Lúc này ánh nắng rất vừa phải, lại vẫn chưa đến lúc khai tiệc, khắp nơi
trong vườn hoa của phủ Vũ Văn, trên những con đường nhỏ đều là quý tộc
trẻ tuổi của đất Chu.
Lan Lăng Vương nhìn đám người đang đổ dồn
nhìn mình, nhăn chân mày, nhỏ giọng nói: "Những gì của phủ Vũ Văn, nàng
đừng có đụng vào."
Thật sự nàng đã đắc tội nặng với Vũ Văn Thành, giờ đã đến phủ của hắn, nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Trương Khởi ừ một tiếng.
Nghe thấy câu trả lời mềm mại của nàng, Lan Lăng Vương cúi đầu xuống. Hắn
vươn tay, ở nàng xõa mực trên tóc vuốt ve, "Mới nãy, nàng rất giỏi”. Từ sau khi biết được Lan Lăng Vương thích vuốt tóc của nàng, Trương Khởi
rất ít khi rụt lại.
Hắn biết nàng rất thông minh nhưng cũng không nghĩ rằng nàng lại thông minh đến như thế. Trong thời gian ngắn như
vậy, nàng liền đoán được mình đang bị Vũ Văn Thành vũ nhục, cũng không
thể hành động thiếu suy nghĩ, lại càng biết rằng một vị trượng phu cầm
quân đánh giặc như hắn không hề am hiểu miệng lưỡi đấu khẩu như những
tên hủ nho ấy.
Hắn vốn nghĩ rằng nỗi nhục nhã này cứ thế mà phải
chịu đựng, nhưng không nghĩ đến nàng lại ra mặt, lạnh lùng hờ hững nói
một câu lại khiến cho Vũ Văn Thành không có đất dung thân.
Cô gái này, ở trước mặt mình uyển chuyển mềm mại, nhưng khi đối mặt với những
kẻ ngang ngược thì lại tuyệt không lùi bước, mà ngược lại, đối mặt trực
diện, xinh đẹp như hoa, kiêu ngạo mà ung dung. Khiến cho bất kì ai cũng
không thể xem thường nàng, lại còn được nhận được sự tán thưởng của hắn. Trong nháy mắt Trương Khởi vui vẻ đến mức híp mắt lại. Nàng nói ngọt
ngào mềm mại: "Có thật không?" Tiếng nói vui mừng của nàng ngọt ngào như mật ong, dường như có được sự tán thưởng của hắn chảng còn gì quan
trọng hơn, điều đó càng khiến nàng thoải mái hơn.
Đúng lúc ấy, một Hắc Giáp Vệ bước vào, hắn tiến tới Lan Lăng Vương bên tai nói nhỏ mấy câu.
Nghe một lúc, Lan Lăng Vương cau mày lại, dặn dò với Hắc Giáp Vệ đó: "Phái
người canh chừng nàng ta cho tốt." Dứt lời, hắn quay người sải bước đi.
Lan Lăng Vương vừa đi, mấy người trong Hắc Giáp Vệ liền tới. Nhưng bọn họ
cũng không hề theo sát Trương Khởi mà tản ra đứng trong rừng cây cách
nàng mười bước .
Trương Khởi nhìn bọn họ một cái, thấy bọn họ
bình tĩnh, liền sắp xếp để mình ở chính giữa. Có lẽ cho dù có xuất hiện
bất kì tình huống đột ngột nào bọn họ đều có thể ứng phó được.
Tâm tư Trương Khởi được thả lỏng, khó có được sự tự do liền chậm rãi đi đến hoa viên trước mặt.
Trong hoa viên, vốn dĩ người người đi lại nhộn nhịp, sự xuất hiện của Trương
Khởi đều khiến mọi người liên tiếp quay lại nhìn. Chỉ vì có kia mấy Hắc
Vệ ở đây, trong lòng mọi người đều e ngại không tiện đuổi theo. Chỉ một
lát liền để Trương Khởi đi đến một nơi yên tĩnh.
Đến phía trước của khu rừng trúc Trương Khởi cúi người, kéo góc váy đang bị vướng.
Đúng lúc này, cách một khóm trúc nàng nghe được gióng nói của một thiếu niên:"Là nơi này sao?"
“Đúng là hẹn ở nơi này. Ngũ lang người đừng có đi nhanh như thế. Quyển sách
đó ngày nào cũng đọc, một ngày không đọc cũng không có việc gì.”
Tại góc chéo của khu rừng, một gã sai vặt đi ra.
"Đúng là hẹn ở nơi này. Ngũ lang người đừng có đi nhanh như thế. Quyển sách
đó ngày nào cũng đọc, một ngày không đọc cũng không có việc gì.”
Giọng nói của ngũ lang có chút trầm, " Nhỏ tiếng đi." Gã sai vặt lại lên
tiếng: "Lang quân không cần lo lắng, tiểu nhân nghe nói nữ nhi của Đại
Trủng Tề đều là mĩ nhân cả, thất nương tử cũng không phải là ngoại lệ ."
Ngũ lang thở dài nói: "Sao mà không lo lắng được chứ? Con gái của Đại
trủng tể, thân phận hiển quý, cũng không biết tính khí có kiêu căng hay
không, cưới con gái nhà hắn, cả đời này cũng không thể lấy thêm vợ,
không cận thận không được".
Ở đây nghe được giọng nói của Ngũ lang đó cũng mạnh mẽ trong trẻo, nghe cũng rất êm tai.
Gã sai vặt nghe vậy, giọng nói cũng bé đi một ít, than vãn nói: "Bằng
tài học, tướng mạo của ngũ lang, cho dù cưới đích nữ của nhà nào cũng
được. Tại sao lại nhìn trúng một thứ nữ ..."
Chủ tớ hai người càng lúc càng đến gần nơi này.
Thấy bọn họ hẳn là đi về hướng, Trương Khởi cảm thấy có chút kỳ quái, nàng quay đầu lại, đúng lúc đó nhìn thấy cách một trăm bước bốn thiếu nữ
tuổi sàn sàn nhau đang đi về phía này. Nhưng có lẽ nhìn thấy mấy hắc
giáp vệ tản chung quanh Trương Khởi, bọn họ bước đi nhưng bước chân
lưỡng lự ngập ngừng.
Mình đã quấy nhiễu người khác gặp mặt rồi.
Trương Khởi quay người đi.
Nàng mới vừa cất bước, liền nghe thấy giọng nói nho nhã lễ đọcủa vị ngũ lang ấy vang lên "Vị cô nương này, nàng là. . . . . ." Mặc dù cố gắng kìm
chế, nhưng giọng nói của hắn vẫn có vài phần khẩn trương.
Trương Khởi quay đầu lại.
Vị ngũ lang đó đang chắp hai tay thi lễ, ánh mắt lại chăm chú nhìn
nàng. Cùng lúc với dung nhan của nàng lộ ra trong nháy mắt, sự vui mừng
kèm theo si mê hiện lên trong con mắt của vị thiếu niên thiên thư sinh
văn nhã tuấn tú này.
Đúng lúc này, một Hắc Giáp Vệ sải bước đi về phía nàng, nhỏ giọng nói: "Quận Vương gọi ngài rồi."
Trương Khởi đáp một tiếng, vội vàng theo hắn đi ra ngoài.
Vị ngũ lang đó ngây ngốc nhìn theo Trưng Khởi đi, từ từ. Một màu dỏ ửng nhuộm thẫm vành tai hắn.
Đưa mắt nhìn Trương Khởi biến mất, hắn nói với gã sai vặt: "Chúng ta trở
về." Gã sai vặt đáp một tiếng, cùng thiếu niên càng ngày càng đi xa.
Trương Khởi không biết trong lúc vô tình mình đã gây ra một móm nợ tình cảm.
Nàng nhanh chân bước trên con đường lớn, đúng lúc ấy trông thấy Lang Lăn Vương đang nhìn về phía mình. Phản xạ theo tính nàng thản nhiên cười,
chầm chậm cất bước chạy về phía hắn.
Chạy đến trước mặt hắn,
Trương Khởi quyến luyến gọi một tiếng: "Trường Cung." Gọi xong, nàng
chạy đến ôm đến nắm tay hắn: “Có phải là vị huynh trưởng mà ngài nói tới đã đến không?”
Bữa tiệc trong phủ Vũ Văn lần này rất náo nhiệt, ồn ào, nhưng tất cả cái
náo nhiệt ồn ào này đều không liên quan đến Trương Khởi. Nàng im lặng
dựa vào Lan Lăng Vương không đi đâu cả, không ăn gì cả. Trong yến hội đó cũng có mấy người hỏi chuyện nàng trong đo mang theo sự công kích nhưng Trương Khởi sợ hãi cúi đầu chịu đựng, khác hẳn với dáng vẻ cao ngạo lúc trước.
Dĩ nhiên bữa tiệc này liên quan đến thể diện của phủ Vũ Văn cho nên bọn họ cùng không thể làm chuyện gì quá đáng được.
Trong nháy mắt, bữa tiệc đã giải tán.
Sau khi trở lại phủ Sứ giả, Trương Khởi cảm thấy hết sức mệt mỏi, sau mọt
hồi tắm rửa ấm áp, nàng thả mình lên giường, Lan Lăng Vương về lúc nào
cũng không biết.
Khi Trương Khởi tỉnh lại, bên ngoài chim hót ríu rít, mặt trời đỏ rực mọc phương Đông
Hóa ra đã đến ngày thứ hai.
Nàng vươn tay chống người dậy lại chạm phảo một cơ thể ấm áp, chính là Lan
Lăng Vương. Hắn đang đưa lưng về phía nàng, ngủ rất ngon lành.
Hôm nay hắn cũng ngủ muộn đến thế à?
Trương Khởi đưa tay ra, vừa mới chạm vào bờ vai của hắn. Lan Lăn Vương xoay
người đè tay của nàng xuống bên cạnh. Nhìn Lan Lăng Vương đang đối diện
với mình, Trương Khởi lặng lẽ rụt tay lại. Vốn dĩ động tác đang là đẩy
hắn ra lại trở thành vuốt ve.
Khuôn mặt của Lan Lăng Vương chỉ có thể dùng một từ đẹp để hình dung. Làn da dù có phơi nàng như thế nào
cũng không đen cho nổi, trắng nõn như ngọc . Từ lông mày đến bờ môi
không có chỗ nào không hoàn mĩ, không có chỗ nào là không chói mắt.
Giờ đây khi hắn đang ngủ, đường nét trên mặt hoàn toàn thoát khỏi sự uy
nghiêm, nặng nề. Khóe mắt ngiêng ngiêng kia, đôi lông mày đang nhếch lên kia dường như bất kì lúc nào cũng có thể mở ra, sẽ bắt gặp ngay một đôi mắt sáng lạn, câu hồn đoạt phách.
Nàng thật không biết, hắn có khuôn mặt như vậy tại sao lại biến thành uy nghiêm cao quý như ngày hôm nay?
Bất tri bất giác, không biết từ lúc nào ngón tay của Trương Khởi đã chạm vào giữa bờ môi của hắn.
Đột nhiên rầm một cái, một người bật tung cửa ra chạy vào, kèm theo tiếng
bước chân còn có tiếng gọi mềm mại trong trẻo của một cô gái: “Hiếu
Quán”.
Trong tiếng vừa gọi, một thiếu nữ chạy vào phòng ngủ như
cơn lốc. Tiếng gọi vui mừng vừa thoát ra, nàng liền ngây người như phỗng mà đứng ở nơi đó.
Lan Lăng Vương từ từ mở mắt ra, hắn nhả ngón tay của Trương Khởi đang ngậm trong miệng ra, thuận tay cầm chăn đắp che nàng đi.
Vừa nhìn thấy người tới, lông mày của hắn hơi dãn ra: "A Du? Sao nàng lại tới đây?"
Trong diện mạo xinh đẹp ấy, A Du có làn da trắng như tuyết đặc hữu của thiếu
nữ Tiên Ti. Dường như không nghe thấy tiếng của Lan Lăng Vương, nàng ta
trợn mắt nhìn chằm chằm Trương Khởi. Trong giây lát nước mắt đã tràn mi: “Hiếu Quán, chàng nạp thiếp rồi sao?”
Nàng ta hơi thất thần
nhưng chỉ là không chớp mắt mà chăm chăm cúi đầu nhìn gương mặt của
Trương Khởi đang bị mái tóc đen che phủ, lời nói lắp bắp: "Chàng nạp cơ
thiếp rồi. . . . . . Làm sao chàng lại nạp cơ thiếp?"
Lan Lăng
Vương chau mày ngọn núi, trầm giọng nói: "A Du, nàng ra ngoài đợi
đi".Trong lúc A Du ngây người, bị hắn quát một tiếng, nàng hít một hơi,
nước mắt thi nhau rơi xuống. A Du chân thấp chân cao bước ra ngoài. Cửa
phòng vừa mới đóng lại, tiếng hỏi han của mấy thiếu nữ vang lên trong
sân.
Trương Khởi ngẩng đầu lên. Nàng cúi đầu,yên lặng mặc quần
áo. Giọng nói đau lòng, không dám tin của A Du vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.. . . . . . Vốn là như vậy, nàng vốn là như vậy, dường như cho dù
nàng có đến sớm đến đâu, trong mắt người khác nàng luôn là kẻ dư thừa,
là kẻ thứ ba xen giữa tình cảm của bọn họ.
Nhưng không cần gấp
nàng đã có sự hứa hẹn của Cao Trường Cung. Hắn đã hứa cho nàng một con
đường sống thì hắn nhất định sẽ cho nàng mọt con đường sống
Trương Khởi chân không đi xuống khỏi giường, yên tĩnh không lên tiếng mà mặc xong quần áo.
Lúc này, giọng nói trầm thấp Lan Lăng Vương vang lên âm :"Lấy y phục cho ta."
"Vâng."
Trương Khởi đi tới trước mặt hắn, cầm lấy quần áo mặc vào cho hắn.
Trong trầm mặc, nàng giúp hắn mặc xong quần áo, đi giày, sau đó nhỏ tiếng gọi: : "Vào đi."
"Vâng"
Mấy tỳ nữ thanh thúy đáp một tiếng, cầm đồ rửa mặt đi vào. Dưới bàn tay
khéo léo nhanh nhẹn qua lại của bọn họ, hai người nhanh chóng trở nên
rực rỡ.
Chúng tỳ nữ vừa lui xuống, Lan Lăng Vương liền cất bước
đi ra ngoài cửa. Đi vài bước, thấy Trương Khởi đuổi thưo, hắn cau mày
nói: "sao thế?"
Trương Khởi cúi đầu mỉm cười, dịu dàng mà hỏi: "Trường Cung, Cô gái A Du đó họ Trịnh phải không?"
Lan Lăng Vương quay đầu lại.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, đôi lông mày nhíu lại, "Nàng không cần để ý mấy chuyện này."
Trương Khởi không hề im lặng giống như ngày thường mà lại hỏiư: "A Du đó chắc
là lớn lên cùng chàng đúng không?" Nhìn vẻ mặt, nhất định là đã từng
thân thiết gắn bó.
Lan Lăng Vương vô tình lên tiếng: "Đừng hỏi, đi thôi."
Trầm mặc một lúc, Trương Khởi lên tiếng: "Vâng"
Nàng cúi đầu, đi sát theo Lan Lăng Vương.
Vừa theo hắn bước ra khỏi cửa, Trương Khởi đột nhiên phát hiện, mình cũng
không hẳn sợ như trong tưởng tượng. Đúng rồi, bây giờ nàng đã có được sự cam kết của Lan Lăng Vương, nàng có đường lui. Nàng nghĩ rằng, chỉ cần
bị tổn thương một lần, nàng sẽ có cơ hội để rời đi.
Ừm, những năm tháng sau này, ba nước Trần Tề Chu, chỉ có Trần an toàn nhất, đến lúc
đó nàng được Lan Lăng Vương tặng phí An gia và nhân thủ, liền trở lại
Trần , trở lại cố thổ đi. Ừm, đến lúc đó bôi đen mặt đi một chút, sống
một cuộc sống yên ổn chắc không có vấn đề gì.
Nhưng mà bây giờ,
nàng nhất định phải biểu hiện cho thật tốt. Nếu như bị thương tổn rồi,
nhất định phải làm cho cực kì thê thảm cực kỳ đáng thương mới phải. Còn
nữa, đối với Lan Lăng Vương mà nói, cho nàng tiền tài thì không là vấn
đề, nhưng để hắn đưa nhân thủ cho nàng mới khó. Muốn để hắn cam tâm tình nguyện đưa cho nàng một vài người tinh nhuệ, còn phải để những người đó chịu theo nàng đi nước Trần, nàng còn phải bỏ công bỏ sức.
Nghĩ tới đây, nghe tiếng chúng nữ bên ngoài ríu rít, Trương Khởi đột nhiên mong đợi.