Cảnh Sát Đặc Nhiệm Texas

Chương 4



Trên đường ra sân bay, Marc ghé qua nhà của gia đình Web. Họ sống ở Austin trong tuần nhưng cuối tuần lại về nghỉ tại căn nhà ở San Antonio.

Hai vợ chồng Webb đang dùng rượu khai vị với những người bạn thì bếp trưởng thông báo Marc đến. Silvia tươi cười hớn hở đón tiếp anh. Với mái tóc vàng, dáng nhanh nhẹn, xinh đẹp, cô là hiện thân của vẻ đẹp mà nhiều đàn ông thèm muốn. Trừ Marc. Anh chỉ đánh giá sắc đẹp của cô ở mức trung bình, là một người quá hung hăng, cố chấp, nhưng anh vẫn thừa nhận cô là một sự bổ sung hoàn hảo cho Bib, người dịu dàng một cách tự nhiên hơn.

- Marc! - Cô kêu lên, tay câm một ly Martini. - Tôi không biết là anh đang ở trong thành phố đấy.

- Tôi đang điều tra theo yêu câu của Simon Hart, - anh trả lời rồi hôn lên má cô. - Trông cô lúc nào cũng đẹp, Silvia thân mến của tôi ạ.

- Còn anh thì lúc nào cũng quyến rũ như thế.

Dựa vào người anh, cô mời anh uống một ly nhưng anh từ chối. Anh bắt tay Bib và chào hỏi mọi người - toàn những người giàu có của Austin.

- Thế nào, cuộc điều tra sao rồi? - Silvia hỏi, vẻ đỏm dáng. - Có chuyện gì vậy?

- Một vụ giết người.

- Thật vậy sao? Có phải là ai đó mà chúng tôi cũng biết không? Hy vọng là không.

- Đó là Dale Jennings.

Anh thấy cô run rẩy đến mức suýt đánh rơi ly rượu. Chắc chắn là cái tên Jennings đã gợi lại cho cô những kỷ niệm đau buồn. Cô hốt hoảng nhìn anh.

- Jennings! Con người tồi tệ đó... Bib! Có người đã giết Jennings ở trong tù!

- Không, không phải ở trong tù. - Marc đính chính.

Cô chau đôi lông mày đã được xăm một cách hoàn hảo.

- Xin lỗi, sao cơ?

- Hắn đã trốn tù, sau đó bị đánh chết.

Silvia há hốc miệng, rồi ngồi xuống thành bộ salon mà chồng cô đang ngồi.

- Hắn đã giết Henry. - Bib lạnh lùng nói. - Hắn xứng đáng với những gì hắn đã gây ra.

- Nhưng làm thế nào mà hắn trốn tù được?

- Chúng tôi vẫn chưa biết.

Im lặng lại bao trùm khi gia đình Webb tiếp nhận những thông tin mới này.

- Anh ở lại đây tối nay chứ? - cuối cùng thì Bib cũng lên tiếng.

- Không, sáng mai tôi phải đi San Antonio. Tôi phải hợp tác với cảnh sát địa phương. Hart sẽ cử người trong văn phòng của ông ấy đến đó.

- Tại sao chứ? - Silvia hỏi. - Gã Jennings đó chỉ là một kẻ chẳng đáng gì. Vì sao mà cả đội đặc nhiệm và ngay cả ông tổng chưởng lý đều phải quan tâm đến vụ này?

- Jennings không phải chỉ là một kẻ không đáng gì đâu, Sil ạ, - chồng cô nói. - Hắn đã giết Henry Garner, một thành viên có thế lực trong công ty của chúng ta. Marc, còn chuyện gì khác nữa đúng không?

Marc gật đầu đồng ý.

- Có thể là vụ giết người do bọn trộm cắp gây ra. Chính xác hơn là do Jake Marsh.

- Marsh! - Bib thầm thì, răng nghiến lại. - Nếu kẻ vô lại này là kẻ chủ mưu thì một lần nữa vụ này lại lên trang nhất của báo chí đấy.

- Như nó đã từng như thễế.

Marc đọc được sự lo lắng và kinh tởm trên những nếp nhăn đều đặn của bạn anh. Về phần Silvia, có vẻ như cô đang đờ đẫn cả người. Cô luôn ghét những tin xấu.

- Đừng lo, Bib. - Anh trấn an. - Kiểu tin riêng đặc biệt này của báo chí sẽ kéo dài không quá một tuần đâu.

- Hy vọng là thế. Trời ơi, tất cả những chuyện này đều bắt tôi nhớ đến những chuyện kinh khủng trước đây...

- Những chuyện đã thuộc về quá khứ. - Silvia nói với một một nụ cười nhạt.

Ánh mắt lạnh lùng, cô đứng lên rất nhanh - gần như là vội vã.

- Thôi, Marc, chúc anh đi vui vẻ. Hãy cho chúng tôi biết tin diễn biến vụ điều tra nhé.

- Ồ, tất nhiên rồi, - anh nói, ngạc nhiên vì cô quá vội chia tay anh. - Bib, anh tiễn tôi chứ?

- Tôi cũng sẽ tiễn anh. - Silvia nói.

Rồi cô xin lỗi khách khứa và đi theo hai người đàn ông ra đại sảnh, vẫn còn một phần trong tính cách của Silvia mà anh chưa nhận ra. Silvia bám vào tay chồng như là một cây dây leo bám vào thân cây sồi vậy. Chưa bao giờ cô rời chồng mình nửa bước, và cứ như thế kể từ lúc cô quyến rũ Webb khi mới 16 tuổi, cô đã thoát ra khỏi cảnh khốn khổ. Silvia chưa bao giờ kể gì về thời kỳ đó của mình, nhưng Marc biết là bố của cô đã chết khi bị ngã xuống một cái giếng, không lâu sau khi con trai của ông chết trong một tai nạn. Nhưng cả hai đám tang đó dường như không có vẻ quá đỗi tác động lên người phụ nữ trẻ. Bất chấp quá khứ đau thương của mình, cô dường như vô cảm trước nỗi khổ một cách lạ lùng.

- Anh chưa nói hết cho chúng tôi phải không? - Bib nói, khi cả ba đã ở ngoài, dưới cánh cổng.

Marc cho tay vào vào túi áo.

- Nhân viên điều tra sẽ đảm bảo liên lỉạc với văn phòng của Simon Hart trong suốt cuộc điều tra là một phụ nữ, - anh nói. - Có thể anh chị vẫn còn nhớ cô ấy đấy. Josette Langley.

- Khốn kiếp! - Silvia kêu lên, má ửng đỏ.

Bib quay về phía vợ.

- Thôi nào em yêu, bình tĩnh nào...

- Cô ta đã buộc tội anh giết người! Anh nghĩ là em có thể quên được cô ta ư? Cô ta có khả năng làm những chuyện còn tồi tệ hơn nữa đấy, Bib ạ. Cô ta sẽ lại khuấy động tất cả những chuyện này; cô ta sẽ không ngại bịa ra những lời khai giả dối, rồi nói với truyền thông, rồi... rồi...

Giọng của cô trở nên dữ dội.

- Thôi nào, - Bib thì thầm và đặt tay lên sau gáy của cô, - bình tĩnh lại đi em. Hít thở sâu vào. Nào Sil, anh xin em đấy.

Cô nghe theo lời anh, nhưng mắt vẫn còn đờ đẫn và có vẻ như dần dần lấy lại được tinh thần. Bib lấy một viên kẹo bạc hà trong cái bát pha lê để trên chiếc bàn trong vườn và đưa cho cô. Kẹo bạc hà có tác dụng làm cho cô dịu bớt ngay lập tức, đến nỗi mà có lúc người ta nghĩ rằng cô bị bệnh đái tháo đường. Nhưng kết qủa xét nghiệm máu đã phủ nhận những nghi ngờ này. Thế thì chỉ còn lại vấn đề tâm lý không ổn định... Bất chấp những lời khuyên của chồng, Silvia vẫn khăng khăng không chịu đi khám bác sĩ tâm lý. Cô thường phải chịu đựng những cơn đau nhức nhối mà đôi khi nó làm cho cô trở nên nguy hiểm. Ví dụ như cái ngày mà cô đánh con chó yêu quý của mình đến chết, về một phương diện nào đó, Bib cảm thấy may là họ không thể có con: Silvia là người không thể lường trước được.

Sau khi đã trấn an vợ. Bib quay sang với Marc.

- Cô Langley đã nói chuyện với Henry ngay trước khi ông ấy bị sát hại. Cô ấy là một phụ nữ bình tĩnh, không phải là kiểu người ham vui tiệc tùng. Nhưng tôi không hiểu cô ấy làm cái gì với Dale Jennings nữa, - anh nói với giọng cay đắng. - Còn hắn thì đúng là một tay chân của Jake Marsh, chắc chắn là như vậy. Bằng chứng là tôi đã gặp phiền toái với những người mà hắn đã giới thiệu với tôi cho chiến dịch tranh cử... Nói tóm lại, tôi muốn nói là, tôi tin chắc là Marsh đã mua Jennings với mục đích là để giết Garner.

- Nhưng chuyện đó chưa từng được chứng minh. - Silvia nói, giọng êm dịu. - Em luôn nghĩ rằng hắn hành động một mình. Theo ý em, hắn không liên quan đến Marsh.

- Vậy thì tại sao xác hắn lại được phát hiện gần nhà Marsh? - Marc nói.

- Những tên lưu manh đó có thể bị giết ở bất kỳ đâu. Tôi sẽ không bao giờ tốn một xu vào một cuộc điều tra như thế này. Dale Jennings là một kẻ bất lương.

Không để ý đến vợ, Bib quay về phía Marc.

- Người mà tôi nhắc đến với cậu đã gợi lại một vụ bê bối cũ để buộc đối thủ của tôi phải từ bỏ cuộc tranh cử. Anh ta đã giấu tôi khi làm chuyện đó. Tôi chắc chắn rằng chính vì thế mà ứng cử viên kia đã rút lui sau vòng một nhưng tôi không thể tìm ra được bằng chứng... Cậu đã biết vì sao tôi không hề muốn trông thấy Jennings quanh quấn cạnh Henry. Tôi đã nói chuyện đó với ông ấy trước buổi tiệc, sau khi đã cân nhắc mọi lẽ. Chúng tôi đã cãi nhau.

Bib nhăn mặt rồi nói tiếp:

- Tôi ghê sợ khi cãi nhau với ông ấy. Cậu biết ông ấy thế nào không, ông ấy quá tự phụ.

- Thế cho nên chúng ta mới bị giết trong thế giới hiện đại! - Silvia chế nhạo. - Bởi vì chúng ta quá tự phụ!

Vẫn không để ý đến vợ, Bib nhìn chòng chọc vào Marc.

- Jennings bị chết như thế nào?

- Bị một viên đạn vào đầu.

Sau câu trả lời đó, Marc thấy Bib cố nén hơi thở.

- Lạy Chúa!

- Chuyện hắn ta bị chết như thế nào có ảnh hưởng gì đến anh chứ? Đó là một tên sát nhân. Em không hề thương xót hắn đâu. - Silvia nói với giọng vừa thỏa mãn vừa uể oải. - Chẳng lẽ vì thế mà ông chưởng lý quyết định nhúng mũi vào vụ này hay sao? Chắc là vì vụ giết người có bóng dáng một vụ hành hình phải không?

Marc không trả lời ngay.

- Đúng như vậy, và còn vì Marsh có dính dáng đến hàng loạt những việc trái phép nữa. Chính vì thế mà Hart đang cố gắng vạch mặt ông ta từ lâu rồi. Nếu cuộc điều tra về cái chết của Jennings được tiến hành một cách đúng đắn thì chúng tôi có cơ hội thành công.

- Ngoài chuyện ông Hart cho phép con ranh Josette Langley được một lần nữa can thiệp vào chuyện này. Thật ngu ngốc! - Silvia nói, vẻ khinh bỉ.

- Cô ấy có bằng về tội phạm học và làm việc cho ông ấy từ hai năm nay rồi. - Marc đáp lại, dù không muốn nhưng anh vẫn bảo vệ Josie.

- Cũng có thể, nhưng cá nhân cô ta đã bị liên lụy trong vụ kiện Jennings, giống như anh đấy thôi. Không ai trong hai người phải điều tra vụ này cả.

Cô quay sang nói với chồng:

- Anh yêu, hãy gọi cho chỗ quen biết của anh và loại bọn họ ra khỏi vụ này đi!

Marc giật nảy mình, cảm thấy bị chạm tự ái. Như có một tia chớp đi xuyên qua đôi mắt màu xám thép của anh.

- Anh chị cứ làm điều đó đi, và cá nhân tôi sẽ cho báo chí biết chuyện này. Rồi tất cả mọi người ai cũng sẽ biết vì sao tôi bị gạt ra khỏi cuộc điều tra.

Silvia ngơ ngác nhìn anh.

- Sao vậy? Thế mà tôi vẫn coi anh là một người bạn!

- Tôi là bạn của cô, - anh nói mà không nhìn cô, mắt anh nhìn chằm chặp Bib. - Nhưng luật pháp là luật pháp. Và tôi không chấp nhận bất kỳ sự lẫn lộn nào trong chức trách của mình, nhất là trong một vụ quan trọng như thế này.

Silvia nhìn anh chăm chú một lúc, rồi đột ngột cô ném chiếc ly xuống đất cho nó vỡ tan tành và quay về phía chồng mình, mặt đỏ lên vì tức giận.

- Đồ hèn nhát! - Cô gầm lên. - Anh chỉ là một kẻ xẹp hơi, không đủ khả năng để có lấy một ý kiến tối thiểu gì cả.

Sau khi ném vào mặt Bib một tràng những lời lăng nhục, cô quay gót và bước vào nhà, rồi đóng sầm cánh cửa một cách thô bạo. Cô ấy không được bình thường. - Marc lại một lần nữa nghĩ như vậy.

Bib lắc đầu.

- Bảy năm với nỗi khổ dai dẳng, - anh thì thầm với vẻ chán nản. - Ôi, cô ấy thật hoàn hảo trong vai phu nhân của một chính trị gia, cô ấy rất thích những bài phỏng vấn trên truyền hình và thú ăn chơi của xã hội thượng lưu. Nhưng nhiều lúc tôi chỉ mong muốn một người vợ - nói thế nào nhỉ - Ít bùng phát hơn. Tôi sợ làm cô ấy thất vọng. Nếu tôi mà không giàu có thì có lẽ cô ấy đã bỏ tôi từ lâu rồi.

- Cô ấy yêu anh. - Marc nói, vẻ không chắc chắn.

Bib nở một nụ cười trống rỗng.

- Tôi thuộc về cô ấy, thế thôi. Thôi, tốt hơn là tôi quay trở lại với khách mời. Họ đã hứa với tôi là sẽ ủng hộ chiến dịch tranh cử của tôi. Marc, cậu sẽ bầu cho tôi chứ?

- Không đời nào! Anh quá tham nhũng đấy.

- Chúng ta ai cũng thế mà thôi... Vụ án này có thể khó khăn đối với cậu. Tôi chắc chắn là cậu đã từng có quan hệ với Josette Langley.

Vì thấy Marc không trả lời, Bib nhún vai.

- OK, tôi không nói nữa. Cuối tuần này tôi sẽ ở San Antonio. Nếu cậu có thời gian thì qua nhà tôi chơi... Silvia dự định đi mua sắm ở Dallas, như thế chúng ta có thể ở một mình. Chúng ta có thể ních đầy bụng món bánh rán ở quán cà phê cuối phố.

- Tại sao chứ? Anh không có quyền ăn trước mặt vợ mình à?

Bib vỗ vỗ vào cái bụng phẳng của mình.

- Ôi không! Tôi cần phải đẹp và mảnh khảnh trên các áp phích cổ động bầu cử. Tôi tự cấm mình ăn đồ ngọt. Lạy Chúa, chăm sóc hình ảnh bản thân mới khó làm sao!

- Anh là một chính trị gia tuyệt vời. - Marc nói. - Anh lại còn có lương tâm và một tấm lòng nữa.

- Đơn giản chỉ là một điều cam kết thôi, ông bạn của tôi ạ. Có vẻ như tôi thiếu tính hung hăng. May mà Silvia có thừa tính cách đấy cho cả hai chúng tôi. Thôi, chúc anh đi San Antonio may mắn!

- Bảo trọng nhé, Bib. Chúng ta không biết được tình hình tiến triển ra sao đâu. Anh có vệ sĩ không?

- Có. T.M Smith. Thành viên cũ trong Bộ tham mưu của quân đội trong chiến tranh vùng Vịnh. Ngoài việc anh ta có thể vô hiệu hóa một tiểu đội bằng tay không, thì anh ta là một nhà vô địch về bắn súng.

- Cứ giữ anh ta bên cạnh anh. Đề phòng trường hợp...

Marc nở một nụ cười, để làm dịu bớt những điều có thể trở thành một mệnh lệnh cứng nhắc.

Bib bắt tay anh.

- Anh chẳng bao giờ tiếc nhớ ngày xưa cả, cái thời hai chúng ta cùng nhau đi tán gái ấy.

- Tôi chỉ tiếc nhớ một đêm ngon giấc mà thôi. - Marc vừa cười vừa nói. - Hẹn gặp lại.

Anh ngồi vào xe, nổ máy và lên đường. Trên đường ra sân bay, nụ cười thường trực trên môi của anh đã biến mất. Thái độ của Silvia làm anh bị bất ngờ. Chắc chắn là cô không thiếu những đức tính tốt và là một trong những con át chủ bài của Bib. Nhưng anh vẫn không thể quên được phản ứng thô bạo của cô khi cô biết anh đang điều tra về cái chết của Dale Jennings, và cả lời khai của cô đã góp phần làm cho Jennings bị kết tội giết Henry Garner. Vào thời gian đó, Marc cảm thấy mình quá quan tâm đến những cáo buộc của Josie chống lại Bib nên không khách quan. Anh đã tốn rất nhiều công sức để nói những điều ngược lại với cô, để làm tiêu tan những lời khẳng định của cô, đến mức đã để mặc cho Bib nhắc lại vụ án hiếp dâm bẩn thỉu. Tất cả chỉ để phơi bày cô ra công chúng cùng với những lời mỉa mai cay độc của báo chí. Sau khi vụ kiện kết thúc, anh đã muốn xin lỗi cô nhưng cô đã nhìn anh như thể cô căm ghét anh, chắc là đúng như vậy. Vì vậy anh đã rời khỏi phòng xử án mà không một lời giải thích.

Trước khi vụ kiện của Jennings xảy ra, anh đã rất yêu cô. Và sự ác tâm của anh đối với cô, đối với tình yêu đã qua của anh đã kết thúc bằng việc quay lại chống lại anh. Anh đã phán xét sai lầm về cô, anh đã không hiểu cô đến mức anh đã từ bỏ Texas để đến làm việc cho FBI trong hai năm đau khổ.

Giờ đây, anh đang trên đường quay trở về và những điều ám ảnh anh lại bắt đầu. Rõ ràng là Josie không hề có một chút nào mong muốn được gặp lại anh. Chẳng lẽ anh chưa đọc được sự căm thù và thái độ khinh bỉ trong mắt cô hay sao? Ôi, anh không oán trách cô. Cô có đủ mọi lý lẽ để có thể coi anh như kẻ thù tồi tệ nhất của cô... Hơn nữa, anh chính là người như vậy đối với cô. Anh biết rằng cô sẽ làm tất cả để bắt Bib Webb phải ngồi vào ghế bị cáo trong khi anh sẽ cố gắng để ngăn việc đó lại. Cả anh và cô luôn ở vào hai phe đối lập nhau.

Anh dừng xe trước một trụ đèn đỏ để cho một cô gái trẻ qua đường. Chiếc váy hoa của cô gái làm anh nhớ lại cuộc gặp cuối cùng của anh với Josie. Ngày hôm đó, anh đã tham dự buổi lễ trao bằng tốt nghiệp của cô. Và buổi tối hôm đó, anh đã mời cô đến một nhà hàng đang nổi tiếng hợp thời. Cô mặc một chiếc váy hoa bằng tơ mịn, và mái tóc dài màu vàng của cô được búi thành một búi sau gáy... Trông cô thật tuyệt vời.

Sau bữa tối, anh đã đưa cô về nhà anh. Cho đến lúc đó, họ vẫn chỉ trao nhau những nụ hôn ngắn, những ve vuốt vụng trộm mà thôi. Cả hai không hề nghĩ đến cái kết cục không thể tránh khỏi đó. Marc vẫn thường không tin một lời nào trong câu chuyện bị hãm hiếp của cô, cho dù anh có nhiều cơ hội để nhận thấy cô ghê tởm những lời nói dối.

Việc cô dễ dàng theo anh về căn hộ của anh đã củng cố thêm suy nghĩ của anh. Cô không hề có một lời phản kháng, cho dù chỉ là hình thức. Sau điệu slow, anh lại mời cô nhảy và, khi anh ôm chặt lấy người cô, anh cảm thấy một sự rung động dịu dàng nơi bầu vú của cô truyền đến ngực của anh. Cô không mặc áo lót.

Sự hưng phấn đã thắng anh và, thay vì buông lỏng cô ra, anh đã cho cô biết con người anh. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ rất rõ phản ứng của cô: cô run rẩy, với một sự ngạc nhiên trong đôi mắt to sẫm màu của cô. Cô đã muốn nói điều gì đó, nhưng anh đã cúi xuống đôi môi cô mà ngấu nghiến uống trọn những lời nói của cô.

Một nụ hôn chậm rãi, cháy bỏng, tự tin. Tuổi trẻ của Josie là một bức tường thành mỏng manh trước nhiều năm kinh nghiệm tình trường của anh. Và chỉ trong khoảnh khắc, anh đã kéo chiếc váy của cô đến tận bụng cô và đè ngửa cô ra trên tràng kỷ. Trong khi anh hôn bầu vú cô một cách đam mê, bàn tay của anh đã lần xuống phía dưới váy của cô, rồi đến chiếc quần lót bằng vải coton. Chỉ trong một lúc, những cái vuốt ve của anh dường như đã chinh phục được cô. Bằng chứng là ánh mắt cuồng đắm của cô, cái cách mà cô bấu vào người anh... Đến lượt anh cởi áo vét rồi đến áo sơ mi, rồi anh ôm ghì lấy cô.

Đã hàng tháng trời rồi anh ham muốn gần gũi cô, đến mức mà anh không đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào khác khi anh và cô đi chơi cùng nhau. Lúc này đây, mọi giác quan của anh sau một thời gian dài bị kiêng nhịn bỗng trỗi dậy, và anh không thể kiềm chế được.

Cô phản ứng một cách yếu ớt khi anh cởi khuy quần dài của anh, nhưng anh làm cô không nói được gì bằng nụ hôn của anh đang gắn chặt vào môi cô và len lỏi đầu gối của anh vào giữa đùi của cô. Anh cảm thấy cô đờ đẫn trong chốc lát, và anh cũng cảm thấy ngạc nhiên khi phần đàn bà của cô cứng đờ. Thế nhưng, toàn bộ cơ thể của cô đang phản bội cô. Làn da của cô nóng bỏng đam mê, bàn tay của cô đang vuốt ve lưng của anh, những tiếng rên rỉ của cô, miệng cô run rẩy khi gắn chặt vào môi anh.

- Ôi, anh muốn em, - anh thì thầm bên môi cô. - Anh muốn em quá... Đừng, em yêu, đừng chống cự anh.

Cô bỗng kêu lên sợ hãi khi anh đang cố gắng áp sát vào người cô.

- Nhanh quá phải không em? Anh sẽ cẩn thận hơn. Đã lâu rồi em chưa làm tình đúng không?

Cô khẽ khàng thổn thức.

- Ôi, Marc, em chưa bao giờ...

Anh cười dịu dàng. Chắc chắn là cô đã từng làm tình. Có thể cô đã đi đến tận cùng với gã thanh niên mà sau đó cô đã tố cáo hắn tội hãm hiếp kia, và từ đó đến giờ chắc là cô đã phải từng làm tình rồi.

Những cái vuốt ve của anh trở nên chính xác hơn, cẩn thận hơn. Anh tháo ủng và cởi quần dài trong khi môi anh vẫn khám phá vùng bụng của Josie. Anh muốn đốt cháy cô, khơi dậy dục vọng của cô. Anh muốn kết thúc những phản ứng yếu ớt của cô, kết thúc những lời nói dối của cô.

Cô run rẩy như một chiếc lá trong gió, vừa van xin anh tiếp tục. Cuối cùng, anh đưa người vào giữa cặp đùi dài của cô và nhìn thẳng vào mắt cô.

- Anh sẽ vào sâu trong em, - anh nói, - vào rất sâu trong em. Josie, ngay bây giờ đây..., Đúng. Ngay lúc này đây...

Sau mỗi cử động của phần háng của anh là những hơi thở đầy khoái cảm lan tỏa trong cơ thể anh. Nhưng anh không thể xâm nhập vào cô. Josie khóc lóc, rên rỉ, cuống cuồng van xin anh tiếp tục.

- Chết tiệt! - Anh nhăn nhó, cảm thấy khó chịu bởi ham muốn xác thịt đang giày vò.

Anh vẫn cố đẩy mình thêm một lần nữa bằng tất cả sức lực của mình.

Cô kêu lên một tiếng rồi ngồi dậy trên ghế sofa và đẩy anh ra một cách mãnh liệt. Mắt cô như mờ đi, không phải vì khoái lạc mà là vì nỗi đau đớn thực sự không hề giả tạo. Còn anh, phải mất đến vài giây anh mới hiểu ra. Tinh thần của anh ham muốn nhưng cơ thể anh thì không thể. Đột nhiên, anh bỗng hiểu tại sao.

Anh nhẹ nhàng chạm vào người cô, và thấy rõ một rào cản, một vật cản có thể cảm nhận được đến mức nó làm anh sững sờ.

- Em vẫn còn trinh. - Anh thì thầm, cảm thấy bàng hoàng.

Cô lắc đầu, cảm thấy rối loạn. Ngó xuống hạ bộ đang cương cứng của anh, cô rùng mình run rẩy. Rõ ràng là cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông trong tình trạng như vậy.

- Đồ đĩ! - Anh giận dữ kêu lên. - Ra chỗ khác mà nhìn!

Anh tách người ra khỏi cô, không thèm để ý đến sự thô bạo của mình. Rồi anh tức giận mặc lại quần áo, lờ mờ nhận thấy là cô đang khóc, chiếc váy phủ trước người cô như một tấm khiên.

- Trong tất cả những điều lăng nhục mà người ta có thể nhục mạ một người đàn ông thì đây chính là điều lăng nhục tồi tệ nhất! Cô còn tồi tệ hơn một con đĩ! Ít nhất thì bọn đĩ cũng không khêu gợi đàn ông để rồi sau đó bỏ rơi họ. Hãy mặc quần áo vào! - Anh ra lệnh cho cô một cách khô khan rồi ra khỏi phòng.

Anh đứng đợi trong phòng bếp trong lúc cô mặc lại quần áo. Anh bị hụt hẫng vì ham muốn không được thỏa mãn. Anh không thể suy nghĩ một cách tỉnh táo được. Trong tâm trí anh, Josie đã lừa bịp anh. Bởi vì cô biết rằng - cô chắc chắn phải biết - là cô không thể thuộc về anh. Chỉ cần một phẫu thuật là có thể giải quyết được tận cùng vật trở ngại đó. Đúng, cô chắc chắn phải biết điều đó.

Chính lúc đó anh mới biết sự thật: Josie vẫn còn trinh. Đúng, điều đó là chắc chắn.

Đột nhiên, anh hiểu ra là gã thanh niên đó đã nói dối trước tòa. Rằng hắn đã rất muốn hãm hiếp cô, nhưng rào cản đó đã ngăn hắn lại. Vẫn chính rào cản đó đã ngăn cản anh làm việc đó với cô, đúng, chính nó đã ngăn cản anh, tối hôm đó.

Một hồi còi giận dữ kéo anh về với thực tại. Đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh nhưng Marc vẫn còn dừng xe ở đó. Anh cáu kỉnh tăng tốc. Chiếc xe nhảy chồm lên phía trước.

Một lần nữa anh lại trông thấy khuôn mặt của Josỉe hiện lên trong đầu. Đầu của cô cúi xuống, mặt cô đẫm nước mắt. Không có một lời nào có thể xóa sạch nỗi xấu hổ, nhục nhã mà anh đã gây ra cho cô. Lúc đó anh đã im lặng. Anh đã nói quá nhiều về chuyện đó. Làm sao có thể giải thích được cho cô hiểu vì sao anh nổi giận, vì sao anh dồn dập ném vào cô những lời trách mắng tồi tệ đến như thế? Một sự tước đoạt, sự ham muốn không được thỏa mãn... Chắc chắn là cô không bao giờ muốn nhìn thấy anh hay nghe anh nói nữa. Và anh chưa bao giờ nói lời xin lỗi.

Phải chăng sự ân cần vồn vã, sự hăng hái của anh đã gợi lại cho Josie quá khứ đau buồn nhất trong cuộc đời cô? Anh đã không còn tỉnh táo, một chuyện chưa bao giờ xảy đến với anh. Ấy thế mà cô đã để cho anh cời bỏ quần áo của cô, cô đã xử sự như thể là cô vội vàng dâng hiến cho anh. Bởi vì cô không biết. Cô không hề biết rằng không có người đàn ông nào có thể có được con người cô. Kinh nghiệm đau thương duy nhất khi cô 15 tuổi không đủ để làm cho cô hiểu ra điều đó...

Chính sự hổ thẹn đã khiến anh im lặng khi cô mặc lại quần áo trước cửa phòng bếp.

Anh đã đưa cô về nhà cô trong sự im lặng nặng nề. Anh đã muốn xin lỗi cô vì đã giúp luật sư của kẻ hiếp dâm tuyên bố hắn vô tội. Anh đã muốn xin lỗi cô vì đã không tin cô.

Những lời chửi rủa mà anh đã trút lên đầu cô làm cho anh cảm thấy đau đớn. Cô vẫn còn trinh nguyên và anh đã đối xử với cô như một tên tội phạm. Đáng lẽ anh phải đoán ra được là cô không dối trá! Vì lẽ rằng cô chưa bao giờ nói dối anh trong suốt những tuần lễ mà tình bạn xen lẫn tình yêu đó. Trong thời gian đó họ đã vui vẻ bên nhau biết bao. Lúc này đây, hẳn là cô phải cảm thấy tội lỗi khủng khiếp khi đã để anh đi quá xa đến thế. Sự khát khao tự nhiên, sự dâng hiến bản năng đã phản bội cô. Marc đã muốn nói với cô là anh không trách cô vì những chuyện đã xảy ra. Đáng tiếc thay, anh đã không nói được một lời nào.

Khi đến trước căn hộ của cô, anh tắt máy, nhưng cô đã quay sang anh trước khi anh có thể nói lên lời.

- Em không muốn nhìn thấy anh nữa. Không bao giờ.

Cô ngập ngừng, giọng ngắt quãng, nhưng dù sao cô vẫn đủ sức nói tiếp.

- Về tình dục. Đó chính là cái mà anh muốn trong suốt mấy tuần vừa rồi. Anh nghĩ rằng tôi là một đứa con gái dễ dãi, rằng tôi đã dễ dãi khi mới 15 tuổi.

Lúc đó anh nhìn chằm chằm vào cô với một cảm giác bị tước đoạt xen lẫn tức giận.

- Cô đã làm tôi thất vọng, Josie. Cô đã cho tôi hy vọng có được thứ mà cô không thể cho tôi. Và cô trả thù tôi bởi tôi không tin vào câu chuyện bị hãm hiếp của cô khi ở Jacobsville.

- Nhưng chính anh là người đã bắt đầu! - Cô kêu lên, má ửng đỏ.

- Nhưng cô đã không chống cự nhiều, đúng không? Ôi, cô không hề lo lắng. Tôi sẽ không bao giờ quay trở lại. Tôi không còn một chút ham muốn nào với cô nữa. Cô chưa đủ là người phụ nữ mà tôi muốn.

Anh đã để cô đứng đó, bằng những lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn của mình, và cho xe chạy đi trước khi cô kịp đến trước cửa nhà mình.

Anh đã uống rượu suốt buổi tối hôm đó. Và, vài ngày sau, anh rời đội cảnh sát đặc nhiệm và bỏ đi khỏi Texas.

Anh biết quá rõ những gì xảy ra sau đó. Josie đã cùng Dale Jennings đến buổi tiệc của Web. Và không lâu sau đó, vụ kiện đã xảy ra - một vụ kiện được làm qua quýt, chóng vánh, vì lẽ Bib đã được coi như một phó thống đốc bang tương lai.

Một lần nữa, Josie bị coi như một kẻ nói dối, bởi lỗi của Bib chứ không phải lỗi của Marc. Nhưng cô vẫn nhìn anh với thái độ khinh bỉ vì anh đã phủ nhận chi tiết sai lệch đó cũng như không dám xin lỗi. Một lần nữa, anh rời bỏ thành phố. Một sự chạy trốn vô ích, vì lẽ Josie đã đến sống ở Austin.

Giờ thì, những vết thương lòng của họ vừa mới thành sẹo thì số phận lại bắt họ phải đối mặt với nhau.

Marc quyết định cố hết sức mình che đậy vẻ quyến rũ mà anh luôn nhận thấy ở nơi cô. Anh băn khoăn tự hỏi từ sau khi vụ kiện kết thúc, cô đã có mối quan hệ với Jennings hay với một người đàn ông khác hay không. Cô tỏ ra rất tự tin, rất chuyên nghiệp, rất đàn bà. Ấy vậy mà... Anh đã nghe thấy cô kiềm chế hơi thở của mình khi anh lại gần cô hay đó chỉ là do anh tưởng tượng ra? Chắc chắn cô vẫn còn rất bấp bênh, ngay cả khi cô vờ như thờ ơ.

Anh tự hỏi liệu cuộc điều tra mà cả hai người đang phải tiến hành cùng nhau có làm cho họ xích lại gần nhau hay không? Không thể được, - anh nghĩ ngay như vậy và lắc đầu. Một lần nữa cả hai người lại đứng về hai phe thù địch.

Anh hướng suy nghĩ của mình về Bib. Có cố cũng vô ích để biết bạn của anh không thuộc kiểu người làm hại thanh danh của mình trong một vụ giết người hay một vụ tham nhũng, và làm thế nào để thuyết phục Josie? Cô không hề có ý định từ bỏ những thành kiến của mình, mà trái lại, chuyện đó rất chính đáng. Silvia không ngần ngại ném cô cho những tay nhà báo chuyên sục sạo những vụ scandale như một miếng mồi ngon, đồng thời không ngừng đả kích “cô nàng Langley chuyên bịa chuyện” và đòi giữ những thông tin này cho chồng mình. Đúng là một cách hay để làm cho người ta chống lại Josie thay vì chống lại Bib. Sau một chút suy nghĩ, Marc tự hỏi liệu Silvia có quá đáng quá không.

Silvia là một người đàn bà đầy tham vọng và vụ lợi. Chính cô đã buộc Bib phải cưới mình với cái cớ cô đưa ra là cô đã có mang (mà sau đó không lâu đã sảy thai). Chính cô cũng là người đã khuyến khích Bib liên kết với Henry Garner, một người đàn ông góa vợ và không con cái. Cũng chính cô là người đưa Bib đến vị trí phó thống đốc bang. Cô cũng còn là người thuyết phục anh phát động chiến dịch để trở thành nghị sĩ, trong khi, theo lời xác nhận của chính Bib thì anh không hề muốn chuyện đó.

Hạnh phúc đối với Bib có thể được tóm gọn trong hai việc: bán vật tư nông nghiệp và nuôi ngựa trong trang trại của mình. Anh yêu trang trại của mình như yêu thiên nhiên vậy. Anh tự coi mình là một gã cao bồi hơn là một chính trị gia. Tiếc thay, tính thiếu tham vọng của Bib không phù hợp với những ham muốn của Silvia. Cô muốn những chiếc váy thời trang cao cấp, nữ trang, rượu sâm banh nhập khẩu, những buổi tiệc tùng trong giới thượng lưu... Chắc chắn rằng cuộc sống của Bib sẽ hoàn toàn khác nếu như anh lấy một phụ nữ khác. Nhưng người ta không thể quay ngược lại thời gian. - Marc nghĩ như vậy. Người ta không thể thay đổi được quá khứ.

Bởi vì nếu việc đó có thể xảy ra thì chắc chắn anh đã không phạm phải lỗi khi cố gắng quyến rũ Josette Langley trên tràng kỷ trong nhà anh.

***

Marc lái chiếc xe đi thuê của mình vào bãi đỗ xe của sân bay, trước khi bay đến San Antonio. Thật may là máy bay trống đến gần nửa số ghế. Anh ngồi một cách thoải mái và để chiếc mũ sang ghế bên cạnh. Thế đấy, anh không sẵn lòng nói chuyện với một người xa lạ tuyệt vời.

Máy bay lao mình trên đường băng, rồi ngóc đầu lên trên bầu trời quang đãng, một màu xanh trong mờ.

Marc ngả đầu vào lưng ghế, mắt lim dim. Thật kỳ lạ vì phần lớn những hồi ức của anh đều gắn với Josie và gia đình của cô. Là một cảnh sát trong đội tuần tra ở Jacobsville, anh đã quen biết ông Langley khi ông định tìm việc cho một người lái xe hay phạm luật trong một trung tâm cai nghiện tư. Người lái xe này là người thuộc giáo xứ của linh mục Langley và được ông che chở. Marc và ông đã quen biết và làm bạn với nhau, và phát hiện ra giữa họ có rất nhiều điểm chung, ông Langley đã bắt đầu sự nghiệp của mình trong ngành cảnh sát trước khi cảm thấy khuynh hướng trở thành mục sư. Vì thế mà ông đã ra xin khỏi ngành để vào học tại một trường dòng. Marc thường xuyên đến thăm ông cùng gia đình ông. Vào thời gian đó, anh chỉ coi Josie như một cô bé xinh xắn và tinh nghịch, cho đến buổi tối tiền định hôm đó, khi anh trông thấy cô hoàn toàn trần truồng cùng với một gã thanh niên chưa cởi hết quần áo.

Gã trai trẻ đó tỏ ra còn hơn cả sức thuyết phục. Hắn đã giải thích cho anh hiểu là Josie đã bí mật gặp gã, rằng cô đã khêu gợi gã, rồi giãy giụa, vật lộn khi gã cố tình làm chuyện đó. Cô đã kêu lên là mình bị hãm hiếp trong khi cô chấp nhận chuyện đó. Đứng trước sự hổ thẹn, nhục nhã đó, Marc đã tin hắn. Thậm chí anh còn thấy thương hắn nữa. Chính vì thế mà mặc dù rất quyến luyến với bố của Josie nhưng anh vẫn đứng về phía kẻ được coi là có tội hiếp dâm. Phải nói thật là các tình tiết không có lợi cho Josie lắm. Khoa nội của bệnh viện nơi cô đã được đưa đến khám đã gửi một bản khai được đánh máy cho biết rõ không có một tí dấu vết nào của một vụ hiếp dâm. Bản lời khai đó không cho biết vì sao không có sự xâm nhập vào người cô. Điều đó đã làm cho anh bị thuyết phục và tin là Josie đã nói dối. Chắc chắn là cô sợ làm cho cha mẹ cô đau khổ khi biết sự thật. Suy cho cùng thì đó cũng là một phản ứng bình thường. Chính anh cũng đã từng biết một trường họp giống như thế: một cô gái khi đứng trước tòa đã nức nở trong nước mắt thú nhận lỗi của mình và xin lỗi cậu thanh niên mà cô đã tố cáo khi không có chứng cứ nào cả. Marc, được củng cố với sự tin chắc như vậy, đã làm chứng có lợi cho gã thanh niên đó. Anh ta đã được xử trắng án trong khi Josie bị biến thành một con bé nói dối trong con mắt của tất cả mọi người trong phiên tòa hôm đó. Bố mẹ cô đã phải chịu đựng nỗi nhục nhã ghê gớm. Và khi Josie quay trở lại lớp học, bạn bè của cô đã lên án cô, công kích cô nhiều đến mức cô phải chuyển trường. Vì vậy mà gia đình cô đã đến sống ở San Antonio, trong một nhà thờ xứ không quan trọng lắm. Và từ đó Marc không gặp họ nữa.

Một thời gian sau, Marc được tuyển vào làm tại đội cảnh sát đặc nhiệm của San Antonio và thường hay giảng dạy trong các tiết học vẽ tố tụng hình sự tại trường đại học. Vô tình mà Josie cũng là một trong số sinh viên trong lớp. Lúc đó cô đã 22 tuổi và đã trở thành một thiếu nữ rất quyến rũ.

Lúc đầu, cô không nói chuyện với anh. Cô chưa thể quên những chuyện không may, những đau đớn của mình. Và cô không tha thứ cho việc anh đã làm chứng chống lại cô.

Bất chấp sự ác cảm rõ ràng của cô, Marc vẫn cảm thấy bối rối trước vẻ quyến rũ của cô. Thế cho nên anh đã cố gắng làm mọi cách để cô lại tin anh. Và dần dần, họ lại là bạn của nhau, bất chấp sự phản đối của bố mẹ cô. Đương nhiên là với tư cách một tín đồ đạo Tin lành, họ đã tha thứ cho anh từ lâu, nhưng họ đã không còn tin anh kể từ sự phản bội của anh trong vụ kiện đó. Họ chưa bao giờ nghi ngờ đức tin của con gái mình.

Marc không để ý đến việc bố mẹ cô không đồng ý. Anh vẫn đưa Josie đi cắm trại, đi xem nhà hát, đến những hộp đêm... Anh tặng cô nhiều món quà nhỏ, gọi điện cho cô rất muộn vào buổi đêm. Và rồi anh nhận thấy cô không dửng dưng trước những cố gắng của anh. Chính anh cũng thấy khó cởi nút sợi dây tình cảm của mình.

Sau buổi lễ trao bằng tốt nghiệp mà anh có tham dự và ngồi xa gia đình Langley, anh đã đưa Josie đến buổi dạ hội. Một buổi tối mãi mãi làm cuộc sống của họ mất thăng bằng... Việc đổ vỡ của họ làm anh chìm đắm trong đau khổ. Anh đã viết cho cô một bức thư dài trong đó, anh không tiếc lời xin lỗi cô, nhưng anh đã không gửi bức thư đó.

Vài tuần sau đó, vụ Henry Garner bị giết, rồi sau đó là phiên tòa xử Dale Jennings diễn ra, chỉ làm cho mối quan hệ của họ thêm trầm trọng.

Khi các phương tiện thông tin phát hiện ra vụ hiếp dâm, Marc vứt bỏ lá thư xin lỗi của mình. Thật vô ích khi gửi bức thư đó cho cô vào lúc này, chắc chắn Josie sẽ xé bỏ trước khi đọc nó. Anh biết rằng cô oán giận anh về vụ scandale mới này, vì cô cho rằng anh đã tố giác cô với báo chí.

Sau khi Jennings bị kết án, anh đã chạy trốn. Anh cảm thấy có lỗi khi đã hai lần phá hoại cuộc sống của Josie.

Vì sai lầm thời niên thiếu của mình, cô đã bị phơi bày trước những lời mỉa mai cay độc của công chúng, trong khi kẻ hiếp dâm thì thoát khỏi khó khăn mà không phải chịu một lời buộc tội nào. Không bằng lòng với bản thân vì đã góp phần vào việc bôi nhọ thanh danh của cô, Marc lại xuất hiện trong cuộc sống của cô để lần thứ hai đối chọi với cô và gián tiếp tố cáo cô đã làm chứng dối trá.

Tiếp theo những sai lầm đó, anh đã hành động theo hướng có lợi cho người bạn thân của anh. Bibb Webb không sát hại Henry Garner, anh đã bị thuyết phục về chuyện đó. Bib yêu quý ông già đó như yêu người bố đã bỏ anh mà đi. Đúng thế, năm 17 tuổi, anh chỉ còn lại một thân một mình với cô em gái út. Bố anh đã bỏ đi, bỏ mặc anh em họ cho số phận. Là người đàn ông duy nhất trong gia đình từ đó đến nay, Bib đã phải chăm sóc mẹ và em gái của mình, cô bé đã chết khi mới 18 tuổi vì dùng thuốc quá liều... Cuộc sống của Bib sau đó chỉ là một chuỗi những điều thử thách liên miên cho đến ngày anh gặp Henry Garner, người đã đùm bọc che chở cho anh.

Không, chắc chắn là Bib không thể có chuyện liên quan gì đó trong vụ ân nhân của anh bị giết. Vì lẽ rằng anh còn cần sự hiện diện đầy thân tình ấy bên cạnh mình. Cuộc hôn nhân của anh với Silvia đã bị suy sụp vào thời điểm đó. Phải công nhận rằng vợ anh rất giống em gái của anh, giống một cách đáng ngạc nhiên - một tâm hồn bị lạc hướng, một kiểu thiếu nữ chưa đủ độ chín, sống phụ thuộc vào chồng một cách thảm hại. Sau khi kết hôn, mái tóc của Bib đang từ màu nâu chuyển sang gần như hoa râm màu xám. Giờ trông anh như thể già hơn Marc đến 10 tuổi vậy.

Cô tiếp viên đẩy chiếc xe đồ uống đến gàn Marc. Vì thấy anh ra hiệu từ chối nên cô hơi chăm chú nhìn anh. Anh cố nén một nụ cười. Chiếc phù hiệu cảnh sát đặc nhiệm rất có khả năng thu hút sự chú ý của phụ nữ. Bộ đồng phục lôi cuốn cô ta, - anh nghĩ, không hề có chút ảo tưởng. Cũng khá lâu rồi anh không còn ngắm nhìn phụ nữ nữa, cho đến khi anh gặp lại Josie. Khi nhìn cô, anh cảm thấy mình vẫn đầy những ham muốn như trước kia. Rõ ràng là anh nhận thấy bao giờ cô cũng luôn quyến rũ đối với anh.

Marc buông tiếng thở dài mệt mỏi. Anh cần phải sắp xếp lại những suy nghĩ của mình theo trật tự. Dù sao thì anh cũng đang có một vụ điều tra phải làm. Một vụ điều tra phức tạp. Một vụ điều tra chắc chắn sẽ làm hỏng nhiều cuộc đời? Chắc chắn là các phương tiện thông tin sẽ vồ ngay lấy vụ việc này. Và Bibb Webb, Josie và mẹ của Jennings nữa sẽ phải chịu đựng sự tọc mạch nguy hiểm của báo chí cũng như của công chúng. Nhiệm vụ của anh là khám phá ra sự thật mà không để mình bị ảnh hưởng bỏi tình cảm hay những phút yếu lòng xưa cũ của mình.

Anh tự hỏi Josie nhìn nhận như thế nào sự hợp tác của cô với anh - một người đàn ông mà cô có đủ mọi lý do trên đời để căm ghét Anh rất lấy làm tiếc cho cô, và cả cho anh nữa.

Cách hai hàng ghế, một người phụ nữ trẻ đang vuốt ve một đứa bé con. Một đứa trẻ lùa những ngón tay mũm mĩm của nó vào trong mái tốóc của mẹ nó, miệng bập bẹ nói. Hoạt cảnh đó làm anh bỗng bật cười không chủ ý. Anh nghĩ đến đứa cháu trai của anh mà anh chỉ biết mặt nó qua những tấm ảnh Gretchen gửi cho anh. Anh rất muốn gặp mặt nó và được ẵm bế nó. Ngay cả khi ở xa, anh vẫn có thể hình dung ra được Gretchen và chồng của cô dành nhiều thời gian để ngắm nhìn đứa con bé bỏng thiên thần của họ hơn là ngồi xem ti vi.

Anh muốn có những đứa con của riêng mình. Nỗi cô đơn bắt đầu đè nặng lên anh. Một lần nữa, những suy tư của anh lại hướng về Josie. Anh tự hỏi liệu cô có nghĩ đến việc có con hay không. Anh nhăn mặt. Chẳng có gì chắc chắn điều đó cả. Nỗi chán ghét mà cô công khai bày tỏ với tất cả những gì thân mật, ấm cúng chắc chắn không làm cho cô có ý muốn xây dựng một gia đình. Thật đáng tiếc vì cô rất có khuynh hướng làm mẹ. Có một lần, trong khi đang dạo chơi trong công viên, họ bắt gặp một cậu bé con đang khóc vì đầu gối của bé bị xước. Josie đã ngồi xổm trước mặt đứa bé, lấy bông băng trong túi của cô ra và băng cho thằng bé. Lúc bố mẹ của thằng bé hốt hoảng tìm thấy nó, thì nó đang vừa cười vừa nắm tay Josie và liếm láp những viên kem mà cô mua cho nó.

Marc chau mày. Anh căm ghét những kỷ niệm xảy ra vào trước cái đêm dạ hội đó. Đó là ngày hạnh phúc cuối cùng của họ. Cơ hội cuối cùng của anh, cơ hội mà anh không biết nắm giữ.

Mỗi lần nhớ lại những năm tháng đau đớn đốó là anh đều phải cố kìm nén sự bất mãn. Chết tiệt, phải chăng anh cứ mãi bị quá khứ ám ảnh? Chắc chắn là đúng như vậy, nhất là vào lúc này đây khi quá khứ đang quay trở lại, và nó đang gắn kết với hiện tại một cách rối rắm.

Josie và anh phải tìm ra được tên giết người trước khi hắn giết thêm người khác. Và họ phải nhanh chóng tìm ra hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.