Hoa đào đã nở, những bông hoa màu hồng phấn nở rộ đầy nhánh, từ xa nhìn đến như một ráng mây hồng. Ở giữa còn có mấy cội hoa lê tuyết trắng, gió
khẽ thổi qua, những cánh hoa phấn hồng lẫn tuyết trắng rơi xuống vung
vẩy đầy mặt đất, người đi giẫm lên nó hương thơm cũng lây sang cả giầy.
Trong Trương phủ cũng có một vườn đào riêng biệt, chỉ là vườn đào này được
xây ở phía Tây viện. Trong viện gồm có ca kỹ mỹ lệ được đào tạo chuyên
môn mà Trương phủ chọn lựa từ các nơi về, đều ở cùng với mấy cô tử bà
con xa có huyết mạch Trương thị.
Vì vậy, nơi đó tuy đẹp nhưng chỉ có các lang quân mới thích lui tới.
Trương Thập Nhị lang và Trương Hiên đều đã về.
Trong tay Trương Khởi đã hoàn tất năm tấm khăn, những tấm khăn này đều là
tranh thêu lưu hành nhất hiện nay. Rất được bệ hạ yêu thích, cũng là bức tranh đầu tiên thêu kiểu tú pháp và tự thể.
Nếu như được bán ra, năm tấm khăn này nhất định có thể được mua với giá rất cao. Nàng phải nắm chặt cơ hội này.
Trương Khởi đi ở phía sau Trương Cẩm, trong lòng đang âm thầm tính toán.
Lúc này, Trương Cẩm ở đằng trước không kiên nhẫn gắt lên: "Sao chậm chạp vậy chứ?"
Trương Khởi dạ một tiếng vội vàng đuổi theo Trương Cẩm. Thấy Trương Cẩm vì đi
quá nhanh mà cả khuôn mặt đầy mồ hôi đỏ ửng, càng trở nên xinh đẹp bội
phần, Trương Khởi thật lòng khen ngợi: "Cẩm tỷ tỷ thật là đẹp!"
Trương Cẩm ngẩng lên cằm, "Ai bảo ngươi nhiều lời thế?" Nói thì nói vậy nhưng
trong mắt nàng lại không thể che giấu được vẻ vui sướng.
Nàng quay đầu trở lại, ngóng nhìn về phương hướng phía trước hỏi: "Sắp đến Đào viên rồi hả?"
"Vâng." Trả lời là A Lam.
"Vậy đi nhanh lên." Dứt lời, Trương Cẩm lại tiếp tục đi về phía trước.
Hôm nay gió xuân như gấm, sáng sớm Trương Cẩm đã réo gọi Trương Khởi dậy,
không nói năng gì chỉ ra lệnh cho Trương Khởi cùng mình đi đến Đào viên.
Nhìn bộ dáng sốt ruột lẫn lo lắng kia của nàng ta, chẳng lẽ hôm nay Tiêu Mạc sẽ đến?
Ba người còn chưa đến gần Đào viên, thì đã nghe một trận tiếng cười sang
sảng theo xuân gió thổi tới. Tiếp theo là tiếng đàn, tiếng tiêu, tiếng
sáo du dương bay bổng.
Trương Cẩm thả chậm bước chân, nàng nghiêm túc lắng nghe một hồi, thầm nói: "Có rất nhiều người."
Qua những tiếng cười này cũng có thể đoán ra, trong vườn đào hiện cũng có không ít lang quân thiếu niên.
Vòng qua dãy hành lang, đập vào mắt ba người chính là một rừng hoa đào lê trắng màu sắc sặc sỡ tuyệt đẹp.
Trương Cẩm há to miệng, thích thú nhìn sững một lúc mới khẽ thốt lên: "Đẹp quá..... Thật là đẹp, ta muốn đi du xuân."
Đúng là rất đẹp, xa xa là bầu trời bao la xanh thẳm xen lẫn từng áng mây
trong suốt, trước mắt là cả một rừng đầy màu sắc rực rỡ, cảnh đẹp ý vui
thật sự là không lời nào để diễn tả.
Trải qua một mùa đông, lại
nhìn thấy cây cối từng chút hồi phục sức sống. Chỉ một cái chớp mắt ấy,
trời đất làm thế nào đã trở lại tưng bừng sắc xuân, đẹp đến lóa mắt như
thế?
Trong lúc Trương Khởi đang choáng ngợp với cảnh sắc trước mắt thì Trương Cẩm lại vui sướng reo lên: "Ở bên kia."
Nàng theo tiếng nhìn tới.
Vừa nhìn tới, Trương Khởi liền sững người ngơ ngẩn.
Trong rừng đào cách xa chỗ nàng không hơn trăm bước, một thiếu niên áo trắng
đang ngẩng đầu mỉm cười, tay áo rộng của trường bào hắn tung bay, mặt
mũi tuấn mỹ nhã nhặn, bởi vì được bồi dưỡng và rèn luyện lâu dài, nên có được phong thái trầm tĩnh mà chỉ có con cháu nhà quan đoan chính mới
có.
Phong thái này, tướng mạo này, phản chiếu với muôn ngàn sắc
hoa càng làm nổi bật lên vẻ đẹp không ai bì của hắn, mạnh mẽ nhưng ôn
hòa, đây chẳng phải là Tiêu Mạc hay sao?
Không ngờ hắn lại đến thật!
Hơn nữa nhìn thần sắc đó của hắn, còn có biểu hiện và nụ cười kia, nào có vẻ gì là chán nản buồn rầu cô đơn?
Rõ ràng là một thiếu niên như hoa luôn hết sức tự tin và tự tại.
Trương Khởi thoáng giật mình. Nàng cảm thấy, càng ngày càng không thể hiểu nổi Tiêu Mạc này rồi.
Hắn vẫn đứng đó ngẩn ngơ, Trương Cẩm đã vui mừng hớn hở xông qua con đường vòng nhỏ, xuất hiện ở trước mặt các lang quân.
Người còn chưa tới, giọng nói ngọt ngào của nàng đã cất lên, "Cửu huynh!"
Tiêu Mạc nhìn về phía này.
Đối diện với ánh mắt của Trương Cẩm, hắn nở nụ cười vô cùng xán lạn, lộ ra
hàm răng đều trắng bóng. Thấy nụ cười này của hắn, gương mặt Trương Cẩm
thoáng đỏ hồng.
Lúc này, ánh mắt của Tiêu Mạc lướt qua Trương Cẩm nhìn về phía Trương Khởi.
Trương Khởi vẫn cúi đầu, mặc thường phục thục nữ của Trương thị dường như
không vừa người lắm. Cảm nhận được hắn đang nhìn mình, nàng cũng ngẩng
đầu nhìn lại.
Tiêu Mạc cười cười.
Hắn không chút do dự quay đầu đi, cũng chẳng nhìn Trương Khởi thêm lần nào nữa cả.
Trương Khởi nhận ra được vẻ xa cách từ trong ánh mắt hắn.
Hắn thật buông tha mình rồi.
Cũng phải, vốn là chỉ là cảm xúc nhất thời của tuổi thiếu niên, vốn là chỉ
bị tư sắc của nàng lay chuyển. Hôm nay, sắc mặt của nàng ố vàng, ánh mắt bị tóc trên trán che lại, dù là chính nàng, cũng sẽ quên mất tướng mạo
vốn có của mình, huống chi nàng và Tiêu Mạc đã một tháng không gặp rồi?
Thời gian một tháng cũng có thể làm cho trời đất thay đổi, nói chi đến lòng dạ con người?
Trương Khởi thoải mái mỉm cười.
Nàng lơ đãng nhìn sang thấy Trương Cẩm đứng đó với vẻ mặt đắc ý, nàng cũng
vui vẻ tiến lên trước ôm cánh tay Trương Hiên thì thầm ríu rít nói. Mặc
dù Trương Cẩm bám dính Trương Hiên, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng âm
thầm nhìn về phía Tiêu Mạc.
Nàng ta cho rằng mình đã rất kín đáo, nhưng trong mắt người ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được trong mắt
Trương Cẩm ẩn chứa đầy nét tương tư. Nhìn bộ dáng đó của nàng, như thể
chỉ mong sao cho những người khác biến mất hết chỉ còn lại mỗi mình nàng và Tiêu Mạc.
Tiếng cười không ngừng truyền đến, khắp rừng hoa đào là nhóm ca kỹ mỹ lệ như hoa.
Lúc này đây, chẳng còn ai thèm để ý tới Trương Khởi. Trương Hiên cũng vậy
mà Tiêu Mạc cũng thế, ánh mắt không phải dõi theo mỹ nữ như hoa đào thì
cũng là bận rộn cùng đồng bạn trao đổi vui đùa. Trương Khởi cảm thấy rất tự tại.
Qua một hồi lâu, cảm thấy thật sự không có ai đế ý đến
sự hiện diện của mình nữa, nàng khẽ cất bước lầm lũi đi vào trong rừng
đào kế bên cạnh.
Không bao lâu, nàng đi tới cạnh một dòng suối
nhỏ. Mạch nước rào rào chảy ra từ mấy tảng đá lớn, theo làn gió xuân
thổi tới, từng cánh hoa mỏng trên cành khẽ rơi xuống khe suối, những chú cá to cỡ bàn tay bơi tung tăng nô đùa trong làn nước trong suốt, thật
là an nhàn tự tại.
Trương Khởi thích thú nhìn chúng, liền ngồi xuống trên tảng đá, cúi người đưa tay chụp tới bầy cá lội.
Loài cá trơn trượt, dù cho nàng từ nhỏ đã sống ở vùng nông thôn, nhưng cũng không làm sao bắt được nó?
Cá lọt qua khe kẽ tay có cảm giác thật thú vị, Trương Khởi không kiềm được mím môi khúc khích bật ra tiếng cười.
Đang lúc nàng cười vui sướng thì đột nhiên có người từ trong rừng đào chạy
tới. Người nọ vọt tới phía sau nàng, cũng không biết là cố ý hay vô
tình, tay phải người đó vươn ra đẩy tới!
Trương Khởi nào có ngờ
tới? Nàng lập tức ối lên một tiếng, ngay sau đó cả người trượt xuống
nhào đầu ngã vào trong khe suối. Trước khi nước suối ngập qua khỏi đầu
nàng, che lại tầm mắt, thì bỗng đâu vọng tới tiếng cười rất quen thuộc
còn mang theo vẻ giễu cợt. Sau đó rất nhanh liền biến mất.
Trương Khởi ướt dầm dề từ trong suối đứng lên.
Nàng nhắm mắt lại, dùng tay áo lau đi nước trên mặt. Nước suối hòa lẫn với
nước thuốc nàng bôi lên mặt dính vào mắt vô cùng đau rát, nàng chớp chớp mấy lần mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Trương Khởi dụi dụi mắt
mấy cái, cố mở mắt ra nhưng mỗi lần vừa mở ra lại phải nhíu lại, bởi vì
còn rất đau và rát, nước mắt chảy ra khiến nàng không thể không nheo
lại.
Không còn cách nào khác, Trương Khởi đành cúi đầu dùng hai tay vốc nước lên rửa mặt thật sạch. Sau một hồi mới ngẩng đầu lên.
Mới vừa ngẩng đầu, cánh tay chợt thấy ấm áp, kế tiếp, cả người nàng bị ai
đó nhấc bổng lên. Trương Khởi thét vang chói lói, giùng giằng muốn mở
mắt ra, nhưng mặt nàng lại bị ấn vào trong ngực của người đó, nàng mở
mắt ra thế nhưng nào có nhìn thấy được gì?
Người nọ ôm nàng chạy đi như bay.
Trương Khởi vừa lo vừa sợ, tay chân nàng liên tục đấm đá, người nọ chống đỡ
được mấy cái, sau đó tức giận đem tay chân nàng gộp lại vào nhau.
Hắn chạy đi được một lúc rồi lủi vào một hang động âm u. Sau đó thả Trương Khởi xuống.
Trương Khởi vừa được trả tự do, liền vội vàng lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhìn xong nàng cũng ngây dại ra.
Đưa lưng về phía nàng là thiếu niên áo trắng đang khom người lấy ra từ trong sơn động một bộ thường phục, là Tiêu Mạc!
Sao lại là hắn?
Đưa lưng về phía nàng, Tiêu Mạc lấy ra từng chiếc áo, váy, áo trong, áo lót mà cô tử thường mặc, giọng nói trầm lắng nhã nhặn còn có chút khàn khàn từ từ vang lên ở trong động, "Ta vừa được mười bảy tuổi, mỹ nhân đã gặp đếm không hết, sao có thể bị một tiểu cô tử làm cho mê hồn lạc phách?
Biết rõ ở trước mặt công chúng tranh chấp với Quảng Lăng vương đối với
ta mà nói chỉ có trăm hại mà còn không hợp nguyên tắc, nhưng vẫn miệt
mài theo đuổi. Chuyện ngu xuẩn như thế, là lần đầu tiên Tiêu Mạc ta làm
đấy!"
Hắn rút một cái khăn lông trong bọc ra, ném nó về phía sau
cho Trương Khởi, lại nói tiếp: "Suốt một tháng qua ta dưỡng thương, ta
cũng suy nghĩ cặn kẽ rất nhiều lần. Cho đến hôm nay, ta nghĩ rằng bản
thân đã bỏ xuống được, cho nên liền đến chính phủ."
Nghe đến đó,
Trương Khởi liền hiểu được, nàng dùng khăn lông quấn chặt lấy người, thì thào hỏi: "Mới vừa rồi là người của huynh đẩy muội ngã xuống nước ư?"
Tiêu Mạc khẽ cười, không có phủ nhận, chỉ nói: "Ta chỉ muốn nhìn xem trọn
vẹn đầy đủ cả khuôn mặt của Trương thị A Khởi, có đúng là sẽ làm cho ta
si mê thêm một lần nữa hay không?"
Trương Khởi giây phút này với mái tóc dài đen óng ướt sũng nhỏ nước, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay trắng ngần trơn mịn, hai gò má hây hây ửng hồng.
Quả thật là tuyệt mỹ.
Hàng mày cong cong, đôi mắt to long lanh, trong vẻ thanh tú có chút lười
nhác, đôi môi đỏ mọng nho nhỏ bởi vì lạnh mà đang run run.
Tất cả đều lung linh tuyệt mỹ, trong vẻ xinh đẹp ấy còn ẩn giấu nét sắc sảo mê hoặc.
So với trước kia còn đẹp hơn gấp bội phần!
Tiêu Mạc vươn một tay bắt lấy cánh tay Trương Khởi, tay còn lại giật xuống chiếc khăn lông quấn trên cơ thể nàng.
Váy ướt đẫm vẫn còn đang nhiểu nước, đường cong trên cơ thể thiếu nữ vừa
trổ mã như đồi núi nhấp nhô, đẹp đến làm cho cổ họng người khác khô hốc.
Tư sắc này, những cô gái son phấn tầm thường kia sao có thể sánh bằng?
Tiêu Mạc quan sát Trương Khởi từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lướt lên
trên, nhìn mãi một lúc lâu, sau đó hắn từ từ nhắm hai mắt lại.
Hắn nhắm nghiền lại hai mắt, mi tâm nhíu đến xoắn xuýt vào nhau.
Cánh tay Trương Khởi bị nắm chặt như thế, không có sức để tránh thoát khỏi bàn tay của hắn, chỉ có thể đứng chịu trận nhìn hắn.
Thấy dáng vẻ đó của hắn, trong mắt nàng thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Ngay lúc này, Tiêu Mạc mở mắt ra. Hắn đột nhiên duỗi hai tay ôm chặt Trương Khởi vào ngực.
Hắn ôm rất chặt, rất chặt, chặt đến nỗi Trương Khởi phải nhỏ giọng kêu lên.
Nhờ vậy Tiêu Mạc mới nới lỏng cánh tay một chút.
Hắn ôm nàng vào lòng, một tay vỗ về vùng eo của nàng, khàn giọng nói: "Nhưng ta đã đánh giá cao mình rồi."
Sau câu nói, hắn lại tăng thêm sức.
Bị hắn cưỡng chế ôm vào trong ngực, đang bị ngấm nước lạnh run cầm cập,
Trương Khởi cảm thấy ấm áp hơn nhiều, răng nàng cũng thôi đánh bò cạp
chỉ rũ mắt cúi đầu xuống.
Lúc này, có một bàn tay nâng cằm nàng lên.
Ngay sau đó, bờ môi của nàng bị một đôi môi ấm áp phủ lên. Vào lúc thân thể
Trương Khởi khẩn trương sượng cứng thì hành động hôn nàng của thiếu niên nọ bỗng dừng lại.
Hắn chỉ phủ nhẹ lên môi nàng, cũng chỉ là một cái ôm như thế.
Một lát sau, giọng nói khào khào của hắn lại vang lên, "Đức Phật nào giờ
luôn nói tới kiếp số, ban đầu ta còn không hiểu......." Trong lời nói có sự cay đắng khó hiểu.
Hắn từ từ buông nàng ra.
Khi đã
buông nàng ra, hắn cầm lên chiếc khăn lông, dịu dàng nói: "Mau lau khô
nước đi, xiêm y ta đều đã chuẩn bị sẵn cho muội rồi."