Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 17: JQ thứ 17



Ngày đầu tiên của năm mới, cô ngủ lấy lại sức.

Chờ đến khi tỉnh táo mở mắt, buộc tóc đuôi gà đi từ phòng ngủ ra đã thấy cha mẹ cô và lão Hoắc đang chơi bài rất vui vẻ.

Cô đưa mắt nhìn nhìn ở trước mặt mẹ cô đang có một chồng lớn nhân dân tệ, bà đang cười rất sung sướng:

"Báo nguy rồi." Mẹ cô nói to.

Báo nguy có nghĩa là trên tay chỉ còn có hai quân bài thôi.

Lão Hoắc nhìn cha cô một cái, sau đó đánh một con J.

Mẹ cô mừng rỡ đến lông mày cũng cong lên: "Đúng là con rể ngoan của chúng ta, K!"

Lão Hoắc bất đắc dĩ nhún vai giải thích với cha cô: "Con cứ tưởng là mẹ hết quân to rồi cho nên mới đánh con đó."

Cha cô cũng hiểu rõ nên vỗ vỗ vai lão Hoắc sau đó mẹ cô lại kêu to: "Không có ai ‘ bùng nổ’ đúng không, được rồi tôi thắng."

Mẹ cô ném con ba cuối cùng ra hết sức vui mừng xòe tay: "Đưa tiền, đưa tiền."

Cô dụi dụi mắt, giật nhẹ ống tay áo lão Hoắc: "Anh rõ ràng có. . . . . ."

Lời còn chưa kịp nói ra liền bị lão Hoắc cắt đứt: "Em hoa mắt rồi."

"Bùng nổ" là từ địa phương ở chỗ cô, chính là chỉ người đang cầm bốn cây bài giống nhau.

Lão Hoắc mặt không đổi sắc đưa đưa tới trước mặt mẹ cô mười đồng: "Mẹ, ngài đúng là cao thủ."

Mẹ cô cũng không trả lời nhiệt tình nhìn lão Hoắc sau đó chuyển sang cô lại lắc đầu ra vẻ tiếc chỉ rèn sắt không thành thép nói: "Sao lại có thể ngủ đến trưa như vậy, cha mẹ thật vất vả nuôi lớn cũng không biết dậy làm điểm tâm, còn không nhanh đi làm vệ sinh!"

Tầm mắt của bà rơi vào trên bụng cô mang ý vị rất sâu xa, sau đó không nhịn được vung tay lên. Cô ảo não đi tới phòng tắm, bà ở phía sau thay đổi một trăm tám mươi độ cất giọng nói tiếp: "Vẫn là con rể tốt nhất, nấu cháo gạo lứt thật không tệ, cho đến bây giờ miệng vẫn còn lưu lại vị thơm."

Không cần nhìn cô cũng biết rõ, người kia chắc chắn là đang cười vô cùng sung sướng còn cha cô khẳng định phụ họa thêm mấy câu cho sinh động.

Cô tức giận đi đánh răng rửa mặt.

Đi vào bếp thấy trên bếp vẫn để nồi cháo đang bốc hơi nghi ngút lại còn rất thơm, coi như bọn họ vãn còn có chút lương tâm.

Cô bê bát đến bên cạnh lão Hoắc xem bọn họ Đấu Địa Chủ, không khỏi oán thầm: thật không niệm tình gì cả rõ ràng lão Hoắc đang nhường mà, mắt của mẹ già nhà cô tinh tường như vậy chẳng lẽ lại không nhìn ra.

Có lẽ là đã nhìn ra nhưng mà vẫn cố tình làm vậy, trong lòng chắc là đang thích thú lắm đây.

Nghĩ như vậy, khẩu vị thất tốt hơn nhiều thời điểm ngồi xuống lần nữa đã là bát cháo thứ ba rồi.

"Không đúng, mới vừa mẹ ra văn thơ đối ngẫu, nói rõ là không có hình dáng cho nên con phải ra bài có hình dáng chứ."

Một tay cô bê bát tay kia đè xuống cây lão Hoắc đang muốn rút ra đánh sau đó chọn cây Q đánh ra.

Tay của cô còn chưa chạm đến mặt bàn, mẹ già liền rống lên như sư tử Hà Đông: "Hạ Sơn Chi, xem bài không nói mới là chính nhân quân tử."

Cô nói thầm: "Con không phải quân tử mà là con gái, cũng chỉ có con gái và tiểu nhân là khó nuôi nhất, mẫu thân ngài không biết sao?"

Ba người chơi rất vui vẻ, cô muốn có quấy rối cũng không được.

Mẹ cô nhíu mày nhìn cô một lát sau lại cười vô cùng quỷ dị: "Bé con à, sao tự dưng lại ăn nhiều như vậy, không phải là có rồi chứ."

Mấy ánh mắt nóng bỏng lập tức bắn thẳng đến cái bụng bằng phẳng của cô.

Cô nhất thời run cầm cập: "Nào có, cũng không cần phải gấp gáp như vậy."

Mẹ cô chợt chen đến bên cạnh ngồi xuống, cầm lấy tay của cô thân thiết nói: "Xấu hổ cái gì, mẹ mong được bế cháu lâu lắm rồi, còn có cả mẹ Hoắc nữa."

Mẹ già nước mắt lưng tròng nhìn cô và lão Hoắc: "Những đứa bé này của các con cũng không cần phải khổ cực chăm sóc, sao lại phải ngại phiền toái. Các con không biết, mỗi lần thấy con cháu nhà người ta gọi bà nội, bà ngoại vô cùng đáng yêu lại ngọt ngào như vậy thì mẹ với mẹ Hoắc của các con lại thấy chạnh lòng."

Mẹ cô lấy tay áo lau lau khóe mắt, nhìn cha cô, ông lập tức lên tiếng: "Thật ra thì cha đã sắp đến tuổi về hưu rồi, trong nhà chỉ có hai người chúng ta thì thật quá hiu quạnh bé con à."

Lời nói tuy không mủi lòng nhưng lại làm tim cô thót lại.

Cô khuấy cháo ở trong bát, không biết nên nói gì.

"Cha mẹ, con thật sự không có, cho dù có rồi đi chăng nữa thì bọn con còn chưa có kết hôn, con vẫn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để làm mẹ."

Những lời này sau khi nói ra làm cô thật muốn cắn đứt lưỡi của mình. Thật ra thì cô cũng không thật sự nghĩ như vậy.

Chỉ là khi nói ra lại thành như thế vả lại tuyệt không có vấp váp giống như đã hình thành trong đầu từ rất lâu rồi.

Cô không dám ngẩng đầu, không dám nhìn lão Hoắc, giờ phút này trên người anh hàn ý bắn ra khiến cô run cầm cập.

"Bộp" , cái gáy lại bị vỗ một cái rất đau, mẹ cô cũng xuống tay quá độc ác rồi.

"Chuẩn bị? Muốn chuẩn bị cái gì,con chỉ việc sinh con, còn mẹ với mẹ Hoắc của con sẽ tự tay chăm sóc đứa nhỏ."

"Dù sao thì con mới là người sinh, mẹ gấp cái gì."

"Cốc" , lại bị cốc một cái vào đầu.

"Mẹ gấp cái gì à? Hạ Sơn Chi, lời này của con thật không có lương tâm mà! Chúng ta cũng hơn sáu mươi rồi muốn bế cháu không được sao?"

"Thế thì phải đi giục anh trai chứ sao lại đi giục con làm gì."

" Đừng có quên là Cha Hoắc con cũng hơn sáu mươi rồi. Còn muốn kéo dài, con tưởng mình còn rất trẻ sao, nói thật cho con biết, tháng trước, mẹ với mẹ Hoắc đã thay các con đi đăng ký ở cục dân chính rồi."

Lời của mẹ cô đúng như sấm sét giữa trời quang, cô bàng hoàng một lúc mới phản ứng được liền hét to: "Cái gì?"

"Chúng ta 1 tháng trước đã trở thành vợ chồng hợp pháp rồi."

Trả lời của cô là giọng nói không nóng không lạnh của lão Hoắc.

"Anh biết sao?"

Cô từ từ ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, đúng lúc anh cũng nhìn cô chằm chằm, lười biếng mị hoặc trong mắt hoàn toàn không có, tâm tình toàn bộ giấu ở con ngươi tĩnh mịch đen nhánh.

Nhưng lòng của cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tuy giận dữ nhưng rất trầm tĩnh nói:

"Thật là buồn cười, chính bản thân mình lại không biết mình đã kết hôn được hơn một tháng."

"Cha, cha cũng gạt con...con thật là đau lòng."

Cha cô cho tới bây giờ luôn luôn ủng hộ cô, chưa bao giờ buộc cô làm chuyện mà mình không muốn. Thế nhưng bây giờ ông chỉ im lặng mặt lo lắng nhìn cô.

"Mọi người xem con là món đồ chơi sao?"

Cô buông bát xuống, xoay người vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ngã xuống giường.

Tất cả đều là người mà cô tin tưởng nhất mà sau lưng cô lại. . . . . .

Cho dù xuất phát điểm của bọn họ đều là ý tốt, nhưng ít nhất cũng nên cho cô biết rõ tình hình chứ.

Không phải là đau khổ mà chỉ là trong lòng cảm thấy thất vọng thôi.

Có tiếng mở cửa khe khẽ, có người đi vào.

Cô nằm quay lưng về phía, hơi thở quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc phả vào gáy.

"Em không muốn kết hôn với anh đúng không."

"Em còn nghĩ đến người khác?"

"Nhưng làm thế nào được đây? Mẹ em và mẹ anh đều quá sốt ruột rồi."

Lời nói lạnh lùng thốt ra bên tai, vốn còn tưởng anh sẽ nói mấy câu tử tế hoặc là hò hét bên tai cô không ngờ anh lại nói như thế.

"Hoắc Sở Kiệt, con mẹ nó anh có phải là đàn ông hay không, tính tình kỳ quặc, em thật không hiểu nổi anh."

Cô vẫn còn đang uất ức, anh còn tuôn những lời chua như giấm dò xét cô.

Cô hất chăn ra, tức giận đứng dậy, vẻ mặt của anh vô cùng tĩnh mịch sâu không thấy đáy nhìn cô chằm chằm.

Lửa nóng bốc hết lên đầu, thời điểm phụ nữ phát điên lên chính là trực tiếp đánh thôi.

Cô đấm liên tục lên người anh cũng không để ý đến cha mẹ mình vẫn còn đang ở ngoài cửa cách đó không xa, tức giận mắng to: "Anh nghĩ gì cứ việc nói thẳng, muốn cái gì cũng không cần quanh co lòng vòng! Tôi biết anh cũng không phải một năm hai năm, không phải anh vẫn cảm thấy tôi là giày rách hay sao, con mẹ nó anh không cần phải thương hại tôi...tôi cũng không lạ gì, nghe có hiểu không ."

"Cách xa tôi ra một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh."

Cánh tay cùng với lòng bàn tay của cô cảm thấy vừa đau vừa dễ chịu, thế nhưng anh vẫn một mực đứng im bất động.

Cô biết rất rõ hiện tại mình thật không có hình tượng, tóc tai bù xù , nước bọt bắn tứ tung, mặt vặn vẹo khó nhìn.

Móng tay của cô cào lên cổ của anh vẫn còn đọng vết máu, bàn tay của cô vung tới mặt anh, khi đã nổi điên lên cũng không còn lí trí nữa.

Anh vẫn trầm mặc như trước nhìn cô chằm chằm, bàn tay của cô lập tức sẽ vèo vào mặt của anh thế nhưng anh lại không hề né tránh.

Tính khí của anh cũng không được tốt đoán chừng là chưa bao giờ bị người khác bạt tai, đoán chừng lúc này cũng nổ tung vì tức giận rồi, nhất định nghĩ cô là bà điên đang lên cơn.

Mà trong lòng cô rất tức giận, cô muốn đánh anh đau chính là muốn khiêu chiến sức chịu đựng của anh.

Bàn tay kiên quyết quăng về phía lão Hoắc, anh như tường đồng sừng sững đứng ở trước mặt của cô.

"Bốp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.