Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 56: Lựa chọn



Theo hắn ngẩng đầu lên, tất cả cô tử cũng đều ngẩng đầu lên.

Đây là một cơ hội cuối cùng rồi, càng là một cơ hội quan trọng nhất. Đệ nhất thiên hạ mỹ nam Cao Trường Cung, dù luôn che mặt lại, cũng có thể khiến các thiếu nữ ở tình yêu đầu tiên động lòng.

Chỉ là, nghe nói hắn sống ở nước Tề cũng không tốt, không biết quốc quân nước Tề thế nào, lại luôn không thích hắn. Cả phong hào Quảng Lăng vương, cũng là Hoàng đế phong theo lệ.

Mặc kệ như thế nào, đi theo hắn dù sao cũng tốt hơn đi theo những lão nam nhân bụng to dáng mập kia.

Khi các cô tử bình ổn hô hấp, chúng lang quân khe khẽ nói nhỏ, tay Trương Khởi khẩn trương đến run run.

Chưa từng cảm thấy mỗi một giây trôi qua chậm như thế.

Đang lúc ấy thì, một thái giám từ cửa hông đi tới, hắn nói nhỏ mấy câu với một thái giám xong, lão thái giám này đi tới sau lưng Tân Đế, cũng nói nhỏ mấy câu.

Thái giám này vừa nói xong, Hoàng đế ngẩng đầu lên, cười nói: "Ai là Trương thị A Khởi?"

Tiếng ông ông dừng lại.

Tuyệt đối không ngờ rằng Hoàng đế sẽ kêu tên Trương Khởi, Trương thị cũng ngẩn ra. Mà Trương Khởi, càng thêm kinh ngạc ngẩng đầu lên. Ngẩn ngơ, nàng khiếp sợ đứng lên, khẽ chào Hoàng đế, "Thiếp là Trương thị A Khởi."

Vị trí của nàng cách Hoàng đế khá xa, mắt hắn híp lại nhìn chòng chọc một hồi cũng không thấy, liền kêu: "Tới đây."

"Vâng"

Trương Khởi đi xuống sập, cúi đầu đi về phía trước.

Theo nàng đi lại, mấy tiếng thất vọng và suy đoán vang lên.

Trương Khởi đi tới dưới điện, dừng lại cách bệ hạ 20 bước, nhẹ nhàng khẽ chào, "A Khởi gặp qua bệ hạ."

"Ngẩng đầu lên."

"Vâng"

Trương Khởi ngẩng đầu.

Thấy mặt mũi của nàng, Hoàng đế hơi thất vọng, hắn chậm rãi nói: "Ngươi chính là Trương thị A Khởi?" Dừng một lát, Hoàng đế nói: "Ngươi có thể đi ra ngoài."

À?

Trương Khởi khẽ chào, "Vâng"

Lúc này, Hoàng đế nhìn về phía Quảng Lăng vương, cười nói: "Nghe nói Quảng Lăng vương không thích sắc đẹp. Nếu không, trẫm giúp ngươi chọn mấy người?"

Quảng Lăng Vương cười, âm thanh trong sáng vang lên, "Cám ơn bệ hạ. Thần thật là không thích sắc đẹp." Hắn nhìn chằm chằm Trương Khởi, hời hợt nói: "Ta thấy cô tử này rất vừa mắt, không bằng bệ hạ ban nàng cho ta."

Lời này vừa nói ra, tiếng ông ông nổi lên bốn phía. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Quảng Lăng vương, nhìn về phía Trương Khởi.

Trương Khởi cúi đầu thấp hơn.

Trong lúc bất chợt, nàng đổi ý rồi !

Có một màn hôm nay, nàng không nổi danh cũng nổi danh. Kế hoạch trước kia đã không thể được, nếu như không muốn đi theo Tiêu Mạc hoặc lang quân khác, không bằng đi theo Quảng Lăng vương.

Nghĩ tới đây, Trương Khởi nhẹ nhàng dời ra một bước.

Nàng đang chuẩn bị nói gì, ghế trên, hoàng đế trẻ khẽ cười nói: "Nàng không thể được!"

Hắn nói xong như đinh chém sắt, chận hết lời Trương Khởi muốn nói, và lời Quảng Lăng vương muốn nói trở về.

Hoàng đế nhìn về phía Trương Khởi, nói: "Tiểu cô tử này trẫm đã có an bài." Hắn cười nói với Quảng Lăng Vương: "Tiểu cô tử này không mấy xinh đẹp, Quảng Lăng vương chọn người khác đi."

Hắn là quân chủ quốc gia này, trước mặt nhiều người như vậy, hắn nói chuyện kiên quyết như thế. Bất cứ người nào cũng không dám cưỡng cầu.

Quảng Lăng vương càng không thể cưỡng cầu, cưỡng cầu nữa, chính là xung đột giữa hai nước.

Từ từ, Quảng Lăng vương rũ mắt xuống, hắn cười nhạt, nói: "Nếu như thế, bệ hạ an bài là được."

Hắn lui.

Trương Khởi trong khoảng thời gian ngắn, nói không ra là thất vọng hay cô đơn. Nàng cúi đầu, từ từ lui ra ngoài điện.

Dưới ánh trăng, cung điện ngàn vạn, cây cối so le, bóng cây theo gió xào xạc. Trương Khởi từ từ đi tới dưới bậc thang.

Đang lúc này, một thái giám đuổi theo nàng, trong tay hắn cầm một hộp gỗ, cười nói: "Trương thị A Khởi, đây là bệ hạ ban cho ngươi."

Trương Khởi ngẩn ra, ngây ngốc đến gần. Thái giám này lại gần nàng, nhỏ giọng mà nói ra: "Bệ hạ rất là coi trọng cô tử, bên trong chừng năm mươi lượng hoàng kim!"

Trong hộp gỗ này là năm mươi lượng hoàng kim?

Trương Khởi ngẩn ra, lập tức hiểu dụng ý thái giám cố ý nói cho nàng biết. Lập tức mở hộp gỗ ra, theo từ đó lấy ra hai đĩnh vàng nhét vào trong tay thái giám này, nhỏ giọng cung kính nói: "Đa tạ công công."

Thái giám này không nói hai lời trùm vào trong tay áo, chỉ phía tây, nhỏ giọng nói: "Người cô tử muốn tìm ở hướng đó." Dứt lời, hắn vội vã trở lại trong điện.

Trương Khởi đi về phía tây.

Đi tới bóng rừng thì một âm thanh trầm thấp kêu: "Tới đây."

Chính là âm thanh của Tiêu Mạc.

Trương Khởi hơi dừng một chút, vẫn thuận theo đi tới.

Nàng biết, hắn dùng thủ đoạn gì. Bệ hạ đã biết rồi.

Đi tới một gốc cây nhãn cao lớn, Trương Khởi ngước đầu, xuyên thấu qua đám lá cây thưa thớt nhìn hắn, ánh trăng loang lổ xuyên suốt mà xuống, lưu lại ánh sáng trên gương mặt trắng nõn của Tiêu Mạc.

Trong đêm nhìn thấy người này, lại càng khó hiểu.

Tiêu Mạc đưa tay kéo qua cánh tay của nàng, ôm nàng nhỏ giọng nói ra: "Là bệ hạ mở miệng cự Quảng Lăng vương?" Hắn dừng một chốc, cười lạnh nói: "Ta thật ra đánh giá thấp hắn. Bố cục này kỹ càng vậy, hắn lại không mắc mưu. Hừ, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, làm cho bữa tiệc lần này, ta không cách nào tham gia. Mà Tiêu Mạc ta há dễ khinh hay sao? Lần này, ta mạn phép muốn làm loạn tính toán của hắn trước khi hắn mở miệng."

Trương Khởi ngẩn ngơ.

Thì ra là, người của hắn đã sớm chờ rồi, chỉ chờ Quảng Lăng vương muốn lên tiếng, mới truyền tin tức kia cho Hoàng đế. Tiêu Mạc này, càng muốn dùng phương thức này, trước mặt mọi người bẻ mặt mũi của Quảng Lăng vương.

Trương Khởi miễn cưỡng cười một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Huynh thật lợi hại. Huynh nói gì với bệ hạ, mà ngài tin huynh vậy?"

Lấy được ca ngợi của nàng, Tiêu Mạc hăng hái, hắn nhếch miệng cười nói: "Ta nói cho ngài biết, muội chính là người soạn 《 Tiêu Diêu Du 》. Bệ hạ vẫn xem tác giả thủ khúc này là tri kỷ, nghe lời này, nào có không xoa mắt nhìn muội? Sau đó ta lại nói cho ngài biết, muội và ta đã tự định cả đời, thực không muốn lấy chồng ở đất Bắc xa xôi."

Hoá ra là như vậy.

Bệ hạ hào hứng gọi nàng đi ra, là muốn xem xem gương mặt nàng? Thuận tiện thành toàn người tri âm như mình? Thấy diện mạo nàng, hắn hiển nhiên thất vọng.

Đúng rồi, chính là bộ dáng Trương Khởi không đẹp, bệ hạ mới coi trọng Tiêu Mạc hơn ba phần, cảm thấy hắn là người chí tình chí nghĩa. Nếu không phải hắn vốn là con em thế gia, muốn lấy được một cô tử địa vị không cao vô cùng dễ dàng. Hơn nữa Quảng Lăng vương ở bên, ngài ấy không thể quá mức khiến Quảng Lăng vương không mặt mũi, nói không chừng bệ hạ sẽ tứ hôn ngay.

Dưới ánh trăng, Trương Khởi lặng lẽ ngước mắt.

Tiêu Mạc này, thật có thủ đoạn!

Tiêu Mạc ôm Trương Khởi, nụ cười trên mặt rực rỡ, nếu không phải người trong ngực thoa mặt mình lộn xộn tùm lum, hắn thật muốn ôm nàng thân thiết một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.