Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 67: Mất mặt



Xe ngựa của Quảng Lăng vương chậm rãi đến gần.

Trương Khởi cúi đầu hành lễ, "Gặp qua Quảng Lăng vương."

Quảng Lăng vương nhìn chằm chằm búi tóc tiểu cô của nàng, vừa nhìn về phía sắc mặt hơi vàng của nàng, nói: "Tiêu Mạc còn chưa cầu hôn?"

Trương Khởi cúi đầu, "Trưởng giả không muốn."

Hắn muốn nói cho Tiêu Mạc, sau khi Trương Khởi nghe nói bệ hạ muốn nàng đến gặp, đã không có dũng khí kháng cự.

Những lời này, không biết có phải giải vây giùm Trương Khởi hay không?

Nói tới chỗ này, Quảng Lăng vương liếc về phía ngự phu đánh xe của Trương Khởi, nạt nhỏ: "Đi ngay."

Âm thanh tuy thấp, giọng nói cũng bình thường, nhưng không biết tại sao, lại có một uy thế khiến lòng người kinh sợ. Loại uy thế này, không phải Tướng quân từng khống chế thiên quân vạn mã, thì không thể nào có!

Ngự phu này cả kinh, hốt hoảng lên tiếng: "Đúng, đúng."

Liên tiếp vung vẩy dây cương, xua xe ngựa xông về trước.

Tiêu Mạc đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe ngựa đi xa.

Hắn không thể tranh chấp quá mức với Quảng Lăng vương ở trước mặt mọi người. Loại tranh chấp này, không hề có gì tốt dành cho mình. Còn có chỗ tốt gì cho Quảng Lăng không thì quá nhiều, nói không chừng bệ hạ ấm đầu, lại thật sự đem Trương Khởi cho Quảng Lăng vương.

Nhưng bảo hắn nhìn hai người rời đi mà không để ý, thì hắn lại không làm được.

Suy nghĩ một chút, hắn âm trầm ra lệnh: "Theo sau!"

"Vâng"

"Chậm một chút, bọn họ đang nhìn đấy."

"Vâng"

Sau khi hai chiếc xe ngựa chạy nhanh một trận, Quảng Lăng vương đột nhiên nói: "Hắn sẽ theo tới."

Trương Khởi ngẩng đầu, mắt to mơ hồ nhìn hắn.

Liếc nàng một cái, Quảng Lăng vương chậm rãi nói: "Ngươi không có lỗi, biết tự vệ."

Nói là nàng cho tới bây giờ còn giả bộ hồ đồ sao?

Trương Khởi cúi đầu.

Quảng Lăng vương nhìn bầu trời phía xa, nhìn từng đám mây tụ tụ tán tán, đột nhiên âm thanh nhỏ đi "Nghiệp thành cũng có cảnh đẹp như vậy."

Trương Khởi theo ánh mắt của hắn nhìn lại, sau một lúc lâu, nàng nói thật nhỏ: "Cảnh đẹp rất nhiều." Nhưng làm người thưởng thức cảnh đẹp, rất khó, rất khó. . . . . . Chính là người tôn quý nhất được thế nhất, cũng luôn sống ở trong gian nan khổ cực, không hề có một khắc có thể ưởng thụ ân huệ của tự nhiên.

Nói tới chỗ này, nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía Quảng Lăng vương.

Xuyên thấu qua lông mi dày rậm, nàng nhìn lại người rất nổi tiếng trong thời đại này, không biết sao, trong lòng thoáng qua chút bi thương.

Vừa đúng lúc này, Quảng Lăng vương quay đầu lại.

Hắn đối diện đôi mắt của nàng.

Trương Khởi vội vàng chuyển tròng mắt, giấu đi thương xót ở đáy mắt. Thấy hắn còn nhìn mình chằm chằm, nàng cố cười nói: "Quảng Lăng Vương mấy ngày tới sẽ đi sao?"

"Uh" giọng của Quảng Lăng vương chưa hề thay đổi, hắn nói: "Ta sẽ tới đón ngươi."

Nàng không phải hỏi cái này.

Trương Khởi cúi đầu thấp hơn.

Một hồi lâu, nàng lẩm bẩm hỏi "Hôm nay ngài?"

"Hôm nay? Hôm nay vừa vặn gặp được ngươi, liền thuận tiện báo thù chút." Quảng Lăng vương cười nhẹ một tiếng. Bên tai của hắn, đã truyền đến tiếng bánh xe ngựa quay dồn dập.

Tiêu Mạc tới.

Vì vượt qua hai người này, hắn đã nghiêm lệnh ngự phu ra roi thúc ngựa chạy đến thành tây mà xưa nay ít có quyền quý lui tới.

Từ từ ngẩng đầu, Quảng Lăng vương nhìn chòng chọc Trương Khởi một cái, đột nhiên cười một tiếng: "Nhìn kỹ."

Rõ ràng có màn che che mặt, nụ cười của hắn lại như mặt trời tỏa sáng, chói mắt vô cùng!

Vừa nói xong, Quảng Lăng vương đã vén rèm xe lên, nhảy tới trên đất.

Lúc này, xe ngựa của Tiêu Mạc vội vã vọt tới.

Quảng Lăng vương xoay người, chậm rãi đi tới xe ngựa của hắn.

Xe ngựa càng ngày càng gần.

Xuyên thấu qua màn xe, Tiêu Mạc thấy Quảng Lăng vương đi bộ tới. Không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: "Hù hắn giật mình!"

Con cháu nhà quan như hắn, thì ngự phu bên cạnh đều là cao thủ. Vì vậy, Tiêu Mạc vừa ra lệnh, ngự phu đó lập tức sảng khoái nói: "Vâng"

Hắn vung roi ngựa lên, xe ngựa liền vọt tới nhanh hơn.

Trương Khởi quay đầu, vừa hay nhìn thấy xe ngựa của Tiêu Mạc ù ù ù xông về Quảng Lăng vương.

Hắn muốn đụng chết Quảng Lăng vương hay sao?

Trương Khởi kinh hãi!

Khi Trương Khởi hết sức kinh hãi thì này xe ngựa chạy nhanh đến, đã cuồn cuộn lên bụi mù đầy trời, đâm về phía Quảng Lăng vương.

Hai bên chỉ cách xa nhau năm bước, theo Trương Khởi xem ra, xe ngựa kia thế nào cũng không dừng được rồi !

Đang lúc này!

Âm thanh trầm trầm của Quảng Lăng vương truyền đến, "Không tự lượng sức!" Vừa dứt tiếng, bội kiếm của hắn đã được nắm trong tay trái.

Hắn muốn làm gì?

Trương Khởi há mồm muốn thét chói tai.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, khi chiếc xe ngựa vọt tới, bụi mù không đầu không đuôi cuốn về phía Quảng Lăng vương thì hắn vẫn sừng sững như núi liền ra tay.

Chỉ thấy ống tay áo tay phải của hắn, thản nhiên phất một cái. Cũng không biết là dùng bao nhiêu sức, ống tay áo nhọn như dao này vừa vặn đả thương mắt mũi yếu ớt của con ngựa.

Con ngựa kia phát ra một tiếng hí điên cuồng, liền quẹo qua trái, sau đó xông qua vạt áo Quảng Lăng vương, vọt tới tường rào bên trái!

Con ngựa kia quả thật điên rồi, đụng vào như thế, hoàn toàn sẽ khiến nó vỡ thành bánh thịt!

Mà người trên xe ngựa, chỉ sợ cũng không được tốt lành gì.

Quảng Lăng Vương cười, "Hao tổn tâm cơ, trưởng giả lại không đồng ý?"

Trương Khởi không biết trả lời như thế nào, liền cũng cười cười.

Quảng Lăng vương nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên, hắn lại gần nàng, "Hắn nhìn thấy rồi !"

"Cái gì?"

Đối diện đôi mắt chớp chớp của Trương Khởi, Quảng Lăng vương vẫn không nhúc nhích. Mà là vươn tay ra, dịu dàng phủ lên thái dương nàng, ngón tay của hắn hơi ấm, hoàn toàn khác với thể chất của Trương Khởi. Khi ngón tay xẹt qua bên tai nàng thì Trương Khởi rõ ràng cảm thấy mình rung động ——

Hắn vuốt mái tóc và vành tai của nàng, nói nhỏ: "Hắn đã tới."

Cười nhẹ một tiếng, hắn trầm thấp nói: "Hắn rất muốn độc chiếm ngươi!"

Đang lúc ấy thì, một tiếng cười sáng sủa truyền đến, "Quảng Lăng Vương thật có nhã hứng, nhưng đây là đầu đường Kiến Khang, cũng không phải là Nghiệp thành của người!"

Chính là âm thanh của Tiêu Mạc.

Tiêu Mạc trầm mặt, tối tăm nói: "Thật không nhìn ra Quảng Lăng vương còn có sở thích như thế."

Quảng Lăng vương chậm rãi ngồi thẳng lên.

Hắn quay đầu đi, lẳng lặng nhìn sang Tiêu Mạc, cùng với những người từ bốn phía đang đi đến nơi này.

Hắn cư nhiên gật đầu một cái, trầm tĩnh nói: "Hôm nay xem ra vị tiểu cô Trương thị này càng động lòng người hơn rồi !"

Một câu nói vừa xong, Trương Khởi trợn to mắt!

Quảng Lăng Vương thừa nhận mình đang đùa giỡn Trương Khởi.

Lúc này mới ra cửa cung, phía sau chính là thị vệ đóng cửa cung, cách đó không xa còn có mấy thái giám. Nhìn sang bên cạnh, cũng có vài quyền quý tự do ra vào.

Những người này đều có thể tấu lên trên đấy!

Quảng Lăng vương từng nói hắn sẽ không buông tay, quả nhiên là thật! Chỉ bằng một câu nói này, truyền tới trong tai bệ hạ, thì biết rõ hắn thật sự nhớ Trương Khởi.

Lần sau hắn mở miệng nữa, chỉ cần nàng còn là tiểu cô, về tình về lý, bệ hạ sợ là không thể cự hắn!

Dĩ nhiên, hai người kia tranh chấp, sẽ không làm mấy quyền quý khác có hứng thú với Trương Khởi. Dù sao tướng mạo của nàng còn tại đó, Tiêu Cao tranh giành, tranh cũng chỉ là chí khí của trượng phu.

Tiêu Mạc cũng nghĩ đến điểm này. Hắn không ngờ Quảng Lăng vương cư nhiên thừa nhận trước mặt mọi người. Đáng chết! Mình cũng không nên ra ngoài nhắc nhở hắn!

Chỉ là đảo mắt hắn lại tỉnh táo lại: người Tề này sắp rời đi, dù hắn ta có cơ hội trở lại, khi đó, Trương Khởi cũng là nữ nhân của mình rồi.

Nghĩ tới đây, Tiêu Mạc đã nghĩ tốt đường lui —— giờ phút này trước mặt mọi người mà tranh chấp với hắn thì thật không có lợi.

Nhưng căn bản không chờ hắn lui ra, Quảng Lăng vương bên cạnh đã ngẩng đầu, nhìn về phía mấy tỳ nữ và quản gia Trương thị theo Trương Khởi vào cung.

Hắn gật đầu, ra lệnh: "Ta và cô tử các ngươi đi một chuyến, các ngươi về trước đi." Dừng một chút, hắn nheo mắt lại, "Bệ hạ đã đồng ý."

Ai cũng biết, tình huống như thế, bệ hạ đồng ý cái gì chứ? Hắn rõ ràng là đang nói láo.

Nhưng, loại chuyện nhỏ không ảnh hưởng toàn cục này, đường đường Tề sứ mà chỉ hẹn hò với loại tiểu cô có địa vị thấp chỉ có thể làm thiếp, ngày sau còn không biết sẽ qua tay bao nhiêu người như Trương Khởi, dù là bệ hạ nghe được, cũng chỉ tạm thời nghe hắn.

Mấy người làm Trương thị cúi đầu đồng ý, chuẩn bị rời đi thì Tiêu Mạc bên cạnh làm khó dễ.

Hắn cười ha ha, xua xe ngựa đến gần, trong giọng nói mang theo vẻ khó xử, trách cứ: "Quảng Lăng Vương điện hạ, ngươi dọa biểu muội ta rồi."

Dứt lời, hắn nhìn chăm chú về phía Trương Khởi. Ra lệnh: "Tới đây!"

Ánh mắt chuyển tới trên người Trương Khởi.

Từ khi hai người họ bắt đầu giao chiến, Trương Khởi liền cúi đầu. Đầu nàng cúi thấp đến mức sắp đụng ngực rồi, cho dù ai cũng nhìn không ra sắc mặt của nàng.

—— ở trong tôn chỉ của Trương Khởi, nàng nhỏ yếu như thế, dù chọc giận bất kỳ người đàn ông nào thì họ vươn tay cũng đủ khiến nàng chết. Hơn nữa nàng biết, nói không chừng bởi vì thế, nàng liền rơi vào trong tay người nào đó, trở thành cơ thiếp bọn họ kêu phải tới, đuổi phải đi.

Vì vậy mặc kệ trong lòng nàng có ý định gì, khi đối mặt bọn họ thì nàng luôn khiến họ biết, nàng rất ngoan ngoãn, nàng cũng có cảm tình với bọn họ.

Cầu, chỉ là hai chữ sống sót.

Thấy đầu Trương Khởi cúi thật thấp, bả vai còn khiếp nhược mà run lên. Tiêu Mạc nhíu mày quát lên: "Khởi biểu muội, tới đây!"

Trương Khởi không dám tới. Hiện tại nàng qua, chính là hoàn toàn đắc tội Quảng Lăng vương, khiến hắn bị mất mặt trước mọi người. Dĩ nhiên, nàng cũng không thể đắc tội Tiêu Mạc.

Lập tức nàng mềm yếu xê dịch, làm như muốn đi, cũng làm như bị sợ đến cái gì cũng không biết, chỉ biết sợ và khóc thút thít thôi.

Quảng Lăng Vương mở miệng, "Tiêu gia lang quân thì biết rõ làm khó nữ tử và trẻ con sao?" Ngón tay hắn mơn trớn mái tóc Trương Khởi, âm thanh trầm trầm, "Nàng chỉ là một tiểu cô tử, dám kháng cự bệ hạ sao?"

Trương Khởi đã sợ đến không phát ra được âm thanh nào.

Xe ngựa kia như gió xẹt qua Quảng Lăng vương, vọt tới vách tường thì Quảng Lăng vương xuất kiếm!

Kiếm như rắc bạc, ở trong ánh mặt trời chói lọi, tỏa ra ánh lạnh khiếp người.

Chỉ nghe "xoẹt ——" một tiếng vang nhỏ, kiếm kia từ trên đầu Tiêu Mạc chợt lóe lên.

Động tác của Quảng Lăng vương rất chậm, chậm đến Trương Khởi cũng thấy rõ. Nhưng động tác của hắn cũng rất nhanh, nhanh đến chỉ ở trong chớp mắt.

Nháy mắt, kiếm kia đã xẹt qua đỉnh đầu Tiêu Mạc. Trong tiếng thét chói tai của Trương Khởi, chỉ nghe âm thanh "rắc rắc rắc" không dứt bên tai, ngọc quan bó tóc Tiêu Mạc nát thành mấy khối, rơi đụng vào vách tường xe.

Đảo mắt, Tiêu Mạc đã là ngọc quan bị gọt, tóc đen rũ đầy mặt.

Mà lúc này, ngựa của hắn rốt cuộc đụng vào vách tường!

"Rầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến, con ngựa được chọn trong ngàn con của Tiêu Mạc, đã đầu tan máu chảy đầy đất. Mà xe ngựa cũng đụng xiêu vẹo, đầu ngự phu đầu bị cây gỗ đánh trúng, té bịch xuống đất, cũng không biết là sống hay chết.

Trong hỗn loạn, Tiêu Mạc từ trong xe ngựa lăn xuống. Tóc hắn rối tung lăn vài vòng, rồi mới từ từ ngừng.

Lúc này, Quảng Lăng vương vẫn không dính hạt bụi, tay áo nhẹ nhàng, giống như, người ra tay không phải hắn, giống như, hắn luôn là phong nhã như ngọc.

Hắn chậm rãi đi về phía Tiêu Mạc.

Tiêu Mạc hiển nhiên không có bị thương, chỉ là hình dáng đặc biệt nhếch nhác. Khi hắn giùng giằng đứng lên thì Quảng Lăng vương tới.

Hắn trên cao nhìn xuống Tiêu Mạc, trầm thấp nói: "Âm mưu, Trường Cung khinh thường ngươi!" Bỏ lại bảy chữ này, ống tay áo của hắn vung lên, xoay người liền đi.

Hắn đi tới trước người Trương Khởi.

Nhìn nàng, hắn nhàn nhạt mà nói ra: "Trở về đi thôi."

"Vâng, vâng."

Trả lời hắn, không phải Trương Khởi, mà là ngự phu Trương thị rõ ràng bị sợ đến lời nói không có mạch lạc.

Quảng Lăng vương liếc ngự phu này một cái, ra lệnh: "Chuyện hôm nay không thể tiết lộ." Hắn giễu cợt quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Mạc, nhàn nhạt nói tiếp: "Một khi tiết lộ, chỉ sợ ngươi khó bảo toàn."

Hắn đang nói cho ngự phu, nếu như hắn ta truyền việc xấu hổ này của Tiêu Mạc ra ngoài, không nói người khác, Tiêu Mạc liền không tha cho hắn ta.

Ngự phu này cũng sống trong gia đình lớn, làm sao không biết? Lập tức hắn liên tục gật đầu, cảm kích nói: "Đa tạ Quảng Lăng vương!"

Cũng không nói gì với Trương Khởi nữa, hắn xua xe ngựa, xoay người liền đi.

Trương Khởi trong xe ngựa, vẫn sợ trắng mặt, ngu si đần độn như chưa có lấy lại tinh thần.

—— nàng suy nghĩ, không biết phải đối mặt ra sao với Tiêu Mạc mới tốt.

Bỗng, nàng nghĩ tới cái gì, lặng lẽ quay đầu lại nhìn chăm chú về phía Quảng Lăng vương.

Lúc này, Quảng Lăng Vương đang đi tới bên cạnh Tiêu Mạc, cũng không biết nói một câu gì với hắn, Tiêu Mạc tóc rối tung khó khăn đứng lên, từng bước từng bước xê dịch về xe ngựa Quảng Lăng vương.

Xem ra Quảng Lăng vương muốn đưa Tiêu Mạc về nhà.

Nghĩ kĩ tới đây, Trương Khởi không khỏi thắt ngón tay: lần này Quảng Lăng vương ở trước mặt mình, hung hăng nhục nhã Tiêu Mạc! Đúng rồi, y chính là khiến Tiêu Mạc khó chịu, khiến con cháu nhà quan không ai bì nổi như hắn, cũng không dám đối mặt mình.

—— chỉ cần thấy được mình, hắn sẽ nghĩ đến vẻ nhếch nhác của mình.

Đúng rồi, đúng rồi, Quảng Lăng vương dùng chiêu này buộc Tiêu Mạc buông tay.

Xe ngựa của Trương Khởi càng chạy nhanh càng xa.

Ngồi trên xe,g ngự phu vẫn còn phát run. Hàm răng va vào nhau, hắn không nhịn được kể khổ với tiểu cô tử Trương Khởi, "Cô tử, Tiêu gia lang quân sợ là sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

Ngự phu tuyệt vọng nói: "Chúng ta nhìn thấy bộ dáng đó của hắn, hắn sẽ hận, sẽ phát tiết. Nói không chừng lúc nào đó, hắn sẽ cho người ta giết bán chúng ta đó."

Hắn dùng từ chúng ta.

So sánh với nô bộc họ Trương như hắn, địa vị của Trương Khởi không cao hơn bao nhiêu.

Khi hắn cho là Trương Khởi không có trả lời thì trong buồng xe, truyền tới giọng nói dịu dáng của Trương Khởi, "Hắn sẽ không."

Ngự phu ngẩn ra, "Gì?"

Trương Khởi lẳng lặng nói: "Tiêu gia lang quân không biết làm chuyện như thế. Hơn nữa Quảng Lăng vương cũng nghĩ đến điểm này, sẽ bức bách hắn không dám làm chuyện như vậy."

"Cô, cô tử, chuyện này là thật?"

"Là thật."

Có lẽ là do sự bình tĩnh và trấn định trong lời của Trương Khởi, có lẽ là do giọng nói của nàng đặc biệt kiên quyết đặc biệt tự tin, ngự phu bình tĩnh.

Hắn thì thào nói ra: "Không thì tốt rồi, không thì tốt rồi. . . . . ."

Xe ngựa càng ngày càng vững vàng, mà đại trạch Trương phủ, cũng càng ngày càng gần.

Lúc này trời chiều vừa đúng, bầu trời có màu đỏ rực từ nhạt đến đậm.

Trương Khởi nhìn trời, nhẹ nhàng ngâm nga: "Ban ngày ảm ảm, gió xuân thổi thổi." Trong giọng nói, hoặc nhiều hoặc ít có chút vui mừng buông lỏng, và mất mác vì lo được lo mất.

. . . . . . Trải qua lần này, Tiêu Mạc sẽ buông tha mình chứ? Chỉ là, không có hắn che chở, mình phải cẩn thận hơn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.