Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi

Chương 63



"Hàng ở trong này, anh cứ kiểm tra..."
"Uh, hàng không tệ. Tiền tôi đã chuyển vào tài khoản của anh, kiểm lại đi."
"Uh, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Tội phạm đem hàng giao qua tay người mua.
Thời cơ tốt! Tần Tiểu Mặc ánh mắt sáng ngời, quay đầu ra hiệu cho Lưu Cường. Lưu Cường gật gật đầu, mang theo vài người đột kích từ phía sau.
"Lên!" Lưu Cường không hổ là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, đánh nhau rất chuẩn xác, dùng võ thuật quân đội, lực sát thương rất mạnh, một chút đều không lưu tình, vừa mới đi lên đã đánh cả ba tên tội phạm, tiếng " bốp bốp " không ngừng vang lên, phỏng chừng xương cốt bọn chúng đều gãy.
"Mẹ nó!"
Tay buôn ma túy quả nhiên cũng không phải vừa, sau khi bị Lưu Cường tập kích bất ngờ hạ 5 người , hắn lập tức rút súng ra nhắm Lưu Cường.
"Tiến lên!" Tần Tiểu Mặc hô to cho 7, 8 người đi theo nàng biết, còn nàng cũng chạy vội lên, muốn phân tán lực chú ý của tay buôn ma tuý.
Chiến lược của Tần Tiểu Mặc không thể nghi ngờ là chính xác, đột nhiên có 8,9 người lao tới dọa bọn chúng nhảy dựng, súng cũng quơ loạn, không biết nên nhắm đối tượng nào.
Bên phía người mua đã sớm chạy ra công viên, tốc độ rất nhanh, may mắn Tần Tiểu Mặc đã an bài 4 cảnh sát đứng chặn ở cửa sau công viên, trên người cảnh sát đều có súng và còng tay, bên kia hẳn là không có vấn đề gì lớn, còn lại chính là nhóm phía bên này.
Tần Tiểu Mặc nhíu nhíu mày, tình thế không tốt lắm, các nàng chỉ có 9 người, đối phương thì tới 20 người, hơn nữa trên tay người nào cũng có một khẩu súng.
Tần Tiểu Mặc đảo ánh mắt, phát hiện tay một buôn ma tuý đứng cách nàng không xa, xem ra hắn chính là kẻ cầm đầu. Bắt giặc thì bắt vua trước, đây chính là thực tế không thể thay đổi.
Lúc này đã đánh loạn, bởi vì bọn họ còn tận lực không muốn thương tổn tội phạm cho nên cũng không lập tức rút súng ra, vừa rồi Tần Tiểu Mặc có nói qua, đại khái người nào chịu trách nhiệm những tên nào, như vậy đánh nhau tương đối không luống cuống tay chân. Chốc lát sau, Lưu Cường đã giải quyết xong mấy tên buôn ma tuý thuộc phạm vi của mình, rồi hướng Tần Tiểu Mặc chạy tới.
"Tên đó."
Tần Tiểu Mặc chuyển đầu qua phía tên đầu sỏ, nhỏ giọng nói với Lưu Cường.
"Được, đánh thôi." Lưu Cường là một người tốc chiến tốc thắng, chớp một cái đã cách không xa tên cầm đầu, hắn thấy tình thế không tốt, liền giơ súng lên bắn, hắn cũng mặc kệ có ảnh hưởng tính mạng người nào hay không. Lưu Cường thân tay nhanh nhẹn, né qua một bên tránh được viên đạn, hơn nữa chỉ còn cách hắn không đến một thước.
Tần Tiểu Mặc cũng lập tức đuổi qua bên kia, bên cạnh đầu lĩnh có hai người bảo tiêu, nhiệm vụ của Tiểu Mặc là kéo hai gã đó ra, để Lưu Cường thành công bắt sống tên đầu sỏ.
Bởi vì bọn họ nhân số ít hơn, đấu súng sẽ mau chóng bị diệt toàn quân, cho nên mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn đánh vật tay không, Lưu Cường đánh được thì Tần Tiểu Mặc cũng không yếu, thậm chí có phần linh hoạt hơn. Có thể tiếp cận bọn chúng đã là bước đầu tiên thắng lợi.
Thời điểm cùng chúng mặt đối mặt, Tần Tiểu Mặc trong lòng vui vẻ, nhưng vừa tiếp nhận một đòn, nàng liền thu hồi mừng thầm, bình tĩnh đối phó với hai gã nhìn như dễ giải quyết kỳ thật là đối thủ khó chơi.
Vừa tránh thoát một đòn đá hiểm của đối phương, Tần Tiểu Mặc nhíu mày, gã không giống như mấy tên buôn ma tuý thông thường, rõ ràng là có trải qua hệ thống học tập, thậm chí có chút giống với...
"Võ thuật bên ngành cảnh sát!" Tần Tiểu Mặc hô ra tiếng.
Đối phương nghe được tiếng la của Tần Tiểu Mặc, tựa hồ khẩn trương lên, động tác cũng càng thêm dùng sức càng thêm có lực sát thương, thậm chí có ý tứ muốn xử luôn Tần Tiểu Mặc. Tần Tiểu Mặc không dám lơ là, bao nhiêu bản lĩnh đều đem hết ra, khổ nỗi chúng lại là hai gã đàn ông to lớn, Tần Tiểu Mặc rất nhanh cảm thấy mình đã cố hết sức, thậm chí lực bất tòng tâm...
Lưu Cường thấy bộ dáng khó chống đỡ của Tần Tiểu Mặc, cũng nóng nảy, bọn họ đang ba người đánh nhau, Lưu Cường sợ ngộ thương Tần Tiểu Mặc, vì thế bất chấp tất cả, rút súng ra từ trong ngực, bắn một phát vào đùi tên cầm đầu.
"A! ! ! ! ! ! !" Đầu lĩnh bị phát súng chuẩn trúng đùi, kêu một tiếng liền ngã xuống.
Nghe đến tiếng la của lão đại, bọn người buôn ma tuý có vẻ bối rối, nhưng vẫn dây dưa cùng cảnh sát, dù sao ai cũng không muốn bị bắt.
Đầu lĩnh ngã xuống, tạm thời chạy không được, lúc này Lưu Cường có thể thả lỏng mà chạy qua giúp Tần Tiểu Mặc.
Khi Lưu Cường đuổi tới, vừa vặn Tần Tiểu Mặc chống đỡ không được, xém chút đã bị một gã vặn gãy tay. Lưu Cường trong lòng cũng sốt ruột, sợ Tần Tiểu Mặc bị thương, cho nên vừa lên đến đã tiếp chiêu, xoay tay của đối phương làm hắn không thể nhúc nhích, đoán chừng là tay gã cũng muốn gãy rồi.
Tần Tiểu Mặc thấy Lưu Cường tới, trong lòng cũng thở ra một hơi, lấy chút sức bắt đầu đánh tên còn lại.
"Lưu Cường, hình như là võ thuật của cảnh sát." Tần Tiểu Mặc lớn tiếng nhắc nhở.
"Uh." Lưu Cường không phải ngồi không, Tần Tiểu Mặc biết đến chuyện này hắn làm sao có thể không biết, mới vừa giao thủ hắn liền phát hiện, mà những thế võ này hắn đã học qua nên biết cách phải đối phó thế nào.
Bộ đội đặc chủng một người đấu với mười võ cảnh đều không vấn đề, huống chi ở đây chỉ có hai tên. Nhưng đối với cảnh sát cùng ngành mà nói, hai tên này không phải dễ chơi.
Chỉ chốc lát sau Lưu Cường đã đánh gục một tên khiến gã nằm trên mặt đất, gã bên Tần Tiểu Mặc cũng kiên trì không bao lâu, lại có Lưu Cường qua tiếp tay nên hắn nhanh chóng đầu hàng.
"Còng tay hắn lại." Tần Tiểu Mặc nói với một đồng nghiệp cảnh sát bên cạnh.
"Uh"
Các đồng chí cảnh sát trải qua huấn luyện nên sức chiến đấu tương đối mạnh mẽ, mới trôi qua mười mấy phút đồng hồ, đã muốn bắt gần hết 20 tay buôn ma tuý.
"Giống như có tiếng xe cảnh sát." Tần Tiểu Mặc nhíu mày, nói.
"Uh, chắc là người của đội trưởng đã tới." Lưu Cường hồi đáp.
Vừa dứt lời, tên bảo tiêu vừa rồi đầu hàng liền vùng thoát khỏi cảnh sát viên muốn chạy trốn, Tần Tiểu Mặc nghe được động tĩnh, xoay người nghĩ phải bắt được hắn, ngay tại thời điểm xoay người...
"Tiểu Mặc! ! ! ! ! ! !" Một viên đạn không biết từ đâu bất ngờ quét qua Tần Tiểu Mặc, tốc độ rất nhanh, Lưu Cường thậm chí không có thời gian để đỡ đạn giúp Tiểu Mặc, chỉ có thể mở to mắt nhìn viên đạn bay xuyên vào ngực trái Tần Tiểu Mặc...
"Tiểu Mặc!"
"Tiểu Mặc!"
"Tiểu Mặc!"
Đám người tổ chuyên án và Trần An Khánh vừa tới cứ như vậy trừng mắt nhìn Tần Tiểu Mặc ngã xuống.
Lưu Cường từ phía sau tiếp được thân thể đang ngã của Tần Tiểu Mặc .
"Lưu Cường cậu không nên cử động, cẩn thận coi chừng viên đạn lệch vị trí!"
"Kêu xe cứu thương mau!"
"Các người còng tay chúng lại! Nhanh lên!!!!" Trần An Khánh vừa nhìn thấy Tần Tiểu Mặc hôn mê bất tỉnh, trên ngực còn chảy máu liền phát hoả, hô to với mấy người đang đứng thất thần bên cạnh..
"Được được.."
Phục hồi lại tinh thần mọi người bắt đầu bận việc, rất nhanh liền áp giải hết phạm nhân lên xe cảnh sát. Trước đó đã chuẩn bị tốt cho một trận ác chiến nên Trần An Khánh có điều một xe cấp cứu đi theo, bởi vậy ít phút sau y tá đã nâng cáng chạy tới, bác sĩ đi theo bên cạnh, cũng có chút sốt ruột.
"Thế nào?" Bác sĩ hỏi.
"Đạn bắn trúng ngực trái." Lưu Cường nói.
"Ngực trái? !" Bác sĩ thốt lên.
"Uh, rất nguy hiểm sao bác sĩ ?"
"Anh đúng là hỏi vô nghĩa, trái tim ngay tại ngực trái, nếu viên đạn vào tim, vậy hết thuốc chữa."
"Các người từ từ đến đây, chậm rãi thôi, cẩn thận." Bác sĩ nói với Trần An Khánh xong, bắt đầu chỉ huy y tá chuyển Tiểu Mặc lên cáng, tận lực không di động nàng, sợ làm lệch vị trí viên đạn, vậy thì trách nhiệm phải chịu có thể to lắm. Chưa nói tới phiền toái từ người nhà của nạn nhân, chỉ dàn cảnh sát này thôi cũng đủ cho hắn ăn cháo rồi.
Trần An Khánh hoàn toàn luống cuống, gấp đến độ cứ đứng tại chỗ xoay quanh. Đột nhiên nhớ tới hẳn là nên báo cáo cho cục trưởng.
"Cục trưởng."
"Sao, thế nào rồi, bắt được không?"
"Bắt được rồi nhưng mà...."
"Ha ha... Nhưng cái gì? " Tần Kì nghe đã bắt được bọn buôn ma tuý, tâm tình tốt lắm, phá lên cười.
"Nhưng Tiểu Mặc, nàng bị thương..."
"Cái gì? ! Tổn thương chỗ nào? ! ! !" Tần Kì nghe được tin tức này lập tức cười không nổi, vội vàng hỏi.
"Viên đạn bắn vào ngực trái, còn chưa xác định có nguy hiểm hay không, tôi đang theo xe cứu thương, chuẩn bị đến bệnh viện thành phố, cục trưởng anh nhanh đến đây!"
"Cậu nói cái gì? ! Viên đạn bắn vào ngực trái sao? !"
"Uh!" Trần An Khánh đều nhanh muốn khóc, đây là cái chuyện gì a...
Tần Kì không nói hai lời nhanh chóng cúp điện thoại, mặc áo khoác, bởi vì lo lắng khẩn trương nên hắn không lái xe mà trực tiếp bắt xe chạy tới bệnh viện.
Vừa vào đại sảnh, liền nhìn thấy Tiểu Yến còn có Bác Văn và vài người khác đang đi tới đi lui, bộ dáng nghiêm túc, mày nhíu chặt.
"Tiểu Mặc ở nơi nào? !" Tần Kì hỏi ngay.
"Cục trưởng sao anh lại tới đây?" Tất cả mọi người có chút kinh ngạc, thật không ngờ Tần Kì cũng tới.
"Nói mau! Ở nơi nào? !"
"Mới vừa đẩy vào phòng cấp cứu, đội trưởng đi theo, ở lầu 2!" Tiểu Yến nói.
Tiểu Yến còn chưa nói hết rõ ràng, Tần Kì đã chạy về hướng cầu thang. Hai ba bước đã có mặt ở lầu hai, nhìn thấy Trần An Khánh đang đứng ở hành lang nói chuyện với bác sĩ.
"Tiểu Mặc thế nào rồi ? !" Tần Kì thở hồng hộc chạy tới, hỏi.
"Rất nguy hiểm, phải giải phẫu, một chút nữa thôi là viên đạn ghim thẳng vào tim"
Trần An Khánh đơn giản hoá một đống lời bác sĩ vừa nói với hắn, thuật lại ngắn gọn cho Tần Kì nghe.
"Kia... Vậy mổ đi chứ!" Tần Kì nhất thời luống cuống, cũng may còn chưa ngất xỉu, nếu Tiểu Mặc xảy ra chuyện gì, toàn bộ Tần gia sẽ náo loạn cho coi.
"Cái này... Giải phẫu sẽ phiêu lưu rất cao, chỉ có 25% khả năng thành công." Bác sĩ chần chờ nói.
"Phải làm!"
"Có phải người thân không? Chúng tôi có một phần giấy cam đoan, yêu cầu người nhà ký tên. Nếu giải phẫu thất bại, các người phải tự chịu trách nhiệm."
"Lấy lại đây!" Tần Kì biết lúc này tốc chiến tốc thắng mới là tốt nhất cho Tần Tiểu Mặc, cứ do dự sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề, hiện tại cần nhất là mau tranh thủ, thời gian vô cùng quý giá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.