Sau khi cho thị vệ kéo Nhược Liễu đi, Thanh Hoan không quên dặn dò một câu, để bọn họ chú ý một chút, không nháo ra thanh âm quá lớn quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi.
Thục Phi mà không có nổi một cung nữ bên cạnh dĩ nhiên là không tốt, Thanh Hoan gọi các cung nữ của cung Cẩm Tú đến trước mặt, nhìn kỹ một phen. Lại từ giữa đám người chọn được một cung nữ tên Diệu Thúy, bộ dáng cơ linh, dung mạo thanh tú, quan trọng nhất chính là, đủ trung thành.
Nhưng mà, sau khi gặp Bùi Thiên Hoa, Thanh Hoan cảm thấy, muốn chân chính tìm được một người trung thành, thật sự rất khó.
Bất quá có còn hơn không, vì thế nàng lập tức thăng Diệu Thúy thành cung nữ bên cạnh mình, còn Nhược Liễu... Nàng suýt nữa quên mất.
Diệu Thúy là một tiểu cô nương nói rất nhiều, nhưng Thanh Hoan nhìn ra được, nha đầu này tuy rằng miệng thích nói chuyện, nhưng lại thập phần lanh lợi.
Sau này Trần Khuynh Dung bị biếm lãnh cung, cũng chỉ có Diệu Thúy theo bên người hầu hạ. Nguyên nhân chỉ vì có một lần cung nữ này bị nhiễm phong hàn suýt nữa chết đi, Thái giám tổng quản nói muốn quăng nàng ra ngoài, lại bị Trần Khuynh Dung ngăn cản, cũng sai người xem bệnh cho nàng.
Vì vậy nha đầu này đối với Trần Khuynh Dung đúng là thập phần trung thành. Bất quá bởi vì Diệu Thúy đã từng bị bệnh nặng, cho nên tuy rằng có thể tiếp tục lưu tại trong cung, lại chỉ có thể làm chút việc nặng, hiện tại nàng chỉ là một cung nữ hạ đẳng.
Hiện giờ Diệu Thúy một bước thăng thiên, không ít cung nữ trong lòng âm thầm ghen ghét. Nhưng mà ở trước mặt chủ tử - Thục phi nương nương, dù ngươi ghen ghét cũng phải nhịn.
Ngay cả Nhược Liễu đi theo bên cạnh nương nương mười mấy năm còn có kết cục thê thảm như vậy, ai còn dám chọc nữ nhân này?
Không thể không nói, loại tính cách kiêu ngạo ương ngạnh này của nữ quỷ Khuynh Dung làm Thanh Hoan thực thích, bởi vì rất nhiều người chỉ cần vừa nghe đến tên nàng, liền biết không thể trêu vào, tự nhiên sẽ né xa ba thước, so hình tượng dịu dàng mềm yếu khá hơn nhiều.
Cho nên nàng cũng thực không khách khí mà thể hiện, trong khoảng thời gian ngắn, lại càng nổi bật vô cùng.
Giữa trưa khi Minh Thành Đế đi, bộ dáng có điều muốn nói lại thôi, Thanh Hoan biết tâm tư của hắn thật ra muốn nàng hỏi hắn, buổi tối có tới hay không. Nhưng nếu hỏi, nàng có khác gì với những phi tử khác, luôn khát cầu Minh Thành Đế sủng hạnh đâu? Nàng muốn, quyết không phải đơn giản như vậy.
Quả nhiên, nàng không dò hỏi, nhưng tới bữa tối, Minh Thành Đế cũng tự giác ngoan ngoãn tới.
Hắn hiện tại đang cảm thấy nàng đúng là mới mẻ, sao có thể có nhàn tâm đi đến nơi những phi tử khác. Đặc biệt là một hồi triền miên giữa trưa làm Minh Thành Đế sảng khoái đến từng sợi tóc, lúc nghị sự cũng luôn là nhịn không được muốn nếm lại tư vị này.
Hắn vốn là muốn đi những cung khác, bỏ lơ Thanh Hoan một chút, thuận tiện cũng dẹp đi cao ngạo của nàng, ai mà ngờ, cả một buổi hắn đều đắm chìm trong dư vị ngắn ngủi kia.
Cho nên, cuối cùng, lại tới Cẩm Tú cung.
Minh Thành Đế mặt đen sì, Thanh Hoan lại tựa như không thấy. Sau khi sai người truyền thiện, nàng liền đứng dậy, thiên kiều bá mị mà đi đến bên cạnh Minh Thành Đế, cúi người ôm cổ hắn.
Minh Thành Đế liền thuận lý thành chương ôm nàng lên đùi, thân thể non mềm mềm mại không xương, quả nhiên là hương hoạt tinh tế, câu hồn nhiếp phách.
Tuy rằng xúc cảm thực mê người, nhưng Minh Thành Đế vẫn duy trì gương mặt lãnh khốc như cũ: "Ái phi lúc trước còn không thèm phản ứng trẫm, làm sao đột nhiên lại nhào vào trong ngực?"
Điều này nếu là Trần Khuynh Dung trước đó, vô luận như thế nào hắn cũng không có hứng thú. Nhưng hôm nay nàng biến hóa quá lớn, mà hắn còn cố tình yêu thích bộ dáng này.
Chẳng lẽ...... Trước đó tất cả đều là nàng giả vờ? Vậy thì vì sao hiện tại nàng không tiếp tục trang* nữa?
*trang: giả vờ, đóng kịch
Minh Thành Đế chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Thanh Hoan liền ở bên tai hắn nhả khí như lan: "Thần thiếp chủ động, dĩ nhiên là có điều muốn cầu Hoàng Thượng nha."
Kỳ thật nữ nhân trong hậu cung ai mà không phải như vậy, vì sủng ái, vì quyền thế, vì phong hào... Nhưng các nàng đều gọi là ngưỡng mộ hắn, thâm ái hắn, người giống Thanh Hoan tùy tiện nói thẳng thật đúng là không có.
Minh Thành Đế bất giác có hứng thú: "Nga? Ái phi có chuyện gì yêu cầu trẫm?"
Thanh Hoan nói với Diệu Thúy: "Đem người nâng vào."
Diệu Thúy cung kính lĩnh mệnh mà đi, giây tiếp theo, Nhược Liễu huyết nhục mơ hồ liền bị ném xuống đất. Cả người nàng ta đều là huyết, quần áo rách nát, nước mắt cùng với máu loãng trộn lẫn dính ở trên mặt, đúng là nửa điểm mỹ cảm cũng không có.
Bất quá giờ phút này nàng ta biết Minh Thành Đế đang ở đây, cho nên hết sức cố gắng lộ ra ánh mắt long lanh nhất, làm người ta thương tiếc nhất mà ngẩng đầu lên......
Nhưng mà tâm tư Minh Thành Đế căn bản là không ở trên người nàng ta, mà là mê muội nhìn chăm chú cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở củaThanh Hoan, đáy lòng bức thiết muốn nhìn thấy khoang miệng non mềm bên trong cùng cái lưỡi phấn đô đô, liền dụ nàng mở miệng nói chuyện: "Đây là người phương nào?"
Nhược Liễu còn không có chưa kịp vì mình tao ngộ giải oan, liền bị những lời này của Minh Thành Đế làm tổn thương nói không ra lời.
Thanh Hoan che miệng cười khanh khách: "Hoàng Thượng thật đúng là quý nhân hay quên, hôm qua không phải ngài sủng hạnh một tiểu cung nữ trong cung thần thiếp sao? Sáng sớm hôm nay, ngài còn giúp thần thiếp bắt sâu lông nữa kia!"
Kỳ thật con sâu kia là Quảng Đức bắt, nhưng dù sao cũng là mệnh lệnh Minh Thành Đế.
"Bất quá chỉ là cái cung nữ, ái phi muốn thế nào, liền như vậy đi." Minh Thành Đế không thèm quan tâm nói.
Nghe vậy, Nhược Liễu như bị sét đánh, đêm qua, nàng đem hết thủ đoạn, hầu hạ Hoàng Thượng sung sướng thể xác lẫn tinh thần, Hoàng Thượng không phải đã nói, không phải nói rằng sẽ không quên mình sao? Sao giờ lại......
Thanh Hoan thu hết thần sắc Nhược Liễu vào trong mắt, đáy lòng không khỏi cười nhạo, thật đúng là đem những lời Minh Thành Đế nói nói để ở trong lòng, thật là cái không biết nhìn người.
"Như vậy sao được, nàng tuy rằng cùng thần thiếp đoạt Hoàng Thượng, nhưng rốt cuộc cũng đã đi theo bên cạnh thần thiếp mười mấy năm. Như vậy đi, không bằng Hoàng Thượng phong nàng làm Tài Tử được không?!"
Giọng nói của nàng kiều nộn mềm mại, mang theo thiên chân thỉnh cầu, Lục Tám Đấu đứng một bên nghe được còn rùng mình. Chưa từng có người nào dám ở trước mặt Hoàng Thượng cầu cái gì!
Thục phi nương nương rốt cuộc là giả heo ăn thịt hổ, hay là thật sự hồ đồ? Tài tử? Một cái tiện tịch nô tài có tư cách này sao!
Nhưng làm cằm Lục Tám Đấu kinh rớt chính là, Minh Thành Đế vậy mà đáp ứng rồi! Hắn thưởng thức ngón tay non mềm của ái phi trong lòng ngực, chỉ cảm thấy tay ngọc đẹp vô cùng, nhịn không được đặt ở trong miệng gặm cắn, không chút để ý nói: "Vậy thì như lời ái phi đi."
Sau khi thuận miệng đáp ứng, hắn híp mắt hỏi: "Ái phi buổi sáng còn nói muốn độc chiếm trẫm, làm sao lúc này mới chưa tới một ngày, liền muốn trẫm cho cung nữ bên người nàng một cái phong hào?"
Thanh Hoan thở dài: "Thần thiếp tự nhiên là muốn độc chiếm của Hoàng Thượng, nhưng Nhược Liễu cũng đã đi theo thần thiếp nhiều năm, thần thiếp vì nàng cầu cái thân phận, cũng coi như là hết lòng chủ tớ. Ngày sau......"
Nàng chậm rãi nhìn về phía Nhược Liễu nhìn không ra người ma không ra ma, khóe miệng một nụ cười tàn nhẫn đến cực điểm: "Đó là địch nhân ngươi chết ta sống."
Câu nói cuối cùng của nàng đặc biệt mềm nhẹ, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ mà xem, giống như lời âu yếm làm người tâm động. Minh Thành Đế nhìn ái phi, trong lòng rất thích, hư cũng quang minh chính đại, cũng tốt hơn giả vờ đường hoàng.
Trong lòng Đế vương nào có tuyệt đối tốt hay xấu, chỉ cần ngươi vào hắn mắt, dù có xấu, hắn cũng cảm thấy ngươi tốt. Giống như là giờ phút này, Thanh Hoan rõ ràng là cùng Nhược Liễu tuyên chiến, nếu bị những tên quan cổ hủ nhìn thấy, không tránh khỏi nói nàng đố kỵ thành tánh.
Nhưng Minh Thành Đế lại cảm thấy Thanh Hoan như vậy thực sự là đáng yêu tột đỉnh. Nàng giơ lên khóe miệng, ngữ khí kiều man, bễ nghễ ánh mắt... Đều phi thường phi thường phi thường hợp sở thích hắn! "Bất quá chỉ là con kiến thôi, ái phi cần gì tức giận?"
""Sao có thể so sánh vậy chứ?" Cánh tay ngó sen quấn quanh cổ Minh Thành Đế, Thanh Hoan không chút nào sợ hãi đối diện cùng vị nam nhân tôn quý nhất trên đời này.
"Nàng ta cùng thần thiếp đoạt Hoàng Thượng, thần thiếp tự nhiên không thể tha nàng." Nói nói, nàng quỳ gối trên đùi hắn, cúi người cắn cắn vành tai Minh Thành Đế. "Suy cho cùng, Hoàng Thượng là của riêng thần thiếp nha!"
Hàm răng bén nhọn gặm cắn trên lỗ tai mình, Minh Thành Đế lập tức cảm thấy cả người tê dại, khoái cảm từ lòng bàn chân hướng lên, xông thẳng đỉnh đầu.
Chưa từng có nữ nhân nào dám vô lễ với hắn như vậy, tuy nói các phi tần hầu hạ hắn, nhưng phàm là hắn không cho phép, các nàng nào dám cả gan. Lần đầu tiên bị trêu chọc như vậy, Minh Thành Đế còn cảm thấy... Rất thích.
Hắn hơi hơi nghiêng người, đưa lỗ tai ra cho Thanh Hoan dễ dàng hoạt động, cùng lúc đó sử cái ánh mắt với Lục Tám Đấu. Hắn tới Cẩm Tú cung là tới tìm vui, không phải tới để bị nô tài đê tiện làm chướng mắt.
Lục Tám Đấu hiểu ý, lặng lẽ đem Nhược Liễu kéo ra. Một cung nữ qua một đêm Thánh sủng lập tức bị phong làm Tài Tử, đây là người đầu tiên, nhưng lại không đáng làm người hâm mộ.
Ít nhất các cung nhân Cẩm Tú cung đều là sợ hãi mà nhìn, không dám tới gần.
Sau khi đem người chướng mắt đuổi đi, Minh Thành Đế liền không hề làm ra vẻ Hoàng Đế, hắn cho lui cung nhân, nhắm mắt lại cảm thụ thân mình mềm mại như nước trong lòng ngực, thật sự là kiều tới cực điểm, nộn tới cực điểm, cũng mê người tới cực điểm.
Sao trước kia hắn cũng không cảm thấy, nàng là bảo bối nhỉ? Minh Thành Đế dưới đáy lòng than thở một tiếng, nếu sớm biết nàng có một mặt như vậy, sao hắn lại có thể có suy nghĩ lấy hay bỏ!
Trong cung phi tần tuy nhiều, nhưng vừa tâm ý hắn lại ít ỏi có thể đếm được. Hiện giờ thật vất vả có cái thảo hắn niềm vui, lại cố tình là người Trần gia.
"Hoàng Thượng, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?" Thanh Hoan đột nhiên dùng sức cắn một ngụm vào cổ Minh Thành Đế, làm hắn từ trong minh tưởng lấy lại tinh thần: "Chẳng lẽ còn có cái gì so với giờ phút này càng quan trọng hay sao?"
Một ngụm này không lưu tình chút nào, Minh Thành Đế lập tức cảm thấy trên cổ một trận đau đớn. Hắn nguy hiểm nheo lại mắt: "Trước nay không ai dám vô lễ với trẫm như vậy."
"Ngay cả vô lễ với lấy lòng cũng phân biệt không được, Hoàng Thượng người còn được chứ?"
"Nga?" Minh Thành Đế tức cười. "Nàng cắn trẫm một ngụm, còn dám nói là lấy lòng trẫm?"
"Đúng nha." Thanh Hoan cười bướng bỉnh. "Dân gian có câu, cắn là thương mắng là yêu, Hoàng Thượng ngài xem, thần thiếp thương ngài bao nhiêu!"
"Thì ra là vậy." Minh Thành Đế lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ. "Vậy trẫm cũng phải cùng nàng thân cận một phen mới được."
Nói xong, hai tay dùng một chút lực, liền ôm Thanh Hoan chặt đến không thể động, rồi sau đó hắn cơ bản là bắt được chỗ nào cắn chỗ đó. Cái cắn của hắn cùng Thanh Hoan không giống nhau, Thanh Hoan là cắn thật, hắn lại càng mang mùi khiêu khích.
Giai nhân như nước trong lòng thực mau thân thể đã kiều mềm, đáy mắt Minh Thành Đế tinh quang chợt lóe, vừa lúc trong điện không người, hắn tùy tính lột ra xiêm y Thanh Hoan. Bởi vì mùa hạ nóng bức, cho nên ở trong cung của mình, nàng cũng không có mặc cung trang, chỉ là khoác cái váy mùa hạ hơi mỏng, đẹp, lại cũng dễ cởi.
(Lạc: Kêu ăn tối mà mới dọn lên hai thím này đã lo điên long đảo phượng =.=! Các bé nhất định không được học theo nha!)