Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 72: Tâm ý khúc chiết



Thấy Trương Khởi phờ phạc đi vào, mấy tỳ nữ nhìn thoáng qua lẫn nhau.

Miễn cưỡng ngã vào trên giường lần nữa.

Không bao lâu, A Lục phá cửa mà vào, nàng vọt tới bên cạnh Trương Khởi, ân cần hỏi: "A Khởi, ngươi sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện hay không?"

Trương Khởi ngước mắt nhìn nàng, lắc đầu một cái, nói: "Không có việc gì."

A Lục trợn tròn mắt nhìn nàng, căn bản không tin.

Trương Khởi ôm đầu rên rỉ lên một tiếng, "Chỉ rớt ít tiền."

"Hả?" A Lục còn đau hơn Trương Khởi, gương mặt tròn của nàng nhăn thành một cục. Không bao lâu, lại nghe được nàng chạy bình bịch vào phòng bên.

Khi nàng trở về thì trong tay cầm một cái khăn tay. Cẩn thận giao khăn kia vào tay Trương Khởi, A Lục nhíu mặt bánh bao, lưu luyến không rời nhìn một lúc, cực kỳ kiên quyết nói: "A Khởi đừng đau lòng, cái này cho ngươi."

Trương Khởi ngẩn ra, nhìn về phía khăn tay trong tay.

Ừ, trên khăn tay thêu là một đóa hoa mai, thêu không đẹp lắm.

Trương Khởi mở khăn tay ra.

Bên trong là một vài đồng tiền và ít trang sức bằng vàng. Thấy Trương Khởi không hiểu nhìn bọn họ, A Lục Nói: "Đây là tiền thưởng hàng tháng của A Lục, A Khởi, ngươi đừng đau lòng."

Đứa nhỏ này!

Trương Khởi cảm động, nàng nhẹ giọng cười một tiếng, gói kỹ khăn tay, đặt nhè nhẹ ở trong tay A Lục, sẳng giọng: "Đứa ngốc! Ta không thiếu mấy cái này đâu."

Trương Khởi lắc đầu một cái, nàng ngã xuống trên giường mềm phía sau, nhìn xà ngang thì thào nói ra: "Ta chỉ. . . ." nàng không có nói tiếp, mà kéo A Lục qua, nói nhỏ ở bên tai nàng: "Không có việc gì thì đến ngoài sân của Cẩm cô tử, xem chuyện Tiêu gia lang quân cầu hôn có kết quả Như thế nào."

Chuyện này A Lục cũng thấy hứng thú. Cặp mắt nàng sáng choang, cười hì hì nhảy lên "Tốt Tốt." không nói hai lời, xoay người liền Xông ra ngoài.

Không đến nửa canh giờ, A Lục liền trở lại. nàng chạy đến ngủ phòng, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa phòng lại, tiến tới bên cạnh Trương Khởi rõ ràng có chút khẩn trương, nhỏ giọng mà nói ra: "Cẩm cô tử đang khóc, rất đau lòng."

Trương Cẩm đang khóc? xem ra là Không được.

Trương Khởi cười cười, từ từ đứng lên. Nàng nhỏ giọng nói: "Thì ra vẫn chưa được." Trong phòng ngủ mờ tối, hai mắt của nàng trong trẻo kinh người.

thấy nàng tâm tình rất tốt, A Lục cũng là nhếch miệng cười một tiếng.

Đang lúc ấy thì, bên ngoài truyền tới âm thanh của một tỳ nữ, "Cô tử, có người đưa tới một hộp gỗ."

"Người nào?" A Lục mở cửa phòng ra.

A Nguyệt đứng ở bên ngoài, thấy A Lục vẫn cười ha ha, nàng lại không dám xem thường như hồi trước. Cúi đầu, đôi tay nàng nâng qua một hộp gỗ, "Nói là Hiên tiểu lang đưa tới."

A Lục nhận lấy hộp gỗ, đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Trương Khởi.

Trương Khởi nhận lấy cái hộp, trong ánh mắt trợn to hiếu kỳ của A Lục, mở nắp hộp ra.

Bên trong trống rỗng, chỉ có một tờ giấy trắng xếp thành đôi yến bay.

Đưa tay cầm lấy tờ giấy, chỉ nghe một tiếng "tách", một viên hạt sen từ bụng yến lan9 xuống trên bàn con.

Trên giấy trắng sạch sẽ, chẳng có cái gì cả, một cái hộp lớn vậy, chỉ có một đôi yến và một viên hạt sen.

Trương Khởi thu lại cảm xúc, khóe miệng nở một nụ cười. Chỉ là nụ cười kia, thấy thế nào đều hơi giễu cợt, A Lục tò mò hỏi: "Đây là cái gì? Tại sao Hiên lang quân đưa cái này tới?"

Trương Khởi lắc đầu, nàng nói nhỏ: "Đây không phải cửu huynh đưa."

Ở trong ánh mắt khó hiểu của A Lục, nàng từ từ đứng lên, nhẹ nhàng nói ra: "Nó là Tiêu Mạc đưa."

"Tiêu Lang? Đây là ý gì?"

Trương Khởi quay đầu lại, nàng cười cười với A Lục, nhẹ Nói: "Hạt sen" à, hắn đưa ta một hạt sen, là nói cho ta biết, hắn thương ta, nguyện đầu bạc răng long. Đôi yến bay kia cũng như thế, ý tứ của hắn là, hắn tuy phú quý, lại nguyện cùng ta trở thành đôi yến như những người dân gian có tình."

Yến chọn ổ thì không xoi mói phú quý hay nghèo khó, nam nữ dân gian yêu nhau, thường lấy yến làm ví dụ, nguyện cùng nhau bay. Tiêu Mạc muốn nói cho nàng biết, hắn không thể cho nàng vinh hoa phú quý, lại có một trái tim chân thành? Hắn vẫn muốn, nàng buông tha tất cả, cùng ở cùng bay với hắn, làm ngoại thất không màng danh phận phú quý sao?

A Lục chép miệng, nói: "Thật khó hiểu."

"Không khó hiểu." Trương Khởi nhỏ giọng nói ra.

Không khó hiểu, ít nhất cô tử từng đến học đường đều hiểu.

Nam Bắc triều khác nhà Hán, cũng khác thời Đường Tống, thời đại này văn nhân, nam nữ tương tư, đều thích dùng hai nghĩa ẩn dụ để diễn tả tâm trạng. Bọn họ thích quanh co biểu đạt tâm ý của mình. Quanh co càng nhiều, ý tứ càng mịt mờ, tỉ mỉ, chính xác, liền càng được người khen.

Cúi đầu, Trương Khởi ném giấy trắng vào lò than. Lúc này còn là ngày xuân, thời tiết còn hơi se lạnh, nên trong phòng Trương Khởi luôn để sẵn lò than.

Giấy vào trong lửa, ngọn lửa liền xèo dâng lên, đảo mắt liền đốt tờ giấy trắng sáng sạch sẽ thành tro bụi.

A Lục ở bên cạnh khẽ gọi: "Giấy đó rất quý, A Khởi thật lãng phí."

Trương Khởi nhếch khóe miệng, nhỏ giọng mà nói ra: "Quý thì như thế nào? Đâm một cái liền rách, đốt một cái là thành bụi, quá yếu!"

Trong giọng nói, chứa tức giận nồng đậm.

Vừa mới chuẩn bị ném hạt sen vào luôn. Nhưng đảo mắt Trương Khởi nghĩ đến, bây giờ còn là mùa xuân, hạt sen rõ ràng là trữ từ năm ngoái. Nếu mình bỏ rồi, ngộ nhỡ Tiêu Mạc hỏi, muốn tìm hạt khác thay thế cũng không tìm ra.

Liền lại thuận tay ném cho A Lục, nói: "Giúp ta thu hồi."

"Uh."

A Lục cất xong hạt sen, tiến tới sau lưng Trương Khởi, vẫn tò mò hỏi: "A Khởi, lúc nãy ngươi không vui sao?"

Trương Khởi quay đầu lại nhìn về phía nàng, nhỏ giọng nói: "Tiêu Mạc bị cự hôn, một cái chớp mắt liền đưa thứ này đến. Hắn còn muốn làm ta yên lòng, thì tức là chưa bỏ ý định."

Mặc dù nàng đã biết, Tiêu Mạc sẽ không dễ dàng buông tha nàng, nghĩ đến mấy lần khóc lóc kể lể trong động giả, căn bản không đả động hắn, hắn vẫn muốn biến mình thành ngoại thất (ở hiện đại thì là tình nhân ý), nàng liền phiền não.

Bước đi thong thả trong phòng một lúc, Trương Khởi cắn môi nói: "Trăng bên ngoài thật sáng, A Lục, chúng ta đi thôi."

"Được rồi."

Bên ngoài quả thật có trăng sáng, hôm nay chính là 15, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời, chiếu trời đất sáng ngời. Đi ở dưới ánh trăng, gió xuân thổi qua liền tỏa ra mùi hoa, là cho người ta thoải mái.

Đi một hồi, tâm tình Trương Khởi rõ ràng chuyển biến tốt. A Lục thấy thế, cũng nhếch môi cười vui.

Đang lúc ấy, một tiếng sáo như có như không yếu ớt truyền đến. Trương Khởi nghiêng tai lắng nghe, đuổi theo tiếng sáo kia.

Tiếng sáo kia, là từ cái đình Trương Hiên ở truyền đến. Giờ phút này trên đình đài, có bốn năm thiếu niên lang quân đang đứng, một lang quân trong đó cầm sáo ngọc, đối diện trăng sáng thổi. Tiếng sáo từ từ, gió xuân đung đưa, nước gợn liên tục, cảnh đẹp này, thật là hoa lệ đến khiến người ta muốn rơi lệ. trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi dại đi.

A Lục không có nhận thấy được sầu tư của Trương Khởi, nàng đụng nàng một cái, nhỏ giọng nói ra: "A Khởi tấu mới hay. A Khởi, chúng ta có cần tới hay không?"

Quả thật, A Khởi có thiên phú nhiều hơn người bình thường trong cầm kỳ thư họa.

Nghe được lời A Lục nói, Trương Khởi từ trong mất hồn tỉnh táo lại, nàng cười nhẹ một tiếng, tự giễu nói: "Đúng vậy a, ta tấu nghe hay hơn nhiều. . . . có lẽ trời cao cảm thấy, ta có bề ngoài như thế, mà không làm kỹ nữ khuynh đảo chúng sinh thì thật đáng tiếc? Vì vậy ở trong trí nhớ của ta, rất nhiều thứ đã quên mất, nhưng những trí nhớ này, lại sâu nhập cốt tủy?" Âm thanh của nàng rất nhỏ rất nhẹ, A Lục căn bản nghe không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.