Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 97: Tham muốn giữ lấy



Trong tai Tiêu Mạc ông ông tác hưởng, một câu, "Thiếp thân và Lan Lăng Quận Vương lưỡng tình tương duyệt, chàng chàng thiếp thiếp." củaTrương Khởi không biết vang vọng ở bên tai của hắn bao nhiêu lần.

Nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, không còn vẻ cười nói ung dung, một phó sứ khác nhỏ giọng kêu: "Tiêu Lang, Tiêu Lang?"

Gọi bốn năm tiếng, Tiêu Mạc mới quay đầu lại. Hắn nhìn sứ giả kia, khàn khàn nói: "Cô tử này, thật biết giả bộ. . . . Lời nói cứ tựa như thật." Âm thanh của hắn duy trì trầm tràm nghèn nghẹn, người sứ giả kia nghe thấy không đầu không đuôi, không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, thực không hiểu lời này của hắn là có ý gì.

Tiêu Mạc vô tâm để ý tới, hắn quay đầu, không chớp mắt nhìn về phía Trương Khởi ngồi ở nơi xa. Tối nay Trương Khởi khiến hắn cảm thấy thật xa lạ. Cho tới nay, nàng không phải là yếu đuối ẩn núp, khiến nam nhân muốn che chở bảo vệ sao? Hắn thật không biết, nàng cũng có lúc miệng lưỡi bén nhọn, lời nói sắc bén, càng làm cho hắn nghĩ không tới là, thời cơ nàng nói chuyện, tính toán ngôn từ, đều chuẩn xác cẩn thận, mấy lời này, mặc dù tất cả mọi người đang ngồi đều hiểu, nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể nói, chỉ có nàng, chỉ có nàng nói ra, mới có thể đạt tới hiệu quả như hiện tại, cô tử trong thiên hạ không phải nên núp sau nam nhân sao?

Vũ Văn Thành thở phì phò trở lại trên giường, vừa mới ngồi xuống, hắn liền thấy được gương mặt không chút biểu tình của cha mình. Phụ thân của hắn, hắn vẫn hiểu rõ, giờ phút này sắc mặt của Vũ Văn Hộ nhìn như bình thản, nhưng hắn lại cảm thấy rõ ràng sự tức giận, nên sắc mặt Vũ Văn Thành trắng bệch ra.

Nhìn sắc mặt hắn không ngừng biến ảo, một nội thị tới gần, nhỏ giọng nói: "Đại Lang quân, bình tĩnh chớ nóng"

Bốn chữ bình tĩnh chớ nóng vừa ra, sắc mặt Vũ Văn Thành càng trắng hơn. Hắn hiểu được, nội thị đang khuyến cáo hắn, bảo hắn kế tiếp an tĩnh một chút, tận lực lấy bất biến ứng vạn biến, không thể lại chủ động sanh sự.

Bị Trương Khởi giễu cợt một phen như vậy, không khí trong điện cũng thay đổi, tất cả mọi người an tĩnh lại.

Tiểu hoàng đế lại đứng ra nói mấy câu nói, sau đó tiếng cổ nhạc vang lên, kỹ nữ xinh đẹp nhanh nhẹn tiến ra.

Như thường ngày, những kỹ nữ xinh đẹp này, bưng hộp đựng thức ăn rượu ngon, ngồi xổm xuống trước bàn con của từng quý nhân, sau đó, tay ngọc của họ dãn nhẹ, bưng rượu ngon, gắp thức ăn ngon, cẩn thận và kính cẩn đưa vào trong miệng quý nhân.

Loại mỹ cơ này, không chỉ là quyền quý phái nam, dù trước mắt quý nữ cũng có. Nhiệm vụ của các nàng chính là hầu hạ các quý nhân ăn cơm uống rượu.

Mà theo họ đến, các nam nhân trong điện cũng tỉnh táo lại. Có một số đã uống vài ngụm rượu nên say, bèn kéo mỹ nhân qua, uống rượu từ trong những cái miệng nhỏ thơm mùi đàn hương.

Lan Lăng Vương nhìn mỹ cơ núp ở trước người mình, giờ phút này, mỹ cơ cũng đang nhìn hắn, dưới ngọn đèn dầu, hai gò má mỹ cơ ửng đỏ, trong mắt lưu động ánh sáng, giống như các nam nhân trong điện, đều lộ vẻ ý loạn tình mê. . . . Chỉ là, những nam nhân ý loạn tình mê, là bởi vì mỹ cơ trước người, mà mỹ cơ này ý loạn tình mê, là bởi vì Lan Lăng Vương gần trong gang tấc, Lan Lăng Vương rũ mắt xuống, hắn ra lệnh nói: "Trương thị A Khởi"

Vừa mới kêu lên, hắn liền nghe được Trương Khởi đặc biệt nhẹ nhàng thưa một tiếng, "Vâng."

Sắc mặt hắn trầm xuống, nhàn nhạt nói ra: "Tới đây"

Trương Khởi lại đáp một tiếng, nàng liếc mắt nhìn mỹ cơ đang si mê kia, rũ mắt xuống nén cười: ánh mắt này, hắn giận là phải.

Nàng đứng lên, nhẹ nhàng bước liên tục, từ từ chuyển đến trước người Lan Lăng Vương, sau đó, cúi đầu xuống.

Lan Lăng Vương từ từ thưởng thức rượu ngon trong tay, không có tiếp tục phân phó.

Trương Khởi chần chờ một chút, liền dời mông vào ngực hắn. Vừa rơi xuống trên đầu gối hắn, nàng liền co rút lại, để cho mình thoải mái, dùng một loại tư thế cả người đều nghiêng qua mà nằm trong lòng hắn.

Thấy ánh mắt của mỹ cơ chuyển thành mất mác, Trương Khởi kề mặt trên ngực bền chắc của Lan Lăng Vương, lặng lẽ trợn mắt nhìn mỹ cơ này một cái.

Vừa trừng qua, vẻ mặt mỹ cơ này càng mất mác hơn, nàng ta nhẹ nhàng khẽ chào hai người, rồi cúi đầu từ từ thối lui.

Nghiêng mắt nhìn mỹ cơ này rời đi, âm thanh trầm thấp của Lan Lăng Vương từ đỉnh đầu của nàng truyền đến, "Vì sao nàng ta trở lui?"

Trầm mặc một hồi, âm thanh nho nhỏ, hèn nhát của Trương Khởi truyền đến, "Ta trừng nàng."

. . . . . .

"Vì sao?" Hai chữ này phát ra, quả thật vang vang như hạt sắt.

Nếu là người khác, nghe giọng điệu này, liền cho rằng hắn đang tự trách mình. Nếu như là người thích hắn, nghe được giọng nói cứng như sắt, làm như không nhịn được của hắn, tim chắc chắn sẽ xoắn buồn bực chứ?

Trương Khởi đảo tròng mắt, lông mi thật dài của nàng vẫy vẫy, tay nhỏ bé chơi đùa ngọc bội bên hông của hắn, thật nhỏ, mềm mại nói: "Ánh mắt nàng ta tựa như tặc, nhìn chằm chằm lang quân của ta. . . ."

Những lời này, thực sự rất nhỏ, rất mềm, nhẹ nàng u oán.

Giọng nói như vậy, hợp với làn điệu lã lướt của nàng, liền tựa như đang đọc bài thơ tình cảm động.

Cho dù như thế, lời vừa ra khỏi miệng, Trương Khởi vẫn nhấc bắp chân lên, rồi cứng đờ ở nơi đó.

Lan Lăng Vương cúi đầu xuống.

Nếu như không có sai, hắn nghe được tiểu phụ nhân trong ngực, đang tuyên cáo với hắn sự ghen tỵ của nàng. . . . Chỉ là một mỹ cơ gặp dịp thì chơi, nàng cũng cần đố kỵ sao? Cô tử xảo trá này, là muốn từng bước từng bước khảo nghiệm ranh giới cuối cũng của hắn? Là muốn xem xem bản thân có thể dễ dàng tha thứ với nàng tới trình độ nào à? Là muốn nói cho hắn biết, nàng chán ghét những nhân muốn thân cận hắn, nàng là đố phụ sao?

Mặt hắn không thay đổi nhìn Trương Khởi, cứ nhìn nàng, cho đến khi Trương Khởi vùi ở trong ngực hắn, động tác chơi đùa ngọc bội trở nên vụng về, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ quyến rũ, mơ hồ toát ra vẻ uất ức, hắn mới ngẩng đầu lên.

Hắn cũng không nói lời nào.

Hắn ngẩng đầu lên.

Trương Khởi đợi một hồi lâu, cũng không thấy hắn lên tiếng, rốt cuộc cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên.

Trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Lan Lăng Vương, không có ý cười, cũng không có lửa giận, gương mặt như vậy, căn bản không nhìn ra cảm xúc gì. . . . Nàng rất đố kỵ, cả với một kẻ không quen biết cũng muốn bài xích, sao hắn lại không vui cũng không giận? Nếu là một nam nhân lỗ mãng, thấy nữ nhân tranh giành vì mình, tất nhiên sẽ vui. Nếu như là một nam nhân trọng quy củ, thấy một cơ thiếp nho nhỏ như nàng, không phân rõ vị trí của mình như vậy, sẽ phải giận và cảnh cáo. Nhưng hắn lại không vui cũng không giận, đây là ý gì?

Trương Khởi trừng mắt nhìn, một lát sau, nàng quyết định không suy đoán tâm tư của hắn nữa. Cúi đầu lần nữa, nàng đưa ra đôi tay ôm hông của hắn.

Thời gian trôi qua từng chút. Dần dần, ánh trăng treo trên đầu ngọn cây, dần dần, canh giờ qua canh hai.

Trong sự náo nhiệt, cũng không biết tiểu hoàng đế rời khỏi từ lúc nào, Vũ Văn Hộ cũng đã sớm không thấy bóng dáng. Khi thái giám tuyên bố tan tiệc, Lan Lăng Vương liền đứng lên.

Hắn tự nhiên ôm Trương Khởi vào trong ngực, xoay người liền đi ra ngoài.

Nhìn thấy hắn đi, một số ánh mắt đều dời về phía hắn, bọn họ nhìn hắn, cũng nhìn về phía Trương Khởi trong ngực hắn, chứng kiến tới Trương Khởi dường như không xương thì trong mấy ánh mắt, lộ ra vẻ tham lam. Dĩ nhiên, nữ tử mà cả Vũ Văn Hộ cũng không đoạt được, bọn họ cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút thôi.

Bên ngoài trăng sáng lên cao, trên quảng trường xe ngựa tấp nập. Thấy bên cạnh xe ngựa của Lan Lăng Vương, có năm mươi thị vệ cường tráng đứng lặng yên, có người nhịn không được cười khẩy: "Lan Lăng Quận Vương là có việc gì thế? Chẳng lẽ, trong hoàng cung này còn có người muốn ám sát Quận Vương hay sao?"

Vừa dứt tiếng, liền có tiếng cười vang lên.

Lan Lăng Vương liếc người nọ một cái, lạnh lùng mà nói: "Mặc dù không có thích khách, nhưng con cháu quyền qu1y ngang ngược kiêu ngạo cuồng vọng, không biết nặng nhẹ vẫn có"

Lời này, rõ ràng chỉ Vũ Văn Thành, Lan Lăng Vương vừa nói xong, mấy người đang cười cợt vội im miệng, những ánh mắt nhìn về nơi này, cũng cuống quít vòng vo đi.

Lan Lăng Vương ngửa đầu cười một tiếng, ống tay áo của hắn vung lên, ôm Trương Khởi ngồi lên xe ngựa. Đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, khuôn mặt của Vũ Văn Thành chậm rãi đi ra từ dưới bóng cây trở nên xanh mét, hắn cắn răng, giọng căm hận nói: "Chính là ngang ngược kiêu ngạo cuồng vọng thì như thế nào? Cao Trường Cung, ta muốn ngươi không được chết tốt"

Vừa dứt tiếng, một nội thị liền vội vàng cắt đứt hắn, "Đại Lang quân không thể"

Khi Vũ Văn Thành vọt xoay đầu lại, hung ác trầm trầm nhìn chăm chú, nội thị kia tuôn mồ hôi lạnh như mưa, há miệng run rẩy nói: "Đại Lang quân, đây là mưu kế của Cao Trường Cung. Hắn cố ý nói như thế, chính là muốn truyền cho người ngoài đường biết. Đến lúc đó nếu hắn có chuyện gì, đoàn người sẽ trách cứ Đại Lang quân." Vũ Văn Hộ ở Chu tuy là một tay che trời, nhưng Vũ Văn Thành không phải Vũ Văn Hộ, hắn còn có huynh đệ, giữa hắn và các huynh đệ còn có tranh đấu gay gắt. Dưới tình huống Vũ Văn Hộ bất mãn với hắn, hắn làm gì cũng sẽ bị người nắm cán, nói không chừng sẽ hoàn toàn mất đi sự yêu thích của Vũ Văn Hộ.

Cao Trường Cung không nói lời kia, Vũ Văn Thành còn có thể có chút mờ ám, nhưng hắn nói lời này, Vũ Văn Thành chẳng những phải khiêm tốn, thậm chí trong lúc hắn ở Chu, Vũ Văn Thành sẽ phải bảo vệ hắn.

Xe ngựa chạy nhanh.

Khi xe ngựa nhoáng một cái, Trương Khởi thấy được đồng thời chạy ra ngoài, còn có xe ngựa của Tiêu Mạc, cùng với tròng mắt theo đuổi sít sao kia. Có lẽ là ánh trăng sáng quá, có lẽ là sau lưng trời đất sau lưng hắnr ất u ám, Trương Khởi thấy được môi hắn mím chặt, và sự cầu khẩn cùng cô độc trong mắt hắn.

Trương Khởi kéo màn xe xuống.

Vừa quay đầu, nàng liền thấy được Lan Lăng Vương. Đối diện mắt của nàng, Lan Lăng Vương trầm thấp hỏi "Ngươi cảm động?"

Trương Khởi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Uhm." Đúng, nàng cảm động, nàng chưa từng nghĩ tới, Tiêu Mạc sẽ bỏ ra ngàn lượng hoàng kim, mười con tuấn mã để đánh cuộc nàng.

Nàng vẫn cho rằng, sự để ý của Tiêu Mạc dành cho nàng, phải ở trong điều kiện không ảnh hưởng lợi ích của hắn. Nàng cũng cho là, hắn không quan tâm nàng nghĩ như thế nào, hắn chỉ quan tâm hắn thôi.

Lan Lăng Vương nhìn chằm chằm nàng, "Có muốn trở lại bên cạnh hắn?"

Những lời này vừa rơi ra, hắn liền mím chặt môi, mà Trương Khởi, càng thêm kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn về phía hắn. . . . Làm một cơ thiếp hắn mạnh mẽ lấy về, hắn không nên hỏi nàng câu này. Lời này, có vẻ hắn thật rất để ý Trương Khởi, thật giống như bởi vì nàng để ý Tiêu Mạc mà sinh ra đố kỵ. Lan Lăng Vương quay đầu đi, gương mặt trầm lạnh, cao cao tại thượng, giống như vừa rồi hắn không nói gì, dù nói rồi, cũng chỉ là trò đùa. Ai xem là thật mới thực sự là buồn cười. Trương Khởi uốn éo người, nàng để mình dựa sát hắn, đưa đôi tay ra, nghịch ngợm leo lên cổ của hắn.

Nàng cười khanh khách, trong hai con ngươi sáng ngời nhìn hắn chứa đựng ngượng ngùng và vui vẻ vô biên, thấy hắn vẫn trầm mặt, nàng đột nhiên ưỡn thẳng lưng, dán mặt mình lên mặt của hắn, sau đó, nàng dùng mặt của mình nhẹ nhàng cọ xát mặt của hắn, môi hồng mềm nhũn, càng thêm có ý vô ý vuốt ve trên mặt hắn.

Khi hô hấp hòa tan vào nhau, nàng mềm mại nói: "A Khởi chỉ không ngờ, có chút ngoài ý muốn thôi. . . . . phu quân của A Khởi ở chỗ này đây." Nói tới chỗ này, khuôn mặt nàng đỏ lên, đưa môi hồng qua, dán môi mình lên môi của hắn, nàng nghịch ngợm đưa rcái lưỡi a, vừa lặng lẽ vẽ bờ môi của hắn, vừa dùng sức gạt ra múi môi của hắn. Khi môi hắn hé ra một phần thì cái lưỡi thơm tho của nàng thăm dò vào miệng của hắn, chơi đùa với đầu lưỡi của hắn.

Khi nụ hôn này sâu hơn, Trương Khởi dựa vào trong ngực hắn, mềm nhũn như nước. Bất tri bất giác, Lan Lăng Vương ôm sát nàng, để nụ hôn này sâu hơn.

Xe ngựa vững vàng chạy vào phủ sứ giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.