Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Chương 1: 1: Đi Tham Quan Ăn Dưa Quần Chúng




Công ty TNHH thử nghiệm môi trường Quang Thần
Đường Thu Bạch ngậm một cái bánh mì tiến vào, không nhanh không chậm lết đến chỗ ngồi của mình, còn chưa kịp đặt túi xuống liền nghe thấy Liêu Ngọc bàn bên cạnh thò tới, "Thu Bạch cậu biết hôm nay phải đi tham quan phòng thí nghiệm Lam Hoa không?"
"Hả?" Đường Thu Bạch nhìn nàng một cái, trước đặt túi xuống, dành ra một tay cầm lấy cái bánh mì mình ngậm ở trong miệng, cắn một miếng, mới nói: "Không biết."
"Hôm nay chủ nhiệm nói muốn dẫn vài người cùng hắn đi tham quan phòng thí nghiệm Lam Hoa." Đoạn Thiên Vũ cùng một tổ vô cơ với Đường Thu Bạch cũng thò qua.
"À, vậy thì đi thôi, phỏng chừng chắc là tổ trưởng đi thôi." Đường Thu Bạch không để tâm, loại tham quan này không cần nghĩ cũng biết không liên quan đến mình.
"A......!Tôi cũng rất muốn đi nha." Liêu Ngọc ánh mắt chuyển hướng sang văn phòng chủ nhiệm.
"Hửm?" Đường Thu Bạch cắm ống hút sữa bò trước, lại đem bánh mì bỏ vào miệng, không chừa lại bất cứ khoảng trống nào có cơ hội để nói chuyện, rốt cuộc ăn mới là chuyện quan trọng nhất trong đời.
Huống chi......!Bây giờ không ăn, một lát nữa bắt đầu phân nhiệm vụ lại ăn không nổi, một khi bận liền bận đến trưa, bụng tổ tông kêu không ngừng, còn sẽ phát giận, Đường Thu Bạch sợ nhất loại tình huống này.
"Phòng thí nghiệm Lam Hoa cũng coi như là phòng thí nghiệm lớn trong ngành chúng ta đi." Liêu Ngọc tiếp tục tự lẩm bẩm nói.
"Đó là chắc chắn rồi, đại tiền bối trong ngành."
Đoạn Thiên Vũ tiếp lời Liêu Ngọc nói, suy nghĩ lại có chút bát quái nói: "Nhưng mà tôi nghe nói, chủ tịch hiện tại của bọn họ là một đại mỹ nhân trẻ tuổi xinh đẹp đó, làm việc dưới trướng mỹ nữ vậy chẳng phải hiệu suất càng cao? Chẳng trách Lam Hoa rất nhanh liền □□, trở thành công ty lớn số một số hai trong ngành."
"Ừm." Đường Thu Bạch hút sữa bò ứng phó gật gật đầu, bánh mì đã giải quyết xong, sữa bò cũng không thể lãng phí.
"Cũng không còn trẻ đi? Về nước mấy năm rồi hiện tại cũng phải ba mươi mấy." Liêu Ngọc đưa ra nghi ngờ đối với lời Đoạn Thiên Vũ nói.
"Hey, Liêu tỷ, nữ nhân 31 như hoa a, đặc biệt là kiểu đại mỹ nhân thế này, đó không phải càng có mị lực sao?"
Liêu Ngọc suy đi nghĩ lại, lại nói: "Nhưng mà, trước kia tập đoàn Hải Phong vẫn luôn làm bất động sản, cô ấy vừa trở về liền trực tiếp đề xuất mở rộng kinh doanh sang lĩnh vực thử nghiệm môi trường, khác nghề như cách núi*, cô ấy có thể có loại quyết đoán này cũng quả thật rất lợi hại."

(*) ý chỉ không phải người trong nghề không hiểu rõ tình hình nghề đó
Ngay khi Liêu Ngọc cùng Đoạn Thiên Vũ còn đang tiếp tục chia sẻ tin tức tầm phào mà họ biết, Đường Thu Bạch ngồi giữa hai người họ, trong tay lại bỗng nhiên rung lên, nàng nâng cổ tay nhìn thử, tin nhắn Weibo nhắc nhở: Bạn đặc biệt quan tâm @California quốc lộ số 1 đã đăng Weibo mới.
Ồ?! Cập nhật rồi!
......
"Thu Bạch, Thu Bạch, cậu nói đúng không a?"
Liêu Ngọc lắc lắc tay Đường Thu Bạch, đem Đường Thu Bạch từ trên Weibo túm ra ngoài.
Đường Thu Bạch vẻ mặt mê mang nhìn cô ấy, "Gì cơ?"
"Tôi nói, ai lại không muốn tới phòng thí nghiệm Lam Hoa xem thử chứ." Liêu Ngọc bất đắc dĩ nói.
"Tôi không muốn đi......" Đường Thu Bạch thoát khỏi Weibo, quyết định chờ xung quanh không có ai rồi xem, trong lúc đang xem bị người khác ngắt giữa chừng chung quy cũng rất khó chịu.
"Ay? Tại sao chứ? Cậu không muốn đi sao?" Liêu Ngọc có chút kinh ngạc hỏi.
"Bởi vì lười đi." Đường Thu Bạch nhìn Liêu Ngọc nửa ngày phun ra mấy chữ.
"......!Đại ca, công ty người ta cùng một khu với chúng ta, ngay tại tòa G đối diện cách chúng ta không xa." Ngay cả Đoạn Thiên Vũ cũng nghe không nổi nữa.
"Thôi thôi, mấy người đi đi, mấy người đi đi." Đường Thu Bạch không chút hứng thú xua xua tay, mở máy tính ra, kệ nó Lam Hoa hay là Hồng Hoa, chỉ cần chủ nhiệm mang theo người vừa đi khỏi, chẳng phải có thể lén nghỉ ngơi một chút rồi?
Diêu Nhã Đan từ bên cạnh ba người đi qua nghe thấy bọn họ nói chuyện, dừng chân lại, cách xa mấy mét lớn tiếng nói: "Mấy người giờ còn chưa biết sao, Tiểu Đường trước kia từng ở Thiên Hành, chướng mắt Lam Hoa cũng bình thường."
"......" Đường Thu Bạch coi như không nghe thấy, mở bảng biểu số liệu ra, loại lải nha lải nhải này người không để ý tới còn đỡ, càng quan tâm càng to chuyện.
Liêu Ngọc cũng không ngẩng đầu, chặn lời của Diêu Nhã Đan, tiếp tục nói: "Vừa nhìn liền biết cô lại không nghe chúng tôi nói chuyện, hình như công ty Trần tổng cũng muốn đi theo cùng, thuận tiện xoát xoát mặt, in sâu ký ức cũng không tồi."

Diêu Nhã Đan mặt đen triệt để, nói cả một tràng, không chỉ không ai phản ứng cô ta, còn hoàn toàn coi như cô ta không tồn tại.
Hạ Sâm - thực tập sinh do Đường Thu Bạch hướng dẫn - ôm bút cùng notebook đến gần, thử thăm dò nói, "Sư phụ, trong nhóm phát thông báo kêu tới phòng họp mở họp."
"À, được, đi thôi." Đường Thu Bạch cầm quyển sổ từ trên bàn lên, cầm bút liền đi về phía phòng họp, Hạ Sâm đi theo sau lưng nàng.
Liêu Ngọc và Đoạn Thiên Vũ cũng vội vàng về chỗ ngồi lấy sổ, hai người một trước một sau vào phòng họp.
Ngồi xuống, Liêu Ngọc hơi nghiêng đầu xuyên qua mấy người, thấy Đường Thu Bạch ngồi ở trong góc.
Trình Bình làm nhuận giọng, mới bắt đầu chủ trì cuộc họp hôm nay, "Được rồi, cuộc họp hôm nay nói đơn giản một chút......"
Phía trước nói, Đường Thu Bạch cúi đầu tùy tiện viết gì đó vào sổ tay, tâm trí lại đột nhiên quay trở lại bài đăng trên Weibo vừa rồi, tay bỗng nhiên có ý nghĩ của chính nó, trong khoảnh khắc vẽ ra hình mẫu một con gà trống.
"......!Đường Thu Bạch."
?
Đường Thu Bạch suy nghĩ bay có chút xa, nhưng sau khi bên tai nghe thấy tên của mình lập tức ngẩng đầu, ánh mắt mê mang nhìn nơi phát ra thanh âm.
"Sư phụ, chủ nhiệm Trình nói để cho chị đi theo cùng tới tham quan phòng thí nghiệm Lam Hoa." Hạ Sâm lén ở một bên giải thích với Đường Thu Bạch.
"Tiểu Đường trong tay cô không có việc gì nữa chứ?" Trình Bình lướt qua đầu mấy người phía trước, chuẩn xác đem tầm mắt khóa ở trên mặt Đường Thu Bạch.
"Chủ nhiệm Trình, trong tay tôi còn có một cái thực nghiệm." Không phải có tổ trưởng sao! Cứu mạng!
"Không sao, buổi chiều chúng ta mới đi, cô tranh thủ buổi sáng kết thúc thực nghiệm.


Tổ trưởng Trần đi ra ngoài huấn luyện, cô thay mặt anh ta đi đi."
"......!Vâng."
Trình Bình cười thân thiết, lời nói lại nói như vậy, hoàn toàn chặn kín đường của Đường Thu Bạch, cũng chỉ có thể đồng ý.
Mở họp xong Đường Thu Bạch còn chưa kịp đi, đã bị Trình Bình gọi riêng lại, Đường Thu Bạch cảm nhận được nháy mắt có mấy chùm ánh mắt nóng như lửa chiếu vào trên người mình, còn có chút nóng.
"Tiểu Đường à, lúc trước tôi nói với cô đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ vô cơ cô suy xét thế nào rồi?" Trình Bình vẫn như cũ là dáng vẻ cười ha hả.
"Chủ nhiệm Trình, tôi thật sự không phù hợp, dựa vào tuổi tác và lý lịch mà nói tôi đều kém hơn tổ trưởng Trần."
Đường Thu Bạch kiên trì từ chối đề xuất thăng chức của Trình Bình, ngắn gọn cùng Trình Bình hàn huyên đôi câu, Đường Thu Bạch khom người ra khỏi phòng họp, tiếng thảo luận nhỏ lẻ trong văn phòng đột nhiên im bặt, Diêu Nhã Đan còn trợn trắng mắt nhìn nàng.
Đường Thu Bạch tùy ý bỏ qua ánh mắt, lướt qua văn phòng, dẫn theo Hạ Sâm đi vào phòng thí nghiệm, vì để kịp huấn luyện buổi chiều, nàng an ủi chính mình, xem như là đổi một nơi giết thời gian.
Hai giờ chiều, Đường Thu Bạch đi theo đội ngũ tham quan của công ty đứng ở dưới lầu phòng thí nghiệm Lam Hoa, ngoại trừ Trình Bình và Trần tổng ra, lần này mỗi phòng lý hoá, vô cơ, hữu cơ, thu thập mẫu cùng với biên soạn báo cáo đều phái một người tới đây học tập, trên cơ bản đều là tổ trưởng, chỉ có Đường Thu Bạch cùng Diêu Nhã Đan tổ lý hoá là ngoại lệ.
Diêu Nhã Đan hiển nhiên tương đối thân quen với người bên báo cáo, hai người song song đi trò chuyện, những người còn lại ghép đôi cùng nhau.
Chỉ có Đường Thu Bạch yên lặng đi theo sau đuôi đội ngũ, vẫn là nhịp bước không nhanh không chậm như buổi sáng khi đi làm, lắc qua lắc lại, nhìn kỹ lại, nàng còn rất nhàn nhã, thật đúng là tham quan ăn dưa quần chúng.
Còn chưa vào cổng chính Lam Hoa, Đường Thu Bạch nhìn thấy logo Lam Hoa thật lớn ở xa xa phía trước, lúc đứng ở đại sảnh nàng mới thấy không gian nơi này, tận dụng hoàn mỹ đường cong giản lược, đồng thời chọn dung màu sắc thanh thoát tươi mát, đèn chùm treo ở đỉnh đầu lấp lánh lại tinh xảo.
Hai bên đại sảnh lầu một còn để không ít chậu hoa, Đường Thu Bạch nhất thời hoàn toàn không phân biệt được đây là một công ty có phòng thí nghiệm.
Hai tiểu tỷ tỷ đứng trước quầy lễ tân đeo thẻ bài, mang huy hiệu, một thân quần áo sơmi tây trang ngắn tay, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, hơi khom lưng chào hỏi với bọn họ.
Trình Bình nói rõ lý do với hai người họ, một vị đầu tiên là gọi điện thoại, thông báo lên trên trước, sau khi cúp điện thoại, một vị khác quẹt thẻ dẫn bọn họ đi qua cổng chắn.
Vào thang máy, bởi vì Đường Thu Bạch là người cuối cùng, đứng dựa ở mép ngoài thang máy.
Đường Thu Bạch nhìn thang máy trực tiếp đi thẳng tới lầu 4, "Ting" một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, nàng lấy lý do mượn một tay hỗ trợ cản cửa thang máy, chờ tất cả mọi người ra thang máy hết, mới chậm rãi lại lùi đến cuối đội.
Đội ngũ dừng lại ở cách cửa thang máy không xa, Đường Thu Bạch thấy một nam nhân tây trang giày da ra đón, trên mặt nở nụ cười bình tĩnh.

"Trần tổng, chủ nhiệm Trình, chào mọi người, tôi là Trang Duệ Tiến."
Giọng nói trầm ổn hữu lực, Đường Thu Bạch mơ hồ cảm thấy tên người nam nhân này có chút quen tai.
Suy ngẫm một hồi lâu, thẳng đến khi bọn họ đều hàn huyên xong, nàng mới nhớ ra cái tên này, nàng đã từng nhìn thấy nó trong cột tác giả của tập san luận văn hàm kim lượng cao nào đó, thầy hướng dẫn của nàng lúc còn là nghiên cứu sinh cũng từng nhắc qua với nàng, à không, là từng khen qua.
Trang Duệ Tiến dẫn bọn họ tiến vào phòng thí nghiệm, bên cạnh thỉnh thoản có nhân viên thực nghiệm mặc áo blouse trắng, đeo thẻ tên trên ngực đi qua, cũng sẽ dừng lại gọi một tiếng chào Trang chủ nhiệm.
Đường Thu Bạch đi theo đội ngũ thong thả di chuyển, tùy ý nhìn phòng thí nghiệm ở đây, nhìn qua mấy gian, phản ứng đầu tiên là, công ty này có tiền.
Bất kỳ một cỗ máy cỡ lớn nào chỉ nhìn logo là có thể tưởng tượng ra giá gốc của nó không hề rẻ, đặc biệt là hiện tại, nàng đứng ở khu vực vô cơ nhìn thấy khối phổ kế plasma kết hợp cảm ứng nhập khẩu, công ty hiện giờ của nàng là không có, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đắt.
Bỗng nhiên đội tham quan dừng lại, Đường Thu Bạch dừng tại chỗ, nàng còn rất hài lòng, có thể nhìn mấy cái máy này nhiều một chút, nàng từ khi đi vào công ty đến hiện tại liền chưa từng sờ qua.
Đường Thu Bạch có chút tâm ngứa, dù sao......!dù sao mấy dụng cụ này có thể cho nàng tiết kiệm không ít thời gian, để cho nàng có thể suy nghĩ ba vấn đề lớn mỗi ngày của con người.
Cơm trưa ăn cái gì?
Cơm tối ăn cái gì?
Sáng ngày mai ăn cái gì?
Phía trước tình huống như thế nào nàng không biết, nàng ở cuối cùng đội ngũ, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy phía trước có tiếng nói chuyện.
"Trần tổng, chủ nhiệm Trình, tôi giới thiệu cho mọi người một chút, đây là chủ tịch tập đoàn chúng tôi, Cảnh tổng." Giọng điệu của Trang Duệ Tiến đã khác biệt với một giây trước dẫn bọn họ tham quan, trở nên cung kính lên.
"Hóa ra là Cảnh tổng a, chào Cảnh tổng, vẫn luôn ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu, thực vinh hạnh lần này có thể tham quan phòng thí nghiệm của Cảnh tổng, tôi là tổng giám đốc của Quang Thần, Trần Giản."
Thanh âm dầu mỡ nhớp nháp này......!A quả nhiên là của Trần tổng, Đường Thu Bạch càng buông thả.
Giây tiếp theo, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại mang theo từ tính chợt vang lên, "Trần tổng khách khí rồi, học hỏi lẫn nhau."
Giống như là dòng suối mùa đông chậm rãi lưu động trong khe núi va chạm vào sườn đá hai bên đường, bọt nước bắn lên phát ra tiếng vang, lại thông qua sự vang dội của thanh âm trong sơn cốc, lập tức lọt vào tai Đường Thu Bạch, đem cái đầu đang nhìn máy móc của nàng túm trở về..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.