Canh Mạnh Bà

Chương 26: Chén canh 05 - Ba



Canh Mạnh Bà - Ai Lam

Chén canh số 5

Ba

Editor: Lạc Tiếu - 30/07/2019

Đúng là dạo này Wattpad hơi lỗi, ta cũng không cập nhật được trên điện thoại. Vậy mà mấy hôm nay ta cứ tưởng do điện thoại của mình chứ >__<

Từ bây giờ lịch của bộ Canh Mạnh Bà sẽ là ít nhất 2 lần/tuần, đáng tiếc ta không có lịch cụ thể, cứ xem lúc nào rảnh lại edit lúc đó vậy.

-

Vừa nãy đánh cược một chuyến, Thanh Hoan đã thắng một lần, nếu lần này nàng lại làm Minh Thành Đế bắt không được, sợ là thể diện vị Hoàng đế này liền mất hết.

Vì thế nàng thực xảo diệu mà chạy quanh cung điện qua lại vài vòng, sau đó bị Minh Thành Đế lấp kín đường rồi ôm vào trong lòng ngực.

Thân thể dưới lớp váy áo mềm mại đầy đặn, bởi vì bị hắn gắt gao ôm ở trong lòng, hai quả cầu mềm cực lớn trước ngực kia còn hơi hơi lắc lư.

Minh Thành Đế nháy mắt thất thần, Thanh Hoan liền từ trong lòng chạy thoát ra ngoài, hắn nhanh tay lẹ mắt vươn tay bắt lại, chỉ nghe được rột roẹt một tiếng, áo lụa trên người mỹ nhân bị hắn kéo rách, lộ ra thân thể chỉ còn đơn bạc yếm cùng tiết khố.

Nàng không ốm cũng không mập, đúng là loại trạng thái nếu tăng một phân thì phì, giảm một phân lại gầy, da thịt cả người trắng nõn trơn trượt như sữa bò, ánh mắt cũng không còn thô thiển ngày thường, ngược lại lộ ra một tia mị thái.

Nếu nói trước ngày hôm nay Trần Khuynh Dung là một mỹ nhân chỉ có dung mạo mà vô khí chất, thì giờ khắc này Trần Khuynh Dung thật sự là mỹ đến độ đủ để hại nước hại dân!

Minh Thành Đế bị bộ dáng mị thái lan tràn của nàng câu dẫn đến mức cả người nhiệt huyết sôi trào.

Hắn vốn trọng dục, trước đó tuy Trần Khuynh Dung chỉ là cái bao cỏ, được cái dung mạo đủ xinh đẹp, ăn tạm chút cũng thôi. Nhưng hiện giờ nàng tựa hồ lộ ra một cổ phong tình từ trong xương cốt, Minh Thành Đế càng là tâm ngứa khó nhịn.

Đem người một lần nữa kéo về trong lòng ngực, bàn tay thô ráp của hắn chạy dọc trên da thịt vô cùng mịn màng, thanh âm trầm thấp hỏi: "Ái phi hôm nay cùng ngày thường có chút bất đồng nha."

"Chẳng lẽ Hoàng Thượng không biết vì sao sao?" Thanh Hoan cười hỏi, ngón tay mảnh khảnh vẽ vòng tròn trên lồng ngực cách một tầng long bảo của Minh Thành Đế, mị nhãn như tơ nhìn hắn.

"Đêm hôm qua, thần thiếp chỉ là ngủ, lại không phải chết, động tĩnh của Hoàng Thượng ở cách gian lớn vậy, thật sự coi như thần thiếp nghe không được sao?"

Bị nàng chọc phá, Minh Thành Đế cũng bất giác cảm thấy thẹn, nói: "Ai kêu Ái phi tới nguyệt sự, không thể hầu hạ trẫm?"

"Hừ, tâm của Hoàng Thượng thật là rộng, mặt hàng như vậy cũng nuốt trôi." Thanh Hoan lộ ra biểu tình chán ghét không chút che dấu.

Minh Thành Đế nhìn nàng khó thuần, đáy lòng đột nhiên chui ra một cổ ham muốn chinh phục. Sở dĩ hắn đối với Trần Khuynh Dung hứng thú càng ngày càng ít, chính là bởi vì nhìn thấu nàng ngu ngốc cùng lưu luyến si mê hắn.

Mà khi nàng rút đi điều đó, Minh Thành Đế đột nhiên phát giác, mình vẫn rất nguyện ý tiếp tục bồi nàng chơi. "Cái gì gọi là mặt hàng như vậy?"

Thanh Hoan chớp động hàng mi mảnh dài, cười nhạo một tiếng: "Dĩ nhiên là đồ ăn râu ria vô vị, nghĩ đến Hoàng Thượng hôm qua thật là gấp. Nếu không, cách Cẩm Tú cung của thần thiếp không xa chính là chỗ ở của Đoan Tần, Hoàng Thượng lại ở trong điện thần thiếp sủng hạnh một tiểu cung nữ, cái này cũng chưa gọi là hạ thấp thể diện của ngài sao?"

Minh Thành Đế phản bác: "Nếu ái phi có thể hầu hạ trẫm, trẫm tự nhiên sẽ không đi tìm nữ nhân khác."

"Được nha!" Thanh Hoan như là được bảo bối gì, đột nhiên mỉm cười, trong phút chốc như muôn hoa nở rộ, quả nhiên là diễm lệ vô song. "Đã vậy, sau này nếu Hoàng Thượng lại sủng hạnh người khác, nhưng chớ trách thần thiếp tàn nhẫn độc ác."

Nghe vậy, Minh Thành Đế cất tiếng cười to, có ý tứ, thật sự là có ý tứ! "Chỉ cần nàng có bản lĩnh này, trẫm tùy nàng lăn lộn!"

"Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, thần thiếp trước tiên ở nơi này tạ ơn." Thanh Hoan thuận miệng cảm tạ một câu, tay nhỏ đi xuống, lướt qua vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Minh Thành Đế.

Người nam nhân này tuy rằng tính tình không tốt, âm tình bất định, nhưng hắn có bề ngoài đẹp đẽ cùng dáng người rắn chắc, nếu là một tên vừa xấu vừa béo, Thanh Hoan còn lâu mới hiến thân.

"Bất quá hiện tại, vẫn là làm thần thiếp giúp Hoàng Thượng tiết hỏa trước đã."

Đã tỉnh lược 200 chữ.

Đợi đến khi Minh Thành Đế đã thoả mãn, Thanh Hoan một tay chống đầu, lười biếng nhìn hắn, rồi sau đó một tay khác nhẹ nhàng lau lau khóe miệng, ái muội mười phần ám chỉ cái gì.

Hạ thân Minh Thành Đế vừa mới phát tiết không ngờ lại nháy mắt bành trướng lên, hắn ảo não chửi nhẹ, đem nàng bắt lại hung hăng hôn trừng phạt.

Cái miệng nhỏ kia có bao nhiêu kiều nộn, cỡ nào linh hoạt, hắn chính là triệt triệt để để cảm nhận được. Trước kia chưa làm qua, cũng không ngờ nàng khẩu giao lại lợi hại như vậy.

Nhìn chằm chằm miệng nhỏ ướt át tươi đẹp đang sưng đỏ kia, hỏa khí trong lòng Minh Thành Đế lại kìm nén không được, đè Thanh Hoan dưới thân vừa sờ soạng vừa hôn cả người nàng, lúc này cáu giận không thôi nói: "Đợi thân mình nàng sạch sẽ, xem trẫm như thế nào thu thập!"

"Thần thiếp rửa mắt mong chờ." Nói xong, Thanh Hoan vô thức liếm đôi môi đỏ tươi, lại đưa tới Minh Thành Đế một trận chà đạp.

Buổi trưa Minh Thành Đế cùng nàng ăn uống, hai người ôm nhau ngủ một lát, hắn phải đi Ngự Thư phòng nghị sự. Thanh Hoan tiễn Minh Thành Đế đi, qua loa nói nhỏ "cung tiễn Hoàng Thượng" cho xong, lại ghé vào giường mỹ nhân.

Minh Thành Đế đi chưa được vài bước, làm như nghĩ tới cái gì, xoay người lại, bước trở về, lấy cái thảm mỏng trong tay cung nữ, đem Thanh Hoan quấn kín mít.

Sau khi hưởng dụng thân thể vô cùng mạn diệu cùng miệng nhỏ nộn mềm của nàng, hắn cũng không hy vọng phi tử của mình có một tấc da thịt nào lộ ra ở bên ngoài.

Hơn nữa...... Minh Thành Đế có chút không cao hứng, tiểu nữ nhân này không phải nói muốn độc chiếm hắn sao? Tại sao khi hắn phải đi mà cũng không hỏi xem tối này hắn có tới hay không? Hừ.

Sau khi rời khỏi giường, Thanh Hoan rõ ràng không phải rất muốn nhìn thấy hắn, giống như nàng đang chỉ ra rằng hắn cũng không có bao nhiêu giá trị trên giường.

Thấy Thanh Hoan không phát hiện mình, Minh Thành Đế phát giác hình như mình suy nghĩ hơi nhiều, vì thế bực bội phất tay áo bỏ đi. Trước khi đi, Thái giám tổng quản Lục Tám Đấu còn dùng ánh mắt chấn động nhìn Thanh Hoan.

Vị Thục phi nương nương này tiến cung cũng gần một năm, không nghĩ tới lại giả heo ăn thịt hổ, cũng không như trước hồn nhiên cùng đầu óc đơn giản, hắn có nên nhắc nhở Hoàng Thượng, Thục phi nương nương vẫn là người Trần gia hay không đây?

Thanh Hoan ước chừng nằm trên giường mỹ nhân thêm nửa canh giờ, loại cảm giác chuyện gì cũng người hầu hạ mình thật tốt.

Đặc biệt là khi nàng nhìn thấy Nhược Liễu bị trói ở trên cây thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, lại càng cảm thấy rất có ý tứ, liền sai người thả nàng ta xuống dưới.

Lần này, Nhược Liễu không hề đau khổ cầu xin nàng thương xót, mà là dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn nàng.

Nhưng Thanh Hoan lại làm như hồn nhiên chưa phát giác, cười tủm tỉm nói: "Nếu ngươi còn dám nhìn bổn cung như vậy, có tin bổn cung đào tròng mắt ngươi ra?"

Nàng tuy cười, nhưng ngữ khí lại âm trầm ngoan độc, rõ ràng vô cùng nghiêm túc, Nhược Liễu nghe xong lập tức cúi đầu. Giọng nói nàng ta đã sớm bị ách tắc nói không nên lời, vì trước đó đã khóc kêu cùng tru lên, nhưng hiện tại lại không muốn xin Thanh Hoan tha cho.

Trần Khuynh Dung không phải đã nói, các nàng là tỷ muội tốt, cái gì cũng có thể chia sẻ hay sao? Nếu là vậy vì sao không chịu phân Hoàng Thượng cho ta một nửa? Nói đến cùng, Trần Khuynh Dung cũng bất quá chỉ giỏi nói suông!

Thanh Hoan không cần đoán cũng biết trong đầu Nhược Liễu nghĩ gì. Nàng khẽ cười một tiếng, dùng mũi chân nâng cằm Nhược Liễu lên. Vốn dĩ Thanh Hoan không thích mang giày, nề hà Minh Thành Đế khi đứng dậy đã giúp nàng mang vào.

Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, giống như xem con kiến làm Nhược Liễu cảm thấy khuất nhục.

"Sao hả, không phục? Cảm thấy không công bằng?" Thanh Hoan ung dung hỏi, rồi sau đó cảm thấy buồn cười. "Thật là tâm cao ngất! Bất quá là ả nô tỳ đê tiện, cũng không biết là nơi nào tới mà giả vờ thanh cao.""

Nhược Liễu gắt gao cắn chặt khớp hàm, thân thể hôm qua mới vừa thừa hoan, sáng sớm liền bị Thanh Hoan sai người rót canh tránh tử, đến bây giờ ngay cả một hạt gạo cũng chưa được ăn, hơn nữa bị trói ở trên cây lâu như vậy, lại có sâu bò vào người, Nhược Liễu giờ phút này đã chịu đựng không nổi.

Cũng không biết vì sao, nàng đột nhiên không chịu yếu thế ở trước mặt Thanh Hoan, chỉ cảm thấy vô luận như thế nào mình cũng phải kiên trì, quyết không thể để nàng chê cười.

"Không thích nói chuyện vậy thì không cần nói nữa." Thanh Hoan thở dài, "Người đâu, cắt đầu lưỡi của ả cũng cho ta."

Nghe vậy, Nhược Liễu đại kinh thất sắc, nàng ta không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Thanh Hoan, không hiểu vì sao Trần Khuynh Dung hôm qua còn cùng mình tỷ muội tình thâm, hôm nay lại nhẫn tâm như vậy.

Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự quan trọng vậy ư, Trần Khuynh Dung căn bản cũng không muốn chia sẻ với mình?

Nếu như vậy...

Đáy lòng Nhược Liễu vui vẻ, nếu mình có thể đoạt lấy Hoàng Thượng, chẳng phải ngay lập tức có thể đạp Trần Khuynh Dung dưới lòng bàn chân hay sao?!

Nhưng việc cần kíp hiện tại là giữ được đầu lưỡi, vẻ mặt Thanh Hoan thoạt nhìn thực nghiêm túc.

Vì thế Nhược Liễu vội vàng dập đầu, ý tưởng thanh cao không chịu cúi đầu trước kia đã biến mất. Chỉ cần tưởng tượng đến ngày sau mình có thể ở trước mặt Thanh Hoan tác oai tác quái, cùng nàng cùng ngồi cùng ăn, trong lòng Nhược Liễu liền thập phần khuây khoả.

Bất quá là nhẫn nhịn nỗi nhục nhất thời, căn bản không tính là cái gì!

Thanh âm nàng ta vốn kiều nộn uyển chuyển, như hoàng anh xuất cốc, nếu không đêm hôm qua Minh Thành Đế cũng sẽ không vì Nhược Liễu ôn tồn mềm giọng mà sủng hạnh.

Nhưng mà trải qua ban ngày khóc la xin tha, giờ phút này giọng nói của Nhược Liễu đã hư không sai biệt lắm, thanh âm nói chuyện cũng trầm thấp thô ách, khó nghe thật sự.

"Cầu nương nương tha, tha mạng... Khụ khụ, khụ khụ... Nương nương, nương nương tha mạng a......" Vừa nói, nàng ta vừa dùng sức đập đầu lên xuống mặt đất, đến khi ngẩng đầu lên, cái trán tuyết trắng đã nhiễm một mạt đỏ tươi.

Thanh Hoan cười nói: "Ngươi đi theo bên cạnh bổn cung lâu như vậy, bổn cung sao có thể nhẫn tâm giết ngươi? Bất quá chỉ là cắt đầu lưỡi, lại không phải lấy mệnh."

Vừa dứt lời, Nhược Liễu càng dập đầu hăng say, thấy vậy, Thanh Hoan thở dài: "Bất quá bổn cung nghĩ nghĩ, giọng nói của ngươi thật êm tai, nếu như cắt đầu lưỡi, không khỏi không đẹp. Như vậy đi, lui xuống dưới lãnh năm mươi côn là được."

Trong cung này không phải lần đầu đánh người, hiện giờ Thanh Hoan thoạt nhìn đang nổi nóng, bọn thị vệ động thủ dĩ nhiên sẽ không hàm hồ, Nhược Liễu có chịu nổi năm mươi côn hay không cũng khó nói.

Vì thể hiện mình cũng không phải người nhẫn tâm tuyệt tình, Thanh Hoan nói: "Nếu là ngươi có thể chịu được, bổn cung sẽ nói với Hoàng Thượng một tiếng, phong ngươi làm Tài Tử, nếu là không chịu nổi, cũng chỉ có thể nói đây là kiếp nạn của ngươi."

Trong lòng Nhược Liễu đang ở mắng Thanh Hoan, vừa nghe đến câu nói kia, tức khắc ngây ngẩn cả người, ngay sau đó vui sướng trừng lớn mắt: "Nương, nương nương lời này...... Lời này thật sự?!"

"Đó là tự nhiên." Rốt cuộc nàng cũng đã từng làm Hoàng đế, dĩ nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh.

Nghe được câu trả lời, Nhược Liễu cầm lòng không đậu lộ ra má lúm đồng tiền, mình sẽ chịu đựng được, nhất định sẽ!

Thanh Hoan không chút nào chú ý tới hùng tâm tráng chí của ả nô tỳ, dù sao nàng cũng sẽ không dễ dàng cho Nhược Liễu chết. U ám trong lòng nàng, còn phải mượn Nhược Liễu để phát tiết ra ngoài!

Nghĩ xem, thứ mình luôn tha thiết ước mơ, chờ đến sau khi vào tay, mới phát hiện cũng không giống như trong tưởng tượng của mình, nhất định rất có ý tứ đây?

(Lạc: Nếu lương tâm trỗi dậy hoặc đang lúc cao trào của truyện có thể ta sẽ hứng chí làm nhiều hơn. Nhưng truyện này một chương khá dài nên ta không hứa chắc. Đau hết cả lưng rồi (Ọ w Ọ)~)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.