Cô tiếp tục rũ cằm, nhắm mắt lại, cổ tay bị Tống Thần cấu cấu , cô thẳng lưng, cầm tay cô ấy, mình không sao!
Đúng vậy, cô có thể có chuyện gì đây? Hai ngày trước lúc nhìn thấy anh trong lòng đã không còn dậy sóng nữa rồi.
"Thật vui mừng sau này được làm việc cùng với các bạn, mong được chỉ giáo nhiều hơn."
Lúc này anh đổi giọng , hình như cố ý hạ thấp phong thái để gần gũi hơn với cấp dưới. Giọng nói thanh tao, không giống với giọng chất phác của lão Hoắc nhưng cô lại cảm thấy chói tai, trong lòng lẩm bẩm — Quý Quân, anh cũng học được giọng của con buôn rồi!
Anh thao thao nói về kế hoạch mới của quý này, cô nghe đến phát buồn ngủ.
"Vậy, buổi tối tôi mời, mọi người tùy ý chọn địa điểm." Rốt cuộc cũng kết thúc, cô mở mắt ra, thở ra một hơi.
"Như vậy thì ăn cơm trước, sau đó đi KTV."
" Tiếp sau nữa là đi bar?"
"Được được!"
"Vậy, trưởng phòng anh thấy có được không?"
Không cần ngẩng đầu, cô cũng đoán được, giờ phút này các vị đồng nghiệp đang ngước cặp mắt sáng như Vampire nhìn chòng chọc lãnh đạo mới; giờ phút này không làm thịt thì đợi đến bao giờ —– phòng kế hoạch bao năm qua đối mặt cấp trên mới đều là chiêu thức xấu xa này, ôi không, phải là chiêu thức tuyệt diệu mới đúng chứ!
"Tốt, ở Massachusetts ngây ngô ba năm, cũng thấy nhớ cuộc sống về đêm ở quê hương."
"Thì ra là cùng ý tưởng với trưởng phòng, thật hân hạnh!"
Cô lảo đảo, bạn học Quý Quân ngây thơ đơn thuần, hôm nay lại hóa thân làm người có nhiệt tình với cuộc sống về đêm. Đúng là lang sói, đã thấm nhuần được chủ nghĩa Tư Bản, quả nhiên không phải lương thiện gì thật là vạn phần gian ác!
Hôm nay cô là người đã có gia đình, vì vậy cô phủi mông một cái co rụt đầu lại chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, cũng may Tống Thần không hổ là bạn thân lâu năm, không phụ họa đám người Vampire kia, cầm tay cô đi ra cửa sau. Cửa trước để lại cho cấp trên, cửa sau mới là thiên đường của cấp dưới. Thế nhưng lại có người không chịu buông tha cô... tay cô còn chưa có chạm đến cánh cửa, lại nghe thấy giọng có chút lạnh của cấp trên mới nhận chức vang lên: "Tổ trưởng Hạ xin dừng bước."
Giọng nói đủng đỉnh, không nhanh không chậm hình như trong trí nhớ cũ kỹ đã từng nghe thấy. Bạn thân Tống bấm cô ngồi xuống, cô lấy lại tinh thần, cô ấy đang lườm cô với ánh mắt mười phần uy hiếp. Cô ấy sợ cô muốn trèo tường!
Cả vườn xuân sắc không khép lại được, người mới đến người cũ trèo tường đi!
Cô đẩy hai ngón tay của cô ấy ra, trừng mắt nhìn, che đậy quá khứ nhanh chóng nói: "Chị đây đã nhiều năm không trèo tường rồi."
Sau đó cô ấy nhếch môi cười làm cô dao động tinh thần, loáng thoáng rất nhiều năm trước, cô ấy chính là cười không tim không phổi như vậy, sau này cũng là đôi môi anh đào nhỏ nhắn này lại thốt ra những lời gay gắt khắc nghiệt , từng câu từng chữ sắc như dao đâm vào trái tim vỡ nát của cô.
Cũng may là hôm nay, cô đã bình phục rồi.
Đứng thẳng, xoay người, nghênh đón những ánh mắt soi mói của mọi người. Gương mặt ôn hòa cùng với âm thanh trong trẻo, lại cùng cô ngăn cách bởi những tháng năm mù mịt. Cô hơi mím môi, cúi đầu: " Quản lý Quý, có gì chỉ giáo?"
Đang muốn nói ra hai tiếng Trưởng Phòng, lại cảm thấy không tự nhiên, vì vậy cô đổi giọng gọi anh — Quản lý Quý.
Ba năm sau, anh đã không còn là của riêng cô nữa mà chỉ là Quản lý Quý mà thôi.
Đứng cách xa Quý Quân khoảng mười bước, không ai để ý ánh mắt anh đang híp lại, chỉ trách mắt cô quá tốt nên nhìn thấy rõ ràng.
" Giám đốc Trần rất coi trọng dự án ‘thủy trang Điền Viên ’ này, cô ngồi lại một chút."
Nửa câu đầu cứ coi là đúng đi, nửa câu sau hình như lại không như vậy.
Gật đầu, cô kéo ghế ngồi xuống .
Không lâu sau, phòng họp ồn ào trở nên im ắng, địch không động, cô cũng vậy không động.
"Sơn Chi, đã lâu không gặp."
Quý Quân giống như thở dài, giọng nói trong trẻo chợt trầm xuống: "Anh rất nhớ em."
“Lạch cạch" , anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh trước mặt cô tối sầm lại, mùi nước hoa nhẹ nhàng khoan khoái bay đến. Khẽ liếc mắt nhìn tay áo anh đặt trên mặt bàn, có ánh sáng lóe lên.
Người này bây giờ cũng bắt đầu coi trọng hình tượng, quả nhiên xa cách đến khi gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Người thanh niên nghèo cơm ăn cũng không đủ no của năm đó, hôm nay cũng bắt đầu dùng những thứ xa hoa rồi.
Cô đúng là không nhìn lầm người, Quý Quân, anh quả nhiên rất có khả năng che giấu.
Cô có con mắt lâu dài, nên sẽ không mãi đuổi theo người có tư cách như vậy.
Lão Hoắc nói cô đối đãi với kẻ địch lúc nào cũng cười đến sáng lạn, Quý Quân nhiều lắm thì cũng coi như là một phần mười của kẻ địch mà thôi, vì vậy cô cười nói: " Trưởng phòng Quý, phương án mới đã bước đầu được vạch ra, hi vọng lần này, Thiên Hằng bên kia sẽ hài lòng."
Trên mặt Quý Quân có chút mù mịt, cô lại như cũ cười đoan trang: "Buổi chiều trước khi tan làm, có thể phải giải quyết rồi."
Cô cúi người: "Nếu là không chuyện khác, tôi xin đi trước?"
Quý Quân bình thường mắt to mày rậm, đúng theo tiêu chuẩn mỹ nam của Trung Quốc, nhớ lại ngày trước trông anh còn ngây ngô như vậy.
Hiện tại, trên mặt anh đã có chút dấu vết của tháng năm, mang nhiều phong thái của đàn ông trưởng thành.
Thật lòng mà nói, anh vẫn như cũ là người đàn ông có sức quyến rũ, dĩ nhiên đây chỉ là tự đáy lòng lặng lẽ nói ra mà thôi, cô sợ bạn thân Tống sẽ cào vào gương mặt như hoa như mộng của cô, càng sợ lão Hoắc sẽ lấy lão Nhị nhà anh ra mà quất cô.
Quý Quân mím môi không nói, chỉ là cặp mắt nhìn cô đầy mong đợi...cô cúi đầu quay người, giả vờ như không thấy sự cầu xin trong mắt anh: người này từ khi nào lại học được cách nắm lấy nhược điểm của người khác như vậy?
Chẳng bao lâu, anh lại trở về là Quý công tử cao cao tại thượng, chỉ có cô ngước nhìn lên còn anh lại không bao giờ nhìn xuống.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, chị đây cũng muốn nói cho mà biết, muốn người khác tha thứ cho mình cần phải bỏ lòng tự trọng đi trước đã.
Cô mới đi được hai bước, tay đã bị kéo lại, TMD, hôm nay còn muốn kéo tay bà đây, thấy cô không nổi giận thì anh cho cô là mèo bệnh chắc.
"Quý Quân con mẹ nó anh xong chưa, ba năm trước đây, khi anh bước vào phi trường Bạch Vân thì chúng ta liền một đao cắt đứt rồi. Một đao cắt đứt anh có hiểu hay không? Không hiểu đúng không, bà đây làm cho anh xem!"
Cô vừa mắng vừa lấy ống đựng bút trong túi ra, từ đó lấy ra một hộp bút sáp mầu, "Rắc rắc" , rồi bẻ gãy đứt ra làm hai, tựa như tình yêu rực rỡ ban đầu của bọn họ đã sớm mục nát rồi.
Cô giơ tay lên, định lấy cái bút đã bị bẻ làm đôi ném lên gương mặt tuấn tú kia, nhưng cuối cùng lại đổi phương hướng.
Nói tóm lại, vẫn là không muốn đắc tội cấp trên mới nhận chức, bởi vì cô còn chưa muốn về nhà làm bảo mẫu!
" Trưởng phòng Quý, làm người tối kỵ nhất là tận lực dây dưa! Lời này là của mẹ anh năm đó nói cho tôi nghe, bây giờ nghĩ lại, thật là đúng làm sao. Người già dù sao cũng nhìn xa trông rộng, anh xem, anh bây giờ là nhân tài được hoan nghênh như vậy, tiền đồ rộng mở, cũng không cần so đo tính toán cùng tôi như vậy chứ?"
Cô ngoái đầu nhìn lại, nhếch mày, cùng anh thương lượng.
Tự nhiên thấy tối sầm lại, cô bị ôm trong lồng ngực ấm áp vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trong lồng ngực anh cô nghe thấy nhịp tim đang đập thình thịch trong nháy mắt thời gian như quay ngược lại, cô ngẩn ra, nghe anh nói: "Sơn Chi, em còn nhớ rõ ước định của chúng ta, em còn ở lại Thịnh Nguyên, chờ anh trở lại, có phải hay không?"
"Có phải hay không?"
Ha ha ha, cô xem trong lời nói của anh này vài phần không chắc chắn, không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng không che giấu ánh mắt giễu cợt, lành lạnh nói: " Trưởng phòng Quý, hiện tại tỉ lệ thất nghiệp cao như vậy, anh cũng không sống trong nước nên không nắm rõ tình hình rồi. Tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên nho nhỏ, đãi ngộ của Thịnh Nguyên cũng khá, tôi không lý do gì để rời đi cả."
Bàn tay cô dùng sức, đẩy anh ra: "Về phần anh nói ước định gì đó, cũng đã nhiều tuổi rồi trí nhớ cũng kém, xin anh thứ lỗi."
Cô phủi phủi tay, sửa sang lại tay áo, lão Hoắc không thích nhất trên người cô có hương vị của người khác, xem ra phải mượn nước hoa của bạn thân Tống dùng một chút.
Cô nghiêng người, bước ra phòng họp, lần này, ngược lại Quý Quân không có đuổi theo.
"tích tích tích" , âm báo có tin nhắn là một số lạ.
Có nội dung —– Em đã nói, muốn cùng anh,hai chúng ta cùng nhau phấn đấu ngồi lên vị trí quản lý của Thịnh Nguyên!
Cô có nói sao?
Hình như là có nói, tuổi trẻ ngông cuồng trong lúc không suy nghĩ kỹ đã nói ra.
Thời gian quá lâu, nhớ lại đã thấy mơ hồ, mà cô lại quá lười.
Thôi quên đi?
Yes!
"Ơ, tổ trưởng Hạ, chị cũng gần tuổi băm rồi sao lại giống như Yuuhi Kurenai (một nhân vật trong truyện Naruto), sức hấp dẫn vẫn chưa giảm đâu?"
Đồng nghiệp Tiểu Từ bước đến gần, ánh mắt soi mói dừng lại trên người cô.
Cô vỗ một cái sau ót cậu ta mắng: "Đứng sang một bên, không biết lớn nhỏ!"
"Chị Hạ, trưởng phòng không phải là người có tiếng nói dễ nghe hay sao, em vừa nhìn thấy anh ấy thì có cảm giác như chạm vào điện vậy, muốn ngất xỉu." Cô lại muốn vỗ lên bả vai của em gái dang si mê một cái, chỉ là khi nghe thấy hai chữ trưởng phòng này, chân mày không nhịn được cau lại.
Cô hắng giọng: " Trước bốn giờ chiều, chúng ta phải có kế hoạch mới. Tiểu Ly, em phụ trách tranh minh hoạ, quảng cáo thì tìm tiểu Từ thương lượng, chị Trần, " cô chuyển sang khung làm việc bên phải (cubical) bà chị hơn ba mươi tuổi đang vùi đầu làm việc, cười nịnh bợ, "Đến xem idea tối hôm qua của em một chút, ý kiến của chị đối với em vô cùng quan trọng."
Tổ của cô ngoài hai biên tập xinh tươi tiểu Ly, tiểu Từ, đều là người mới vừa tốt nghiệp chưa được một năm, còn có chị Trần đầy kinh nghiệm là tay trái của cô, tay phải đâu rồi, dĩ nhiên không thiếu được bạn thân Tống của cô. Cô kéo Trần tỷ qua, rồi hướng Tống Thần vẫy tay.
Điện thoại trong túi lại kêu "tich tich tich", cô phiền não liền tắt luôn đi.
Đến lúc cô nâng cái cổ đau nhức lên thì người chợt thấy run rẩy, thiếu chút nữa liền ngã xuống bên cạnh: "Mình phải gọi điện thoại cho anh họ mới được, để cho anh ấy bồi bổ cho cậu, nhìn thân thể nhỏ bé yếu ớt này, mới bận rộn một ngày mà đã không chịu được rồi. Ai, còn phải nói anh họ nên chừng mực một chút, người tuổi trẻ bây giờ, làm thế nào lại không biết tiết chế như vậy? Ai, ai, ai!"
"Ha ha ha. . . . . ."
Chị Trần nén cười còn tiểu Từ, tiểu Ly không nhịn được bật cười ha ha : "Ha ha ha, chị Thần Thần, chị thật đáng yêu! Chị đây chính là ghen tỵ rõ ràng, chị gái Lý Mạc Sầu, than thở cũng vô dụng, hành động mới là đúng đắn."
Tống Thần đang cười đắc ý, lại bị đàn em nói như vậy, mặt liền đen lại: "Nói bậy bạ cái gì ? Bọn em đúng là!"
Tống Thần hướng sang bọn tiểu Ly, tiếng cười đùa tràn đầy trong văn phòng làm việc nho nhỏ.
Cô ném bút vẽ, xoa nắn cổ: "Rốt cuộc làm xong, Thiên Hằng bên kia nếu lại không hài lòng, chị đây liền. . . . . ."
"Em liền từ chức về làm bà chủ gia đình?" chị Trần ranh mãnh cười.
Cô xoa gáy, liếc mắt: "Em liền về nhà tiếp tục làm thầy bói!"
Cô oán hận tiếp tục nói: "Tình trạng mà cứ kéo dài thế này làm sao có thể chịu đựng được. Khi đao đến tay mình thành công cũng không còn xa nữa."
Chị Trần hướng cô giơ ngón tay cái lên: "Hậu Sinh Khả Úy."
Mở hòm mail ra, tìm được phòng kế hoạch, sau đó kích gửi đi.
Cô đóng Laptop, dọn dẹp gọn gang trên bàn làm việc giấy nháp giấy vẽ bút vẽ.
Phía dưới màn hình máy tính biểu tượng chim cánh cụt nhỏ đang nhấp nháy.
"Cô gái hư không": tối nay đi không?
Cô nàng còn thêm một "icon" vẻ mặt đáng yêu, cô cười cười, nhanh chóng trả lời.
" Tiểu Bạch nhàm chán " : dĩ nhiên. . . . . . Không đi
"Cô gái hư không": cũng không tồi, nếu không mình muốn đi tố cáo.
" Tiểu Bạch nhàm chán " : ngoan, biết điều.
"Cô gái hư không": nói thẳng nói thật.
"Cô gái hư không": nói vào việc chính, anh họ hình như tìm cậu, mới vừa gọi điện thoại cho mình, mình hỏi anh ấy có chuyện gì, anh ấy không nói
" Tiểu Bạch nhàm chán " : quên mất, mình đang tắt điện thoại
"Cô gái hư không": cảnh cáo cậu, không cho trèo tường, nếu không mình chặt chân của cậu.
" Tiểu Bạch nhàm chán " : xem cậu kìa
Khi mở máy ra thấy âm báo“tich tich tich". Ba cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn lạ.
Xem tin nhắn thấy — Sơn Chi, buổi tối gặp.
Gặp bà mẹ anh!
Trong lòng cô lại không nhịn được nói tục.
Điện thoại là của lão Hoắc lão gọi đến, cô gọi lại, vang lên thật lâu, rốt cuộc cũng nghe máy, nhưng lại là giọng phụ nữ lanh lảnh: "Xin chào ?"