Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 10: JQ thứ mười



Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra liền giật thót mình. Ôi mẹ ơi, sao đồng hồ báo thức lại không kêu nhỉ?

Trong phòng rất tối nhìn sang rèm cửa sổ thấy kéo kín mít cô giơ chân kêu rên. Bây giờ chỉ có thể xin nghỉ bệnh mà thôi.

Eo và chân giống như bị xe đè nát ,bắp đùi đau nhức khác thường, có lẽ bị trật khớp xương kéo theo mệt mỏi.

Hậu quả của việc phóng túng thật không hay ho tí nào!

Tối qua hoa sơn chi thuần khiết là cô đây lại làm ra chuyện tình ở trên xe khiến người ta không thể chấp nhận như vậy.

Trời ơi đập miếng đậu phụ xuống đây đi, một miếng đậu phụ thôi cũng đủ đập chết cô rồi.

Cô quay đầu tìm kiếm thủ phạm nhưng bên người lại trống không.

Hoắc Sở Kiệt, anh thật lợi hại!

Thế mà dám bỏ trốn mất dạng, lần sau cũng đừng nghĩ leo lên giường của chị đây.

Cô lắc lắc cổ co gối chậm rãi vuốt ve cái eo: Nếu cứ tiếp tục như thế rất có thể cô sẽ trở thành người đầu tiên bị tàn phá đến chết vì làm cái chuyện kia.

Nên từ bây giờ cô quyết định ăn chay một tháng.

Trên tủ đầu giường nằm dán một giấy note trên đó là chữ viết rồng bay phượng múa của Hoắc Sở Kiệt: "Anh đã gọi điện thoại cho Thần Thần nhờ cô ấy giúp em xin nghỉ ốm một ngày, nghỉ ngơi cho khỏe đi!"

Được rồi lão Hoắc, cộng cho anh thêm một điểm nhưng vẫn còn thiếu chín mươi chin điểm nữa. Bao giờ anh đạt được một trăm điểm mới có thể leo lên giường của cô!

Nếu đã không phải đi làm, cô trợn tròn mắt suy nghĩ ngây ngô, có phải tính toán muốn có đứa bé hay không?

Cha mẹ Hoắc cũng nói bóng nói gió với cô đã đến lúc phải sinh em bé rồi.

Mẹ của cô còn kinh hủng hơn cầm chày gỗ gõ vào cái đầu luôn không hiểu chuyện này. Đoán chừng mấy ngày nữa đến đây chính là thúc giục hôn sự của bọn họ.

Cô bây giờ đã hai mươi tám, bác sĩ nói phụ nữ qua ba mươi tuổi thì các chức năng sinh sản bắt đầu yếu đi. Mà lão Hoắc nhà là cô lại là con một anh cũng đã ba mươi tư rồi cũng không được coi là trẻ nữa.

Con của đồng nghiệp và bạn bè của anh cũng bắt đầu đi học rồi. Có lúc thấy anh nhìn đứa trẻ nhà người ta với ánh mắt không nén được hâm mộ. Cô cũng không thể coi như không nhìn thấy được.

Nhưng mà anh lại không nói với cô là anh cũng muốn có con, cũng muốn được làm cha.

Anh không nói vì sợ cô vẫn chưa hết tổn thương hay là bởi vì cái khác?

Cô cũng không biết.

Trong lòng Lão Hoắc so với cô chứa rất nhiều bí mật.

Ba năm trước đây, Quý Quân lấy được học bổng toàn phần của đại học Massachusetts. Bác Quý không muốn cô gây trở ngại cho tương lai chói lọi của con mình, châm chọc khiêu khích chỉ còn thiếu nước giơ đao lên chém soàn soạt nữa thôi.

Thật ra thì bà ta đã sai lầm rồi. Vô luận bà ta có đối xử với cô như thế nào thì người cô yêu vẫn là Quý Quân, chỉ cần anh vẫn thích cô...cô cũng sẽ không rời bỏ anh.

Cô không muốn rời khỏi Trung Quốc, không muốn đến đó học cùng anh nhưng mà cô lại có thể đợi anh, chờ anh vinh quy trở về.

Nhưng Quý Quân lại không cho cô bất cứ lời hứa nào, thậm chí ngay cả một câu từ biệt cũng không có.

Anh cứ như vậy mà rời đi .

Cô không thể tin được bảy năm tình cảm của bọn họ anh cứ thế mà vung tay áo lên bỏ đi không mang theo bất cứ lưu luyến nào.

Cô như cái xác không hồn lao vào công việc, sau khi tan làm thì đến quầy rượu mua say.

Đó đoạn thời gian khổ sở rách nát. Cô ghét mình khổ sở như vậy nhưng mà càng uống lại càng không thấy say, một chút cảm giác cũng không có.

May mà còn có Thần Thần, còn có lão Hoắc.

Lúc đó lão Hoắc vẫn chỉ là anh hàng xóm nhà bên cạnh. Cô vẫn chỉ xem anh là một người anh trai hung dữ, khi còn bé luôn lẽo đẽo ở phía sau của anh và anh trai để anh mang theo cô đi chơi. Anh trai cô đúng là không có lương tâm, chê cô là con gái quá nhàm chán ngược lại lão Hoắc lại hay chơi cùng cô đến khi cô mệt mỏi thì cõng cô về nhà.

Khi đó anh trai cô còn nói đùa rằng: cô ở trên lưng lão Hoắc trông cứ như cô vợ nhỏ của anh ấy vậy. Hôm nay nghĩ đến không ngờ câu nói đó lại giống như tiên tri trở thành sự thật .

Ngay cả sau này khi cô lên thành phố học đại học cũng đã được lão Hoắc nhiều lần quan tâm chiếu cố.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến cô và anh sẽ ở cùng nhau.

Quý Quân đi, thành phố rộng lớn như vậy bên cạnh cô chỉ còn lại anh và Thần Thần.

Cho đến một ngày kia, trong thời khắc nghĩ rằng muốn mất đi anh cô mới giật mình. Thì ra là cô đã yêu người đàn ông này, cái người mà cô chỉ luôn xem là anh trai mà thôi.

"Ùng ục ùng ục. . . . . ."

Bụng mãnh liệt kêu lên kéo cô ra khỏi trầm tư. Đã lâu rồi không có suy nghĩ sâu xa như vậy có lẽ là thân thể mệt mỏi hay còn bởi vì Quý Quân đã trở về.

Thôi kệ đi , cô đã quên rồi, quên cả chuyện ngày trước đã từng đau lòng như vậy nhưng vẫn cảm thấy do dự.

Phải làm gì thì cứ thế mà làm đi, bi thương làm cái rắm gì. Trước tiên là phải vệ sinh ăn uống cho tốt đã.

Điều quan trọng bây giờ chính là kiếm cái gì để cho vào bụng trước đã.

Kéo hai chân rã rời đi vào bếp, trong tủ lạnh còn có bánh bao và sữa tươi, cho vào trong lò vi sóng hâm lại là có thể ăn rồi.

Mồm cắn một miếng bánh bao sau đó nhấp một hớp sữa tươi cô mở di động ra xem.

Nhạc chuông vui vẻ của di động chợt vang lên.

Là một số lạ.

Trong đầu hiện lên hai chữ: Quý Quân.

Tiên sư nhà anh, đúng là âm hồn bất tán mà!

Cô định nói to nhưng mà hôm nay đang xin nghỉ ốm nên đành phải giả vờ yếu ớt.

Cho nên cô nhẹ nhàng nói: "Uy."

Thật là phiền não, yếu ớt quả nhiên không phải style của cô. Nghe giọng của mình như vậy cô thiếu chút nữa nôn mửa.

"Sơn Chi, em đã đỡ chưa?"

Vừa nghe đến âm thanh này cô cảm thấy mình như đang cắn thuốc lắc. Cả người như lên dây cót tràn đầy sinh lực chiến đấu, theo anh thì bà đây đã đỡ chưa!

Nhưng cô chỉ có thể suy yếu trả lời: "Vâng, uống thuốc rồi, đã tốt hơn nhiều."

"Uống nhiều nước, mặc thêm áo ấm vào " anh ngừng một lúc rồi mới nói, "Nghe Thần Thần nói em bị cảm, anh rất lo lắng."

"Cám ơn sếp đã quan tâm."

Cô nhấp một hớp sữa tươi thuận miệng đáp.

"Sơn Chi, đừng nói chuyện với anh như vậy được không?"

Giọng cầu xin của Quý Quân làm cô nhất thời không chịu nổi, vai run lẩy bẩy: "Anh chính là cấp trên của tôi không phải sao. Nếu không có việc gì nói nữa thì tôi muốn nghỉ ngơi."

Cô trực tiếp ra lệnh đuổi khách, Quý Quân hồi lâu cũng không thấy trả lời.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ thấy bây giờ là mười một giờ hai mươi ba phút.

Sếp Quý à anh đang lợi dụng của công để làm việc riêng đấy.

Không được, không được.

Quý Quân rốt cuộc cũng lên tiếng: "Anh mua cho em cháo gà xé sợi ở Trần Ký, lát nữa sẽ mang đến."

Nói xong liền cúp điện thoại.

"Cháo gà xé sợi Trần Ký " đây là một trong những món mà cô ưa thích.

Cô mặc dù không có bệnh gì nặng hàng năm cũng chỉ bị cảm mấy lần. Trước kia ở chung với Quý Quân mỗi lần bị cảm khẩu vị nhạt nhẽo anh thường sẽ mua cháo gà xé sợi Trần Ký cho cô. Cháo nấu sềnh sệch, gạo chín nhừ, cho vào miệng liền cảm nhận được mùi thơm ngát của thịt gà lẫn gạo, làm cho cô mỗi lần đều ăn hết một bát đầy.

Nhưng những chuyện này đều là chuyện đã qua rồi, nói tóm lại là cảnh còn người mất.

Quý Quân, đã ba năm chưa thử qua mùi vị đó nên cô đã sớm quên rồi.

Hôm nay đúng là sầu bi quá mức, cô mệt mỏi dựa vào sofa bật ti vi lên.

Đồng hồ kêu tích tắc tích tắc mấy phút sau chuông cửa liền vang lên.

Cô không muốn đứng lên, không muốn gặp anh cũng không muốn phải mang ơn.

Nhưng chuông cửa lại cứ kiên trì vang lên, xem ra mấy năm học ở nước ngoài không những làm cho tính cách cố chấp của anh không giảm mà lại tăng lên.

Miễn cưỡng đi dép vào chậm rãi đi tới cửa, mở khóa.

Áo sơ mi màu hồng nhạt trong âu phục màu xám bạc phối hợp gilê lông cừu.

Có lẽ cô phải vỗ tay hoan hô, hình ảnh này đúng là đại diện cho tinh anh của thành phố.

Mấy năm không gặp hình ảnh ngây ngô đã không còn nữa mà đã đổi thành phong độ lịch lãm rồi?

Quả nhiên là được Tư Bản Chủ Nghĩa soi sáng dẫn đường có điều trông anh như vậy cũng thật đẹp mắt.

Một tay để trên khung cửa, một tay đặt lên cánh cửa, rõ ràng không có ý mời vào bên trong.

Nếu nhà anh muốn vào thì chỉ có thể lách người mà vào thôi!

Quý Quân chỉ cách cô hai mươi mấy centimet, mùi nước hoa trên người anh chợt bay đến làm mũi của cô chợt ngứa liền: "Hắt xì" .

Trong khi cô giơ tay lên bịt mũi thì anh nhân cơ hội này nhanh chóng đi vào.

Tinh thần cảnh giác dâng cao, rất muốn mở miệng mắng to nhưng lại không thể làm được.

Ở trước mặt lão Hoắc cô có thể tùy ý làm bậy. Nhưng ở trước mặt Quý Quân cô cần phải là cô gái có phong cách.

Cảm tạ thầy cô, Giáo Hội đã dạy cho cô phải biết khoan dung đúng lúc.

Người đã đến rồi cô liền phải tiếp đón thôi.

Quý Quân theo thói quen ngồi xuống ghế sofa, đúng vị trí ânh đã ngồi mấy hôm trước.

Cô đi vào bếp lấy nước vào ly thủy tinh rồi đặt ở trước mặt anh.

"Chỗ này cũng không tệ."

Ánh mắt của anh dò xét qua phòng bếp và phòng ăn rồi đến phòng khách mười mấy mét vuông cuối cùng khẽ nhìn đến phòng ngủ.

"Nhà khoảng bảy mươi mét vuông mặc dù nhỏ nhưng lại là của mình. Đã ở là phải thoải mái."

Cô không cố ý nói đến hai chữ” của mình” vẻ mặt của anh tuy thoải mái nhưng lại có một khắc mất hồn.

Đang nhớ đến cái gì vậy?

Chắc là thế nếu không sắc mặt thế nào lại chợt khó nhìn như vậy so với táo bón còn khổ sở hơn. Làm cô không thể nào hấp thụ nổi.

Ba năm trước đây, cô bị người mẹ kính yêu của anh đuổi ra khỏi cái ổ nhỏ. Nếu là ban ngày thì còn xoay sở được, có thể tùy tiện quá giang xe đi đến ở nhờ nhà của Thần Thần.

Nhưng lúc đó lại đã quá nửa đêm cũng không biết tại sao mẫu thân đại nhân kia lại muốn đến thăm, vọt vào phòng ngủ đem cô đuổi đánh ra cửa. Cô đang mặc áo ngủ không có tay phải ở ngoài cửa đứng ba phút. Ba phút không nhúc nhích cô tự nhủ nếu như anh ra ngoài nói với cô mấy câu xin lối hoặc là để cho cô tạm thời rời đi thì cô vẫn còn là hoa sơn chi của anh.

Nhưng mà cửa chống trộm vẫn luôn đóng chặt lại.

Cô không phải muốn anh không coi trọng mẹ của mình. Nếu như có người đem mẹ của mình đuổi đi cô cũng sẽ coi thường người đó. Nhưng nếu anh là người có ý thức trách nhiệm thì ít nhất phải cho cô một cái công đạo. Thế nhưng anh lại làm cho cô thật thất vọng.

Khi đó đang là tháng mười một, đêm khuya chỉ có mười mấy độ, chân trần giẫm lên nền đất bằng xi măng lồi lõm ở vùng ngoại ô, đi suốt ba tiếng mới đến được nhà Thần Thần.

Thần Thần mặt vẫn đang ngái ngủ ra mở cửa, nhìn thấy cô tóc tai bù xù áo ngủ nhàu nhĩ chân thì rướm máu liền thét lên dìu cô vào nhà.

Cô ấy cho rằng cô bị cướp hoặc là bị cường bạo.

Nhưng thật ra rất đơn giản là cô chỉ bị vứt bỏ mà thôi.

Bị âm thầm vứt bỏ.

Từ cái đêm đó trở đi cô chưa nhìn thấy Quý Quân lần nào cho đến ngày hôm trước.

Hôm nay nhớ lại quá nhiều chuyện đối với suy nghĩ khác thường cô cảm thấy giận bản thân mình.

Cô vuốt vuốt tóc liếc nhìn Quý Quân lại đụng trúng ánh mắt chứa đầy áy náy cùng tình ý của anh.

"Sơn Chi, trừ ba chữ kia, anh không biết còn có thể nói cái gì."

Người anh ngả về phía trước áp đến gần nhìn sâu vào trong mắt cô. Đôi mắt đen phóng đại ở ngay trước mặt.

Cô xê dịch sang bên cạnh, sờ sờ vành tai nói: "Tiểu Quân, anh cũng thấy đấy, tôi bây giờ đang ở chung với Hoắc Sở Kiệt, cha mẹ tôi cũng đã đồng ý anh ấy rồi."

Quý Quân kích động nắm giữ chặt tay cô: "Sơn Chi, anh yêu em, hãy đi cùng với anh!"

"Thế nào? Anh không sợ mẹ anh nữa sao?"

Cô buồn cười nhìn anh: "Tôi không hi vọng đến nửa đêm lại có người đến lôi mình từ trong chăn đuổi ra ngoài, mùi vị đó thật là làm cho con người ta cả đời không quên."

"Sơn Chi, khi đó là anh không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa hãy tin tưởng anh."

Nửa người trên của anh từ chống lên bàn trà nhìn cô bên này. Cô hơi ngẩng đầu lên chống lại cầu xin trong mắt anh.

Gặp mặt lần nữa, anh vẫn luôn cầu xin. Thành thật mà nói cô thấy phiền chết.

Sao không làm thế sớm hơn!

Bây giờ mới cầu xin, bà đây cũng không cần.

TMD, Thật khó xử mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.