Sau khi xác định sẽ bái Ngọc Hành Tử làm sư, cần phải làm lễ bái sư. Lão đầu liền tùy tiện mang Thanh Hoan tiến vào Đại Điện.
Vì thế, nàng liền gặp được vị Đại sư huynh khi còn sống, người chỉ mới hơn ba trăm tuổi đã bước vào Kết Đan cảnh hậu kỳ, được các sư huynh đệ kính trọng, Duy Dần.
Một thân tử tinh đạo bào làm nổi bật dung mạo tuấn lãng ôn hoà, Duy Dần hiện tại đang cúi đầu nói chuyện cùng một người đệ tử, ngẩng đầu thấy Ngọc Hành Tử, hắn vội vàng bước lên đón tiếp. Đầu tiên là cung cung kính kính hành lễ, sau đó hỏi: "Lão tổ tông, ngài sao lại......"
"Hừ, đương nhiên là bởi vì lão nhân ta muốn thu đồ đệ!" Ngọc Hành Tử hừ một tiếng, lại thấy cái quay đầu đánh giá cùng ánh mắt khó tin của chúng đệ tử, lão thẹn quá hóa giận: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Có ai quy định lão nhân ta không thể thu đồ đệ sao?!"
"Tất nhiên không phải, lão tổ tông ngài muốn thu đồ đệ, nếu sư phụ mà biết, chắc chắn sẽ rất vui mừng." Duy Dần cười nhẹ, dung nhan anh tuấn bất phàm lộ ra vẻ tò mò: "Không biết lão tổ tông muốn thu ai làm đồ đệ?"
"À, chính là nàng."
Ngọc Hành Tử duỗi tay xách Thanh Hoan vẫn luôn đứng phía sau lão ra. Chưa kịp định thần, hắn đã cùng tiểu cô nương này mặt áp mặt, mũi chạm mũi, trán chạm trán. Duy Dần lập tức chấn động, bị dọa đến phát ngốc.
Sau khi kịp phản ứng, hắn vội lùi ra sau vài bước, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng. Thấy bộ dáng Thanh Hoan chỉ tầm bảy tám tuổi, không khỏi ngạc nhiên: "Hôm nay ngươi tới đây bái sư sao?"
Thanh Hoan thích loại người ôn nhu chân thành, nàng cũng không ngại mở miệng nói vài lời với hắn: "Phải."
Duy Dần thấy tiểu nữ oa tinh xảo ngọc tuyết, vô cùng đáng yêu, trong lòng cũng rất có hảo cảm, nói: "Đã như thế, vậy để đệ tử đưa... Ách, dẫn sư thúc tổ làm lễ bái sư."
Nói xong, xoay người đi hai bước hắn lại cảm thấy không ổn, liền hơi hơi cong lưng, giơ bàn tay mình ra. Sợ xúc phạm tới tự tôn của tiểu nữ oa, trên mặt Duy Dần luôn mang theo nụ cười ôn nhu.
Thanh Hoan hơi do dự một chút, không cần phải nói, nàng cũng không ưa thích cùng người khác động tay chạm chân. Quay đầu lại nhìn Ngọc Hành Tử, lại thấy lão đầu nhi không phản ứng gì, nàng đành đặt bàn tay nhỏ lên.
Duy Dần thân là Đại đệ tử, ngày thường công việc bận rộn, chưa bao giờ dẫn dắt sư đệ sư muội. Hôm nay cũng là ngày hắn mới xuất quan. Nghe nói trong đại điện đang chuẩn bị dạy dỗ một đám đệ tử mới, bận tối mày tối mặt, lúc này Duy Dần mới lại đây muốn nhìn một chút, xem có cần giúp đỡ gì hay không, không nghĩ tới vậy mà lại gặp được lão tổ tông thần long thấy đầu không thấy đuôi.
"Ngươi tên gì?" Tuy rằng nhìn theo cấp bậc, Thanh Hoan cũng có thể xem như là "Sư thúc tổ" của mình, nhưng Duy Dần vẫn nhịn không được coi nàng là tiểu hài tử, ngữ khí phá lệ nhu hòa.
"Ngày sau ngươi theo lão tổ tông tu tiên, nhất định có thể làm ít công to. Lão tổ tông chưa từng thu đồ đệ, ngươi thật may mắn, ngày sau cần phải cố gắng tu luyện mới được."
Thanh Hoan vừa nghiêm túc nghe Duy Dần nói chuyện, vừa nỗ lực đuổi theo hắn. Đối phương tuy rằng chân dài, nhưng lại rất săn sóc, sợ nàng theo không kịp còn cố ý thả chậm bước chân.
Đây là người chân chính thiện lương chính trực. Nghĩ mà xem, khi ở trên cầu Nại Hà, hắn chết thảm như vậy, sinh thời tu vi mất hết, bị người trong lòng phản bội, trải qua nỗi đau bị moi tim, vậy mà hắn vẫn một lòng nghĩ đến Vạn Kiếm Tông, cũng không để ý đến chuyện tư. So sánh với nhóm nữ quỷ từng gặp, thật sự có thể xem như lòng dạ rộng rãi.
Người như vậy, nếu không vì tình cảm khốn đốn, không vì sầu bi buồn thảm, thì có lẽ đã sớm đắc đạo.
"Ta đã biết."
Đây là lần đầu tiên Duy Dần dắt tay một tiểu hài tử, bàn tay của tiểu nữ oa kiều nộn mềm mại, còn không to bằng nửa bàn tay của hắn, nói chuyện lại tỏ vẻ ông cụ non, khiến cho Duy Dần nhịn không được muốn cười. "Nào, nói cho ta, ngươi tên là gì?"
Duy Dần đề bút muốn viết, lại hỏi: "Không có họ sao?"
Thanh Hoan sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không."
"Không có cũng tốt, tu sĩ muốn tu thân dưỡng tính, phải quên đi thất tình lục dục. Ngươi đã gia nhập Vạn Kiếm Tông, có thể thỉnh lão tổ tông lấy một cái đạo hào cho ngươi, ngày sau cũng tiện xưng hô." Chữ của Duy Dần phi thường đẹp.
"Bất quá ta cảm thấy tên Thanh Hoan này vô cùng dễ nghe."
Thanh Hoan nhàn nhạt nhìn hắn. Tính cách của Duy Dần ôn hòa, cũng không cảm thấy xấu hổ, lại nắm lấy tay nhỏ của nàng, dẫn nàng đến bên cạnh Ngọc Hành Tử.
Thấy Duy Dần mang theo tiểu cô nương trở lại, Ngọc Hành Tử không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì phải đi lâu như vậy?" Lão thiếu chút nữa không chờ nổi rồi!
Thanh Hoan liếc nhìn lão một cái: "Một chút sức chịu đựng cũng không có, còn dám nói bản thân là lợi hại nhất?"
Ngọc Hành Tử bỗng nghẹn, đột nhiên cảm giác mình không phải thu đồ đệ, mà là thu tổ tông?
Vào thời khắc đi theo Ngọc Hành Tử, Thanh Hoan quay đầu lại nhìn thoáng qua đại điện. Vẫn có rất đông đệ tử xếp hàng chờ bái sư, giữa đám người lại có một thiếu nữ mỹ lệ, thần sắc nàng lãnh đạm như hoa mai, dung mạo lại tươi đẹp bắt mắt, rất dễ khiến người khác chú ý.
【 Chủ nhân, đó chính là Mai Ngạo Dung 】
Thanh Hoan vốn định thấy nàng ta lập tức giết chết. Hiện tại lại nghĩ rằng, giết chết Mai Ngạo Dung không khó, nhưng ngày sau làm sao có thể dẫn ra Duy Trọng?
Phải biết rằng Duy Trọng sở dĩ bị đoạt xá, cũng liên quan nhiều ít tới Mai Ngạo Dung. Thôi, trước hết giữ lại mệnh của nàng ta. Đối với Thanh Hoan mà nói, hiện giờ quan trọng nhất chính là tu tiên. Nàng rất tò mò nha.
Duy Dần tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt của Thanh Hoan, thấy nàng nhìn qua, hắn liền tặng tiểu cô nương một nụ cười. Thanh Hoan chớp chớp mắt, làm bộ không thấy được, xoay người đi theo Ngọc Hành Tử.
Ngọc Hành Tử đích xác là một sư phụ kỳ quái...
Tuy rằng Thanh Hoan không biết những sư phụ khác sẽ dạy dỗ đệ tử ra sao, nhưng khẳng định không giống như lão.
Lão làm sư phụ của người ta, vậy mà mỗi ngày chỉ ném cho nàng một ít đan dược hoặc bí tịch gì đó, ngoài ra cái gì cũng không dạy. Hai thầy trò, một chưa từng làm sư phụ, một chưa từng làm đồ đệ, hai người như vậy mà cũng hoàn toàn không cảm thấy đối phương có tật xấu gì.
Vừa mới bắt đầu thu đồ đệ, cái Ngọc Hành Tử nhìn trúng chính là định lực của Thanh Hoan. Tiểu cô nương bảy tám tuổi vắt mũi chưa sạch, vậy mà có thể vượt qua nhiều người, trổ hết tài năng, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đi ra khỏi ảo cảnh, chuyện này thuyết minh cái gì?
Người này tâm trí cường đại đến không thể giải thích!! Thu người như vậy làm đồ đệ, dù nàng có là phế vật Ngũ Linh Căn, Ngọc Hành Tử cũng sẽ không hối hận, huống chi Thanh Hoan cũng không phải phế vật, thậm chí còn là thiên tài Đơn Linh Căn!
Thanh Hoan có biến dị Thủy linh căn, cũng chính là Băng linh căn trong truyền thuyết, cực kì hiếm có. Chỉ cần cho nàng đủ thời gian, nàng chắc chắn trở thành cường giả! Mà Ngọc Hành Tử cũng phát hiện một sự kiện thực diệu kì, chính là tiểu nữ oa này tu luyện quá nhanh, còn nhanh hơn so với lão!
Tâm tính kiên định, sức chịu đựng tuyệt hảo, có thể chịu được tịch mịch mà người khác khó có thể chịu nổi. Ngọc Hành Tử cảm thấy, dù cho cuối cùng mình không thể phi thăng, nhưng thu được đồ đệ như vậy, hắn cũng không uổng công sống một lần này!
Nhưng quả thật hắn chưa làm sự phụ của ai bao giờ, rất nhiều thứ Thanh Hoan đều phải tự mình đọc sách, tự mình tìm hiểu. Nếu đổi lại là một sư phụ hiểu ý săn sóc, nàng có thể tiến bộ càng mau.
Năm năm trôi qua rất nhanh, Thanh Hoan tiến vào Kết Đan cảnh sơ kỳ. Nếu bài trừ khả năng nàng bị người khác đoạt xá, Ngọc Hành Tử thật sự cảm thấy đồ đệ của mình đúng thật là không phải người thường!
Người thường có thể không có thất tình lục dục sao? Tiểu hài tử mới vài tuổi, mà tình cảm đã đạm bạc như vậy, quả thực quá đáng sợ. Hoa mộc lá cây, chim bay trùng cá trong mắt nàng đều như không tồn tại.
Ngọc Hành Tử tự nhận bản thân tu luyện đã vạn năm, ở cảnh giới Đại Thừa Kỳ lâu như vậy, cũng không đạt tới được trình độ của Thanh Hoan.
Chỉ có Thanh Hoan biết, đây là biểu hiện giả dối.
Nội tâm nàng kích động vô cùng, không biết vì sao. Trong thế giới của nữ quỷ Thu An, Bùi Thiên Hoa chết đi làm dấy lên tâm ma của nàng. Cho nên ở thế giới nữ quỷ Khuynh Dung, nàng kiêu ngạo ương ngạnh, rồi lại bởi vì khắc chế mà không tàn nhẫn lấy đi tính mạng của Lăng Miếu.
Khắc chế, khắc chế làm Thanh Hoan khó chịu, nàng không muốn ở thế giới kia quá lâu, cho nên Minh Thành đế mới có thể chết dễ dàng như vậy, còn có cả Nhược Liễu. Thực tế là... Nàng không nên hấp tấp vội vàng như vậy.
Tu Tiên giới này, chính là thế giới cường giả vi tôn. Nữ tu cũng không nhiều, đại đa số nữ tu hoặc là làm thuần lô đỉnh, hoặc là cùng nam tu song tu.
Thanh Hoan tuy rằng ở đỉnh núi cùng Ngọc Hành Tử tu luyện, nhưng có Hệ thống nơi tay, rất nhiều chuyện nàng căn bản không cần xuống núi vẫn có thể biết.
Càng tu luyện nhanh, càng tấn chức mau, Thanh Hoan càng cảm thấy dễ mất khống chế. Những gì lão sư phụ nàng thấy chẳng qua đều là giả, kỳ thật tâm trí nàng đã sắp tiếp cận hỏng mất.
Nếu không khắc phục tâm ma, có lẽ Thanh Hoan sẽ chết ở Tu Tiên giới.
Nàng càng thêm ngày đêm khắc khổ tu luyện, nhưng thời gian vĩnh viễn không đủ, bởi vì Thanh Hoan còn phải phân ra một chút thời gian để để ý đến sinh hoạt của Duy Dần.
Chuyện tới hiện giờ bất quá mới năm năm, Mai Ngạo Dung vẫn còn chưa khiến Duy Dần động chân tâm. Trong lòng hắn, nàng chỉ là một sư muội ôn nhu e lệ cần được bảo hộ mà thôi.
Mai Ngạo Dung là Ngũ Linh Căn, trên cơ bản không thể tu luyện, vì vậy, ở Vạn Kiếm Tông chỉ có thể làm chút chuyện vặt, mà tâm nàng ta đã sớm bị lòng ghen ghét nuốt trọn.
Thời điểm từ Kết Đan cảnh sơ kỳ tiến vào trung kỳ, Thanh Hoan xuất quan xuống núi. Không phải vì điều gì khác, nàng chỉ thuần túy muốn đi cứu Duy Dần. Thằng nhãi này xuống núi bắt yêu, vô ý nuốt phải nội đan Hồ Yêu. Nội đan có lợi cho tu luyện, nhưng dù sao cũng là tà yêu chi vật, chính đạo tu sĩ sẽ không dùng.
Duy Dần nuốt nhầm Yêu Đan khiến cơ thể mỏi mệt, tu vi tổn hại, chính vì như vậy, Mai Ngạo Dung mới có cơ hội tiếp cận hắn, ôn nhu chăm sóc. Duy Dần là người thanh tâm quả dục, sao có thể chống cự lại được nội đan dâm tà của Hồ Yêu? Hắn lăn xuống huyền nhai, Mai Ngạo Dung cũng nhảy xuống cùng.
Hai người cùng trải qua một đoạn thời gian ái muội lại ngây ngô, vì lẽ đó khiến cho Duy Dần từ từ nảy sinh tình cảm với Mai Ngạo Dung. Nhưng tình cảm này lại trở thành bi thương, từ đây trở thành tâm ma của hắn, trở thành chướng ngại vật lớn nhất của hắn trên con đường tu tiên.
Nghe nói Thanh Hoan muốn xuống núi, Ngọc Hành Tử ngoài miệng không cao hứng, lại tống cho Thanh Hoan một đống lớn pháp bảo, còn cả vài bình đan dược mà lão mới luyện ra.
Không thể trách người sư phụ này quá lo lắng nhọc lòng, thật sự thì tiểu đồ đệ của lão chỉ mới mười hai tuổi, lại chưa từng xuống núi. Tính cách Thanh Hoan lãnh đạm một chút, nhưng cũng rất thẳng thắn, Ngọc Hành Tử thật sự sợ nàng sẽ bị hại nha!
- --
Hì.. Ta trở lại.
Hiện tại dịch bệnh hoành hành, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe.:x