Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 46: Mèo vờn chuột



Hoắc Sở Kiệt lật tung khắp cả thành phố, tìm khắp các nơi mà A Hoa cô có thể đi, nhưng lại không ngờ được hiện tại người mình cần tìm lại đang ung dung ở một chỗ.

Chính là nơi anh bị bắt gian.

Cái gọi là đi mòn giày sắt không tìm được, có mất một lớp da, thì Hoắc Lão đại cũng chưa chắc đã tìm được.

Nửa giờ sau, chị A Hoa đã thảnh thơi nằm ở trên sofa rộng rãi, hai chân vắt chéo nhau, xem kênh Khang Hi.

Tiểu S vẫn trước sau như một luôn luôn hào phóng, hy sinh hình tượng của mình để đổi lấy nụ cười của đông đảo khán giả.

Nữ đóng giả nam, môi vẫn đỏ mọng, vẫn cười đến mất hồn như cũ.

Chị A Hoa ngồi ăn bánh chocolate của đầu bếp khách sạn sáu sao cấp làm, cơ hồ như nuốt luôn cả lưỡi.

Sâm banh và bánh ngọt rơi rớt trên thảm lông dê vàng nhạt cùng với sofa màu da cam, A Hoa cũng không thèm nhấc tay lên phủi đi.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, đi tới, xuyên thấu qua mắt méo, màu sắc diêm dúa lòe loẹt đập vào mắt, cũng không phải ai khác chính là Ma nữ Tống Thần.

"Mình nói này Hạ Sơn Chi, người phụ nữ thông minh tài trí người đều không cần ở đây làm chuyện đứng đắn như vậy?"

Tống Thần quét mắt chung quanh phòng khách, chậc chậc ca thán: "Thực rất biết hưởng thụ, có cả sâm banh và bánh ngọt nữa cơ đấy."

"Có điều, tâm tình không tốt, thì sẽ uống sâm banh ăn bánh ngọt?"

A Hoa liền xoay người, đi thẳng trở về so¬fa nằm xuống, nhếch mày lên hỏi: "Điện thoại di động của cậu đã tắt chưa đấy?"

Tống Thần giơ hai tay lên, làm thành tư thế đầu hàng đáp: "Trước vừa cúp điện thoại, sau liền liền ngoan ngoãn tắt máy."

Tống Thần đi đến bên cạnh A Hoa nói tiếp: "Anh họ có vắt hết óc, cũng sẽ không nghĩ đến cậu lại ở đây hưởng thụ như vậy! Cao, thật sự là trình cao!"

A Hoa hất cằm lên hỏi: "Phục sát đất chưa?"d∞đ∞l∞q∞đ.

Tống Thần liền gật đầu như bổ củi.

A Hoa cô vỗ vỗ đầu của cô ấy nói: "Vậy cậu bỏ cái công gián điệp kia đi, về sau ngoan ngoãn mà phụng sự chị đây."

Tống Thần cười còn xán lạn hơn hoa trong nháy mắt, khuôn mặt liền trở nên vặn vẹo.

Hạ Sơn Chi nhìn thấy khuôn mặt trước mắt trở nên biến sắc, trái tim vọt một chút ánh sáng.

Dắt Tống Thần khóe môi, giày xéo thành cong độ cong: "Đi ra ngoài lăn lộn, luôn phải như vậy."

Ngũ quan Tống Thần liền vặn vẹo, chớp chớp đôi mắt sáng: "Em đã hoàn lương rồi, đi theo chị sẽ có thịt ăn."

Hạ Sơn Chi lại tựa như không nhìn thấy vẻ nịnh hót trong mắt cô, thả tay ra, tiếp tục xem Khang Hi: "Cô nàng này, không điệu bộ, tôi thích."

Tiểu S vừa làm mặt quỷ, Hạ Sơn Chi liền cười to lên vài tiếng, về sau lại sâu kín thốt ra một câu: "Làm việc trái với lương tâm, cũng đừng sợ quỷ gõ cửa."

Tống Thần bị gạt sang một bên không rõ là có cảm giác gì, mí mắt liền giật giật, rốt cuộc liền giận dỗi nói: "Hạ Sơn Chi, cậu có lời gì cứ việc nói thẳng, nói bóng nói gió làm cái khỉ gì, làm cho người ta thật khó chịu."

"Nói đến âm dương quái khí, nếu anh họ của cậu tự nhận hàng thứ hai, thì thật sự sẽ không có người dám đứng thứ nhất đâu."

Hạ Sơn Chi lại cho vào miệng một miếng báng, vừa vào trong liền tan ra rồi.

Vị bơ thơm nồng lẫn vào vị chocolate, lưu lại trên răng môi, lại có một tầng sáp dính lên đầu lưỡi.

"Cho nên, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

Tống Thần kéo tay cô sang, trợn mắt nhìn.

Cô liền nhún vai, khẽ đẩy ngón tay của cô ấy ra đáp: "Mình muốn nói, muốn biết mọi chuyện, thì mọi người đều sẽ nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc trả lời sao?"

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô ấy, ánh mắt không những sắc bén còn mang theo vài phấn oán trách?

"Từng người một chỉ biết lừa gạt mình, quay đầu lại, liền có người qua đường Giáp chạy đến trước mặt mà vạch trần chuyện kinh thiên động địa. Hạ Sơn Chi mình cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ngồi ở chỗ đó, để cho người khác nói cho biết, có một người đàn ông yêu mình như thế nào."

"Thật không biết là thấy mình đáng thương hay còn oán trách thay mình."

Cô nắm chặt cái điều khiển ti vi trong tay, không phải lo lắng, cô sẽ không sử dụng vũ lực dâu.

Vũ lực đến cuối cùng cũng không thể giải quyết vấn đề, chỉ có thể làm cho hả giận mà thôi.

Nhấn nút tắt ti vi, đá bay đôi dép lê, chân không đạp lên tấm thảm mềm mại đi vào trong phòng ngủ: "Chị muốn ngủ rồi, bản thân em gái tự sắp xếp nhé."

Kéo chăn trùm lên đầu, căng thẳng cả một đêm, tế bào não cũng thấy mệt mỏi, vì vậy liền nhắm mắt lại.

Bên cạnh giường liền lõm xuống, một bóng đen chui vào, quấn lấy tay của cô.

Cô đẩy ra nhưng không thành công, vậy cứ theo ý của cô ấy đi.

Tay của Tống Thần rất mềm, điển hình là cô gái phương Nam châu tròn ngọc sáng, bàn tay mượt mà vuốt ve tay cô.

Rồi đột nhiên lại bấu vào lòng bàn tay của cô một cái thở dài: "Mình rất nhớ anh Ngênh Xuân ."

Mùi nước hoa quen thuộc như độc dược liền bay tới, cô khịt khịt mũi, thầm rủa cô ấy sa đọa!

Xót xa, cũng có thể bị truyền nhiễm ?

Cô cầm lại tay cô ấy, cũng không đáp lời.

Những lời an ủi, thật ra thì cho tới bây giờ đều chỉ là phí công.

Kiên cường như Tống Thần, cũng không cần những lời đó.

Người ta cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, từng bước bước đi qua bụi gai, thu quá khứ vào trong óc.

"Mình yêu anh ấy sao? Đêm khuya yên tĩnh, "

Cô bỗng nhiên bật cười, lại còn đêm khuya yên tĩnh nữa cơ đấy. . . . . .

Tống Thần véo cô nói: "Cười cái rắm, mình rất nghiêm chỉnh phát biểu cảm tưởng."

Cô hít vào một hơi, đá đá cô ấy: "Mời nàng tiếp tục cảm thán."

"Đã nhiều năm như vậy, lúc đầu là mong đợi, rồi biến thành ảo tưởng, cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng."

Cảm tưởng cũng bắt đầu chua rồi.

"Sau này mình lại nghĩ, chỉ cần anh ấy hạnh phúc, thì mình cũng sẽ vui vẻ. Hạ Sơn Chi, cậu nói mình có đặc biệt vĩ đại hay không?"

Nỗi cay đắng chôn chặt ở chỗ sâu nhất đáy lòng, chợt biến thành một niềm tự hào.

Cô sững sờ, lập tức phản ứng kịp: "Đúng vậy, thầm mến vĩnh viễn luôn vĩ đại."

Tống Thần liền lồm cồm ngồi dậy, nhàn nhạt nhìn cô.

"Cho nên, mình mới muốn giúp Hoắc Sở Kiệt. Đầu tiên là vì anh ấy giống mình, tiếp theo mới là vì tình thân."

"Khụ khụ khụ. . . . . ."

Đột nhiên cô bị lời nói của Tống Thần làm cho bị sặc, cổ họng hình như vẫn còn sót lại chút bơ.

Thật vất vả đổ uống mấy ngụm nước lớn do Tống Thần mang tới, mới đỡ hơn.

" Đã không lên tiếng thì thôi, mỗi lần lên tiếng đều dọa chết người!"

Cô trợn mắt lườm lườm nói nhưng cô ấy lại cười đến vô tội: "Người ta nói toàn là những lời thật lòng."

Cô vỗ vỗ lên trên cánh tay cô ấy nói: "Ngủ đi, phạt cậu ngày mai phải đưa mình về phố Xuân Phân."

"Không được, ngày mai còn phải đi làm nữa."

"Bạn bè thì sẽ không đi làm vào lúc này!"

"Được rồi, tất cả tiền thưởng chuyên cần mình đều đi tong, gào khóc . . . . . ."

Tiếng oán thán vang lên khắp nơi, cô nhắm mắt, vô cùng điềm tĩnh.

Một lát sau Tống Thần cuối cùng cũng dừng lại, trong phòng, hô hấp càng trở nên rõ ràng.

"Cậu có giận, có trách, có oán anh ấy đều không sai, anh ấy vốn là người đàn ông khó chịu như vậy; con vịt sắp chết vẫn còn cứng mỏ, rõ ràng đố kị muốn chết, nhưng một chữ cũng không nói ra ."

"Cuối cùng cũng không che giấu nổi lương tâm nên liền lên tiếng rồi hả?"

Cuối cùng cũng đã có người hiểu sự bất đắc dĩ của A Hoa cô.

"Nhưng mà mình thương anh ấy."

Hạ Sơn Chi tuyệt đối không nghĩ tới, vật đổi sao dời, quanh co khúc khuỷu, Tống Thần sẽ dùng giọng nói đau thương vô hạn rỉ tai mình.

Sống lưng chợt thấy tê rần, thần kinh hay nhịp tim bất chợt liền lỡ một nhịp.

"Có lẽ không cần phải ở vào vị trí đó, thì mình cũng hiểu rõ sự tuyệt vọng đó, cùng với phần trăm mong đợi thấp vô cùng tận kia nữa."

Bầu không khí lại lâm vào trầm mặc.

Trận chiến đấu đó trước đó đã khiến thần kinh cô suy yếu đi nhiều, cơn buồn ngủ cứ thế liền ập tới.

Ngáp một cái, mơ hồ nói: "A, hai người, ai cũng cực khổ. Mình mệt rồi, ngủ trước đây."

Tống Thần ở bên cạnh cắn răng nghiến răng đáp: "Người ta thật vất vả mới bộc bạch nỗi lòng một lần, cái người này thật là không có đạo đức mà!"

Kỳ quái là, cơn buồn ngủ nháy mắt liền biến mất, cô cong cong khóe môi.

Không nên hỏi vì sao cô lại biết, giác quan thứ sáu của phụ nữ tương đối quỷ dị.

Mà sau nháy mắt kia, không biết trong lúc ngủ mơ, hay là chân thực, giọng của Tống Thần còn mang theo vài phần khẩn thiết: "Cho nên bé con à, cậu đừng trách anh ấy. Tất cả, chỉ bởi vì anh ấy quá yêu cậu mà thôi."

Ngày hôm sau, tinh thần bỗng thấy thật sảng khoái.

Kéo rèm cửa sổ ra, mặt trời đã nhô lên cao, ánh nắng sớm mai cũng không chói mắt, ấm áp chiếu vào, cô vươn vai duỗi lưng cho giãn gân cốt.

Vặn vặn cánh tay đá đá chân, sau khi vận động xong, cô liền quát to: "Tống Thần, anh họ hung thần ác sát của nhà cậu tới rồi!"

Trên chiếc giường đôi có một vật thể không rõ co lại thành một đống, bất chợt liền nhảy dựng lên.

Sáng sớm cũng không biết điện từ đâu phóng tới, từ trường bắn ra chung quanh.

Tống Thần nhanh chóng nhìn chung quanh phòng, sau khi nhận ra mình đã bị lừa, liền nhấc chân vọt về phía cô: "Đồ chết tiệt, dám dọa người ta. Tim của mình, lá gan của mình rất nhỏ đấy."

Mặc dù cổ bị kìm chặt, cô vẫn thản nhiên cười vui vẻ, không hề thấy áy náy chút nào.

"Thì ra là cậu lại sợ anh ấy như vậy, không nhìn ra ác bá đứng đầu phố Xuân Phân, cũng biết sợ người!"

Tống Thần lóe lên hung dữ, bỗng nhiên lại trút giận: "Mẹ nó, không phải mình sợ anh ấy! Chỉ sợ anh ấy và Thái hậu nhà mình ngồi chung một thuyền, từ đó bạn thân của cậu sẽ bị chết ở trên bờ cát xem mắt mất!"

"Đứa bé đáng thương" cô dịu dàng vuốt đầu của cô ấy, vểnh môi nói: "Nếu không, cậu đi theo Cố Tích đi, cậu ta vừa có nhà, có xe , lại có bộ dáng hồ ly đẹp trai nữa."

"Cút!"

Ở trong tiếng rống giận của Tống Thần, cô ngoan ngoãn cút ra khỏi gian phòng.

Bước lên chiếc Mi¬Ni nhỏ(Một hãng xe ô tô ở Trung Quốc).

Tối qua đã thương lượng rồi nên sáng nay cô ấy đành phải đưa cô trở về nhà.

Nhà, đương nhiên là nhà của Hạ Sơn Chi cô, không phải là ngôi nhà mà Hoắc Sở Kiệt vẫn hi vọng cô trở về.

Sau hai ba giờ lái xe, kiến trúc quen thuộc, đường phố thân quen, còn có các dì, các cô, các bác thân thiết đạp vào trong mắt.

Cô liền vung cánh tay hô lên: "Phố Xuân Phân, A Hoa chị đây đã trở về rồi!"

Tống Thần ở trên ghế lái liền run lên, than thở: "Hỗn thế Ma Vương lại trở về gieo họa cho nhân gian rồi."

Xe dừng ở trước khu vườn nhỏ, cô lập tức dẫn đầu nhảy xuống.

Cha già đang ở sân trong ra uy với mấy con gà con vừa nhìn thấy cô, liền há hốc mồm, đủ để nhét quả vịt lớn vào đó.

Cô liền lấy mấy hạt ngô trong tay ông rắc rắc lên sân gọi: "Cục cục cục ~~"

Một lát sau Tống Thần đỗ xe xong đi vào, dáng vẻ cười ngây ngô vô cùng bỉ ổi rốt cuộc đã làm cho cha già tỉnh lại.

Cha cô liền vỗ đùi nói: "Con gái à, sao lại về nhà vào giờ này ?"

Cô liền liến thoắng trả lời: "Con gái nhớ cha chứ sao."

Cha già lại há miệng ra, lần này hoàn toàn là không khép lại được.

"Hai cha con cậu cứ từ từ ở đấy thân thiết, mình chết khát rồi."

Tống Thần bỏ lại lời nói, liền đi vào trong nhà.

Cô cùng với cha già thân thiết xong rồi, lập tức bị ông kéo vào nhà.

Cha cô thiết tha nhìn vào cái bụng nhỏ bằng phẳng, nhìn rồi lại nhìn, nửa ngày mới nhăn nhó thốt ra một câu: "Con gái à, hình như con mập lên, đúng không?"

Cô liền cười ngất, cha à, ngài có thể không cần ánh mắt sáng ngời như thế nhìn con được không.

Cô kiên quyết lắc đầu đáp: "Từ chức rồi, ở nhà ăn không ngồi rồi nên mới tăng thêm tí thịt."

Cha già lưu luyến không rời thu hồi mắt, kéo Tống Thần qua nói: "Cha đi mua thức ăn về nấu đồ ăn ngon cho các con."

Tống Thần kéo tay cha cô, điềm đạm đáng yêu mà nói: "Con chỉ len lén trở về, sợ. . . . . ."

Cha già liền hiểu ra cười lên đáp: "Mẹ con sẽ không tới đâu, chỉ có ba người chúng ta thôi."

Tống Thần này vốn nhỏ mọn cô còn không biết sao, không phải là sợ mẹ cô nhìn thấy tiếp theo sẽ để cho Lão thái gia nhà cô ấy biết, tiến hành một vòng tẩy não mới.

Canh cá thơm nồng, khoai tây thái sợi xào chua cay, thịt lợn xào, rau cải xanh cùng với gan heo nữa.

Món ăn gia đình thơm ngào ngạt được bưng lên bàn, cô cùng với Tống Thần cầm đũa mãnh liệt càn quét.

Dưới con mắt giật mình của cha già, cô liền múc chén cơm thứ hai.

Cha già lại gắp thức ăn cho hai bọn cô, đau lòng thì thầm: "Ăn nhiều một chút, nhìn hai đứa cứ như mấy ngày rồi chưa được ăn cơm vậy."

Con gái thời hiện đại, kém nhất là cái gì?dღđ☆L☆qღđ.

Đó chính là nấu ăn.

Mà cô và Tống Thần, giỏi lắm chỉ có tài nhét đầy bụng mà thôi.

Chẳng có chỗ nào giống với cha cô cả, từ khi mẹ cô gả cho ông toàn là một tay cha già cầm muôi huấn luyện bà, dày công tôi luyện tu thành chính quả.

Mà quan điểm của Hoắc Sở Kiệt thì lại là — con trai tránh xa nhà bếp!

Cơm no canh đủ, cô cùng với Tống Thần ngoan ngoãn đi rửa bát.

Rửa bát xong cô liền ngồi cạnh cha xem ti vi, đang xem say sưa ngon lành cha già chợt bật ra một câu: "Mới vừa rồi mẹ con gọi về, bảo hôm nay tan ca sớm."

Sau đó cha già lại nhìn cô như có điều muốn nói lại thôi.

Tống Thần liền thốt lên: "Cha không cẩn thận nói bé con về cùng với con rồi hả ?"

Cha cô yên lặng gật đầu, Tống Thần lập tức cầm chìa khóa lên xông ra ngoài: "Con phải trở về đi làm!"

Nhìn Tống Thần bỏ trốn mất dạng, cha già nhìn cô bất đắc dĩ cười một tiếng.

Khuôn mặt tươi cười của ông chợt phủ một tầng sương mù, nổi hết da gà lên: "Cha không cần phải nói gì đâu, con trở về phòng ngủ."

Cô tằng tằng leo lên thang lầu, cha già liền đuổi theo hỏi: "Con với Sở Kiệt cãi nhau à?"

Đây có được coi như là gây gổ không?

Hoặc là lên cao một cấp nữa — đó là đánh nhau!

Cô phẩy tay áo, làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục leo lên cầu thang.

"Vợ chồng với nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa."

Cha à, ngài lại bước vào thời mãn kinh giống với mẹ già hay sao.

Nếu như mẹ cô đã biết, như vậy thì người nào đó cũng đã biết, chỉ ngăn cách một con đường mà thôi.

Tựa như nước có chảy ngược dòng rốt cuộc vẫn phải đổ về sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.