Cảnh Xuân Lãng Phí

Chương 9: Chương 9



Ba tháng Đàm Thiếu Tông mới về nhà họ Đàm một lần, người nhà họ Đàm chẳng ai có ý kiến gì với tần suất này.

Dù cho một quý thấy nhau một lần, thời gian họ gặp mặt cùng lắm cũng chỉ bằng một bữa cơm, Đàm Thiếu Tông vẫn chẳng có gì để nói với bốn người nhà ấy. Đến không ai chào, đi không ai tiễn, thậm chí ngày Đàm Thiếu Tông chính thức dọn ra khỏi nhà có mỗi dì giúp việc hơn hai mươi năm nói lời tạm biệt.

Đàm Khang và bà Đàm nhìn anh như nhìn một người qua đường định kỳ xuất hiện trên bàn cơm, mà bản thân Đàm Thiếu Tông cũng chỉ phụ trách đóng vai phông nền trong những bữa ăn đó. Chỉ khi nào Đàm Thiếu Hinh và Đàm Thiếu Nhụy cùng ở nhà, hai cô nàng mới chủ động nhắc tới mấy tin đồn gần đây của Đàm Thiếu Tông, ám chỉ Đàm Khang phải bất hạnh lắm mới có đứa con tiếng tăm bại hoại như anh.

Dịp duy nhất họ cư xử khác biệt là lần đầu tiên Đàm Thiếu Tông về nhà sau khi kết hôn cùng Kỷ Ức Dương.

Tuần thứ hai quay lại từ New York, Kỷ Ức Dương đã sắp xếp cho bố mẹ hai bên ăn cơm gặp mặt một lần, nhưng không hề đề cập đến chuyện thăm nom nhà họ Đàm. Tới dịp ba tháng một lần ấy, Đàm Thiếu Tông tự lái xe về nhà, chẳng hỏi Kỷ Ức Dương muốn đi cùng hay không.

Đàm Thiếu Tông hiểu rõ, dù mang trên mình bộ dạng phép tắc vẹn toàn, Kỷ Ức Dương không đối xử với tất cả mọi người như nhau. Y có thể tử tế với người ăn xin ven đường, nhưng sẽ chẳng buồn qua loa chiếu lệ cùng người đẳng cấp thấp không đâu vào đâu như Đàm Khang.

Thế nhưng người nhà họ Đàm luôn có kỳ vọng ở y, ngày đó Đàm Khang và bà Đàm ăn mặc chỉnh tề đứng chờ sẵn ngoài vườn hoa. Trông thấy một mình Đàm Thiếu Tông bước xuống xe, vẻ tươi cười trên mặt hai người lập tức sụp đổ mất một nửa, Đàm Khang vội vã hỏi: “Ức Dương đâu?”

Nghe hai tiếng gọi thân mật này, lòng Đàm Thiếu Tông thầm cười lạnh, nhưng anh vẫn che giấu rất tốt vẻ mỉa mai trên gương mặt mà trả lời Đàm Khang: “Con cũng không biết.”

Anh chẳng nói dối, không phải lúc nào anh và Kỷ Ức Dương cũng thông báo lịch trình cho nhau. Tuy rằng tháng tháng trợ lý Sở vẫn kiên trì mail cho anh một thứ gì đó trông rất giống thời gian biểu của Kỷ Ức Dương, Đàm Thiếu Tông chưa từng nhấn mở.

Vợ chồng nhà họ Đàm ý thức được Kỷ Ức Dương sẽ không tham gia tiệc họp mặt gia đình ba tháng một lần cùng Đàm Thiếu Tông, thế là lại quay về thái độ ban đầu. Hơi khác chút là câu chuyện trên bàn cơm thỉnh thoảng vẫn xoay quanh những chủ đề liên quan đến Kỷ Ức Dương, nhưng chỉ liên quan đến cá nhân Kỷ Ức Dương mà thôi, không ai nói gì tới quan hệ giữa anh và Kỷ Ức Dương cả.

Hôm nay, câu chuyện về Kỷ Ức Dương đến hẹn lại lên, giây trước Đàm Khang còn đồng ý tặng mỗi cô con gái một chiếc xe thể thao nhân dịp sinh nhật năm nay, giây sau đã đột ngột chuyển chủ đề, hỏi Đàm Thiếu Tông đang không chút đề phòng: “Con và Ức Dương đã kết hôn gần một năm, có muốn kỷ niệm chúc mừng gì không?”


Những lúc thảo luận về Kỷ Ức Dương trước đây, họ chẳng bao giờ yêu cầu Đàm Thiếu Tông nêu ý kiến, Đàm Thiếu Tông chưa đoán ra tại sao đột nhiên Đàm Khang lại quan tâm đ ến việc nhà anh.

Anh còn đang suy nghĩ xem nên kết thúc chủ đề này trong vòng một câu như thế nào, Đàm Thiếu Hinh đã nói chen vào: “Bố, bố cứ nói thẳng với cậu ta đi. Đàn ông kết hôn với đàn ông có gì vẻ vang mà chúc với cả mừng.”

Đàm Thiếu Tông ngẩng đầu nhìn người chị cả trên danh nghĩa. Đàm Thiếu Hinh mang thai bốn tháng, mặt mũi đầy đặn hơn trước khiến các bộ phận trên gương mặt trông phẳng hẳn đi, không còn dáng vẻ lanh lợi thời thiếu nữ, mở miệng nói lời cộc cằn chanh chua, dường như cả người càng thêm phần th ô tục. Chồng Đàm Thiếu Hinh ngồi bên cạnh thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô ta, bề ngoài bình thường hơn vợ rất nhiều.

Đàm Khang làm bộ không nghe thấy nửa câu sau của con gái, giả vờ hắng hắng giọng, nhìn Đàm Thiếu Tông nói: “Có chuyện thế này, không biết Ức Dương đã nhắc qua với con chưa, tập đoàn nhà bên đó vừa xây một tòa nhà để làm trụ sở mới. Tòa nhà 60 tầng hoàn toàn tự sử dụng, riêng việc thiết kế và thi công nội thất đã là một hạng mục lớn, bắt đầu đấu thầu công khai* cách đây không lâu, việc ấy giao cho Ức Dương đích thân phụ trách. Vừa khéo là công ty của anh rể con cũng tham gia đấu thầu, nhưng giám đốc phụ trách đấu thầu lại không hiểu chuyện, chưa chào hỏi gì Ức Dương nên công ty bị loại từ vòng đầu tiên.”

Đàm Thiếu Tông ít tiếp xúc với người anh rể này, chỉ biết rằng anh ta cũng thuộc dòng dõi thương nhân nhưng tài năng thường thường, nên chỉ có thể làm ông chủ công ty con về nội thất kém nổi tiếng nhất trong số sản nghiệp bậc cha chú để lại. Kỷ Ức Dương kiêu ngạo đến thế cơ mà, chuyện y chướng mắt mấy công ty năng lực bình thường cũng chẳng có gì lạ.

Đàm Thiếu Hinh lên tiếng bênh vực chồng: “Công ty của Chung Dục nào có vấn đề gì, anh ấy vất vả ngày đêm suốt hai tuần trời vì cuộc đấu thầu này, bận đến nỗi không có thời gian đưa con đi khám thai. Kỷ Ức Dương làm thế rõ ràng là chẳng để nhà mình vào mắt, kết hôn như không kết hôn, dù sao cũng chỉ vì một miếng đất, không chừng xong việc cậu ta thấy lỗ nặng nên mới tranh thủ chèn ép nhà mình như vậy.”

Giờ phút này Đàm Thiếu Tông còn đang mải nghĩ về Chung Dục. Ông anh rể này tầm thường quá thể, thậm chí là không xứng với Đàm Thiếu Hinh, vấn đề của công ty mình mà từ đầu đến cuối chẳng nói năng gì, cứ để bố vợ và vợ lên tiếng hộ.

“Sắp làm mẹ đến nơi rồi mà ăn nói càng lúc càng chẳng ta sao,” Đàm Khang trừng mắt lườm con gái cả, đẩy bát canh gà mới bưng lên tới trước mặt Đàm Thiếu Tông: “Thiếu Tông, con đừng chấp nó, nó lo lắng quá nên mới thế. Nói gì vậy chứ, giao dịch đó đã thanh toán xong từ lâu rồi.”

Đàm Thiếu Tông nhìn chằm chằm bát canh gà nổi váng mỡ đầy ăm ắp, kể từ lúc anh bước chân vào nhà họ Đàm sau khi Phương Vân Lệ qua đời, đây là lần đầu tiên Đàm Khang thêm thức ăn cho anh. Anh không biết phải phản ứng thế nào, thì ra giao dịch Kỷ Ức Dương nhắc tới hôm ký hợp đồng tiền hôn nhân và 9 chữ số đêm say rượu là cùng một chuyện. Anh hỏi Đàm Khang: “Chẳng phải Kỷ Ức Dương đã đưa một khoản tiền rồi à?”

Khi Kỷ Ức Dương gọi điện và ngỏ ý trả tiền mua miếng đất, Đàm Khang đã phát hiện ra điểm bất thường.

Ông ta vốn cho rằng Kỷ Ức Dương rơi vào tình thế cấp bách rất cần miếng đất kia, cộng thêm s1nh lý y không thể chấp nhận phụ nữ, nên mới bất ngờ yêu cầu kết hôn với Đàm Thiếu Tông. Nhưng lúc nghe cuộc gọi từ Kỷ Ức Dương và lúc bộ phận tài chính xác nhận đã nhận chuyển khoản, ông ta mới vỡ lẽ rằng suy đoán trước kia của mình vô cùng vớ vẩn: dựa trên dòng tiền và mạng lưới quan hệ với chính phủ của tập đoàn nhà họ Kỷ, một miếng đất hoàn toàn không đáng đánh đổi chuyện hôn nhân của Kỷ Ức Dương. Có vẻ như đề xuất bất chợt ngày ấy của ông ta đã quăng cho Kỷ Ức Dương một miếng mồi, bất kể miếng mồi ấy tốt xấu ra sao, Kỷ Ức Dương vẫn sẽ sẵn lòng cắn câu.


Đàm Khang già đời lọc lõi, ông ta biết ý nghĩa của việc Kỷ Ức Dương chuyển tiền: vì chuyện đất đai đã được giải quyết sòng phẳng bằng tiền bạc, nên không thể coi cuộc hôn nhân kia như một phần giao dịch. Kỷ Ức Dương vạch rõ thái độ, y không kết hôn với Đàm Thiếu Tông vì lợi ích, ám chỉ về sau người nhà họ Đàm đừng hy vọng xa vời nương nhờ quan hệ thông gia để chiếm hời gì. Đêm đó trước khi đi ngủ, ông ta kể chuyện cho bà Đàm, cười nhạo Kỷ Ức Dương ngây thơ ấu trĩ mất cả chì lẫn chài, làm việc cảm tính không lý trí, chưa té ngã hoàn toàn do tốt số.

Xét từ hành động của Kỷ Ức Dương, dường như y dành tình cảm rất sâu nặng cho đối tượng kết hôn, tuy rằng Đàm Khang không rõ thằng con trai không học vấn không nghề nghiệp của ông ta có gì đáng để Kỷ Ức Dương chú ý. Ông ta nói bóng nói gió hỏi qua hai cô con gái, nhưng chẳng phát hiện ra liên hệ mật thiết nào giữa Đàm Thiếu Tông và Kỷ Ức Dương hồi còn đi học. Không tìm tòi nguyên do kỹ càng, dù sao Đàm Khang cũng không thực sự quan tâm, chỉ cần biết Kỷ Ức Dương hết lòng vì Đàm Thiếu Tông là đủ, ông ta mừng rỡ ngồi mát ăn bát vàng, không ai có thể từ chối giá mua đất 9 chữ số.

Đàm Khang cho rằng Kỷ Ức Dương đã nói chuyện này để lấy lòng Đàm Thiếu Tông từ lâu, vậy nên ông ta không hề giấu giếm: “Đó là vì miếng đất của bố, giá cả định đoạt rất công bằng, có môi giới chuyên nghiệp đánh giá hẳn hoi. Lúc ấy bố đã nói Ức Dương không nhất thiết phải chuyển tiền, người một nhà đâu cần tính toán rạch ròi vậy. Ấy mà nó cứ khăng khăng đưa, bố mới bảo tiền đó coi như sính lễ, đương nhiên ý bố không phải là để người ta cưới con về nhà, quan hệ của hai đứa… khá mới mẻ, dùng từ sính lễ không đúng lắm, nhưng đại ý là như thế. Bố nhận thay con, về sau nếu con và Ức Dương cần đến thì tiền vẫn là của hai đứa.”

Đàm Khang đột nhiên giở giọng làm bố với Đàm Thiếu Tông, bà Đàm và hai cô con gái vẫn rất bình tĩnh. Trước kia Đàm Thiếu Hinh năm lần bảy lượt cảnh cáo Đàm Thiếu Tông không được phép gọi Đàm Khang là bố, nhưng giờ đây lợi ích đứng đằng trước, chia sẻ bố cho đứa em trai cùng cha khác mẹ cũng chẳng sao.

Đàm Thiếu Tông thả lại thìa vào bát, vừa lúc không ai nói chuyện, tiếng thìa va vào thành bát làm bà Đàm vô thức níu mày. Đàm Thiếu Tông không rảnh để tâm bà bất mãn, nói với Đàm Khang: “Vậy bây giờ chuyển số tiền đó cho con đi.”

Tuy bình thường Đàm Thiếu Tông nói chuyện chẳng lựa câu, nhưng lúc ở nhà anh luôn thận trọng trong mọi lời nói hành động, nếu không nhất thiết phải nói thì tuyệt đối không nói, dù có nói cũng nỗ lực không thêm cảm xúc. Câu nói bất thường vượt quá giới hạn hôm nay làm nụ cười giả lả trên mặt Đàm Khang tức khắc cứng đờ.

Đàm Thiếu Nhụy không chịu được bố và chị gái lép vế trước Đàm Thiếu Tông, cao giọng nói: “Thôi bỏ đi bố, cậu ta có thể nói gì trước mặt Kỷ Ức Dương chứ? Đâu phải là bố chưa đọc tin tức, con biết cậu diễn viên đó, cậu ấy rất nổi tiếng trong vòng quan hệ của họ, qua lại cùng Kỷ Ức Dương cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Con sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Kỷ Ức Dương về việc của anh rể, Kỷ Ức Dương sẽ không phớt lờ tình bạn lâu năm của bọn con đâu, bọn con học chung nhiều năm lắm mà.”

Đàm Thiếu Tông cầm bát lên chăm chú ăn canh, Đàm Khang nhượng bộ thêm lần nữa: “Nhụy Nhụy, con đừng bàn luận lung tung chuyện hôn nhân của em, đàn ông làm ăn kinh doanh có nhiều việc khó tránh. Hơn nữa Thiếu Tông là người nhà mình, so đo tình cảm làm chi, Thiếu Tông lựa dịp thích hợp nói một câu là được.”

Đàm Thiếu Nhụy buông đôi đũa trong tay “bang” một tiếng: “Em ai? Bố, con đã nói bao nhiêu lần rồi? Con không nhận cậu ta!”

Ăn xong Đàm Thiếu Tông không ở lại lâu. Lúc lái xe rời khỏi ngôi nhà kỳ quái này, nghĩ tới ba tháng sau mới phải gặp lại, anh thở phào vui sướng.


Đàm Thiếu Tông rời ngôi nhà kỳ quái nọ tới ngôi nhà kỳ quái kia. Từ sau lên giường không tính là tự nguyện trong đêm tuyết rơi đó, trừ những câu hỏi đáp bắt buộc, Đàm Thiếu Tông và Kỷ Ức Dương hầu như không giao tiếp thêm gì. Nhưng thực ra ngày hôm sau bác sĩ gia đình có gọi điện cho Đàm Thiếu Tông hỏi cơ thể anh dạo này ra sao, Đàm Thiếu Tông biết là Kỷ Ức Dương nhờ bác sĩ.

Đàm Thiếu Tông đỗ xe rồi xem đồng hồ, 9 giờ tối, khoảng thời gian khá lúng túng, anh vào phòng chiếu phim bên cạnh phòng tối, lơ đễnh chọn xem một bộ phim dài ba tiếng, tới khi những dòng danh đề* cuối cùng chạy xong mới anh lên tầng vào phòng ngủ.

Kỷ Ức Dương đã say giấc, Đàm Thiếu Tông biết lúc ngủ Kỷ Ức Dương rất nhạy cảm với ánh sáng nên lịch sự không bật đèn. Anh rón rén đi đến đầu giường lấy áo ngủ ngắn tay, không cẩn thận đập chân vào góc giường, một tiếng trầm vang, anh nhíu mày mím môi cố nhịn tiếng kêu đau, đỡ giường chầm chậm ngồi xuống.

Đèn phòng bật sáng, người bật đèn là Kỷ Ức Dương.

Đau đớn khó chịu, Đàm Thiếu Tông mặc kệ tình trạng giao tiếp bất ổn, đánh đòn phủ đầu: “Giả vờ ngủ hại người là thất đức lắm đó.”

Kỷ Ức Dương ngồi dậy nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, vết thương trên chân anh rơi đúng vào góc chết tầm nhìn Kỷ Ức Dương. Có lẽ do không hoàn toàn tỉnh táo, Kỷ Ức Dương vậy mà phản bác lời than vãn tùy tiện của anh: “Tự trách cậu quáng gà* ấy.”

Đàm Thiếu Tông hơi ngẩn ra, anh không biết Kỷ Ức Dương nhận ra anh mắc chứng quáng gà nho nhỏ này từ bao giờ. Nghĩ tới Kỷ Ức Dương biết chuyện mà còn cố tình tắt đèn giả vờ ngủ, Đàm Thiếu Tông càng cảm thấy người này rất là xấu bụng. Anh không nói chuyện với Kỷ Ức Dương, chờ cơn đau vơi bớt mới vào nhà tắm. Anh cúi đầu kiểm tra nơi bị đụng vào dưới ánh đèn nhà tắm công suất cao, không trầy da, không chảy máu, ấn ấn vào da là thấy đau đớn rõ ràng, sáng mai dậy hẳn sẽ bầm tím.

Đàm Thiếu Tông cố tình tắm chậm thật chậm, cầu nguyện rằng lúc anh ra ngoài Kỷ Ức Dương đã ngủ say. Đứng dưới vòi hoa sen nghĩ tới lời bố con nhà họ Đàm nói trên bàn ăn, anh cảm thấy bố và mấy người chị gái có quan hệ ruột thịt với mình thực sự ngu hết chỗ nói. Cả ba đều chẳng biết tự lượng sức mình, vậy mà không nhận ra bản chất Kỷ Ức Dương hà khắc khắt khe, chưa bao giờ để người nhà họ Đàm vào mắt.

Đàm Thiếu Tông tự hiểu lấy, anh tuyệt đối không hỏi Kỷ Ức Dương chuyện đấu thầu, dẫu có là khoảng thời gian trước khi quan hệ giữa họ tạm coi là hòa hợp cũng không. Huống chi anh không hề muốn giúp Đàm Thiếu Hinh – chị em nhà họ Đàm ngây thơ đến mức có thể tự tin mở miệng cầu cứu đứa em trai chưa từng được đối xử tử tế dù là một giây suốt mười mấy năm qua.

Đàm Thiếu Tông kỳ cọ tới lui trong nhà tắm suốt 40 phút, phòng ngủ vẫn sáng đèn, Kỷ Ức Dương đã về lại trong chăn. Đàm Thiếu Tông tới nửa giường của mình, đang tìm công tắc đèn trên tủ đầu giường khóe mắt bỗng trông thấy một cái lọ màu đậm và mấy cây tăm bông, anh cầm cái lọ lên, là povidone*.

Nơi bị đụng vào không trầy da, povidone là thuốc không đúng bệnh. Đàm Thiếu Tông quay đầu nhìn Kỷ Ức Dương, Kỷ Ức Dương nằm nghiêng, mái tóc mới gội và sấy khô bồng bềnh trên gối, từng sợi tóc hiện ra rõ ràng, Đàm Thiếu Tông nhìn tấm lưng phập phồng đều đặn theo từng nhịp thở của y, anh biết y đã ngủ say.

Đàm Thiếu Tông cất povidone và tăm bông vào hòm thuốc trong ngăn tủ bồn rửa mặt, anh không tìm được thuốc làm tan vết bầm tím thích hợp, đơn giản xem nhẹ việc bị thương này. Bước chân về giường càng thêm nhẹ, anh co gối ngồi trên giường, trong phút hứng thú bất chợt, anh cúi người thổi thổi gáy Kỷ Ức Dương như thổi hoa bồ công anh, những sợi tóc xung quanh nhẹ nhàng bay lên, Đàm Thiếu Tông làm thế ba lần, tắt đèn, nằm xuống nhịn cười đến run rẩy.


Khi bị thương ngoài da, Đàm Thiếu Tông có thói quen chụp ảnh vết thương hàng ngày. Vết bầm trên cẳng chân ban đầu mang sắc xanh lơ nhợt nhạt, tối hôm sau chuyển thành hồng tím, ngày thứ ba màu đậm nhất, mỗi ngày một hình dạng khác nhau. Anh gửi hết ảnh mấy ngày nay cho Đồ Tô, mỹ miều rằng đây là sáng tác nghệ thuật mới nhất.

Đồ Tô lập tức trả lời muốn hẹn anh ăn cơm, giọng điệu trịnh trọng hiếm có, Đàm Thiếu Tông nghe ra có chuyện quan trọng, nhanh chóng đồng ý.

Giờ nghỉ trưa hai người hẹn gặp ở một nhà hàng Tây Ban Nha, Đồ Tô đến trước gọi một ly sangria, trông thấy Đàm Thiếu Tông bèn hỏi anh có uống rượu không, Đàm Thiếu Tông từ chối vì buổi chiều có lịch quay chụp.

Vẻ mặt Đồ Tô mệt mỏi rõ ràng, không hề vòng vo, vào thẳng vấn đề nói với Đàm Thiếu Tông: “Tôi có việc cần cậu hỗ trợ.”

—————————–

Chú thích:

1) Đấu thầu: quá trình chủ đầu tư lựa chọn nhà thầu đáp ứng yêu cầu đề ra. Trong đó bên mua (ở đây là tập đoàn nhà họ Kỷ) sẽ tổ chức đấu thầu để các bên bán (các công ty thiết kế và thi công nội thất) cạnh tranh nhau, nhằm chọn ra bên bán phù hợp nhất (về chất lượng, giá cả…). Bản chất của đấu thầu là một cuộc cạnh tranh lành mạnh giữa các nhà cung cấp.

Đấu thầu công khai là một nguyên tắc trong hoạt động đấu thầu, trong đó các thông tin về hoạt động đấu thầu (VD: thông tin về bên mua, yêu cầu, nhà thầu nào vi phạm, các biện pháp xử lý vấn đề…) phải được thông báo rộng rãi và đầy đủ trên những phương tiện thông tin phù hợp để các tổ chức, cá nhân có liên quan có thể tiếp cận kịp thời.

2) Danh đề: danh sách những người đóng góp cho một bộ phim (diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất, hãng phân phối, âm nhạc,…). Danh đề thường được chiếu sau khi bộ phim kết thúc.

3) Quáng gà: còn gọi là chứng mù đêm, là cách gọi dân gian của bệnh thoái hóa sắc tố võng mạc mắt. Đặc trưng của bệnh quáng gà là người bệnh sẽ bị suy giảm thị lực, tầm nhìn thu hẹp ở những nơi thiếu ánh sáng, như trong bóng tối hoặc về ban đêm. (Vì loài gà không nhìn được ở nơi chập choạng tối nên bệnh có tên dân gian như vậy)

4) Povidone: thuốc sát khuẩn dành cho vết thương ngoài da

5) Sangria: một loại cocktail đặc trưng của Tây Ban Nha



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.