Cành Hồng Năm Ấy

Chương 10: 10: Tôi Là Gay




Không để bụng về việc cậu không quan tâm đến mình, Henry đưa tay lên tủ đầu giường lấy ly sữa để đến trước mặt Lãnh Tâm rồi nói: "Uống chút sữa đi em, sắp đến giờ ngủ trưa rồi."
Bây giờ cũng đã là mười một giờ rưỡi, mọi khi vào giờ này hắn đều sẽ đem một ly sữa đến và bắt cậu uống hết sau đó sẽ ngủ cùng cậu.

Điều này khiến cậu cảm thấy hắn giống như đang xem mình là một đứa trẻ để đối đãi.
Mọi sinh hoạt của Lãnh Tâm, từ những buổi ăn cho đến từng giấc ngủ đều do Henry tự tay thực hiện một cách kỹ lưỡng.

Lúc đầu đối với điều này, cậu đã phản kháng một cách kịch liệt nhưng từ từ cậu cũng dần trở nên cam chịu, bởi vì sự phản kháng của cậu chẳng hề có tác dụng gì đối với hắn cả.
Tuy có chút không tình nguyện nhưng Lãnh Tâm vẫn cầm lấy ly sữa và uống hết, dù sao thì việc ngủ trưa bây giờ cũng đã nằm trong thói quen của cậu rồi, nếu không ngủ đủ buổi thì cậu sẽ rất mệt.
Sau khi Lãnh Tâm uống sữa xong, cậu đưa lại ly sữa cho hắn rồi nói: "Xong rồi, phiền anh đi ra ngoài cho tôi ngủ." Lãnh Tâm mở miệng đuổi người, cậu không muốn cứ bị hắn nhìn chằm chằm trong khi ngủ, ánh nhìn của hắn khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
"Được." Thấy cậu đã uống xong sữa rồi, hắn cũng không cố nán lại đây nữa.


Nhẹ nhàng mở cửa phòng, hắn nhanh chóng rời khỏi đây.
...
Bước xuống nhà, Henry khó chịu nhìn hai người đang tự nhiên ngồi tại phòng khách nhà mình.

Đó hai người phụ nữ, một người độ tuổi tầm trung niên, trên mặt đã xuất hiện sự lão hóa.

Còn một người thì chỉ vừa mới đôi mươi, bề ngoài trông có vẻ rất xinh đẹp.
Vừa nhìn thấy hắn, một trong hai người liền đứng dậy mỉm cười lấy lòng.
"A Henry con xuống rồi à, Lyly ngồi đợi con nãy giờ cũng đã lâu lắm rồi đó!"
Người con gái tên Lyly đó cũng rất phối hợp với bà ta mà nhẹ nhàng vén mái tóc vàng óng ả của mình ra sau tai, nhẹ giọng gọi: "Anh Henry."
"Xin cô tự trọng, tôi và cô chưa thân thiết đến mức để cô có thể gọi thẳng tên như vậy đâu." Henry lạnh nhạt nói, hắn dường như không ngại làm cô mất mặt trước nhiều người làm trong gia đình Williams.
Bị nói thẳng ra như vậy khiến cho Lyly có chút xấu hổ, gương mặt không nhịn được mà đỏ cả lên.
"Em xin lỗi."
"Cô đây không cần phải xin lỗi tôi, lần sau khi đến đây chỉ cần biết điều mà học lại cách xưng hô một chút là được."
Nghe vậy, khóe mắt cô ta bắt đầu ướt át, cứ như sắp khóc đến nơi vậy, miệng nghẹn ngào không thể nói nên lời.

Người phụ nữ kia đứng bên cạnh, thấy cháu gái mình phải chịu uất ức như vậy liền không nhịn được mà trách móc.
"Henry, Lyly dù sao cũng là người trong nhà ta cả mà, con đâu cần phải nói nặng lời đến thế đâu chứ!"

Nghe đến chữ "người trong nhà", Henry chỉ nhìn bà ta rồi cười khinh một tiếng.
"Nói sai rồi, cô ta chỉ là người trong nhà của dì thôi chứ không phải của tôi.

Trừ người đó ra, tôi vốn không còn người nhà nào cả nên xin dì đừng nói bừa."
Bị hắn từ chối nhận người quen như vậy khiến trong lòng bà ta trở nên hốt hoảng, bà ta vốn muốn dựa vào mối quan hệ họ hàng duy nhất giữa mình cùng hắn để có thể leo lên trong giới quý tộc, nếu như bây giờ mối quan hệ này không còn nữa thì chẳng khác nào mọi công sức của bà ta đều đổ sông đổ bể.
"Con nói gì vậy Henry? Bây giờ đến ngay cả dì ruột của con mà con cũng không muốn nhận hay sao?"
"Nực cười thật đấy, cái lúc mà tôi bị kẻ thù trong gia tộc truy sát đến thừa sống thiếu chết đấy sao dì không dùng cái danh dì ruột ra để cứu tôi đi? Đến khi tôi có thể giành lại được quyền lực thì thì lại đến đây nhận người thân với tôi, dì không cảm thấy nó quá trơ trẽn hay sao?"
Bà ta lúc này không biết nên phản bác gì cho phải, bởi vì những điều hắn nói đều quá đúng.

Chung quy cũng là do lúc trước bà ta sợ sẽ bị liên lụy đến tính mạng của gia đình nên đã không đứng ra giúp đỡ hắn, thay vào đó chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mặc kệ sống chết của hắn.

Bây giờ khi thấy trong tay hắn nắm nhiều quyền lực như vậy, bà ta có hối hận cũng không kịp.
"Bây giờ tôi cho dì tự do đến biệt thự nhà Williams không đồng nghĩa với việc tôi xem trọng dì, nên tốt nhất là dì nên biết thân biết phận một chút đi.


Còn về phần cô ta..." Hắn liếc mắt nhìn về phía Lyly đang đứng ở phía sau bà ta, lạnh lùng nói: "Vì tôi là gay nên tôi không hề có cảm giác gì với cô ta nên dì tốt nhất là nên từ bỏ ý định của mình đi."
Ý định mà Henry nói ở đây chính là ý định biến cô ta thành nữ chủ nhân duy của gia tộc Williams, góp phần giúp cho gia tộc họ một bước lên mây, phát triển hơn với tư cách là thông gia với một gia tộc lớn nhất nước Pháp như Williams.

Quả đúng thật là mơ mộng hão huyền.

"Henry, con nói gì vậy chứ? Dì nào dám có ý định gì đâu chứ, mà con vừa nói gì cơ chứ? Con là gay sao?" Bà ta khó tin hỏi lại.

Vốn dĩ tương lai gia tộc bà ta có phát triển hay không đều phải dựa vào hắn nên bà ta mới năm lần bảy lượt đem cháu gái đến đây để con bé có thể thân thiết với hắn, nhưng bây giờ hắn lại là gay thì bà biết phải làm sao đây? Thế hệ sau bà ta chỉ có duy nhất một đứa cháu trai, nhưng sau này nó còn phải thừa kế, bà không thể nào dâng nó đến tay Henry được.
"Đúng vậy đấy thì sao? Dì có ý kiến gì à?" Nếu như bà ta dám có ý phản đối về xu hướng tính dục này của hắn thì hắn cũng không ngại đuổi hai dì cháu bà ta ra khỏi đây ngay lúc này đâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.