Không biết sư phụ lại chạy đi chỗ nào, động phủ trống không, vắng ngắt. Nhìn mùa này có lẽ sư phụ lại chạy qua Tô Châu ăn cua.
Tuy rằng quạnh quẽ nhưng khiến Phàn Nhã cảm thấy an toàn như trước kia. Cậu có thể tự do tự tại làm chú vịt nhỏ, không cần lo lắng ai sẽ tính kế lên người cậu, cũng không cần lo lắng sẽ bại lộ trước mặt ai đó.
Nếu cậu không gặp Tông Tĩnh Lê, có lẽ cậu sẽ du lịch một vòng rồi trở về, chơi rồi ngủ, chờ sư phụ không đáng tin cậy trở về, tiếp tục tu luyện thanh tịnh.
Thế nhưng cậu không phải loại không có vướng bận —— cậu từng thấy qua trăm sắc thái nhân gian, cậu còn thử yêu đương. Cậu gặp được người đối xử với cậu siêu tốt, sao có thể dễ dàng quên được?
Phàn Nhã vẫn không muốn từ bỏ. Cậu rất muốn làm người, lúc này không phải vì sợ bị ăn mà là vì cậu muốn yêu Tông Tĩnh Lê.
Cậu muốn quang minh chính đại, làm bạn trai anh thật lâu, thật lâu.
Cậu nhất định phải làm cho hoàn mỹ, không thể để lại bất kỳ tai họa ngầm nào. Cậu tự phong bế bản thân, ngày đêm tu luyện. Cậu phải nhanh một chút, phải tu luyện xong khi Tông Tĩnh Lê còn yêu cậu, trước khi Tông Tĩnh Lê từ bỏ cậu, quên cậu.
Nhưng Phàn Nhã càng sốt ruột, càng cố gắng, hiệu quả lại càng tệ. Thời gian cậu có thể biến hóa càng lúc càng ngắn, trạng thái cũng càng không ổn định. Cậu muốn tìm sư phụ xin giúp đỡ nhưng ngay cả cách liên lạc với sư phụ cũng không có.
Không được, không được! Xuất phát từ một chú vịt hoang, Phàn Nhã có thể làm được đến bây giờ đã là quá tốt rồi. Nhưng vẫn chưa đủ, cậu không chờ được!
Phàn Nhã thật lòng thích Tông tiên sinh, thật sự muốn ở bên anh, mãi mãi bên nhau.
Cậu phải làm sao đây!
Phàn Nhã phiền muộn xoay tới xoay lui, nhưng trong động phủ rỗng tuếch, càng không có bảo điển bí tịch gì, chỉ có một chiếc di động bị cậu lãng quên đã lâu.
Phàn Nhã mở di động, trên màn hình chi chít thông tin của người duy nhất liên lạc cho cậu.
Tất cả đều là SMS và tin nhắn WeChat do Tông Tĩnh Lê gửi tới, anh đang tìm cậu.
[47]
Tông Tĩnh Lê vô cùng hối hận không hỏi rõ mười tám đời tổ tông nhà Phàn Nhã. Anh bỗng nhiên phát hiện liên hệ giữa anh và Phàn Nhã chỉ có chiếc di động, Phàn Nhã chỉ cần không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn, đối với anh mà nói chính là bốc hơi khỏi nhân gian.
Phàn Nhã đi mấy ngày, ngay cả cái bóng cũng không thấy. Anh không sợ Phàn Nhã lừa anh, dù sao cậu chưa lấy thứ gì, ngay cả tiền lương cũng không mang theo. Nếu muốn chạy thì cậu có mưu đồ gì? Ngủ với anh à?
Anh bắt đầu suy nghĩ lại, sao bản thân có thể an tâm để Phàn Nhã đi? Người ngốc như vậy, ngây thơ như vậy, vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm xã hội gì, đi ngoài đường không khéo bị người ta lừa bắt.
Anh không liên lạc được cho Phàn Nhã, càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, muốn tìm người nhưng không tìm được. Tông Tĩnh Lê đã sắp báo cảnh sát, 110 cũng đã được ấn rồi, bỗng nhiên một cuộc điện thoại gọi tới.
Là Phàn Nhã.
“Alo?”
Ngữ điệu thiếu niên mềm mại, mang theo một chút thăm dò, chính là người anh quen thuộc.
“Sao em về mà không có tin tức gì? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có gì, không có gì.” Phàn Nhã chần chừ một lúc rồi nói: “Em có chuyện muốn thương lượng với anh…”
“Chuyện gì?”
“Có thể là em phải rời đi một thời gian…” Trong giọng nói Phàn Nhã dường như có chút ấm ức: “Anh, anh có thể chờ em không?”
“Có thể gặp nhau không?” Tông Tĩnh Lê hỏi: “Hai ba câu không thể nói rõ được.”
“Được.” Phàn Nhã nghĩ chỉ gặp nhau thôi, hẳn là không có chuyện gì.
“Vậy tới nhà tôi đi, tôi cho người đón em.”
[48]
Phàn Nhã nghĩ chỉ cần Tông Tĩnh Lê chịu chờ cậu là tốt rồi. Cậu sẽ quấn lấy sư phụ, cậu sẽ cố gắng tu luyện, cậu phải làm thật tốt để có thể an tâm đứng bên cạnh Tông Tĩnh Lê. Quá trình này có thể sẽ không dài, có lẽ chỉ cần một hai năm —— chỉ cần đối phương chịu chờ cậu.
Lúc nhìn thấy Tông Tĩnh Lê, cậu vẫn không thể nén chua xót, mũi cay cay, nhào lên ôm đối phương.
Tông Tĩnh Lê xoa đầu cậu: “Em sao vậy, chịu uất ức?”
Phàn Nhã ngẩng đầu hỏi: “Anh sẽ chờ em đúng không?”
“Đương nhiên rồi.” Tông Tĩnh Lê hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có thể nói với tôi không?”
Phàn Nhã rũ mắt, lắc đầu.
Tông Tĩnh Lê thở dài: “Tôi biết tình huống của em hơi phức tạp, tôi cũng không hỏi nhiều, tôi cảm thấy chúng ta nên có không gian riêng. Nhưng tôi hiểu biết về em quá ít, em rời khỏi tôi, tôi còn không tìm được em —— em không muốn nói gì với tôi sao?”
Phàn Nhã vẫn lắc đầu.
“Em không tin tôi?”
“Không phải!” Trong lời Phàn Nhã xuất hiện vẻ vội vàng: “Em không thể nói!”
“Vậy ít nhất em nên cho tôi cách thức liên lạc với em.” Tông Tĩnh Lê kéo tay cậu: “Em cái gì cũng không nói, chỉ ném một câu muốn tôi chờ em?”
“Em không thể nói, em thật sự không thể nói…” Phàn Nhã hơi nức nở: “Là anh không tin em… Anh nghĩ em sẽ chạy trốn? Không quay về nữa?”
“Tôi không có ý này.” Tông Tĩnh Lê nhíu mày: “Không có lý do, không có kỳ hạn, không có cách liên lạc. Đổi lại là em, em sẽ không hỏi sao? Tôi cho rằng chúng ta nên thẳng thắn với nhau —— Phàn Nhã, Nhã Nhã, mặc kệ em muốn làm gì, tôi đều có thể chờ, nhưng tôi hy vọng chờ đợi của tôi có giá trị.”
Anh nhìn Phàn Nhã, nhưng Phàn Nhã vẫn lắc đầu: “Không được, không được, thật sự không được… Em rất thích anh nhưng em không thể nói!”
Phàn Nhã vừa dứt lời thì Tông Tĩnh Lê đã thấy Phàn Nhã biến mất trước mặt anh. Anh quá sợ hãi, dường như cho rằng mình đang nằm mơ.
Liếc mắt nhìn lại thì thấy một cục lông —— là con vịt ngày ấy trên giường.
Phàn Nhã cũng sửng sốt, cậu không có chỗ trốn, vội vàng chui xuống gầm giường.
Tông Tĩnh Lê: ……………………………………………………….?
Anh nhéo nhéo tay, đau quá, không phải nằm mơ. Kết hợp với chuyện lúc trước, anh có một suy nghĩ lớn mật.
Anh thử gọi với xuống gầm giường: “Phàn Nhã?”
Chú vịt kia rụt ra sau một chút.
“Nhã Nhã, là em phải không?”
Vịt vịt không thể lui, chỉ có hai mắt đen bóng phản chiếu chút ánh sáng nhạt nhòa.
[49]
Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu thật rồi.
Tất cả cố gắng của cậu đều trở thành công cốc, kế hoạch của cậu càng không thể thực thi. Đáng lý ra cậu không nên đến đây!
Có lẽ cậu không nên yêu đương. Nếu cậu ngoan ngoãn trở về, sao có thể xảy ra chuyện này. Anh sẽ xử lý cậu như thế nào đây? Ăn luôn thì hơi quá lố, có lẽ sẽ báo cảnh sát? Có lẽ sẽ đưa cậu đến nơi nào đó để nghiên cứu không chừng?
Phàn Nhã lui sát gầm giường, cẩn thận cùng vất vả nằm sấp xuống đối diện với Tông Tĩnh Lê.
Vì sao lại thành như vậy… Là do lúc nãy tâm tình cậu rất kích động. Cậu vốn muốn bình tĩnh nói chuyện, cậu không ngờ sẽ biến thành cái dạng này.
Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, cậu cố gắng bảo vệ tất cả, bây giờ đều bại lộ.
Nhưng cậu thật sự thích Tông tiên sinh, cậu rất muốn ở bên anh ấy.
Tại sao lại thành như thế này!
Tông Tĩnh Lê khẽ gọi cậu: “Phàn Nhã, ra ngoài đi, không sao đâu.”
Phàn Nhã dán chặt chân tường, vẫn không nhúc nhích.
“Em đừng sợ, tôi sẽ không làm hại em… Trong đó có bụi, em ra ngoài đi.”
Đôi mắt nhỏ của Phàn Nhã mở lớn nhìn anh, vẫn không nhúc nhích.
Vào lúc này, cậu không thể nào tin tưởng anh.
Thần kinh Phàn Nhã căng như dây đàn, cùng Tông Tĩnh Lê giằng co. Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng kêu mềm mại: “Meow ——”
Cậu quay đầu lại, đôi mắt to màu xanh da trời của Meo Meo đang nhìn chằm chằm cậu.
“Các!! ——” Phàn Nhã lao ra khỏi gầm gường. Hù chết vịt, sao mèo đi không có tiếng động nào vậy trời!
Cậu hóa thành hình người, chỉ vào Tông Tĩnh Lê đang muốn đến gần: “Đừng tới đây!”
Tông Tĩnh Lê im lặng một hồi rồi nói: “Đây là bí mật em không thể nói với tôi sao?”
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi…” Phàn Nhã nói năng lộn xộn: “Em không nên lừa anh, nhưng em cũng không muốn hại anh! Em, em rất thích anh, xin lỗi…”
Tông Tĩnh Lê gật đầu: “Không sao.”
Phàn Nhã cố nhịn nhưng nước mắt vẫn rơi tí tách: “Xin anh, em không có ác ý, anh thả em đi đi, anh đừng bắt em… Em không nên quấy rầy anh, bây giờ em sẽ đi!”
Tông Tĩnh Lê chậm rãi đến gần Phàn Nhã, cậu lau nước mắt: “Anh đừng kích động! Xin anh, tha cho em…”
“Rốt cuộc là ai đang kích động…” Tông Tĩnh Lê cười khổ: “Em đừng sợ, tôi sẽ không hại em.”
Anh đi đến bên cạnh Phàn Nhã, ôm lấy cậu. Phàn Nhã khóc càng hung: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, nhưng em thật sự thích anh nhiều lắm…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi của Phàn Nhã đã khóc đến tèm lem, Tông Tĩnh Lê nâng mặt cậu, giúp cậu lau nước mắt.
“Rốt cuộc tôi có bao nhiêu may mắn mới có thể nhặt được một tiểu tinh linh?”
Phàn Nhã đẩy Tông Tĩnh Lê ra, khóc đến mặt méo xệch, nghe anh nói xong sững sờ tại chỗ.
“Anh… Không chia tay em?”
“Vì sao phải chia tay?” Tông Tĩnh Lê cười.
“Anh không sợ? Anh không thấy quái dị? Em không phải người!”
“Không phải ai muốn cũng được đâu.” Tông Tĩnh Lê nói: “Vịt con độc nhất vô nhị của tôi.”
“Anh… anh thật sự không chê em?”
Tông Tĩnh Lê nhéo chóp mũi Phàn Nhã: “Tôi thích em nhất. Cho dù em là cái gì, tôi đều thích em.”