Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 14: JQ thứ 14



Anh không trả lời, cô đành phải đưa ra đáp án thôi.

Cô tiến lại gần đưa tay cài lại nút áo phía trên của anh: "Tuyết rơi nhiều đường rất trơn, cẩn thận một chút."

Đang muốn xoay người, anh lại kéo cô lại lấy ô trong hộp đưa vào tay: "Cầm lấy."

Sắc mặt có chút thối, biểu tình có phần hơi khó chịu.

Mặc dù có chút thất vọng nhưng cô vẫn nhận lấy cái ô.

Ngoài xe gió lạnh táp vào mặt, cô rụt cổ lại bước đi thật nhanh.

Trước thang máy, lại gặp được một người không dễ dàng buông tha.

Quý Quân đi tới chào hỏi: "Chào buổi sáng."

Cô gật đầu chào lại.

Ánh mắt liếc thấy bàn tay anh đang tới gần cô liền tránh sang bên cạnh một bước, mắt lạnh nhìn anh chăm chú .

Anh lúng túng thu tay lại, chỉ chỉ đầu vai của cô: "Có bông tuyết."

Quả nhiên, xương gò má và khóe miệng sưng đỏ vẫn còn máu bầm chưa tan.

Quý Quân, anh sao có thể là đối thủ của anh ấy được!

Cô đưa tay lên phủi phủi: "Chuyện nhỏ như vậy, không cần phiền đến quản lý Quý."

Cố ý nhìn đám người chung quanh rồi nhỏ giọng: "Tôi không muốn người khác hiểu lầm, quản lý Quý xin hãy tự trọng."

"Ding Ding" cửa thang máy mở ra cô liền lách người đi vào.

Sáng sớm, đã gặp xúi quẩy thật là chán mà.

Ở thời điểm bạn thấy chán ghét một người đàn ông dù anh ta có làm bất cứ chuyện gì để lấy lòng thì bạn cũng đều cảm thấy cực kỳ phản cảm. Cho dù bạn đã từng yêu anh ta sâu đậm đến thế nào chăng nữa.

Nhưng ở thời điểm bạn yêu người đó, cho dù anh ta có tổn thương bạn bao nhiêu...bạn có đau lòng thất vọng đến cỡ nào đi nữa thì vẫn không có cách nào ngừng yêu anh ta cả.

Chị đây không muốn văn thơ như vậy nhưng luôn luôn có những vật cực phẩm đến khiêu khích làm cho chị có muốn kiên nhẫn cũng không được.

"Sao thế, sắc mặt sao lại kém như vậy?"

Thần Thần đưa đưa cho cô một cốc cà phê nóng, cô đưa hai bàn tay lạnh lẽo ôm lấy.

"Lão Hoắc lại muốn mình từ chức, lại còn có một con ruồi thối cứ lượn lờ xung quanh."

"Đàn ông lúc nào cũng có ham muốn chiếm hữu rất mạnh! Nếu như mình cũng có người nuôi thì mình sẽ không cần suy nghĩ liền tạm biệt một tiếng rồi đi về nhà. Được thế thì còn gì bằng cũng không cần phải nhìn đến sắc mặt của người khác."

"Thế nào? Ai lại trêu chọc làm cho đại tiểu thư của chúng ta bơ phờ như vậy ?"

"Cậu ngày hôm qua không làm nhưng bà chị già ngược lại đã đến đây kêu gào ầm ĩ lên, nào là: “ Phong cách Điền Viên của chúng tôi làm sao lại có ít màu xanh lá cây vậy?” . Mình rất muốn gõ gõ vào cái đầu heo của chị ta mà hét lên ràng: ‘ Bà chị à, chị xác định nhà cửa tất cả phải là có màu xanh mơn mởn sao? ’

Ngày hôm trước rõ ràng chúng ta đã xác định phương án là tòa nhà bán hoặc cho thuê vì vậy sẽ lấy màu vàng nhạt làm màu chủ đạo, trần nhà thì sẽ lấy màu trắng. Mặt bên cạnh của tầng năm vẽ những cây lúa đang đến mùa thu hoạch với những hạt thóc nặng trĩu khi ánh trời chiều chiếu vào sẽ vô cùng sinh động. Trên đó thể hiện những ruộng lúa vàng óng đang đung đưa trong gió giữa trời thu mát mẻ.

Thật là cảnh hay ý đẹp biết bao!

Thời gian bàn giao cho Thiên Hằng là vào đầu thu sang năm, bọn họ cũng đã cho chúng ta bốn chữ nhắc nhở là gần với thiên nhiên!

"Ngày hôm qua bà chị già nói rằng màu vàng của lúa không đủ chói mắt, cuốn hút người ta. Chị ta muốn thủy trang Điền Viên và tên tuổi lớn Mrs. King phải tỏa sáng rực rỡ hơn nữa!" Tiểu Ly cũng chạy lại, nghe thấy thế liền không chịu được vai run lẩy bẩy.

"Chị Hạ, chị cũng biết đấy mấy lần trước em đến đưa tài liệu chị ta còn cố ý dán sát người vào. Chị thử nghĩ xem bắp đùi to như vậy lại còn mặc quần tất trong suốt. Em nhìn đã thấy ghê rồi, muốn đùa giỡn người ta cũng không tự nhìn lại hình dáng của mình ra làm sao." Tiểu Từ cũng đến tham gia .

"Các em. . . . . ." Chị Trần khoát khoát tay rồi nói tiếp "Toàn gieo tiếng ác cho người ta".

"Lời nói của em hoàn toàn là sự thật, đúng không chị Thần Thần."

Hai người trẻ tuổi đồng loạt nhìn về phía Tống Thần, Tống Thần liền phất tay: "Dĩ nhiên, chị cũng đã gặp người phụ nữ kia. Bữa tối cũng chỉ ăn một bát cơm, chị đây bình thường ăn hai bát còn chưa no."

"Đúng không, đúng không." Tiểu Ly tiểu Từ vội vàng nhìn cô tranh công, tính tình thật là trẻ con.

"Đúng vậy, xác thực là làm người ta thấy ghét."

Chị Trần thình lình nói tiếp, mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Trong tổ của bọn họ chị Trần lúc nào cũng là người đi tiên phong dẫn đầu trong mọi lĩnh vực.

Bầu không khí làm việc thân thiện hài hòa như vậy, cô làm sao có thể buông tha đây?

Cuộc sống khô khan như một thiếu phụ luống tuổi suốt ngày quanh quẩn trong nhà, không quá mấy ngày thì lão Hoắc cũng sẽ phiền chán mà thôi.

Lòng ghen tỵ soi xét của đàn ông khiến cho con người ta thật mệt nhọc.

Không cần nói đến đàn ông ngay cả phụ nữ ai mà lại không yêu cái đẹp?

Có một công việc thì cũng coi như có chỗ để mà giải tỏa và hậu thuẫn

Trong lòng cô từ tối hôm qua đến sáng nay vừa chua xót vừa sầu não lại hay suy nghĩ lung tung trong nháy mắt liền được các anh chị em đáng yêu ở đây rửa sạch trơn từ trong ra ngoài, tất cả đều bốc hơi theo tiếng cười của bọn họ.

Quả nhiên, cô cũng thấy vui vẻ lây.

"May mà lúc đó Trưởng phòng tới kịp, Mrs. King trên mặt lập tức cười tươi như hoa nở, bàn tay nóng hổi kéo lấy tay của anh ấy, thật là làm mất mặt phái nữ mà."

Tiểu Ly mắt mơ màng tiếp tục nói: " Trưởng phòng có nói khi gia chủ trở về nhà, ngẩng đầu liền nhìn thấy hình ảnh ruộng lúa vàng óng nổi bật dưới ánh trời chiều trong lòng tự nhiên sẽ thấy ấm áp thư thái, từ đó sẽ một lòng muốn quay trở về đoàn tụ bên gia đình ."

"Đúng vậy, đúng vậy. Mặt của Mrs. King vô cùng sùng bái nhìn Trưởng phòng. Cái đó rõ rành rành là muốn nhìn mòn con mắt. Cuối cùng, chị ta cũng bị quy phục dưới tay của Trưởng phòng chúng ta." Tiểu Từ phối hợp biểu diễn cả hai vai.

"Cho nên, chị già kia đã đón nhận idea của chúng ta?"

Cô đưa ra kết luận, bọn họ liền ra sức gật đầu.

Thời đại của nam sắc đã tới rồi.

Nhưng mà cũng không thể phủ nhận câu nói kia rất hay — một lòng quay về đoàn tụ bên gia đình.

"Tổ trưởng Hạ, Trưởng phòng thật là người có tình!"

Lysa thư ký của Trưởng phòng lớn tiếng nói, tinh quang nhiều chuyện trong mắt của mọi người đều tập trung lên người cô.

Lysa, cô cố ý đúng không! Cô trừng mắt nhưng cô ấy lại cười đến hồn nhiên vô hại.

"Chị Hạ, chị thật là có sức quyến rũ, em đây nói thế nào cũng sóng lớn cuộn trào thế nhưng Trưởng phòng cũng không thèm liếc mắt một cái ."

Lysa nằm ở trên vai cô giả vờ khóc sụt sùi.

Rất giả dối rất ngây thơ.

Chỉ là em gái Lysa à so với cup A của chị thì cái cup D của em thật là to lớn cao ngạo đấy!

Thật may mà lão Hoắc nhà cô cũng không có ghét bỏ nếu không cô sẽ thật ghi hận với những cô nàng ngực bự, không thể nào ngăn được tư tưởng tà ác đang hình thành trong đầu— dội a- xít sun-phu-rit.

Cô kéo em gái ‘ to lớn cao ngạo ’ ra rồi hâm mộ nói: "Cho dù em có ngốc nghếch, thì đàn ông cũng sẽ yêu em thôi. Tin chị đi, chị là người từng trải mà."

Lysa cắn môi dậm chân làm cho bộ ngực cũng rung rinh theo trông rất sống động.

Mắt của Tiểu Từ liền dán vào đó, cô ho khan: "Tiểu Từ, người trẻ tuổi không nên đói khát như vậy, không thể được, không thể được."

"Chị Hạ, chị. . . . . ."

Chân của em gái"To lớn cao ngạo" càng giẫm mạnh hơn đằng trước ngực lại như sóng lớn đang cuộn trào.

Tiểu Từ bị cô nói vậy thì cả hai tai đều đỏ, oan ức liếc trộm Lysa.

Tiểu Từ vẫn thầm mến em gái "To lớn cao ngạo" này, cô cũng là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Có lúc vẫn phải dùng đến chất xúc tác mới có kết quả khả quan được!

Cười đủ rồi náo đủ rồi, để cho cấp trên chờ cũng đủ rồi.

Cô liền xoay người đi đến theo lệnh triệu kiến của cấp trên.

"Cốc cốc cốc" Gõ ba tiếng, lễ phép xin ý kiến.

"Mời vào."

Hai tay của đặt ở phía trước, không mặn không nhạt hỏi: "Quản lý tìm tôi có chuyện gì không?"

Quý Quân trầm ấm nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi nói: "Đã khá hơn chút nào chưa?"

"Vô cùng tốt."

Lúc anh nói chuyện khóe miệng căng ra mí mắt hình như cũng bị giật giật.

Xem ra lão Hoắc xuống tay cũng không nhẹ!

"Sơn Chi, em đừng như vậy, anh chỉ muốn một lần nữa theo đuổi em mà thôi."

"Quý Quân, trong lúc đi làm không nói chuyện riêng, ok?"

"Như vậy sau khi tan tầm, anh mời em ăn cơm được chứ?"

"Thật xin lỗi, tôi hiện tại đã là vợ người ta, tan làm còn phải về nhà với ông xã."

"Dù sao cũng là bạn bè, em không thể cùng anh ăn một bữa cơm sao?"

"Quý Quân, cần gì phải khổ sở dây dưa như vậy. Anh ngày trước không phải là người công tư phân minh sao, thế nào hôm nay lại không rõ ràng như vậy!"

"Đó là bởi vì anh yêu em, anh muốn theo đuổi em."

"Chồng của tôi rất hay ghen, tôi cũng không muốn làm anh ấy mất hứng. Cho nên chỉ có thể nói xin lỗi với Quản lý đại nhân thôi. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài."

Lão Hoắc tối hôm qua đối với cô như vậy tất cả là vì cô đã gạt anh ấy chuyện Quý Quân tới Thịnh Nguyên.

Lão Hoắc cũng có kiêu ngạo của mình, anh đã không ít lần hỏi cô...cô lại sợ mình càng nói nhiều lại càng sai.

Vì vậy có lẽ anh bị Quý Quân hoặc là Vương Hiểu chạm đến tự ái cho nên tối hôm qua mới tức giận mà bạo phát ở trên người của cô như vậy.

Lão Hoắc làm cho cô đau lòng khổ sở, nửa đêm lại sám hối như vậy cũng đã chuẩn bị một bữa ăn sáng coi như là lấy lòng cô, bất chấp việc cô không thèm để ý đến.

Người đàn ông này, khóe mắt đã có nếp nhăn, cũng vi cô mà ngày càng nhiều lên.

Lúc anh nổi giận, tính khí xấu đến mức nào cô đều biết rõ. Tối hôm qua là lần thứ hai anh thực sự nổi giận với cô.

Lần đầu tiên, là ba năm trước đây, chính là thời điểm cô ở quán bar uống rượu mua say.

Nếu như lúc đó không có lão Hoắc thì cũng chưa chắc có Hạ Sơn Chi hôm nay.

Nói đến đây lại thấy chạnh lòng, bởi vì cô rất thương anh.

Mà nếu như vậy thì việc cô phải làm chính là cách xa Quý Quân càng xa càng tốt.

Cô đóng cửa lại, xem như không nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Quý Quân.

Lúc cô CMN đau lòng muốn chết thì anh đang ở đâu?

Cho nên, bây giờ anh muốn theo đuổi cô?

NO DOOR !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.