Lạc: Ừ thật sự là không phải ta siêng, mà là editor mới của chúng ta làm việc quá hiệu suất, ngay cả khi ta đang ngủ cũng bị dựng đầu dậy bắt beta để cho ra chương mới. Hầy.. TT___TT
Dựa theo năng suất của Cục Bơ, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ chúng ta sẽ hoàn thành chén canh số 6 sớm thôi. Hì hì.
---
Thanh Hoan duy trì khoảng cách an toàn với hai người Duy Trọng.
Đi vào sâu bên trong cấm địa, nàng cảm thấy như lạc vào không gian mênh mông, dường như có thứ gì đó trong lồng ngực đang không ngừng thôi thúc. Khi còn cách sơn động chừng trăm bước nữa, nhìn Duy Trọng cùng Mai Ngạo Dung bước vào, Thanh Hoan bỗng dưng dừng bước, một tay che ngực, hô hấp trở nên dồn dập.
Duy Dần thấy giữa chân mày Thanh Hoan tựa như có hắc khí quấn quanh, vội đỡ vai nàng, gọi: "Thanh Hoan?"
"... Ta không có việc gì." Nàng đẩy hắn ra, ngăn chặn những xung động trong lòng.
Trong sơn động kia tựa hồ có thứ gì đó tà ác đang mời gọi, làm nàng có loại cảm giác không thể kháng cự, muốn bất chấp tất cả để xông vào. "Chúng ta mau theo sau bọn họ đi."
"Trạng thái của ngươi không đúng lắm, làm sao vậy?" Duy Dần vẫn đóng đinh ở tại chỗ không chịu đi, nhìn ra được, ý hắn là, nếu như Thanh Hoan không nói, hai người đi đâu cũng không cần đi nữa.
"Bên trong có hung vật, chúng ta nhất định phải vào, nếu không, chờ tới khi bọn hắn thả ra, chắc chắn sẽ làm hại nhân gian." Khi ở sát Duy Dần, Thanh Hoan cảm giác tốt hơn một chút, khí tức thuần tịnh của hắn làm nàng cảm thấy thật thoải mái.
"Ta tu vốn là chính đạo, lại tấn chức cực nhanh, linh căn quá mức thuần tịnh. Trong sơn động tồn tại những thứ ô uế, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn còn không kịp thích ứng."
Duy Dần tiếp nhận lời giải thích này, đơn giản bởi vì Thanh Hoan chưa từng lừa gạt hắn. Nhưng hắn vẫn còn rất lo lắng: "Ta đi trước cho."
Biết mình không thể lay chuyển được Duy Dần, nàng liền gật gật đầu.
Hai người một trước một sau thâm nhập vào trong sơn động. Trong động tối đen đến mức không thấy năm ngón tay, chỉ có ánh sáng xa xa mơ hồ.
Càng tiếp cận nguồn ánh sáng, Thanh Hoan lại càng cảm thấy nóng nảy bất an. Nàng tiến tới gần hơn nữa, tiếng ô ô gầm nhẹ cũng chậm rãi truyền tới. Theo sau đó là một đạo lục quang chói mắt, Thanh Hoan quyết định nhanh chóng bắt lấy Duy Dần rồi niệm ẩn thân quyết.
Nói đến cũng lạ, tuy rằng bọn họ đã đi đến được không gian bên trong sơn động, lại không đi tiếp được nữa, chỉ có thể ở ngoài kết giới lục quang, miễn cưỡng thấy được hành động của bọn Duy Trọng bên kia.
Duy Trọng cùng Mai Ngạo Dung đứng sóng vai nhau, cả hai người đồng thời vươn tay trái ra, cắt vào, đem máu nhỏ lên đôi mắt của tượng đá có mặt mũi hung ác. Tượng đá có đến tận chín đầu, biểu tình khác nhau, khí thế hung thần ác sát ập vào mặt, mỏ dài và nhọn, mặt mũi hung tợn, cực kỳ đáng sợ.
Nhưng hai người đối diện tượng đá lại không sợ hãi chút nào, ngược lại lại lộ ra vẻ hưng phấn. Máu tươi chảy ra lắp đầy hốc mắt của tượng đá, trong động bỗng nhiên nổi lên một luồng yêu phong.
Thanh Hoan trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng ý bảo Duy Dần nín thở ngưng thần, tiến vào trạng thái quy tức.
Lục quang lập tức chói lòa, chỉ sau giây lát, tượng đá liền hóa thành thượng cổ mãnh thú Cửu Anh, chín đầu nước dãi chảy tèm lem, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Duy Trọng cùng Mai Ngạo Dung, tựa hồ muốn nhào lên tiến đến cắn nuốt bọn họ.
Bởi vì kết giới quá dày, cho nên căn bản không thể nghe bọn họ nói gì, Thanh Hoan cẩn thận nhìn vào khẩu hình của bọn hắn mà suy đoán. Không biết Duy Trọng đã cùng Mai Ngạo Dung nói gì đó, ả ta đầu tiên là kinh hãi thất sắc liều mạng lắc đầu, sau đó toát ra vẻ khó xử, cuối cùng lại cắn răng, làm như đã quyết định điều kinh thiên động địa nào đó. Duy Trọng ôm Mai Ngạo Dung vào trong lòng ngực nhẹ nhàng hôn mông hôn má, rồi đem nàng ta đẩy về phía Cửu Anh.
Duy Dần thầm hô nhỏ một tiếng, vội vàng nhắm hai mắt lại. Nguyên nhân lồ lộ ngay trước mắt, chỉ vì Mai Ngạo Dung ở trước mặt Cửu Anh đã bỏ đi đạo bào, lộ ra làn da bạch ngọc, trơn bóng non mềm đầy nữ tính.
Đầu Cửu Anh này cô đơn trống trải đã nhiều năm, lại thêm tỉnh lại vào thời kỳ động dục, cũng không nhất thiết đi tìm đồng loại giao cấu, chỉ cần là giống cái là được, lập tức nâng cao vật dưới thân, bộ dáng thập phần kinh người.
Thanh Hoan thử chọt chọt kết giới, nhưng kết giới vô cùng kiên cố, vẫn bất động như cũ. Nàng nhíu mày, đang muốn xem tiếp thì trước mắt đột nhiên có đôi bàn tay từ sau duỗi tới, che khuất đôi mắt nàng. Thanh Hoan không vui, bắt lấy bàn tay của hắn, thấp giọng nói: "Ngươi làm cái gì vậy?!"
Thanh Hoan cười nhạo một tiếng: " Mãnh thú Cửu Anh lập tức tái hiện nhân gian, ngươi còn nói cái gì phi lễ chớ nhìn? Hả?"
Chữ hả của nàng cũng làm Duy Dần tự giác mở hai mắt. Nghĩ cũng lạ, thân thể mềm mại trần trụi của Mai Ngạo Dung tiếp cận Cửu Anh, Cửu Anh chỉ tham lam nhìn nàng ta chằm chằm, lại không nhào lên. Ngược lại là Duy Trọng đột nhiên phịch một tiếng rồi quỳ gối trên mặt đất, đôi tay bấu lấy nền đất, phát ra từng trận gào rú thống khổ.
Cửu Anh tựa hồ cùng Duy Trọng đồng cảm tương liên, cả người cũng run rẩy theo hắn, sau một lát, lục quang chợt lóe, Duy Trọng vậy mà cùng Cửu Anh dần hòa hợp thành một thể!
Thanh Hoan không dám tin tưởng mà trừng lớn hai mắt, lúc này Mai Ngạo Dung đã bị Duy Trọng đè ở lên người, hai người ngày thường là song tu bạn lữ, Mai Ngạo Dung lại còn là thuần âm thân thể, Cửu Anh cùng nàng ta giao hợp, cảm giác còn sung sướng hơn nữ nhân bình thường gấp trăm lần
Biểu tình Mai Ngạo Dung ngay từ đầu còn rất thống khổ, không bao lâu liền có thể cảm nhận được lạc thú, ngâm nga ưm thanh không ngừng, hình ảnh tức khắc trở nên phi thường hương diễm.
Qua thời gian, Cửu Anh nằm trên người Mai Ngạo Dung cũng bắt đầu dần dần chuyển biến, đầu tiên là chín đầu chậm rãi hợp lại thành một cái, sau đó đuôi rắn chậm rãi thu vào, tứ chi dần dần diễn biến thành tay chân của nhân loại, lúc Cửu Anh tiết xuất tinh nguyên, cũng là lúc nó hoàn toàn biến thành Duy Trọng!
Ngoài việc tròng mắt còn mang một tia lục mang, Cửu Anh đã bị Duy Trọng thôn phệ hoàn toàn!
Cho dù là Thanh Hoan hay Duy Dần, đều sợ ngây người.
Trước khi tiến vào Tu Tiên giới, Thanh Hoan đã đi qua vài cái thế giới, nhưng mấy thế giới kia đều là bình thường, thậm chí những chuyện xưa thần ma gì đó, nàng cũng đã nghe qua, nhưng đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy điều này. Nhân loại cùng mãnh thú vậy mà dung hợp thành một thể, điều này căn bản là không có khả năng, nhưng mà lại cố tình xảy ra ở trước mắt nàng!
Trải qua giao cấu kịch liệt như vậy, Mai Ngạo Dung đã mất đi nửa cái mạng, Duy Trọng bế nàng ta lên một cách ôn nhu, hôn nhẹ ngay cánh môi nhợt nhạt, rồi xoay người bước ra khỏi sơn động.
Nói đến cũng lạ, Duy Trọng vừa đi, kết giới màu xanh lục cũng liền biến mất. Thanh Hoan hiện thân, bước đến trước tế đàn đánh giá một phen. Trong nháy mắt khi Cửu Anh sống lại, tượng đá cũng đã biến mất, nhưng ở nơi tượng đá đã từng tồn tại, có lưu lại một hạt châu toàn thân trắng xóa, phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Hạt châu này sau khi kết giới biến mất mới xuất hiện, chỉ không biết là thứ gì. Nhìn kỹ sẽ phát hiện kia hạt châu còn lộ ra một chút hồng quang. Cùng Cửu Anh hung thần ác sát khí thế bất đồng, hạt châu phát ra khí tức tường hòa an tĩnh, như nó vốn là chí bảo của chính đạo
Thanh Hoan đem hạt châu thu vào túi Bách bảo, quay đầu lại hỏi Duy Dần: "Ngươi định tính toán như thế nào?"
Khi quay đầu, nàng mới phát hiện, không biết từ khi nào Duy Dần đã ngã lăn ra đất, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã chết ngất. Cảm thấy kỳ quái mà nhìn lại vị trí của tượng đá lúc nãy, Thanh Hoan chỉ cảm giác trong túi bách bảo đang lập loè luồng sáng màu trắng ôn hòa, liền đem hạt châu một lần nữa lấy ra, tỉ mỉ đánh giá một phen, nhưng vô luận như thế nào cũng nhìn không ra gì khác thường.
Sau một lúc lâu, Thanh Hoan từ bỏ việc nghiên cứu, khom lưng ôm lấy Duy Dần, lại sử dụng độn địa phù, trong chớp mắt liền lại về tới động phủ của hắn.
Ném Duy Dần lên giường một cách không chút ôn nhu, rồi xem xét hơi thở của hắn, mạnh mẽ hữu lực, chỉ là hôn mê, hẳn là không có gì trở ngại. Thanh Hoan sau đó liền đem hạt châu kia lấy ra, hỏi hệ thống: "Ngươi có biết đây là vật gì không?"
【 Chủ nhân, ta tìm không thấy tư liệu có liên quan tới hạt châu này】
Thanh Hoan âm thầm buồn bực, càng ở đây càng lâu, nàng càng cảm thấy chính mình quá nhỏ yếu. "Thôi, cứ vậy đi đã."
Đột nhiên, một tiếng mèo kêu "meo" mềm mại truyền vào lỗ tai, Thanh Hoan ngạc nhiên cúi đầu nhìn lên, mới thấy con mèo trắng nhỏ không biết xuất hiện từ lúc nào đang lay lay góc váy của nàng, ngẩng đầu với ánh mắt đáng thương kêu meo meo.
Đôi mắt màu thiên thanh to tròn ngập nước, phi thường đáng yêu. Thanh Hoan vốn rất yêu thích những động vật nhỏ, liền cười khẽ đem nó bế lên, đầu tiên là sờ sờ đầu, sau đó hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Tiểu miêu đương nhiên sẽ không trả lời nàng, mà nhân lúc Thanh Hoan ôm nó, tứ chi của nó vùng vẫy như để bắt lấy thứ gì. Nương theo ánh mắt của nó, nàng mỉm cười đem bách bảo túi đưa lên tới đỉnh đầu nó: "Nguyên lai ngươi muốn chơi với cái này?"
Tiểu miêu kêu meo meo, móng vuốt móc lấy dây mở, cũng không biết làm sao, cái dây liền bị móng vuốt của nó làm cho tuột ra, bạch quang chợt lóe, chói mắt khiến Thanh Hoan nhịn không được duỗi tay che chắn. Một lát sau, nàng kinh ngạc mà bắt lấy túi bách bảo, ở bên trong coi tới coi lui vài lần, xác định hạt châu đã thật sự biến mất, lúc này mới đem tầm mắt chuyển dời lên thân tiểu miêu.
Lúc này, đôi mắt của mèo con đã không còn sự thơ ngây, che chở bởi một tầng sương mù, mà là thần thái sáng láng, linh khí mười phần. Thanh Hoan khiếp sợ nhìn đi nhìn lại túi bách bảo, rồi lại nhìn nhìn tiểu miêu đang bị nàng ôm ở trong tay.
Tiểu miêu hé miệng màu hường meo một tiếng, lại lấy đầu tới cọ tay nàng, đôi mắt màu thiên lam hiện lên chút hồng quang. Vốn dĩ nó toàn thân tuyết trắng, nhưng mà hiện tại lại xuất hiện thêm một đạo lôi điện màu đỏ, từ giữa trán kéo đến đỉnh đầu.
Nhìn sao cũng có vẻ như là hạt châu kia cùng nó dung hợp... Thanh Hoan ở trong lòng hỏi hệ thống: "Đây là làm sao vậy?"
Hệ thống cũng không biết. 【 Chủ nhân, điều này đã vượt quá phạm vi năng lực của ta 】
Nói đến cùng, vẫn là do nàng vẫn không đủ mạnh, nếu như nàng đủ cường đại, thì còn có chuyện nàng không hiểu ra sao hay sao!
Thanh Hoan cẩn thận nâng tới nâng lui tiểu miêu đánh giá một phen, tiểu gia hỏa này cũng không sợ nàng, lại vươn đầu lưỡi liếm ngón tay của Thanh Hoan. Nó nhỏ xinh đáng yêu, tròng mắt xanh lam, thật sự là làm cho người ta thích thú.
Thanh Hoan hồi tưởng lại mặt mũi xấu xí hung tợn không thể tả nổi của Cửu Anh, tức khắc cảm thấy tiểu gia hỏa trước mắt này thập phần làm đáng yêu. Bởi vì có hảo cảm với tiểu miêu, hơn nữa lúc trước khi Thanh Hoan cầm hạt châu màu trắng cũng không có cảm giác ẩn chứa ác niệm, liền sờ sờ lỗ tai của nó, hỏi: "Ngươi có linh tính phải không?"
Tiểu miêu meo một tiếng.
"Nếu như vậy, ngày sau ngươi muốn đi theo ta sao?"
Thanh Hoan vừa hỏi như vậy, hệ thống tức khắc gào thét chuông cảnh báo 【 Chủ nhân! Chủ nhân ngươi không thể như vậy! Người không thể có mới nới cũ được! 】
Tiểu miêu chớp chớp đôi mắt xanh lam, lại meo một tiếng, thân mật cọ tay Thanh Hoan. Nàng bị nó hết liếm lại cọ làm cho rất là vui sướng, liền đem tiểu gia hỏa này ôm đến bên môi hôn một cái. Hệ thống ghen ghét muốn chết, vì cái gì nó lại không có thật thể? Vì cái gì? Vì cái gì?? Hận đời a!
"Ừm... Lưu lại cũng không phải không thể, ta cho ngươi một cái tên đi."
Hệ thống lại bi thương 【 Chủ nhân, người đến bây giờ còn gọi ta là hệ thống...】
Khác biệt đãi ngộ còn có thể lại rõ ràng một chút sao! Không thể bởi vì trước đây nó từng bên chí tuyến khác, lại không có thật thể, mà chủ nhân có quyền bất công như vậy a!!!!
Nghe được Thanh Hoan nói sẽ đặt tên cho mình, tiểu miêu meo hai tiếng, chi trước lay lay, đôi mắt ngập nước ưu thương nhìn nàng chằm chằm. Nói đến cũng là kỳ quái, tuy rằng nó vẫn luôn kêu meo meo, nhưng Thanh Hoan chính là có thể nghe hiểu nó đang muốn nói gì.