Cao Tây Lệ vừa tháy tôi, đỏ mắt như gặp lại kẻ thù, ánh mắt của cô ta giống lưỡi đao, ánh mắt tôi lại như hình nhiên đạn, bên nóng bên lạnh, ai sợ ai chứ? Cuối cùng cô ta không chịu được, hai mắt đỏ lên, ảm đạm quay về.
Lục Dữ Giang còn muốn tiễn ả. Hừ, cho dù chia rẽ các ngươi mười tám lần chị đây cũng phải làm, giống như “Lương Chúc”, chị cho các người một đứa thành ruồi một đứa biến bướm, còn không có cơ hội cùng nhau sải cánh nữa nhé. Vì vậy tôi lập tức đứng lên, giữ chặt tay áo Lục Dữ Giang: “Dữ Giang, em có chuyện quan trọng hơn muốn nói với anh.”
Từ trươc tới giờ tôi chưa từng gọi Lục Dữ Giang như vậy, khiến cả người tôi đều nổi da gà. Tôi năm chặt không buông tay áo Lục Dữ Giang, hắn cũng không thể ngăn tôi được, đành phải trừng mắt nhìn tôi.
Tôi bị hắn trừng quen rồi, da mặt dày như da trâu vậy, chỉ cười với hắn.
Cô thư kí xinh đẹp thật ra cũng làm việc chăm chỉ lắm, thây bộ dáng nước mắt lưng tròng kia của Cao Tây Lệ, vì thế đứng dậy nói: “Cao tiểu thư, tôi tiễn cô, thang máy ở đây.”
Cao Tây Lệ đành quay đầu bước đi.
Lục Dữ Giang cũng không liếc mắt nhìn tôi một cái, phất tay áo vào văn phòng. Tôi đi theo phía sau hắn, hắn cũng không để ý tôi.
Là ai đã nói phượng hoàng gặp họa còn không bằng gà, nhìn bộ mặt nghênh ngang kiêu ngạo của hắn, quả thực chẳng khác trước đây là bao.
Nhưng khi nhìn gần, vẫn cảm thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, còn có đôi mắt đen, cằm cũng nhọn hơn trước đây, ro ràng gầy đi.
Vài ngày không gặp, hắn tiều tụy rất nhiều.
Xem ra chuyện Trì Phi Phàm nói tám phần là thật.
Trước đây tôi cho rằng Lục Dư Giang là người hai kiếp, nhiều năm đều giữ vững được sự nghiệp thành công, hiện tại nghĩ lại thật ra hắn không dễ dàng như vậy, bên dưới có vài công ty, nhiều công nhân, toàn bộ miệng cơm đều dựa vào hắn. Mấy lão già giám đốc lại chỉ trực cơ hội ăn tươi nuốt sống hắn, mấy ngày nay rõ ràng hắn ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả tôi tới đây hắn cũng chẳng để ý.
“Nhìn đã đủ chưa?” Hắn khoanh hai tay tựa lưng vào ghế ngồi, nhíu máy, lông mày tạo thành một chữ “xuyên”. Bỗng dưng tôi rất muốn có một cái bàn là, đặt tại chữ “xuyên” kia, là nó bằng phẳng lại.
Tôi còn kéo căng vạt áo, lại ho khan một tiếng, không biết nên bắt đầu thế nào.
Hắn nheo mắt: “Không phải cô tới đây đưa thiệp cưới đấy chứ? Nhiều chuyện vậy? Lấy ra đây, tôi đã nói sẽ đưa phong bì cho các người rồi.”
Tôi bị hắn chọc tức, hỏi lại: “Anh sẽ kết hôn với Cao Câu Lệ đúng không?”
Hắn ngơ ngác một lúc mới hiểu được ý tôi: “Cao Câu Lệ là cái gì, sao cô dám làm loạn đặt biệt danh cho người ta. Cao tiểu thư là bạn gái tôi, tôi kết hôn với cô ấy thì liên quan gì đến cô?”
Hắn luôn có biện pháp khiến tôi thương tâm, không đợi tôi kịp mở miệng, hắn đã bày ra động tác tiễn khách: “Rốt cuộc cô có chuyện gì? Tôi còn phải họp.”
Tôi ngập ngừng, nhìn thấy bộ dạng này của tôi, không ngờ hắn nhìn tôi cười châm biếm: “Cô có gì khó nói, hay cô muốn tìm tôi vay tiền.”
Tôi bị tên khốn này chọc tức, vội nói: “Tôi có thai rồi.”
Bốn chữ này khó nói hơn trong tưởng tượng rất nhiều, nếu hắn không chọc tức tôi, bằng không dù tôi mất hết sức lực [1] , gần như ép từng chữ từ răng nanh tôi ra. Trong văn phòng yên lặng vô cùng, thậm chí tôi có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, thình thịch. Mồ hôi thấm đầy lòng bàn tay, tôi cũng không hề chớp mắt, nhìn vào mắt hắn, muốn xem hắn có phản ứng gì.
[1] Nguyên tác là “Sức chín trâu hai hổ”, mình sợ khó hiểu để theo ý hiểu thôi.
Thật ra hắn chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ là đồng tử thu nhỏ lại, ngược lại nét mặt vô cảm. Tôi chú ý đến cánh tay hắn, bởi vì hắn đang khoanh tay, tôi chỉ có thể nhìn thấy ngón trỏ của hắn, hơi run rẩy, khửu tay và các đốt ngón tay thật sự căng ra. Tôi thấp thỏm lo lắng nhìn hắn, việc này đối với tôi cũng là lần đầu tiên, tôi cũng không biết hắn sẽ có phản ứng gì. Thật ra tôi chỉ muốn nói với hắn, chuyện làm ăn cũng không có gì quan trọng, cho dù thất bại, cũng có thể làm lại từ đầu. Em có thể chịu đựng cùng anh, còn có đứa bé, ai cũng chẳng thể chia rẽ ba người một nhà chúng ta. Em và con luôn ở bên cạnh, mãi mãi bên cạnh anh.
Chỉ là nhìn thấy hắn, một câu tôi cũng không nói được, tôi không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn hắn, cũng không phải chuyện vui vẻ.
Cuối cùng, không ngờ hắn cười, cười thật sự bình tĩnh, cũng vô cùng lạnh lùng: “À, hóa ra là có con rồi kết hôn, chẳng trách nhanh như vậy.”
Tôi dùng hết sức lực toàn thân chịu đựng, không ném giấy tờ trên bàn vào mặt hắn: “Tên khốn khiếp. Đứa bé là của anh đó!”
Bên trong lại im lặng tới kì dị, hắn nhìn tôi, tôi không biết bộ mặt kia có ý gì, giống như kinh ngạc, hoặc là sửng sốt, hoặc là hoang mang, thậm chí là đau lòng, dù sao cũng chẳng có lấy nửa điểm vui sướng.
Lòng tôi trầm xuống nơi sâu thẳm nhất, tay tôi cũng phát run, môi tôi mấp máy, hỏi: “Anh không tin.”
Hắn nói rất nhanh: “Tôi tin.”
Tôi thở một hơi nhẹ, ít nhất trong lòng hắn, tôi cũng sẽ không lấy việc này ra lừa hắn.
Nhưng nhìn hắn tuyệt đối không vui vẻ, thậm chí có vẻ vô cùng vô cùng mất mát, hắn nhìn tôi, vẫn nhìn tôi, tôi cũng không biết hắn đang nhìn gì.
Không biết vì sao, bỗng nhiên tôi cảm thấy trong tim lạnh lẽo, như là có dự cảm gì không ổn, có thể bởi vì hắn trầm mặc rất lâu, rất lâu rồi, lâu tựa như bước xuống một chiếc thang rồi đạp vào không khí, không biết tôi đang chờ đợi thứ gì.
Giọng nói của hắn không ổn, mang theo sự khô khăn, giống như sức lực mất hết, mới nói ra những lời này: “Cảnh Tri, bỏ đứa bé đi.”
Trong đầu tôi “ong” một tiếng, giống như bị kẻ xấu đánh trúng, tôi khó tin nhìn hắn, vốn dĩ tôi không tin hắn sẽ nói vậy, nhưng rõ ràng hắn đã nói như thế. Trước đây tôi chỉ nghĩ hắn không thương tôi, hiện tại tôi mới biết, hóa ra hắn lại chán ghét tôi. Ngay cả chính cốt nhục của hắn, hắn cũng muốn giết chết, hắn đã chán ghét tôi tới mức như vậy rồi sao?”
Tôi nghe được giọng nói của mình, đã run rẩy: “Vì sao?”
Hắn nhìn tôi, vẫn nhìn tôi, tôi không biết hắn đang nhìn gì, nhưng tôi biết toàn thân mình lạnh toán, tôi lại hỏi lần nữa: “Vì sao?”
Cuối cùng hắn xoay mặt qua chỗ khác, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm: “Tôi không cần cô sinh đứa bé.”
Bảy chữ vô cùng đơn giản, lại đẩy tôi xuống đáy vực. Hình ảnh ba năm kết hôn như phim điện ảnh chiếu lại trong đầu tôi, hắn lạnh nhạt với tôi, những khó chịu ấy, hắn đã từng nói những câu nào đó… Ngực tôi đổ mồ hôi lạnh, dường như tất cả máu đều tràn ra theo làn da, tôi cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, tứ chi rét run, giống như có người rút hết xương cốt tôi, lại giống như có người đâm tôi mấy chục đao, còn toàn bộ cơ thể tôi, vừa đau đớn vừa run rẩy. Tôi không đứng nổi, tự đỡ bản thân ngồi xuống ghế. Tôi nhìn thấy giọt nước mắt của mình rơi trên tấm thảm, sau đó càng nhiều càng nhiều, sau lưng có tiếng bước chân, tôi mơ hồ nhìn lên. Tại sao phải khóc? Tên khốn này, hắn không cần tôi, đứa bé của tôi hắn cũng không cần, còn khóc nỗi gì đây?
“Cảnh Tri!” Vậy mà hắn còn muốn ôm tôi, tôi liều mạng tránh né, không tránh được tay hắn, lại đập chân vào cạnh bàn. Rốt cuộc tôi vẫn ngu ngốc như vậy, tỉnh tỉnh mê mê rồi để bản thân tổn thương. Hắn không dám động đậy, nhưng lại cầu xin: “Cảnh Tri, em còn trẻ, còn có thể có đứa bé khác…”
Cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn người đàn ông tôi yêu từng ấy năm, từ năm tôi hai mươi mốt tuổi đến bây giờ, tôi dùng tất cả những giây phút tươi đẹp nhất của cuộc đời, để yêu hắn. Tôi dùng tình yêu cả đời của mình, để yêu hắn. Chỉ là hôm nay, vốn dĩ tôi không biết. Hoặc là vốn dĩ, hắn trước nay đều không coi tôi ra gì.
Nước mắt của tôi ào ạt chảy ra, dường như trong tim, hình ảnh tan vỡ thành nghìn mảnh vạn mảnh, đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng, khiến tôi rất đau khổ, nhưng lại chẳng có biện pháp. Tôi nhìn hắn, hỏi hắn: “Đứa bé khác ——- chỉ cần không phải của anh, có đúng không?”
Cách một tầng nước mắt, tôi nhìn thấy miệng hắn động đậy, như là phí công giải thích gì đó, chỉ là tôi chẳng thể nghe được hắn đang nói gì. Lỗ tai tôi ầm ầm vang vọng, dường như có một ngàn vạn xe tải nghiền nát cả người tôi.
Con à, mẹ ngàn nghĩ vạn nghĩ, lại không nghĩ rằng ba con thực sự không cần con. Hắn vẫn nhẫn tâm như vậy, mẹ đành xin lỗi con.
Tôi đau lòng tới cực điểm, có người bóp nát trái tim tôi, sau đó đem từng mảnh nhỏ đốt mất, tôi trơ mắt nhìn tim mình cháy thành tro.
Hóa ra chuyện thương tâm nhất trên đời này, chính là ngay cả trái tim cũng hóa thành tro bụi.
Cuối cùng tôi lau nước mắt, tôi là phụ nữ có thai, khóc lóc không tốt với đứa bé, tôi không cho phép bất cứ ai làm hại con tôi. Trong nháy mắt tôi đã quyết tâm, tôi phải áp dụng như TVB, nếu Lục Dữ Giang không cần đứa bé, tôi phải cao bay xa chạy rồi sinh con, sau đó bồi dưỡng con thành nhà tài phiệt, hai mươi năm sau quay trở lại, hủy hoại cả công ty của Lục Dữ Giang, phá vỡ mọi chuyện làm ăn của hắn, khiến hắn nhảy lầu, cuối cùng mẹ con chúng tôi còn không cho hắn một bàn cơm cúng, cho hắn tức chết!
Không phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao?
Tôi cho anh thành kẻ nghèo hèn, không có tiền nhưng tôi không sẽ không tùy ý người khác.
Lục Dữ Giang có lẽ không biết trong nháy mắt tôi đã suy nghĩ nhiều việc như vậy, nhưng trong chốc lát tôi vừa khóc đứt từng khúc ruột, bây giờ lại nghiến răng khiến lợi, có lẽ sợ tôi phóng hỏa đốt văn phòng của hắn, vì vậy hắn ôm tôi không buông: “Cảnh Tri à, em nghe tôi nói…”
“Nghe cái đầu anh!”
Tôi tùy tay tìm trên bàn làm việc của hắn một cái tàn đựng thuốc bằng thủy tinh, giận dữ ném vào đầu hắn.
Tàn đựng thuốc kia là đồ nhập khẩu từ Cộng Hòa Séc, đường kính ước chừng dài mười hai tấc, quả thực là vật mưu sát thuận lợi!
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, hắn đã ngã xuống thảm. Đầu rơi máu chảy, nhìn qua không thể không sợ hãi.
Thử xem mạch đập hắn, quả nhiên đã hôn mê bất tỉnh. Lực của tôi rất đúng mực, tôi không muốn bị chết vì tội mưu sát, khiến bé con sinh ra không có cha, lại còn chẳng có mẹ.
Tôi còn chưa hết giận, vừa mắng, vừa đạp hắn: “Hổ dữ không ăn thịt con, không bằng cầm thú!”
Tuy là tôi mang thai nên không đi giày cao gót, nhưng sức lực tôi thật sự không nhỏ, không đánh hắn đến bầm tím cả người thì thật xin lỗi quyền cước tôi luyện mười mấy năm.
Tôi hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đi ra ngoài văn phòng, cô thư kí xinh đẹp đằng sau màn hình máy tính lưỡng lự nhìn tôi.
Tôi thản nhiên cười với cô ta: “Lục tổng đang ngủ, tôi về trước. Cô đừng vào làm ồn, hai ngày nay anh ấy cũng rất mệt mỏi, để anh ấy ngủ một lát đi.”
Cô thư kí xinh đẹp còn gật đầu liên tục, dịu dàng đưa tôi đến thang máy.
Ngồi trên xe taxi tôi liền suy nghĩ, tôi phải tìm cho bé con một người cha tốt, dù sao mồ côi cha cũng có nhiều chỗ thiếu sót. Lựa chọn đầu tiên đương nhiên là Trần Mặc, cậu ấy nhất định sẽ vì giúp tôi mà không tiếc cả mạng sống, nhưng thế này con tôi không phải có thêm người cha, mà là có hai người mẹ, cũng quá kì dị. Lựa chọn thứ hai chính là Trì Phi Phàm, nhưng không biết thái độ của anh với bé con ra sao.
Mặc kệ, trước tiên phải ngả bài với Trì Phi Phàm, nếu anh là người cha tốt, đương nhiên là việc vui nhất, nếu anh không phải, tôi cũng chẳng mong đợi gì, vừa lúc khiến anh chết tâm.
Tôi đi thẳng tới nhà trọ của Trì Phi Phàm, hôm nay là ngày nghỉ, anh nhất định có nhà. Quả nhiên tôi vừa nhấn chuông anh đã ra mở cửa, vừa thấy tôi anh đã chớp mắt hai cái, chắc là giật mình khi tôi đột nhiên tới tìm anh. Tôi hít sâu một hơi, ném một quả bom về phía anh: “Trì Phi Phàm, em mang thai rồi.”
Trì Phi Phàm sững người nhìn tôi, tôi còn chưa nói được câu thứ hai, chỉ nghe “loảng xoảng” một tiếng, phía sau anh có chén trà rơi xuống đất.
Tôi kiễng chân nhìn đằng sau Trì Phi Phàm, chỉ thấy một người đẹp, tuy rằng tuổi có hơi già, biểu cảm trên mặt vừa từ khiếp sợ đã dần khôi phục lại, chén trà trong tay rơi xuống thành nhiều mảnh vụn. Xong rồi, chẳng lẽ tôi lại gặp rắc rối nữa sao? Không nghĩ rằng Trì Phi Phàm còn giấu một bạn gái, bình thường tiểu tử này đối với tôi rất ân cần, tại sao lại thành bắt cá hai tay, lại còn là tình chị em nữa.
Hôm nay tôi đúng là bát tự không hợp[2], đi đến đâu cũng gặp quỷ.
[2] Bát tự không hợp, nguyên gốc là “bát tự phạm hướng”: theo cách bói toán là gặp điều sui xẻo.
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách giải thích hiểu lầm này, người đẹp lớn tuổi kia đã lên tiếng: “Phi Phàm à, chuyện gì đây?”
Xong rồi, nghe giọng nói nghiêm khắc như vậy, đối với người kia tôi và Trì Phi Phàm nhất định là đôi gian phu dâm phụ.
Kết quả Trì Phi Phàm vô cùng trượng nghĩa ôm vai tôi, nói với người đẹp lớn tuổi ấy: “Mẹ, đây là bạn gái con.”
Tôi…… Tôi….. Tôi…..
Tôi chỉ thiếu điều ói máu, nội dung vở kịch này cũng quá BH[3] rồi.
[3]BH: Mình nghĩ ở đây chỉ biến thái.
Đánh chết tôi tôi cũng không nghĩ đây là mẹ anh ấy đâu, mẹ anh sao có thể trẻ như vậy? Tôi còn đang miên man suy nghĩ, Trì Phi Phàm đã véo tay tôi. Tôi không biết anh có ý gì, nhưng nếu tôi không hùa theo lời anh, không biết chừng anh sẽ xuống tay véo tôi lần nữa, vì vậy tôi lắp bắp kêu một tiếng: “Dì…”
Dì đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt. Ôi, năm đó muốn đi gặp mẹ Lục Dữ Giang, tôi làm tóc, thoa kem, mặc quần áo mới, tỉ mỉ chuẩn bị vài ngày, cuối cùng khi bà thấy tôi, cũng không khen tôi một câu xinh đẹp. Hôm nay da mặt tôi thô ráp, vừa rồi còn khóc, hai mắt chắc chắn sưng vù, vị dì đây chắc chắn nghĩ thầm rằng người quái dị như tôi cũng có thể thu hút được con trai bà.
Cuối cùng dì cười vô cùng dịu dàng, vươn tay kéo tay tôi: “Lại đây nào, nói cho dì biết, con tên gì?”
Vị dì này sao lại giống mấy dì trong nhà trẻ thế?
Tôi giả bộ tiểu bạch thỏ, xấu hổ sợ hãi nói với bà: “Con tên là Diệp Cảnh Tri.”
“Cảnh Tri, cái tên này thật dễ nghe.” Bà vỗ nhẹ mu bàn tay tôi, tay bà thật mềm, vỗ trên tay tôi rất thoải mái: “Con qua lại với Phi Phàm bao lâu rồi? Thế mà Phi Phàm vẫn lừa chúng ta.”
Tôi không dám nói lung tung, ngẩng đầu nhìn Trì Phi Phàm, hắn nói: “Cô ấy là sư muội cùng trường con, quen nhau trước khi con ra nước ngoài, không ngờ sau khi về nước lại làm chung một công ty, có duyên phận bắt đầu hẹn hò.”
Dường như dì cũng hài lòng, tôi nghĩ thầm chắc bởi vì bà tưởng công ty kia của chúng tôi là vô địch vũ trụ, có thể vào được đều là rồng phượng giữa loài người, bằng cấp năng lực đều rất tốt, đương nhiên là ngoại trừ tôi. Dì nén giận Trì Phi Phàm: “Thằng bé này, thật sự là hồ đồ. Mẹ và ba con thúc giục con nhiều lần như vậy, có bạn gái phải đưa về nhà gặp mặt chúng ta. Con xem gặp gỡ như này, bây giờ phải làm sao đây?” Nói xong ánh mắt dừng ở bụng tôi, lại không nhịn được mặt mày rạng rỡ: “Thế nhưng cũng tốt, mau làm đám cưới đi, còn kịp.”
Da mặt dày như tôi đây còn muốn tìm một cái lỗ để chui xuống… Nội dung vở kịch bàn… Thật sự quá cẩu huyết đi…
Trì Phi Phàm nói: “Mẹ, con cũng vừa mới biết. Tụi con còn chưa bàn đến việc kết hôn…:”
“Còn không kết hôn?” Dì tức giận: “Các con định kéo dài tới khi nào đây?”
Tôi không nhịn được nói: “Thật ra…”
“Thật ra chúng con cũng muốn kết hôn chứ.” Trì Phi Phàm cướp lời tôi nói: “Chỉ là Cảnh Tri, cô ấy đã kết hôn một lần, con sợ ba mẹ không đồng ý.”
Chiêu này thật độc nha, ai muốn con trai ruột mình kết hôn với phụ nữ đã từng có chồng đâu. Tôi còn chưa kịp khen Trì Phi Phàm thông minh, dì đã lên tiếng: “Đã ly hôn chẳng lẽ không thể tái giá? Đi, về nhà với mẹ, đúng lúc hôm nay ba con ở nhà, con đến trước mặt ba mà nói.”
Tôi đoán địa vị của “ba chồng” rất lớn, lại không đoán được lớn đến như vậy.
Khi nhìn thấy đám vệ sĩ, tôi hoàn toàn choáng váng, khi xuống xe rốt cục cũng không dám bước chân.
Thật giống như tiểu thuyết trên mạng, trước đó mấy chục chương đều bình thường tới mức không thể bình thường hơn, kết quả cuối cùng tác giả đột nhiên ngả bài nói nam chính là con trai của cán bộ cấp cao, có thể nói là huyền ảo như ma quỷ.
Không có sấm chớp đâu… Nhưng tôi muốn ôm đầu tác giả viết chuyện của tôi! Thật không có đạo đức nghề nghiệp… Nhất định là hết thời… Nhất định chỉ là lừa lấy nhuận bút thôi…
“Ba chồng” còn rất hiền lành, hỏi tôi mấy vấn đề đơn giản, ví dụ như cha mẹ làm công việc gì, tôi tốt nghiệp đại học nào, hiện tại đang làm ở đâu. Khi biết tôi và Trì Phi Phàm là đồng nghiệp, dường như ông còn vô cùng vui vẻ, sau đó lại phê bình Trì Phi Phàm: “Nếu đã xảy ra việc như vậy, phải giải quyết bằng phương pháp hữu hiệu, không được kéo dài, kéo dài chính là không chịu trách nghiệm.”
Quả nhiên là lãnh đạo, nói chuyện cũng độc đáo khác người.
Nhưng ông tính để con ông chịu trách nghiệm việc này, tôi thật sự chịu hết nổi rồi.
Buổi tối “ba chồng” phải đi họp, cùng chúng tôi nói chuyện rồi phải đi ngay lập tức. Hình như dì đã vừa lòng với kết quả này, bảo Trì Phi Phàm đưa tôi tới phòng anh nghỉ ngơi.
Vừa vào phòng tôi đã ngồi phịch xuống ghế sô pha, hai mắt đẫm lệ chỉ trích Trì Phi Phàm: “Sao anh có thể hại em như vậy chứ?”