Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 50



Tuy là tan rã trong không vui, Tần Tiểu Mặc vẫn cảm thấy không sao, dù gì đây chỉ mới là lần đầu gặp lại. So với chuyện này, nàng càng để ý chuyện chị Diệp đang giận hơn, vì thế vừa về tới nhà, Tần Tiểu Mặc liền trốn vào phòng bắt đầu cầm điện thoại gọi đi. Chính là có gọi bao nhiêu lần, bên kia vẫn báo là điện thoại đã tắt. Bất đắc dĩ, Tần Tiểu Mặc đành phải gọi đến số công ty Viễn Duy.

"Thật ngại, Diệp tổng của chúng tôi không ở công ty. Mời cô để lại tên và phương thức liên lạc được chứ? Chúng tôi sẽ truyền đạt lại."

"Ừ, nếu nàng trở lại, thì nói với nàng, Tần Tiểu Mặc có việc tìm nàng."

"Vâng, được."

"Cảm ơn."

"Rất vinh hạnh được phục vụ cô."

Thất vọng cúp điện thoại, Tần Tiểu Mặc lại gọi đến số điện thoại nhà Diệp Tử, người nghe là A Mai, A Mai nói buổi chiều Diệp Tử có gọi về báo là vài ngày tới sẽ không về nhà, không cần đến đưa cơm cho nàng. Bởi vì Diệp Tử thường xuyên đi công tác, cho nên A Mai cũng không có hỏi nàng đi đâu.

Lúc này Tần Tiểu Mặc hoàn toàn choáng váng, chị Diệp đi đâu rồi không biết.

"Nha đầu, ăn cơm!" Tiêu Nhuận ở ngoài cửa hô to.

"A... nghe rồi." Tần Tiểu Mặc để điện thoại di động xuống, mặt mày nhăn nhó, lo lắng không yên. Trong lòng nàng sợ chị Diệp nổi giận rồi lại sợ hay là gặp chuyện gì không may. Tiểu Mặc ngốc nhất định là đang tự mình loạn tưởng.

"Con đừng dầm nữa, cơm bị con dầm nát hết kìa. Con là bị gì vậy.." Bà Tần nhíu mày nhìn Tần Tiểu Mặc - linh hồn nhỏ bé của nàng đã sớm bay về nơi xa rồi.

Tiêu Nhuận cho rằng Tần Tiểu Mặc bởi vì cuộc gặp mặt lúc chiều mà suy nghĩ nên mới mất hồn mất vía, vội lên tiếng giúp nàng che giấu.

"Tiểu Mặc, em ấy giống như hơi phát sốt, mới hồi chiều. Tụi con vừa đi bệnh viện..."

"Cái gì?! Vậy sao hai đứa còn gạt ta làm gì..." Bà Tần sốt ruột.

"Còn không phải sợ mẹ lo lắng sao. Bác sĩ nói không có việc gì, hạ sốt xong rồi." Thấy bà Tần muốn đưa tay sờ trán Tiểu Mặc, Tiêu Nhuận vội bổ sung.

"Không nói sớm để ta nấu cháo cho nó. Hai đứa con thật sự là hồ nháo mà... Được rồi, không muốn ăn thì đừng ăn, để ta đi nấu cháo." Bà Tần lấy cái chén ra khỏi tay Tần Tiểu Mặc. Nhìn sắc mặt tái nhợt của con gái, bà Tần cảm thấy rất khó chịu.

"Mẹ, không cần, con không ăn đâu. Con về phòng đây." Tần Tiểu Mặc đứng lên trở về phòng.

Kế tiếp, Tần Tiểu Mặc vượt qua buổi tối thống khổ nhất đời nàng. Thật vất vả đến 12 giờ khuya, bà Tần buộc nàng phải đi ngủ. Đóng cửa tắt đèn nằm trên giường, Tần Tiểu Mặc không sao ngủ được, trằn trọc mãi, hận không thể lăn luôn từ trên giường xuống.

Mơ mơ màng màng tới rạng sáng ba giờ, Tần Tiểu Mặc mới hơi hơi buồn ngủ, vừa nhắm mắt lại, di động trên đầu giường liền vang lên.

"Nghe..." Tần Tiểu Mặc chưa tỉnh ngủ, thanh âm mơ màng.

"Tần Tiểu Mặc, đi ra đây cho tôi". Giọng Diệp Tử lạnh lùng từ trong điện thoại truyền tới, làm Tần Tiểu Mặc sợ tới mức giật mình, nhất thời liền thanh tỉnh lại.

"Chị Diệp!!!!!! Rốt cuộc chị cũng khởi động máy!" Tần Tiểu Mặc ngồi dậy, kích động nói.

"Đi ra." Diệp Tử lặp lại một lần.

"Huh? Đi ra ngoài? đi chỗ nào?" Tần Tiểu Mặc nhìn thoáng qua đồng hồ, 4 giờ sáng.

"Cửa nhà."

"Sao?" Tần Tiểu Mặc đi đến cửa sổ nhìn xuống. Cừ thật, ánh đèn xe chị Diệp chiếu sáng, chị Diệp thì mặc một bộ đồ tây màu đen đứng cạnh xe, còn cầm di động.

"A, sao chị về đây! Em cúp đây, chị chờ đó, em lập tức đi xuống!" Tần Tiểu Mặc cầm di động, mở cửa phòng liền chạy ra bên ngoài, ngay cả quần áo còn chưa có thay, trên người vẫn mặc áo ngủ.

"Hộc... chị Diệp". Tần Tiểu Mặc thở hổn hển bổ nhào vào trong ngực Diệp Tử, hít một hơi mùi hương trên người Diệp Tử. Mới có vài ngày không thấy, nàng đã nhớ chết được, thật sự là tưởng niệm đến phát điên.

Nhưng Diệp Tử lại không có ôn nhu, trực tiếp kéo Tần Tiểu Mặc vào trong xe.

"Ơ... đi chỗ nào vậy chị Diệp". Tần Tiểu Mặc có chút hoảng, chị Diệp thoạt nhìn có hơi khác lạ.

"Về nhà."

Dọc theo đường đi, Diệp Tử đều không nói gì, cũng không có để ý lời nói của Tần Tiểu Mặc, vẫn không đổi sắc mà lái xe. Bởi vì là nửa đêm về sáng, trên đường không có bao nhiêu xe cộ, tốc độ lái của Diệp Tử càng lúc càng nhanh. Chờ đến lúc Tần Tiểu Mặc nhận ra Diệp Tử khác lạ chỗ nào, các nàng đã đến căn hộ của Diệp Tử.

"Chị Diệp..."

Diệp Tử kéo Tần Tiểu Mặc vào phòng, đem Tần Tiểu Mặc dán sát cửa, ngay cả đèn cũng không thèm mở.

"Chị..."

"A..."

Trong bóng đêm, Tần Tiểu Mặc mở to hai mắt nhìn, chị Diệp cư nhiên chủ động hôn nàng, hơn nữa... rất táo bạo. Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Mặc bất chợt hưng phấn lên. Này... Quả thực chính là phúc lợi a...

Tay ôm Diệp Tử, dùng một chút lực, hai người liền đổi vị trí cho nhau. Diệp Tử bị Tần Tiểu Mặc áp lên cửa. Bởi vì chiều cao chênh lệch, Tần Tiểu Mặc còn phải kiễng mũi chân. Diệp Tử giúp đỡ hơi nâng eo Tiểu Mặc, Tiểu Mặc liền thực hiểu chuyện thuận tay choàng qua cổ chị Diệp.

Lại hôn nhau một lần nữa, Tần Tiểu Mặc nhẹ nhàng hạ xuống khoé miệng Diệp Tử. Lông mi Diệp Tử khẽ rung động, cái hôn của Tiểu Mặc rất nhẹ, rất ấm, giống như có một mảnh lông vũ vừa rơi xuống tim cô, chạm vào, ngứa ngáy.

Nụ hôn vừa qua đi, Tần Tiểu Mặc không chút khách khí vẫn dán lên đôi môi Diệp Tử, sau đó còn liếm liếm.

Diệp Tử kinh ngạc nghĩ: "Huhm? Hôm nay sao Tần Tiểu Mặc có thể thành thật như vậy, có điều..." Rất nhanh, cô liền phát hiện mình quá ngây thơ rồi, cô nghĩ không có sai, đây chính là Tần Tiểu Mặc, làm sao có thể thành thật được chứ.

Tần Tiểu Mặc lại tùy ý liếm qua môi Diệp Tử, cái lướt nhẹ này làm thân người Diệp Tử không tự chủ được run lên một cái, nội tâm bắt đầu xao động, trong cơ thể giống như có cái gì vừa bị Tần Tiểu Mặc khơi lên...

Cứ như vậy, Diệp Tử ôm chặt hơn làm cho Tần Tiểu Mặc hôn sâu hơn. Thấy chị Diệp có phản ứng, tự nhiên Tần Tiểu Mặc cũng không cam lòng tụt lại phía sau, thừa cơ hội đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng Diệp Tử.

"A..."

Lần hôn này có lẽ khác với thường ngày, cái gì gọi là ôn nhu, mềm mại, căn bản ngay cả bóng dáng đều không có. Ngược lại mang theo tính chất xâm lược... đầu lưỡi nhỏ của Tiểu Mặc không ngừng theo đuổi, cuối cùng như ý nguyện quấn lấy lưỡi Diệp Tử, nhẹ mút lên.

Miệng công tác cũng không ảnh hưởng tay hành động, Tần Tiểu Mặc vừa hôn Diệp Tử, vừa động tình sờ lên eo Diệp Tử, lướt qua quần áo vướng bận, rốt cuộc Tiểu Mặc cũng sờ được làn da nhẵn nhụi trơn láng, bên hông mềm mại, một ít săn chắc, là kết quả rèn luyện ngẫu nhiên của Diệp Tử. Điều này càng gia tăng xúc cảm, tay Tiểu Mặc chậm rãi duỗi ra sau lưng Diệp Tử vuốt ve, da thịt của chị Diệp làm nàng sờ đến phát nghiện, hoàn toàn không muốn buông ra, không bao giờ nghĩ muốn buông ra.

Hai phút qua đi, Diệp Tử rốt cuộc nhịn không được, cố gắng dùng sức đẩy Tần Tiểu Mặc ra, khi hai đôi môi tách rời, cả hai đều thở nặng nhọc.

"Thực xin lỗi." Chờ hai người bình ổn hơi thở, Tần Tiểu Mặc cau mày nói khẽ với Diệp Tử.

Diệp Tử nhẹ mỉm cười, vươn tay xoa đầu nhỏ của Tần Tiểu Mặc, còn không biết trong đó đang suy nghĩ cái gì. Cô dịu dàng nói: "Đến trên giường nha? "

Tần Tiểu Mặc nghe xong Diệp Tử nói, ngẩng đầu. Khóe miệng lộ ra nụ cười mờ ám. Lửa tình vừa mới tắt, lại bị châm....

Tần Tiểu Mặc không có buông ra bàn tay đang đặt trên lưng Diệp Tử, hai người ôm sát tiến vào trong. Diệp Tử cũng cảm thấy toàn thân đều nóng rát.

"Nóng không?" Tần Tiểu Mặc hỏi.

"Nóng."

Tần Tiểu Mặc không nói hai lời, liền bối rối giúp Diệp Tử cởi bỏ nút quần áo. Cả hai vừa tiến vào phòng ngủ vừa sờ soạng giúp đối phương giải phóng những gì vướng bận trên người, còn chưa đến được phòng ngủ, đã muốn chỉ còn lại bra và quần lót.

"Tụi mình... có nên tắm rửa một cái không?" Đứng ở cửa phòng tắm, Tần Tiểu Mặc ôm Diệp Tử, ôn nhu hỏi.

"Tắm qua một chút được chứ?" Tần Tiểu Mặc ngẩng đầu hỏi một lần nữa.

Diệp Tử nhẹ nhàng gật gật đầu, cô cũng không hy vọng lần đầu tiên của mình và Tiểu Mặc là qua loa cho có.

"Thật tốt, quần áo đều muốn cởi xong hết rồi." Tần Tiểu Mặc cười nói.

Vì thế, Tần Tiểu Mặc lôi kéo Diệp Tử đi vào phòng tắm. Trước gương, Tần Tiểu Mặc chậm rãi giúp Diệp Tử bỏ đi nội y.... cả thân người Diệp Tử bao gồm cả bộ ngực đều trắng nõn xinh đẹp, hai hạt anh đào màu hồng nhạt nổi lên, thoạt nhìn phi thường động lòng người.... khuôn ngực chị Diệp cũng xinh đẹp tự nhiên, giống hình dáng hai cái chén nhỏ. Cởi xong áo ngực, Tiểu Mặc liền thuận tay cởi luôn quần lót...

"Chị, chị đi vào trước đi." Tần Tiểu Mặc đẩy Diệp Tử về hướng bồn tắm, sau đó mới tự mình cởi hết.

"Nước ấm rồi." Diệp Tử quay qua nói với Tần Tiểu Mặc.

"Ừ".

Bồn tắm này rất lớn có thể chứa đủ cả hai người. Diệp Tử ngồi trong bồn tắm nhìn Tần Tiểu Mặc ngồi đối diện cũng đang đồng dạng khoả thân, mặt cô mơ hồ ửng đỏ. Trong lúc Tần Tiểu Mặc tắm cho cô giống như thành kính đối đãi thánh vật, chân tay luống cuống và sự xấu hổ của Diệp Tử hầu như tan biến hết... Diệp Tử nghĩ, đại khái có lẽ đây là cảm giác được người ta trân quý đi...

Nàng thật sự yêu mình, giờ phút này trong lòng Diệp Tử tràn đầy cảm động. Thoa sữa tắm xong, Tần Tiểu Mặc liền mở vòi hoa sen cho Diệp Tử, dòng nước ấm áp mềm nhẹ tưới lên lưng, làm Diệp Tử thoải mái muốn thở ra một hơi, đương nhiên càng làm cho cô hưởng thụ hơn hết chính là sau lưng có một người ôn nhu đối đãi... < đại khái chắc là chà lưng:">

Tắm rửa xong, Tiểu Mặc là người đầu tiên bước ra bồn tắm, Diệp Tử cũng theo sau đứng lên. Giương mắt nhìn thoáng qua Diệp Tử, nàng đột nhiên liền đỏ mặt.

Tần Tiểu Mặc lấy khăn tắm trên giá treo nhét vào tay Diệp Tử: "Khăn tắm nè, tự chị lau người đi, em ra... lấy cho chị máy sấy tóc."

Nói xong, Tần Tiểu Mặc có hơi thẹn thùng chạy ra khỏi phòng tắm, đi lấy máy sấy.

Tiếp nhận khăn tắm từ tay Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử cười cười, người này thật đúng là tên ngốc đáng yêu.

Lau khô người rồi, Diệp Tử cũng đi về phòng, Tần Tiểu Mặc đã ngồi sẵn trong phòng chờ cô, trên tay còn cầm máy sấy.

"Ngồi đi, em giúp chị sấy tóc." Tần Tiểu Mặc nói.

"Ừ".

Diệp Tử ngồi xuống, Tần Tiểu Mặc mở máy, luồn tay qua từng lớp tóc mà sấy khô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.