giơ tay cho đứa con một cái tát trời giáng. Vừa đánh xong Lan Lăng Phong liền lập tức hối hận, hắn sao có thể xúc động như vậy?
“Hiên nhi!” – Biết rõ Cảnh Hiên quật cường, sợ rằng nó vì phản kháng với mình mà làm nứt miệng vết thương, Lan Lăng Phong nhất thời không biết nên phản ứng thế nào?
Nhưng Cảnh Hiên cái gì cũng không làm, chính là hai tay ôm vòng lấy đầu gối, cúi đầu rút người vào một góc. Sau đó phát ra những thanh âm nức nở. Cảnh Hiên khóc! Ở trường huấn luyện, cậu là học trưởng ưu tú được vô số đàn em kính ngưỡng. Ở chiến trường, cậu là chiến thần kẻ địch nghe tên đã sợ mất mật. Ở biệt đội lính đánh thuê, cậu là đội trưởng kiệt xuất không gì không thể làm. Một Cảnh Hiên cường thế như vậy cư nhiên toát ra mặt này yếu đuối.
Chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt làm Cảnh Hiên thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, nhìn Lan Lăng Phong mà nói.
“Vì cái gì tất cả các người đều ép bức con? Từ nhỏ mẹ luôn bức con phải học chiến đấu kịch liệt, bây giờ đến ba cũng vậy. Con chỉ muốn bảo hộ người thân yêu của mình, vì cái gì phải bức con nhận sai?”
Lan Lăng Phong cầm lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau nước mắt cho đứa con, dịu giọng nói.
“Hiên nhi, ba biết con là vì người trong nhà, con muốn bảo hộ chúng ta, nhưng phần này an toàn dùng mạng của con đổi lấy, con cảm thấy chúng ta sẽ cao hứng sao? Xảy ra chuyện, hãy để mọi người cùng nhau giải quyết, không cần đem áp lực đều đặt ở trên vai mình.”
Cảnh Hiên không nói, lời kia như lý giải từng khúc mắc những ngày qua,làm nước mắt vừa được lau khô lại không ngừng chảy xuống. Cảnh Hiên gần như đã đem toàn bộ nước mắt từ nhỏ đến bây giờ đều khóc ra hết.
Lan Lăng Phong vỗ vỗ lưng đứa con an ủi, cười cười mà nói: “Đừng khóc, Hiên nhi không phải đổ máu cũng không đổ lệ sao?”
Lan Lăng Phong nhìn đến một bên má sưng đỏ.
“Đau không?”
Cảnh Hiên lắc đầu, lấy tay lau một chút nước mắt, nghẹn ngào.
“Ba, thực xin lỗi, con biết sai lầm rồi, ba phạt thế nào cũng được nhưng đừng bỏ mặc con.”
“Vậy nói thử xem đã sai ở đâu?” – Lan Lăng Phong tuy ngoài miệng nghiêm khắc nhưng trong lòng vô cùng cao hứng, xem ra nhóc con này thích ăn mềm không ăn cứng.
“Con không nên mạo hiểm đi tìm Thử Ảnh đơn đả độc đấu, cũng không nên cùng ba cãi nhau, còn có không nên đánh đổ thức ăn nhưng con không phải cố ý, con thật sự ăn không vô, nhìn đến thức ăn liền muốn nôn.” – Cảnh Hiên nói xong càng ngượng ngùng.
“Vậy con nói nên phạt thế nào đây?” – Lan Lăng Phong biết đứa con đã muốn hiểu được, không khỏi muốn đùa giỡn nó một chút.
“Trên người con còn có thương a, có thể hay không không phạt? Còn có dù là bệnh viện tư của chúng ta nhưng nếu bị ba phạt, con chắc chắn phải ở đây một thời gian dài, không nên lãng phí tài nguyên đến thế.” – Cảnh Hiên nhỏ giọng biện giải.
Cảnh Hiên cẩn thận liếc mắt nhìn ba nhưng hắn vẫn cau mày không phản ứng gì, cắn răng nói.
“Ba phạt đi, phạt thế nào con cũng chịu.”
“Là chính miệng con nói đấy!” – Lan Lăng Phong rất nghiêm túc.
Cảnh Hiên kiên định gật đầu, dù sao nơi này cũng là bệnh viện, mình chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Đánh đổ thức ăn liền phạt con mỗi ngày đều phải ăn hết toàn bộ thức ăn do nhà bếp mang đến, đừng nghĩ tới chuyện mưu mẹo, ba sẽ bất ngờ kiểm tra. Còn các lỗi kia chờ thân thể tốt lên, về nhà rồi nói.” – Nói xong, Lan Lăng Phong liền gọi điện thoại phân phó nhà bếp đem một phần thức ăn khác.
Cảnh Hiên vẻ mặt cầu xin, dưới ánh mắt nghiêm khắc của ba ba miễn cưỡng ăn hết một chén cháo. Rất kỳ quái lần này cậu không hề có cảm giác ghê tởm. Kỳ thật, bệnh dạ dày chính là như vậy, trừ bỏ những loại thức ăn cần phải chú ý, tâm tình hảo cũng là trọng yếu nhất.
Ăn xong rồi mà sắc mặt ba vẫn không tốt mấy, Cảnh Hiên rụt rè hỏi.
“Ba vẫn còn tức giận sao?”
“Thật sự không biết có đứa con như con là tốt hay xấu a? Nếu cùng con tức giận, ta sớm bị bức chết rồi. Bất quá, tính cách này phải sớm sửa, bằng không sẽchịu thiệt nha.” – Lan Lăng Phong cười mắng.
Nhìn biểu hiện cương nghị của Cảnh Hiên, Lan Lăng Phong càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng.
“Hiên nhi, ba tin tưởng Lan gia nếu giao vào tay con, so với ta sẽ ngày càng hùng mạnh hơn.”
Cảnh Hiên hơi cúi đầu: “Con đã biết, có một việc ba có thể làm giúp con không? Thi thể của Thử Ảnh vẫn còn tại nhà kho của chúng ta, ngày đó con bị thương quá nặng không thể lo lắng cho hắn, mặc kệ trước kia quan hệ giữa chúng ta và hắn thế nào, cũng kính nhờ ba đưa hắn đi an táng.”
Lan Lăng Phong gật đầu ưng thuận.
Hiên nhi, con có được thứ mà tất cả chúng ta đều không có, nhưng phần thiện lương này sẽ dễ dàng trở thành điểm yếu chí mạng của con, cũng có thể là một yếu tố quan trọng hiệp trợ con hoàn thành đại nghiệp.