Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 38: Tình cũ phục cháy



"Hạ tiểu thư, thật ra thì cô không cần phải áy náy đâu."

Ánh trời chiều trên mặt bàn đã biến mất, khi cô ngẩng đầu Vương Hiểu không biết đã đi từ lúc nào.

Mà Cố Đại đang cười như có như không nhìn cô, sâu thẳm trong đáy mắt lại có mấy phần nghiêm túc.

"Cố tiểu thư, thật ra thì tôi lại không hề áy náy."

Cố Đại lại rót đầy nước trà vào trong cốc của cô, mấy bông cúc vàng ở trôi lơ lửng trong nước trà trong vắt.

Tựa như nhân tình thế thái vậy, chìm nổi bất ngờ, nhưng cũng may cuối cùng vẫn lắng đọng lại.

Cô chỉ chỉ vào ngực nói: "Nơi này, có chút buồn bực thôi."

Đúng vậy a, có có cái gì để mà áy náy chứ, tất cả bọn họ đều tự nguyện đánh đổi mắc mớ gì tới cô chứ?

Chỉ là Hoắc sở kiệt, anh. . . . . .

Mà cô thì chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực mà thôi.

"A Hiểu mặc dù bề ngoài tạo cho người ta cảm giác bức nhân nhưng cũng không có ý xấu. Nguyên nhân vụ tai nạn xe cộ kia là do cô ta say rượu mà ngọn nguồn của việc say rượu hình như. . . . . ."

"Tôi biết, là do yêu phải một người không yêu mình" cô uống một hơi canh sạch cố trà, giọng nói có chút khàn khàn: "Tôi cũng không phải là người không biết suy nghĩ?"

"Thật ra thì cô là người vô tội nhất, " Cố Đại thoáng nghiêng về phía cô, hàng mi lá liễu khẽ cong: "Nhưng ai bảo có một người đàn ông yêu cô như vậy chứ? Nói thật, đến tôi cũng còn thấy ghen tỵ với cô đấy."

Cố Đại trong nháy mắt lại trở lại với bản tính cợt nhả vốn có, làm cho bộ mặt vốn cứng ngắc của cô rốt cuộc cũng thả lỏng: "Vậy có nên tạo thành thói quen, học hưởng thụ cảm giác ưu việt khi bị ghen tỵ là như thế nào?"

"Bin¬go, nói thật, lối tư duy ngược như vậy cũng là chuyện tốt."

"Tôi cũng lười phải nói thật với cô" Nói xong liền đứng lên, hất tóc ra đằng sau: "Tiện thể cô cũng trả hóa đơn giúp tôi đi, Cố tiểu thư!"

"Này, không mang theo trà phách lối mà uống luôn thể đi!"

Cô giơ tay ra phía sau vẫy vẫy, vênh mặt lên đi ra khỏi "Tây Cát" .

Ba ngày sau, sáu giờ ba mươi tư phút theo giờ Bắc Kinh, tại "Xuân Mãn lâu" .

Tên gọi "Xuân Mãn lâu" này tạo cho người nghe một loại ảo giác, quá "Hài hòa" theo bản năng sẽ nghĩ đến hai chữ — thanh lâu.

Tháng ba vẫn còn vương vấn hương xuân, các mỹ nữ như mây vô cùng quyến rũ liên tục xuất hiện?

Thật ra thì người ta kinh doanh chính đáng hợp pháp, chỉ bán đồ ăn, mùi vị tốt, hoàn cảnh tốt, phục vụ cũng tốt nốt.

Nói thật, cái tên này vẫn là do cô khởi xướng.

Ha ha, có phải rất ngạc nhiên hay không ?

Người như Hạ Sơn Chi cô sao lại có quan hệ với nơi này được chứ?

Khi cô chuẩn bị tốt nghiệp đại học, lão Hoắc đã từng hỏi cô nếu mở nhà hàng sẽ lấy tên là gì, khi đó cô đang bị ám ảnh bởi tiểu thuyết xuyên không nên liền bật ra ba chữ: "Xuân Mãn lâu" này.

Cô làm sao biết được, lời nói của mình, trong nháy mắt, lại xuất hiện trên bảng vàng sáng chói như vậy chứ.

Mà lúc này, cô đang ngửa đầu ngắm ba chữ "Xuân Mãn lâu" kia.

"Chị, phong cách như thế này, chị thật tính toán muốn đổ máu rồi hả ?"

Tiểu Ly tiền gần đến, mắt tỏa sáng lấp lánh nói, cô liền vỗ ngực một cái: "Bạn bè cả, có giảm giá."

Tống Thần ngay sau đó liếc sang, mắt chứa đầy thâm ý, cô quay lại cười với cô ấy một tiếng.

Nhưng không được quá tự nhiên.

Đây cũng là lần đầu tiên cô mang đồng nghiệp tới "Xuân Mãn lâu" này.

Trừ Tống Thần, trong đám bạn bè hiếm có người nào biết, cô chính là một trong những cổ đông của nhà hàng này.

Dĩ nhiên, điều này phải sau khi sống cùng với lão Hoắc cô mới biết, cổ đông chính là cô và Cố Đại.

Tình cảm của Hoắc Sở Kiệt luôn mãnh liệt như sóng lớn ập tới, làm cho cô không có cách nào cự tuyệt, vô lực cự tuyệt.

Quản lý đại sảnh là Trình Sinh rất đúng tiêu chuẩn đi ra đón khách, bước chân hơi ngập ngừng một chút rồi mới đi ra: "Chị dâu đã đến."

Quả nhiên là đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh, ánh mắt cô vừa bắn qua thì cậu ta liền đổi cách xưng hô.

Bình thường khi cô cùng với Tống Thần đến đây, cậu ta vẫn luôn chân chó, trái một câu"Bà chủ", phải một câu"Bà chủ" .

Cô vội tươi cười, tặng cho cậu ta một ánh mắt tán thưởng: "Còn phòng không? Tôi vừa từ chức để sinh con nên mời các đồng nghiệp đến đây ăn cơm."

"À, vâng?"

Trình Sinh thở nhẹ ra, trong nháy mắt sắc mặt lại khôi phục như bình thường: "Vẫn còn."

Cô không thể không cảm thán, làm nghề phục vụ thật không dễ chút nào!

Chờ Quý Quân đỗ xe xong, Trình Sinh dẫn bọn cô đi một phòng dự bị.

"Chị Hạ, cửa này cùng tên với chị đấy."

Đứa bé Tiểu Ly này vẫn bát quái như thế, chỉ vào những chữ vàng được chạm trổ trên cánh cửa phòng màu đỏ sậm, hô to gọi nhỏ.

Ba chữ "Hoa sơn chi" viết theo kiểu thường để cho cô phải lau mồ hôi vì kích động, Tống Thần vẫn nhanh hơn một bước liền giải thích: "Trùng hợp, trùng hợp."

Cô ném ánh mắt cảm kích nhìn qua, sau lưng lại phát ra một câu nói nhàn nhạt: "Thật đúng là rất khéo . . . . . ."

Anh ta nói đến đó bỗng nhiên dừng lại, vui vẻ của mọi người theo đó mà chậm lại.

Cô liền xoay người, nhìn thẳng thắn: "Quả thật là rất khéo."

Cô nhíu nhíu mày, mặt của Quý Quân cũng căng ra, chân mày chau lại, môi mím chặt khẽ nhếch: "Thì ra là như vậy."

Đôi mắt kia đối với đàn ông mà nói vô cùng thanh tú , đôi mắt tỏ ra thật hứng thú nhìn cô vài giây sau đó mới thu lại.

Trên thực tế, trong lúc xây dựng, thì gian phòng này chính là phòng để dự bị mà thôi, mà ba chữ "Hoa sơn chi" xuất phát từ tay nghề của đại thúc cố chấp nhà cô.

Mà trong mắt Quý Quân chứa đầy thâm ý, nhưng cùng cô có quan hệ gì đâu?

"Đứng mãi ở cửa làm gì, mau vào thôi" Tống Thần đẩy đẩy chị Trần, lại lôi kéo tiểu Ly, rồi quay sang nói với Trình Sinh: "Có đồ gì ngon, mau mang lên đây."

Chuyến đi này cộng thêm một tổ khác của phòng kế hoạch cùng với Quý Quân, có khoảng mười một người.

Người ngồi đầy một bàn, Trình Sinh đến rót trà cho bọn họ mới rời khỏi đó.

Cô chỉ chỉ vào thực đơn mà nhân viên phục vụ đưa tới nói với mọi người: "Để người ta đợi cũng mệt mỏi, mọi người nhanh gọi món đi."

Tống Thần cũng đi theo nói: "Món nào đắt nhất ở đây, bình thường không dám ăn, bây giờ phải ăn cho đã thèm. Dù sao chị Hạ đây cũng có người nuôi mà."

"Tôi muốn trân châu tổ yến."

"Tôi muốn ba ba hấp."

"Tôi muốn cua đồng."

"Tôi muốn một bát vây cá."

Mọi người sung sướng gọi món ăn, quả nhiên là miệng to vừa mở, hai cánh tay của cô liền bắt chéo ở trước ngực: "Từ từ...!"

Rốt cuộc mới tạm thời chế ngự được cơn hưng phấn của đám Vampire chuyên hút máu loài người này.

Cô hắng giọng, nói với cô em xinh đẹp: "Cho chị một đĩa. . . . . . Rau cải xào."

Tay của cô bé chợt dừng lại, cằm thiếu chút nữa rớt xuống.

Cô phúc hậu vỗ vỗ cô ấy: "Ăn uống thanh đạm đối với cơ thể vẫn tốt hơn."

Mọi người đều đồng loạt khinh bỉ cô: "Cắt!"

"Thêm bát canh hạt sen hầm nấm tuyết, có người thích món này."

Lời này do cô em kia nói, lúc này Quý Quân lại quay sang nhìn cô.

Giống như giọng nói trùng điệp trong trí nhớ không giống với giọng trầm thấp của lão Hoắc, giọng nói kia là giọng trung cao, có một chút tư vị của hương lúa dưới ánh mặt trời.

Đây chẳng qua chỉ là tư vị trong trí nhớ mà thôi.

Ánh mắt của Quý Quân vẫn đang dõi theo cô mặc dù bình thản không có sóng,mặc dù mọi người vẫn đang nhốn nháo ồn ào, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng rất hiếu kỳ chiếu lên người của cô.

Cô thật không thích như vậy.

Cô liền trừng Quý Quân một cái, tựa hồ như đang trách: " Trí nhớ của bạn học cũ thật là tốt, tối nay phải ăn nhiều chút, đừng có làm khách."

Cô liền kéo cô em kia qua nói: "Thêm một đĩa ‘cá Tráp sốt ngũ liễu ’, boss mới rất thích món này."

Liền trả lễ lại.

Sau đó cô liền gật đầu với mọi người: "Mọi người cứ trò chuyện đi, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại một chút."

Sau đó liền đi ra cửa, bước đến góc cuối của dãy hành lang.

Chỗ rẽ ở đó có một cửa sổ nhỏ, vừa mở ra, gió lạnh đã đập vào mặt.

Nhà hàng này được xây cạnh bờ sông, nơi này có tầm nhìn thật tốt: dưới ngọn đèn rực rỡ sáng chói, mặt sông là cả một khoảng không đen nhánh, xa xa còn có du thuyền treo đầy lồng đèn chậm rãi phiêu dạt.

Lòng của cô theo ánh đèn của nó lóe sáng một chút, lay động, lay động.

Giờ khắc này, cô bỗng nhiên thấy nhớ Hoắc Sở Kiệt vô cùng .

Không chần chờ liền lấy điện thoại di động ra, nhưng máy của anh vẫn đang tắt.

Buổi trưa khi cô gọi điện thoại muốn nói cho anh biết chuyện mình từ chức nhưng anh đã tắt máy.

Vốn muốn cho anh vui mừng một chút, ai biết được, người tính không bằng trời tính.

Cô lại gọi cho Cố Tích, thế nhưng cậu ta cũng tắt máy.

Đầu bên kia vang lên một tiếng "Đinh", "Tiểu Tam" là cô không chịu nổi gánh nặng, cũng liền cúp máy.

Hai người này. . . . . . Không phải là gặp phải chuyện gì rồi chứ.

Mí mắt tự nhiên lại giật giật mấy cái, còn nhịp tim thì đang đập vượt quá tiêu chuẩn rồi.

Cô tựa vào lan can cửa sổ, phiền não thở dài.

"Sao thế? Một mình ở đây than thở gì chứ?"

Sống lưng của cô chợt lạnh, dây thần kinh tự động căng lên.

"Buông tay."

Bàn tay đang choàng qua eo cô chậm rãi rút lại.

Cô liền xoay người, dịch sang bên cạnh một bước: "Quý quân, lời của tôi nói anh không để vào đầu sao?"

Anh ta liền nhướng mày, còn cô thì lại cười lên: "Không thích tôi nói theo kiểu như vậy sao? Hay cảm thấy tôi là thứ con gái lưu manh, không đàng hoàng? ."

"À, mà thực ra tôi vốn không phải là loại phụ nữ đàng hoàng rồi."

Đôi mày của anh ta nhíu càng sâu hơn, một lát sau mới nói: "Trước kia em không như thế?"

"A, Trước kia? Trước kia là vì muốn tạo ấn tượng tốt với anh nên tôi cố ý giả bộ dịu dàng, hiền thục. Ai ngờ được lại phải giả vờ đến tám năm, cũng đã thành quen rồi."

"Cho nên em làm như thế bởi vì em yêu anh , có đúng hay không?"

Quý Quân tiến lên một bước, níu tay của cô lại, giữ chặt eo của cô.

Không biết có phải là cô đang ảo giác hay không mà trong lời nói của anh ta hình như chất chứa đầy van xin và hi vọng.

Cô lại nghĩ đến ông chú trung niên tóc hoa râm kia, nghĩ đến lý do đó của Quý Quân, trái tim nhất thời lo sợ.

Nhưng khi nói ra khỏi lại không phải tốt đẹp gì: "Quý Quân, anh cần gì phải như vậy chứ."

"Thật ra thì trong lòng anh cũng rất rõ ràng, bất luận là như thế nào, hai chúng ta cũng không thể có kết quả."

Cô giãy dụa, cố gắng từ trong ngực anh ta thoát ra, thế nhưng anh ta lại càng ôm cô chặt hơn.

"Anh không hiểu, Hạ Sơn Chi" mặt của anh ta tiến lại gần cô, ánh mắt tối sầm lại: "Anh chỉ biết, anh yêu em, anh muốn ở cùng với em."

Nói xong mặt của anh ta lại sát thêm một chút, chuẩn bị hôn lên môi cô.

Tự dưng lại thấy buồn nôn, cô lập tức nghiêng đầu, hoang mang mơ hồ, chợt nâng đầu gối lên húc vào bụng của anh ta

Bàn tay dùng hết sức đẩy ra: "Quý Quân, anh như vậy, tôi thấy rất phiền. Đừng để cho tôi phải ghét anh."

Lạnh lùng trong mắt cô làm cho anh ta sợ hãi, không dám làm thêm hành động gì chỉ tựa vào vách tường đối diện, lẳng lặng nhìn cô.

"Anh không buông tay được, Sơn Chi, chỉ cần vừa nhắm mắt, thì trong đầu anh cũng chỉ có em."

"Anh bảo anh phải làm thế nào?"

"Em chỉ cho anh phải làm cách nào để quên em đi."

Cô xoay người, dựa vào cửa sổ, gió ở bờ song thổi tới táp vào mặt, mang đến chút tươi mát.

Mà ánh mắt ở sau lưng như một cái gai đâm vào lưng vậy.

Lời độc ác cũng đã nói, nhẹ nhàng cũng đã nói, nhưng sao Quý Quân lại như cao dán, dính chặt không buông thế này chứ?

"Ha ha."

Trong bầu không khí như vậy làm cô không nhịn được cười, từ cười khẽ biến thành cười to, đến nỗi không kịp thở nữa.

Cô cũng không biết tại sao mình lại cười.

Chỉ cảm thấy rất buồn cười mà thôi, cuộc sống thật con mẹ nó trêu ngươi, mang con người ta đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.

Tình cảm của mình, tín ngưỡng của mình, trong nháy mắt liền bị nó phá hủy.

Cười cười, cười ra nước mắt.

"Anh buồn cười như vậy sao?"

Quý Quân tiến lên vịn vào vai cô, vỗ vỗ vào lưng để cho cô dễ thở.

Bụng của cô đau quặn lại nhưng ngoài miệng lại không nhịn được cười, cũng không có để ý Quý Quân đang ở gần mình như vậy, đứt quãng nói: "Anh. . . . . . Thay đổi. . . . . . Trước kia nếu . . . . . . người khác cự tuyệt. . . . . . anh tuyệt đối sẽ không dây dưa. . . . . . Hiện tại thì thế nào. . . . . . giống y như. . . keo dán . . . dính chặt. . . . . . Tôi. . . . . . Đây?"

"Cao dán, Hạ Sơn Chi, thế mà em. . . . . ."

Quý quân nghiến chặt răng, trong mắt cố ý lộ ra giận dữ: "Em có dám lặp lại lần nữa không?"

Anh ta nửa ôm vai của cô, uy hiếp cô...nhưng bụng cô vừa tức vừa đau căn bản không để uy hiếp kia vào mắt.

Ngược lại hình như xuyên qua đôi mắt to kia mà nhìn thấy sự chua xót, bất đắc dĩ, sự do dự, mâu thuẫn lẫn tự trách cùng tự ti của anh ta.

Cho dù cô hiện tại không yêu anh ta nữa, nhưng cũng không phải là động vật máu lạnh.

Giờ khắc này, hãy để cho bọn họ tưởng nhớ lại mà thôi.

Đếm ngược sáu mươi giây, sáu mươi giây sau, cô sẽ không để cho mình cùng với người này thân mật như vậy nữa.

Thời gian một giây lại một giây trôi qua, hơi thở cảu Quý Quân đã đến rất gần, mùi nước hoa đặc trưng bay vào trong mũi của cô.

Trái tim liền hốt hoảng, không dám nhìn vào đôi mắt sáng đầy chờ mong kia nên liền cúi đầu nói: "Đây là lần cuối cùng, Quý Quân, ba mươi lăm giây sau, tạm biệt."

Tay của Quý Quân liền run lên, sau đó liền dùng sức muốn ôm cô thật chặt.

Phía sau bọn họ lại vang lên một giọng nói mỉa mai: "Tình cũ phục cháy, hình như chọn sai địa điểm rồi!"

"Đoàng" đầu của cô như nổ tung, lần này chết chắc rồi.

Mặc dù toàn thân phát run, mãnh lực đẩy Quý Quân ra tránh sang bên cạnh.

Mặc dù bị bắt tại trận, nhưng thái độ nhận sai vẫn luôn tốt hơn.

Sắc mặt thay đổi liên tục, đang muốn xoay người, lại nghe một tiếng "Bốp" thật lớn, sau đó là một tiếng kêu rên.

"Hoắc Sở Kiệt, thế mà là đàn ông sao, lại đi đánh lén như vậy!"

Thật đáng thương cho Quý Quân, người ngã ngựa đổ, đầu rạp xuống đất.

Mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, tằng đợt lại từng đợt.

Lão Hoắc căn bản không thèm nhìn cô, ngồi xổm xuống, một tay ngăn chặn đầu gối của Quý Quân, một tay nắm được cổ của anh ta: "Tôi đã nói rồi, sẽ cho cậu một bài học!"

Ngón tay của lão Hoắc bấm vào rất sâu, mặt của Quý Quân liền đỏ bừng, hô hấp trở nên dồn dập: "Sơn chi, mới vừa ở đây. . . . . . . . . . . Trong ngực. . . .tôi . ."

Cô thật muốn đập đầu mà chết, Quý Quân, anh ta còn không biết thủ đoạn lão Hoắc hay sao.

Cơ hồ khi Quý Quân nặn ra hai chữ "Trong ngực" này thì ngón tay của lão Hoắc liền căng thẳng, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hằn lên.

Mặt của Quý Quân biến thành màu đỏ, cổ hơi dựng ngược lên, hô hấp nặng nề mà chậm chạp, con ngươi từ từ trợn trừng, nhưng miệng vẫn rất quật cường: "Tôi cũng không tin. . . . . . anh dám. . . . . . Coi thường luật pháp. . . . . . Giết. . . . . ."

Cô vội ngồi xổm xuống, lôi lôi kéo kéo một cái tay khác của lão Hoắc rồi rống lên với Quý Quân: "Anh nói linh tinh gì vậy!"

Rồi lại quát lão Hoắc: "Này, anh điên rồi sao!"

Lão Hoắc nghiêng đầu, rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn cô, lạnh lẽo khiếp người, một nửa gương mặt bị che đi càng thêm quyết tuyệt.

Cô không khỏi rùng mình một cái, run rẩy nói: "Hoắc Sở Kiệt, em không cho phép anh tri pháp mà lại phạm pháp! Nếu anh vẫn còn yêu em thì mau thả tay ra!"

Cuối cùng liền rõ ràng nói ra một câu, ánh mắt lão Hoắc chợt lóe, cô ngang nhiên xông đến nâng mặt của anh lên.

Lấy răng của mình cắn lên đôi môi đang mím chặt của anh, môi của anh thật là lạnh không khác với dự đoán của cô.

Cô hung hăng hút mút lấy, rốt cuộc cũng mềm ra, đầu lưỡi của cô thuận thế đi vào, trong miệng anh vẫn còn phảng phất mùi của kem đánh răng.

Đầu lưỡi của cô cố ý làm cho anh vui lòng, vây quanh lượn vòng.

Đèn trên tường âm thầm chiếu lên trên mặt anhn, chân mày rối rắm lúc này mới chậm rãi giãn ra.

Cô kéo tay của anh, kéo anh đứng lên, ghé vào tai nói nhỏ: "Chúng ta vào phòng nghỉ ngơi nhé."

Lão Hoắc hừ một tiếng, liếc xéo năm ngón tay đang đặt ở trước ngực của mình: "Em vì cậu ta?"

Quý Quân nằm ở trên mặt thảm thở hổn hển, ánh mắt níu chặt lấy cô, hận ý và lạnh lùng dâng lên cuồn cuộn.

Cô chỉ có thể nhón chân lên, víu đầu lão Hoắc xuống nói: "Em muốn anh, ngay bây giờ."

Lão Hoắc dừng lại, thân dưới chạm vào người cô, Hoắc lão nhị cũng bắt đầu điên cuồng.

Quý Quân thở dài đấm xuống đất, mà cô cũng đã bị lão Hoắc khiêng lên đầu vai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.