Nhìn trước mắt là trời yên biển lặng nhưng bên trong là những mạch nước ngầm đang dần khởi động. Mà tình huống hiện tại chắc là như vậy khi những âm mưu đang chậm rãi hình thành.
Sau khi ký kết xong hiệp nghị, Cảnh Hiên và Ly Á bắt đầu tận hưởng thế giới riêng của chính mình. Mỗi ngày cùng nhau đi dạo bờ biển xem mặt trời mọc lại đến ngắm hoàng hôn. Vì muốn có không gian riêng tư nên chỉ có hai vệ sĩ đi theo ở khoảng cách xa. Cảnh Hiên với tư cách đội trưởng hoàn toàn hợp lý đi bên cạnh bảo hộ tiểu thư, không ai nghi ngờ được thân phận của cậu. Nhưng chính thói quen này lại tạo cơ hội cho kẻ địch xuống tay.
Nhìn mặt trời dần khuất ở phía xa, Ly Á tựa vào lòng Cảnh Hiên nhẹ nhàng nói: “Hiên, hy vọng chúng ta có cùng nhau xem mặt trời lặn cho đến già.”
Không khí ngọt ngào đột ngột vụt tắt bởi những tiếng súng vang lên. Hai người lập tức vào tư thế phòng thủ, Cảnh Hiên nhanh tay rút lấy hai khẩu súng, một khẩu giao cho Ly Á.
Có khoảng mười lăm người trang bị đầy vũ khí ở phía xa đi tới. Chưa nhìn ra thân phận của bọn chúng nhưng mục đích quá rõ ràng rồi, Cảnh Hiên quyết tâm bất luận thế nào cũng phải làm cho Ly Á chạy khỏi chỗ này.
“Ly Á, chúng ta phải chạy đến đống thùng phuy đằng kia, em nhớ chú ý làn đạn.”
Ly Á gật đầu, hai người cố sức chạy thật nhanh. Ly Á hiểu được ý đồ của Cảnh Hiên, đống thùng phuy chất cao kia là tấm bia chắn lý tưởng, hơn nữa xe của bọn họ cũng ở hướng đó.
Thấy hai bóng người tháo chạy, đám người lập tức nổ súng liên tiếp. Cảnh Hiên cố ý chạy ở phía sau, che chắn cho Ly Á, kết quả trúng một viên đạn ngay bả vai đau nhói.
Rốt cuộc chạy đến nơi ẩn nấp, Cảnh Hiên và Ly Á cũng tiện tay hạ gục được phân nửa địch thủ. Thân thủ của bọn họ khá tốt lại mặc áo chống đạn, chỉ có ngắm ngay phần đầu mới có thể hạ gục, tăng thêm phần khó khăn.
Hai ngươi thở dốc, nhân số chênh lệch, loại trò chơi trốn tìm này cũng không kéo dài được bao lâu. Ly Á nhìn bả vai Cảnh Hiên đầy máu vô cùng lo lắng. Ngay tại thời điểm, Cảnh Hiên vừa muốn nói lời an ủi thì tiếng bước chân dồn dập từng đợt truyền đến.
“Ly Á, nghe lời anh chạy trước đi, đừng lo cho anh.”
Ly Á lắc đầu, cô cảm thấy vô cùng hối hận, nếu chính mình không bắt Hiên đi cùng, anh ấy sẽ không bị thương, cũng không lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm thế này.
“Ngốc à, em phải chạy trước rồi mang người đến cứu anh, mau đi đi.”
Cảnh Hiên đẩy mạnh người Ly Á nhưng cô một mực không chịu đi. Tiếng bước chân ngày càng rõ, Cảnh Hiên nóng nảy hét lớn.
“Anh bị thương sẽ liên luỵ đến em, nghe lời!”
“Không, em phải ở cùng anh.”- Ly Á giơ súng chỉ vào Cảnh Hiên mà nói.
Nhìn Ly Á như vậy, Cảnh Hiên cũng không có biện pháp. Với số viên đạn còn lại, cậu biết mình không thể nào trốn thoát. Vì thế nhân lúc Ly Á không chú ý, cậu giơ tay đánh ngất Ly Á, đem hết vũ khí trên người, kể cả Vân diễm cùng Ly Á giấu vào một góc khuất an toàn, còn chính mình xuất hiện đối mặt với địch thủ, để chúng bắt giữ rời khỏi bãi biển.
Ba người phụ trách áp giải Cảnh Hiên, hai người còn lại đi xung quanh tìm kiếm Ly Á. Hành động và thái độ của Cảnh Hiên làm bọn chúng ti rằng Ly Á đã nhân cơ hội chạy thoát mà không nghĩ rằng cô vẫn còn ở nơi nguy hiểm đó. Cảnh Hiên nắm chắc mình ra tay có chừng mực, không lâu sau Ly Á sẻ tình lại, bằng năng lực của cô ấy sẽ dễ dàng trốn thoát.
Kỳ thật Cảnh Hiên không quá lo lắng cho tính mạng của bản thân. Bởi lẽ khi giao chiến bọn họ không hề có ý muốn lấy mạng hai người bọn họ, nếu không làm sao chỉ trúng đạn ở bả vai. Tuy vậy, cậu biết chắc sắp tới sẽ nếm không ít mùi đau khổ, chỉ hy vọng bản thân có thể kiên trì tới lúc Ly Á đem người đến giải cứu.
Thấy Cảnh Hiên không có chút biểu hiện sợ hãi, một tên trong bọn chúng cười nói.
“Có thể làm đội trưởng cận vệ cho Tiểu thư Thước Y quả nhiên không phải người bình thường, nhưng ta nhất định làm cho ngươi biết cái gì là sợ hãi.”- Nói xong, hắn liền hung hăng đánh Cảnh Hiên một bạt tai, máu tươi theo khoé miệng chảy xuống.
Sau đó, hắn nắm chặt lấy cằm Cảnh Hiên nâng lên gằn từng tiếng.
“Tao ghét nhất mấy cái loại tỏ vẻ anh hùng như mày.”
“Là ngươi không có phần phước làm thiếu gia, mới đố kỵ ganh ghét đi.”
Bị lời Cảnh Hiên chọc giận, hắn ta lại muốn đánh nhưng bị tên còn lại ngăn cản.
“Đừng manh động, đánh chết hắn chúng ta lấy gì báo cáo. Còn cả chặng đường đau khổ cho hắn chịu.”- Nói xong, cả hai nhìn cậu bằng một ánh mắt đầy thương hại một con cá đang nằm trên thớt chờ chết.
Cảnh Hiên dự tính không sai, một lúc sau Ly Á liền tỉnh dậy, xoa xoa đầu.
“Đầu ta đau quá, đây là nơi nào a?”
Khi hồi phục tri giác, Ly Á nhìn ra đây là nơi mình vừa ẩn nấp, bên cạnh còn lại hai khẩu súng, cả Vân diễm của Hiên nữa. Nước mắt cứ thế chậm rãi chảy xuống không ngừng.
Nhưng không quá một phút, Ly Á gạt đi nước mắt, kiên quyết nói.
“Hiên, chờ em!”
Ly Á thân thủ lưu loát nhanh nhẹn rời khỏi nơi ẩn nấp. Cô đã thông báo cho người của mình đến tiếp ứng. Hai tay Ly Á cầm hai khẩu súng, Vân diễm vắt ở ngang hông, cả người toát ra loại khí thế lẫm liệt chứ không còn là nàng đại tiểu thư nhu mì e ấp cần người bảo hộ nữa,
Trừ bỏ những học sinh tại trường huấn luyện, rất ít người biết sự cường thế của Ly Á bởi vì khi có Cảnh Hiên ở bên cạnh, cô chẳng cần ra tay động thủ. Muốn Ly Á động thủ chỉ có khi cô và Hiên chia cùng tổ giao đấu, kết quả ngay cả đội của Tắc Lý Kỳ đều bị cặp đôi này đánh bại. Từ sau đó, Tắc Lý Kỳ lúc nào cũng trêu chọc hai người.
“Vợ chồng hai người hợp nhất quả nhiên là vô địch thủ.”
Trên đường trở về, Lý Á gặp không ít kẻ địch thủ, đều bị cô xử lý nhanh gọn. Đã đến gần xe của mình nhưng Ly Á không dám sử dụng, cô sợ rằng chúng đã giở trò trên đó.
Từ xa truyền đến tiếng đấu súng, Ly Á biết biết là người của mình đã đến liền chạy heo hướng tiếng súng phát ra. Quả nhiên nơi đó có vài xác địch thủ cùng rất nhiều vết đạn lỗ chỗ
Tám người nhìn đến Ly Á chạy tới, nhất loạt quỳ xuống thỉnh tội
Nhìn những thuộc hạ quỳ dưới chân, Ly Á lạnh lùng nói.
“Đứng lên đi.”
Bọn họ vẫn không cử động, Ly Á nổi giận hét lớn.
“Gọi các ngươi đứng lên không có nghe sao? Lúc này có thời gian cho các ngươi quỳ? Mau đi tìm tung tích của bọn người kia, xem bọn chúng đã bắt Hiên thiếu gia đưa đi đâu.”
“Dạ, tiểu thư”
Lúc này chân chính đội trưởng cận vệ đứng lên, trong mắt đều là tự trách. Đám người kia hành động táo bạo hơn chính mình tưởng tượng, ba tên vừa bị giết thân thủ rất tốt, ngay cả Hiên thiếu gia mạnh như vậy cũng bị bắt chứng tỏ bọn chúng không phải tay mơ.
“Tiểu thư, có lẽ nên triệu tập mật thám của chúng ta ở Đông Nam Á, bọn họ có thể nắm rõ tình huống… Làm vậy sẽ bại lộ tung tích của bọn họ nhưng chuyện khẩn cấp không thể câu nệ quá nhiều.”
“Ưm, chỉ cần nhanh chóng tìm được nơi Hiên bị giam giữ.”
Trên đường rời bãi biển, Ly Á cố gắng trấn tỉnh bản thân. Nắm trong tay Vân diễm, biểu trưng cho Hiên giao tất cả trong tay mình, lòng cô càng thêm rối bời.
Vân diễm là vật tuỳ thân của Hiên, anh ấy bỏ lại nó hàm ý cảm thấy chính mình sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh ấy lựa chọn bảo vệ người mình yêu nhất.
Càng nghĩ Ly Á càng nắm chặt Vân diễm trong tay, hạ quyết tâm.
“Hiên, anh nhất định phải chờ em. Anh an tâm, em nhất định sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám ám hại chúng ta.”