Tuy bộ dáng Duy Trọng nhìn qua vẫn trầm ổn như cũ, nhưng Thanh Hoan vẫn cảm nhận được sự chột dạ chôn sâu dưới đáy lòng hắn.
Duy Trọng biết, những thân tín kia dù cho không có được tu vi như mình, nhưng cũng đều là những cao thủ nhất lưu, hiện giờ tất cả đều bị Thanh Hoan nhất chiêu bay xa, làm cho lòng hắn cực kỳ kinh hãi.
Thanh Hoan không trả lời, ngược lại bước từng bước một đi đến, khi cách Duy Trọng còn mấy mét liền ngừng lại, hỏi: "Ta có một tiểu sủng vật tên là Cát Quang, nghe nói ngươi đang giữ nó, có thể trả lại cho ta sao?"
Tuy nói là hỏi, nhưng trên căn bản không hề cho hắn cơ hội cự tuyệt.
Nói đến Cát Quang, cho tới nay mặc dù Duy Trọng vẫn không tìm được chút manh mối về linh thú này, nhưng khi nghĩ về trợ lực khi đạt được tu vi của nó trong bốn trăm năm qua, trong đáy mắt Duy Trọng lại xẹt qua một một tia tham lam.
Hắn tuyệt đối không đem Cát Quang trả lại!
"Tại hạ không biết "Cát Quang" mà cô nương đang nói tới là thứ gì, nếu cô nương muốn tìm sủng vật của mình, vì sao phải đến tệ giáo?"
"Duy Trọng, ở trước mặt ta ngươi còn giả vờ cái gì?" Đối với vẻ làm bộ làm tịch của hắn, Thanh Hoan cười nhạt. "Hay muốn ta gọi ngươi là "Cửu Anh"?"
Nghe vậy, thần sắc Duy Trọng đại biến: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nếu ngươi tiếp tục ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách ta đem ngươi đánh ra ngoài!"
"Ngươi nếu có bản lĩnh này, thì cứ việc thử xem." Thanh Hoan cười. "Ta cũng không rảnh cùng ngươi nói nhảm, đem Cát Quang ra đây."
"Ta nói rồi, ta không biết "Cát Quang" là cái gì!" Duy Trọng thấp giọng rít gào.
Hắn phủ nhận nhiều lần, rốt cuộc làm Thanh Hoan cảm thấy mất kiên nhẫn. "Vậy thì tốt. Nếu ngươi biết, thì trả lại. Còn không biết, thì cũng phải ói ra cho ta."
"Cô nương khinh người quá đáng!" Duy Trọng vung tay áo, đại điện tức khắc tràn vào mấy trăm đệ tử có danh tiếng trong Vạn Kiếm Tông, đem Thanh Hoan vây quanh, ý đồ không cho nàng thoát ra khỏi đây.
"Vạn Kiếm Tông là tông môn chính đạo, há là nơi ngươi có thể tùy ý ra vào!"
Đúng lúc này, một đạo thanh âm nhu mỹ truyền tới: "Trọng ca."
"Dung nhi." Duy Trọng vừa quay đầu lại, thấy người tới là Mai Ngạo Dung, nhất thời con ngươi mềm nhũn, nhìn thấy nàng ta thần sắc nôn nóng, liền thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mai Ngạo Dung lòng nóng như lửa đốt: "Trọng ca, Đồng nhi sáng sớm tự đi ra ngoài cho tới nay chưa về, ta rất lo lắng cho nó! Đứa nhỏ này xưa nay hiểu chuyện, cũng không sẽ không về trễ như vậy!"
Bốn trăm năm không thấy, Mai Ngạo Dung vẫn mỹ lệ như cũ, chỉ là từ phong thái lỗi lạc nay biến thành thiếu phụ thành thục vũ mị. Tóc dài đen nhánh đem buộc thành búi, mặc một bộ váy lụa màu tím, khi nàng ta đứng ở bên người Duy Trọng, phu thê trẻ tuổi trai tài gái sắc, nhìn có vẻ xứng đôi vô cùng.
Duy Trọng đang muốn lại trấn an Mai Ngạo Dung, Thanh Hoan lại cười: "Các ngươi đang nói về hắn sao?"
Trên bàn tay trắng mềm mại, một quang cầu trong suốt vây khốn một hài đồng có khuôn mặt đầy tàn bạo đang gào thét điên cuồng, khi thấy Duy Trọng cùng Mai Ngạo Dung, hài đồng tức khắc kích động, không nhịn được mà đấm đánh quang cầu muốn thoát ra ngoài.
Duy Trọng thần sắc lạnh lùng: "Cô nương nếu cùng tại hạ đã có thù oán, thì trực tiếp tới cửa khiêu chiến là được, chứ sao bắt một hài tử vắt mũi chưa sạch ra uy hiếp! Truyền ra, chỉ sợ tu sĩ thiên hạ cười chê!"
Thanh Hoan không sao cả mà nhún vai: "Ngươi trả Cát Quang, ta liền trả lại hài tử nhà ngươi."
Dù sao hắn cũng không phải là bé ngoan, so sánh với đứa nhỏ A Uyên, thì Mai Phi Đồng quả thực chính là một súc sinh. Ỷ vào bộ dáng của tiểu hài tử, đã làm hại không biết bao người, tên này nên chết sớm một chút thì tốt hơn.
Mai Phi Đồng tuy đã 60 tuổi, tâm trí thành thục, nhưng đối với cha mẹ đặc biệt ỷ lại, lập tức liền gào khóc.
Mai Ngạo Dung thấy hắn khóc lóc, nội tâm lập tức bấn loạn, ả ta nhu nhược đáng thương nhìn về phía Duy Trọng, dùng ánh mắt khẩn cầu hắn ta trả Cát Quang để đổi lấy con trai mình.
Linh thú tuy tốt, nhưng không quan trọng bằng mạng Mai Phi Đồng đâu! Nếu nói mất gì thì họ chỉ mất đi một con linh thú, mất thì còn có thể bắt lại, nhưng nếu mất Mai Phi Đồng, thì đi đâu tìm ra đứa thứ hai?
Duy Trọng tuy rằng đối với người khác lãnh khốc vô tình, nhưng hắn đối đãi thê nhi tử đều là tình thâm ý trọng, lập tức liền cắn răng nói: "Tại hạ đáp ứng."
Dứt lời liền vung ống tay áo, một vật thể màu trắng lập tức bay tới trước mặt Thanh Hoan.
Thanh Hoan lanh tay lẹ mắt tiếp được, thứ trên tay nàng hiện tại chỉ còn sinh mệnh yếu ớt, gầy trơ cả xương, trên da lông màu trắng bị phủ lớp tro bụi, sau khi phủi xuống thì xương cốt có mấy cây đều nhìn thấy rõ ràng.
Thanh Hoan tức giận, ấn ký màu đỏ như ẩn như hiện, "Thứ không biết sống chết."
Ngay lúc nàng đang muốn đại khai sát giới, Cát Quang đột nhiên "meo" một tiếng, ngẩng cái đầu nhỏ, đôi mắt xanh lam lóe lên hồng quang rạng rỡ, hiển nhiên là nhận ra nàng.
Thấy Cát Quang hết liếm lại cọ tay Thanh Hoan, trong lòng Duy Trọng cực kỳ khó chịu, súc sinh này hắn cũng nuôi dưỡng mấy trăm năm, nhưng chưa bao giờ thân thiết với hắn được như vậy, ngược lại từ đầu tới cuối đều xem hắn như là kẻ thù!
Nếu đã không có được linh thú lai lịch thần bí này, hắn cần gì phải thương tiếc nó? Hắn đối xử như vậy với nó, còn không phải do tiểu súc sinh kỳ quái này không nhận biết rõ, ai mới là chủ nhân nuôi dưỡng nó hay sao?!
Từ từ... Chẳng lẽ... nữ tử này thật sự là chủ nhân của nó?
"Được rồi, đừng làm nũng nữa, ta dặn ngươi ở bên hắn bảo vệ hắn, nhưng không cho phép ngươi biến thành bộ dạng này." Thanh Hoan thở dài, ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ ấn ký của nàng vào ấn đường của Cát Quang.
Tức khắc, bạch quang đại thịnh, chỉ trong chớp mắt, màu lông tiều tụy của tiểu bạch miêu đã biến mất, thay thế chính là sinh ra hai cánh, toàn thân tuyết trắng, chỉ có tông mao lửa đỏ thần thú.
Hai mắt của nó màu xanh lam, thỉnh thoảng có hồng quang loé lên, khí thế như điện, lao nhanh như sấm, thánh khiết như tuyết, uy nghiêm không thể xâm phạm, nhìn thôi cũng đã thấy áp lực. Nhưng nó cũng cực kỳ mỹ lệ, làm người ta không nhịn mà ngây ngốc.
Thần thú khiến mọi người tâm sinh kính sợ này lại thần phục trước mặt Thanh Hoan. Thanh Hoan dựa thế ngồi vào trên lưng Cát Quang, ngón tay mảnh khảnh mà ôn nhu mà chải vuốt da lông ấm áp của nó, thấp thấp thở dài: "Nguyên hình lại đẹp như vậy."
Cát Quang kiêu ngạo kêu một tiếng, rõ ràng nó đối với bề ngoài hoàn mỹ thần thánh của mình cũng rất vừa lòng.
Duy Trọng hối hận muốn chết! Nếu sớm biết Cát Quang tiểu miêu sẽ có thần thái như vậy, hắn vô luận như thế nào cũng giữ nó khư khư! Trước mắt chỉ có thể tận sức đưa Đồng nhi trở về, chuyện về Cát Quang sẽ tìm cách đoạt lại sau.
Nghĩ vậy, hắn ta ôm quyền nói: "Cô nương, hiện giờ ta đem Cát Quang trả lại, cô nương thể thả khuyển tử ra chưa?"
"Lúc trước, ngươi không phải nói không biết Cát Quang là cái gì, cũng không biết Cát Quang ở nơi nào sao?" Thanh Hoan hỏi.
Trong điện, chúng đệ tử cũng sôi nổi cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn về phía Duy Trọng, chờ đợi hắn có thể cho ra một cái trả lời. Tim Duy Trọng thắt lại, hắn hiện giờ đã quen cao cao tại thượng, thế nhưng đã quên... Đại bộ phận Vạn Kiếm Tông đệ tử căn bản không biết khuôn mặt thật của hắn! Nhưng hắn giải thích như thế nào bây giờ?
Ngay lúc đại não Duy Trọng còn đang chuyển động cấp tốc, Mai Ngạo Dung gót sen nhẹ nhàng, đi lên trước tới mặt Thanh Hoan, hơi hơi hành lễ: "Cô nương, trước kia chỉ miêu này là do khuyển tử ở trong núi chơi đùa, vô ý nhặt được, rất là yêu thích, vì vậy phu thê hai người chúng ta mới giúp nó chăm sóc. Chưa từng nghĩ rằng đây lại là linh thú của cô nương, chỗ đắc tội, còn thỉnh cô nương bao dung." Nói xong, lại thi lễ thật sâu.
Nếu như người đứng ở đây là người khác, khẳng định sẽ lập tức tin lời ả ta. Nhưng Thanh Hoan không phải "người khác", nàng làm lơ lỗ hổng trong lời nói của Mai Ngạo Dung, vuốt ve tông mao Cát Quang, nói: "Linh thú? Cát Quang của ta cũng không phải là linh thú, nó là thần thú."
Thần thú?! Thần thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ai cũng chưa từng gặp qua, thế nhân đều cho rằng không tồn tại?
Thần thú?!
Nếu nói vừa nãy Duy Trọng chỉ hối hận một chút, nghe được tin tức này, hắn thấy ruột mình cũng xanh lên rồi. Hắn tham lam nhìn chằm chằm Cát Quang, suy xét có thể đạt được bao nhiêu ích lợi từ trên người nó.
Trách không được... Trách không được! Trách không được tiểu súc sinh này trước nay luôn bị hắn hấp thụ tu vi, nhưng vẫn không chết, vậy mà có thể cầm cự suốt mấy trăm năm! Những linh thú khác, cho dù là cao giai bát cấp linh thú, cũng nhiều lắm chống đỡ được mấy tháng, chỉ có tiểu súc sinh này, nếu không hắn cũng sẽ không giữ nó lâu như vậy!
Nữ nhân này là chủ nhân của thần thú, vậy thì nàng có bao nhiêu cường đại?
Duy Trọng không biết.
Hắn không cảm nhận được tu vi của Thanh Hoan, bước đi của nàng nhẹ nhàng không hề có tiếng động, nhìn như không có nội lực, nhưng nhìn biểu hiện vừa nãy của nàng... Nữ nhân này quyết không đơn giản!
Nghe nói, người có được đại đạo chân chính chính là người có thể tùy tâm sở dục khống chế uy áp, những người khác căn bản nhìn không ra, chẳng lẽ nói... Duy Trọng nhíu mày, lần đầu tiên đối với thân phận "Sư thúc tổ" của Thanh Hoan không có hoài nghi: "Xin hỏi cô nương xuân xanh bao nhiêu?"
Bao nhiêu? Thanh Hoan cười nói: "Ta thực lão, phi thường phi thường lão."
Duy Trọng tròng mắt chuyển động, đi đầu quỳ xuống: "Đệ tử bái kiến sư thúc tổ!"
Mai Ngạo Dung không hổ là thê tử tâm ý tương thông với hắn, nàng ta cũng lập tức quỳ xuống. Có phu thê Đại chưởng giáo chân nhân dẫn đầu, những đệ tử khác tự nhiên cũng thu hồi kiếm trong tay, quỳ xuống bái: "Đệ tử bái kiến sư thúc tổ!"
Đúng là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nha, nếu như Duy Trọng không lệch khỏi chính đạo, lấy tâm tính của hắn, Thanh Hoan đích xác nguyện ý giúp một phen, đáng tiếc.
Nàng ngồi trên lưng Cát Quang, cầm quang đoàn trong tay ném về phía Duy Trọng: "Trả lại nhi tử cho ngươi."
Duy Trọng cẩn thận tiếp nhận, Mai Phi Đồng đã khóc đến một phen nước mắt nước mũi tùm lum, bộ dáng tê tâm liệt phế làm cho tim Mai Ngạo Dung như bị đao cắt.
Nữ nhân trời sinh đã có tình thương của mẹ, hơn nữa, hiện giờ bản thân mình không bao giờ còn là phế vật Ngũ Linh Căn năm đó, mà là tu sĩ cường đại sắp sửa bước vào Hóa Thần kỳ, nhi tử trở lại bình an, Mai Ngạo Dung liền nhịn không được muốn đòi lại công đạo cho Mai Phi Đồng.
"Sư thúc tổ, Vạn Kiếm Tông chúng ta xưa nay luôn chú ý hai chữ lễ pháp, con ta tuy tính cách bất hảo, lại không có ý xấu, sư thúc tổ tại sao lại đối xử với nó như vậy? Hắn chỉ là một hài tử!"
Nói xong, nàng ta liền ôm Mai Phi Đồng, nước mắt rơi lã chã. "Đồng nhi đáng thương của ta!"
Hình tượng xưa nay của Mai Ngạo Dung trong lòng đệ tử bình thường vô cùng tốt đẹp, lương thê từ mẫu, vì vậy, khi nàng ta khóc đến hoa lê đái vũ, lập tức liền rước lấy rất nhiều người đồng tình.
Đây là thủ đoạn quen dùng của nàng ta, mấy trăm năm qua chưa từng thất bại lần nào. Các những người muốn cùng Mai Ngạo Dung cạnh tranh, hoặc là các sư tỷ muội ái mộ Duy Trọng đều thua ở chiêu này của nàng ta. Vì vậy lần này, Mai Ngạo Dung cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức sử dụng.
Thanh Hoan chỉ nhàn nhạt nhìn một cái, Mai Ngạo Dung liền cảm nhận được một cổ uy áp không cách nào hình dung, ép tới mức cả người không thở nổi.
- --
Lạc: Thật ra ta luôn có một thắc mắc, vì sao con của Duy Trọng x Mai Ngạo Dung lại tên là Mai Phi Đồng nhệ?
Không lẽ tên Duy Trọng trước giờ đều nằm dưới nên ngay cả tên con mình cũng không được mang họ cha?