Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 26: Lệ Ngôn



【Tình yêu chính là như vậy, đúng người, nụ hôn nhẹ của anh, nụ hôn sâu của anh, nụ hôn mang theo hương thơm mát của anh, nụ hôn mang theo mùi nước hoa của anh, chỉ cần là anh, mọi cái đều đúng, đều tốt nhất. Không đúng người, tất cả chẳng là gì. 】

“Đừng kêu nữa, xỏ vào.” Giọng nam mang theo vẻ lười biếng cất lên truyền vào trong tai cô. Nhan Giác lùi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt quét qua đôi giày trên tủ giày bằng kim loại, rồi cầm lên. Tay trái cô cầm túi để che mắt, tay phải cầm chiếc giày cách 30 cm hỏi người đàn ông, “Anh là ai? Đây gọi là xâm nhập gia cư bất hợp pháp”

“Ha ha.” Người đàn ông cười hai tiếng, Nhan Giác nghe được tiếng bước chân còn ướt của anh ta bước trên nền gạch men tiến vào phòng khách. “Lần đầu tiên tôi nghe nói vào nhà mình tắm cũng bị coi là xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Lại nói, một chiếc guốc? Để phòng thân hay để gãi ngứa đây?”

“Nhà anh?” Nhan Giác nghingờ, cũng không dám cầm túi trên tay. Để chân ướt quay lại, Nhan Giác nhìn xuống đôi chân trần của anh ta cách chiếc túi ba bước, lùi về sau một bước, sau đó nghe thấy người đàn ông đó nói: “Tôi biết rồi, cô là bạn gái của anh trai tôi, chắc hẳn là chị dâu của tôi rồi?”

Mười phút sau, Nhan Giác ngồi một mình ở trên ghế salon, vẫn ôm túi của mình như cũ, hai mắt cảnh giác nhìn người đàn ông mặc chiếc áo may ô trước mặt, “Anh là em trai của Lệ Tranh? Làm việc trong quân đội? Thiếu tá?”

Người đàn ông tự xưng là Lệ Ngôn lúc trước chỉ quấn một chiếc khăn tắmbên hông, đã đi thay một chiếc quần đùi, sau đó đang dùng khăn lông lau đầu, ngồi đối diện Nhan Giác, “Chuyện này có gì mà nói dối, tôi đã muốn cướp tiền thì cũng không ung dung ở lại đây để tắm, tôi mà muốn cướp sắc, hắc, hắc,...”

Lệ Ngôn cười một tiếng, Nhan Giác cảm thấy anh ta không có chút nào giống người tốt.

Làm việc trong quân đội mà lại giống lưu manh như thế sao? Cô ôm chặt túi, tính toán xem khi nào báo cảnh sát thì thích hợp.

“Đừng báo cảnh sát, nó đúng là em trai của anh.” Cửa sổ trong phòng đang mở, bây giờ thêm cửa chính bị mở ra, gió bên ngoài thổi vào trong, Nhan Giác run lên, Lệ Tranh mang theo hơi lạnh từ bên ngoài đi vào.

Bông tuyết trên đầu Lệ Tranh tan ra làm ướt hai bên thái dương, sắc mặt của anh không tốt. Nhan giác bỏ túi trong tay xuống, “Lệ Viên sao rồi?”

“Bác sĩ tiêm thuốc an thần, bây giờ đã ngủ rồi.” Anh đứng trên chiếc thảm canh cửa, phủi phủi áo khoác, xong rồi mới đóng cửa vào nhà. Lệ Tranh cởi áo khoác ra, không đi về phía Nhan Giác mà đi thẳng tới chỗ Lệ Ngôn. Nhan Giác không có thời gian phản ứng, cô đã thấy hai người Lệ Tranh và Lệ Ngôn đang lao vào nhau. Nhan Giác sợ hết hồn, cũng quên mất phải kêu, chỉ biết ngơ ngác nhìn Lệ Tranh đá một cước về phía Lệ Ngôn. Lệ Ngôn mặc quần đùi, động tác lưu loát hơn, hai tay bám lấy ghế sô pha nhà Lệ Tranh, chân vừa đạp, tránh thoát công kích của Lệ Tranh, đồng thời cũng nhảy ra phía sau ghế sô pha, “Anh, lâu rồi anh không rèn luyện trong quân đội, khả năng kém đi rồi.”

“Kém đi? Vậy thì thử một chút.” Lệ Tranh cười nói.

Nhan Giác lần đầu tiên thấy Lệ Tranh có sức sống như vậy, anh ấy không chảy mồ hôi, nhưng tuyết tan ra lại giống như mồ hôi chảy xuống, động tác của anh ấy rất nhanh, Nhan Giác xem mà không hiểu bọn họ đang dùng chiêu thức gì, chỉ biết là Lệ Tranh đánh tới như thế, sau đó Lệ Ngôn liền bị ép sát xuống đất“Lăn lộn’’ rồi.

Hơn mười phút sau.

“Hắc, xuống tay ác như vậy sao, anh!” Lệ Ngôn vừa tránh né một cước của Lệ Tranh vừa nói.

“Cẩn thận bình hoa của em!” Nhan Giác kêu lên, rồi chỉ vào bàn đặt lọ hoa bằng sứ Thanh Hoa.

“Ngừng.” Một giây trước hơi thở mạnh mẽ, Lệ Tranh thu chân, đỡ bình hoa, ổn định lại, “ Đây là bình hoa Nhan Giác thích nhất, nếu em làm vỡ, cho dù anh không trừng trị em thì Nhan Giác cũng không tha cho em.”

Lệ Ngôn ngồi dưới đất, tay bám lấy nền nhà, thở một hơi, nhìn Nhan Giác, “Cô tên là Nhan Giác à?”

“Gọi chị dâu.” Lệ Tranh đứng dậy, đánh một phát vào bả vai Lệ Ngôn.Lệ Ngôn lại rất nghe lời, ngoan ngoãn gọi “Chị dâu”. Lẫn đầu tiên bị gọi như vậy, mặt Nhan Giác bất chợt đỏ lên, “Đừng gọi loạn.”

“Lệ Ngôn, năng lực của em so với lần trước không có gì tiến bộ, có phải gần đây trong đội buông lỏng việc huấn luyện?” Lệ Tranh kéo Nhan Giác ngồi trên ghế sô pha, nói với Lệ Ngôn đang từ trên nền nhà đứng dậy. Lệ Ngôn bĩu môi một cái, nếu bây giờ anh vẫn còn tại ngũ thì chắc chắn sẽ theo tiêu chuẩn của anh để huấn luyện mọi người? Anh, anh thấy chị dâu là dân thường liền lừa gạt về đi, nói mình là lính hải quân giải ngũ, lại mạnh mẽ giống như trâu vậy.”

“Thằng nhóc thối.” “Đánh một trận.” Lệ Tranh khôi phục lại, anh biết, Nhan Giác không hiểu người em trai này của anh từ đâu xuất hiện, bèn lên tiếng giải thích.

Thì ra Lệ Ngôn là con trai của chú Lệ Tranh. Chú của Lệ Tranh vốn là chiến sĩ, khiLệ Ngôn còn rất nhỏ, bố mẹ cậu ấy đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ chống khủng bố ở nước ngoài.

Nhan Giác một hồi thổn thức, cảm thán, giống như chính mình biết hết toàn bộ về liệt sĩ nhà họ Lệ. Bố mẹ của Lệ Viên, hay bố mẹ của Lệ Ngôn. Cô nháy mắt mấy cái, đột nhiên đứng lên, “Em đi ra ngoài mua chút đồ.”

Không để ý tiêng gọi của Lệ Tranh ở đằng sau, lấy khăn rồi đi thẳng ra ngoài cửa. Thật không biết nhìn người thân của liệt sĩ *, bệnh đau mắt có phải ngày càng nghiêm trọng hơn.

Đêm đó, Nhan Giác chạy đến những hiệu thuốc gần tòa nhà B, mua mười mấy loại thuốc nhỏ mắt vềđể cứu cô, giống như bất cứ lúc nào đôi mắt cũng có thể bị hỏng.

Sau chiếc rèm cửa màu vàng nhạt là ánh trăng, rọi vào hai người trên chiếc giường đôi, giống như tay mẹ nhẹ nhàng vuốt ve. Thuốc nhỏ mắt dùng hơi nhiều, mắt của Nhan Giác có chút sưng. Cô mở mắt nằm trên giường, lại lật người. Nằm bên cạnh là bạn trai cô, nhắm hai mắt, cô nhìn không ra là tỉnh hay ngủ.

Nhan Giác đưa tay vẽ lại hình dáng khuôn mặt của anh trong không khí, sồng mũi cao, lông mày đậm cùng vời đôi môi đầy quyến rũ, mắt Nhan Giác có chút ẩm ướt/

“Tình yêu không phải là chuyện của hai người sao? Tại sao còn phải lo lắng về nhữngchuyện này?” Cô nhẹ giọng lầm bầm. Thình lình tay bị người đàn ông cầm lấy.

“Lại suy nghĩ lung tung.” Trong bóng tối, hơi thở ẩm ướt của Lệ Tranh thổi nhẹ lên tóc mai của Nhan Giác, ánh mắt cô ẩm ướt, cũng nóng lên một chút.

“Lệ Tranh, anh sẽ kết hôn với em sao?” Cô hỏi.

“Đúng vậy.” Anh tự tay đem Nhan Giác ôm vào trong lòng, “Cả đời sẽ lấy em làm vợ,”

“Nhưng mẹ anh sẽ không chúc phúc cho chúng ta, không được người lớn chúc phúc thì hôn nhân sẽ không may mắn, em không hy vọng anh không hạnh phúc.” Hơn nữa, trong gia đình có truyền thống như vậy cũng khôngthể nào có thêm một con vịt được. Vương anh không thích cô là sự thật, phản đối bọn họ đi đăng kí kết hôn cũng la sự thật. Tình yêu chỉ cố chấp bởi một người sẽ không thể đi đến hôn nhân.

“Cô ngốc, ở cùng em chính là hạnh phúc của anh. Tương lai của em có anh, anh sẽ sấp xếp ổn thỏa hết tất cả.”

Một câu “Tương lai của em có anh” khiến cho Nhan Giác ướt viền mắt một lần nữa. Cô không phải một người thích khóc, nhưng đối mặt với sự dịu dàng như vậy, người đàn ông biết biết được tất cả suy nghĩ của cô, suy nghĩ đến những băn khoăn, lo lắng của cô, cũng chỉ có rơi nước mắt cô mới có thể biểu đạt hết được sự cảm động của minh.

Có một số việc không phải có hi vọng rồi mới kiên trì theo đuổi, mà là bởi vì kiên trì mới cuối cùng mới có hi vọng, cô cần một người ủng hộ để cô kiên trì bước tiếp.

“Chỉ là, Lệ tiên sinh, khôngphải là muốn.......” Chân Nhan Giác bị cái gì đó cứng rắn chạm vào, cười rộ lên.

“Nhớ em.” Lệ Tranh cho tới bây giờ mới chính là Lệ Tranh, sẽ không che dấu chính mình.

“Vậy hãy nhẹ nhàng chút, phòng bên cạnh có người.” Có một thiếu tá với khả năng nghe rất tốt. Lệ Tranh hôn Nhan Giác, tay dò vào trong váy của cô, “Ừ...”

【Đây là phúc lợi 732 chữ, cảnh bên trong không nên nhìn, chớ tò mò. 】

Đêm rất dài, hai người yêu nhau, ngay cả việc họ quấy rầy giấc ngủ của người nào đó cũng không biết. Ngoài cửa sổ tuyết ngừng rơi, đọng lại bên ngoài[code][/code] cửa sổ che đi một phòng xuân ý.

Ngày thứ hai, khi Nhan Giác tỉnh dậy, Lệ Tranh đang ngồi trong phòng khách nhìn tờ giấy mà Lệ Ngôn để lại, trên đó viết mấy chữ, “Càng già càng dẻo dai, bội phục, bội phục.”

Nhan Giác mặc quần áo tử tế, đang đánh răng trong phòng vệ sinh, miệng đầy bọt kem đánh răng cô cầm bàn chải ra ngoài, “Lệ Ngôn đâu rồi?”

Lệ Tranh mặt không biến sắc, cất tờ giấy đi, “Nó đi gặp bạn gái.”

Nhan Giác có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm bạn gái của Lệ Ngôn có vẻ như thế nào đây?

Tuyết rơi trong suốt một tuần lễ, nửa tháng nữa chính là lễ Giáng sinh rồi, tuần này Nhan Giác nhận được một vài tin tức.

Tình trạng của Lệ Viên sau sự việc lần đó lại có kì tích bắt dầu trở nên tốt hơn, Vương Anh đi kiểm tra ở nơi khác, Lệ Viên tạm thời lại trở lại sự chăm sóc của Nhan Giác; nghe nói lúc Lệ Viên ở nhà họ Lệ, Cố Thước hoàn toàn không có biện pháp ứng phó cô ấy, tuy rằng thỉnh thoảng có gặp qua Cố Thước nhưng cũng không nhìn ra được, nhưng Nhan Giác cũng cảm thấy điều đó là thật; nghe nói Nhan Lương đứng đầu lớp trong kì thi vừa rồi, được giáo viên tuyên dương, chỉ là thằng nhóc đó không có can đảm tìm cô để khoe thành tích, bởi vì lần trước cậu khiến Nhan Giác rất tức giận; Nhan Giác còn nghe nói bộ phim《 Bông cúc nhỏ》của Liya Phạm đã đóng máy, dự kiến sẽ phát sóng vào dịp Nô-en.

Thứ tư, Nhan Giác chỉ có tiết “Đại cương về tranh vẽ Phương Tây” vào buổi sáng, sau khi tan học lúc mười rưỡi, cô đi ra cổng trường, vào một quán mì bên cạnh trường. Chiếc TV trong góc tường đang phát chương trình giải trí, Nhan Giác gọi hai bát mì thịt bò, mang ra bên ngoài. Cô ngồi cạnh cửa sổ, nhìn người trong điểm lộng lẫy trên TV.

Thành thật mà nói, Liya Phạm trời sinh là một diễn viên, cho dù có xấu xa thế nào thì trước mặt mọi người vẫn là dáng vẻ của một mỹ nữ hoàn hảo.

Mười phút sau, chủ quán mang hộp ra ngoài đưa cho Nhan Giác, chương trình trên TV vẫn chưa kết thúc, “Cô giáo Nhan, tôi nghe nói cô ấy cũng tốt nghiệp trường Dung Bắc, hai người là bạn học của nhau, cùng với một người nổi tiếng là bạn học, thật vinh dự mà.”

Đúng vậy, thật vinh dự, Nhan Giác ý cười đầy mặt, trả tiền, rồi rời khỏi quán. Vinh dự là để quỷ nhìn, còn cô đưa cơm cho Lệ Tranh là thật.

Lệ Tranh ăn rất nhanh, dáng vẻ ăn như hổ đói bây giờ hoàn toàn không giống dáng vẻ bình thường của anh. Nhan Giác mang ghế ngồi bên cạnh nhìn anh ăn hết một bát, thuận tiện đưa luôn bát của mình cho anh, “Làm việc mệt như vậy, anh ăn nốt phần của em đi.”

Lệ Tranh lấc đầu, “Đã no tám phần rồi, anh không tham ăn, chỉ muốn em.” Nói xong, anh kéo Nhan Giác ngồi lên đùi mình, sau đó hôn cô.

Tình yêu chính là như vậy, đúng người, nụ hôn nhẹ của anh, nụ hôn sâu của anh, nụ hôn mang theo hương thơm mát của anh, nụ hôn mang theo mùi nước hoa của anh, chỉ cần là anh, mọi cái đều đúng, đều tốt nhất.

Nửa phút sau, buông Nhan Giác đang đỏ mặt ra, cười nói, “Lần sau em nhớ cho thêm chút cay, bát mì hôm nay hơi nhạt một chút.”

Vì phải trở về trước, Nhan Giác thoát ra, cô cầm áo khoác, “Nghỉ trưa một lát rồi lại làm việc tiếp, em về trước đây.”

Người yêulà mối quan hệ kì diệu, hai người lưỡng tình tương duyệt* ở cùng nhau bao lâu cũng không thấy chán. Nhan Giác và Lệ Tranh chính là như vậy, lại dây dưa thêm một lúc, Nhan Giác mới ra về.

*lưỡng tình tương duyệt: cả hai người đều yêu nhau

Trong hành lang, một chiếc thảm đỏ kéo dài từ đầu này đến đầu kia, giống như một buổi hôn lễ, Nhan giác mỉm cười, suy nghĩ, bước vào thang máy. Tầng 19, độ cao gần 70 m, đang đi xuống. Đến tầng 18, thang máy mở ra, Nhan Giác đi sát vào bên trong, để chỗ cho người bước vào, cô không nghĩ tới người bước vào sẽ là anh ấy.

Lần đầu tiên Nhan Giác thấy dáng vẻ này của Hoắc Đông Xuyên, anh trước kia, lúc nào cũng mạn mẽ giống như rồng như hổ, luôn có dáng vẻ của một thanh niên bừng bừng nhiệt huyết, khác so với hiện tại. Bây giờ sắc mặt thì trắng bệch, tuy là mùa dông nhưng trên trán lại ra nhiều mồ hôi hột.

Cho dù không muốn, nhưng Nhan Giác vẫn lên tiếng chào hỏi, “Hoắc Đông Xuyên, anh không sao chứ?”

Gặp Nhan Giác ở đây cũng là việc ngoài ý muốn, anh cau mày, hít vào, “Không có việc gì.”

Không có việc gì? Không có việc gì mới là chuyện lạ! Đó là sắc mật của người bình thường sao, so với giấy trăng không khác gì mấy! Đối với người đàn ông cậy mạnh này Nhan Giác im lặng không nói gì, nhưng cô thật sự cũng không biết nói gì, nên mới im lặng.

Hai người đứng cạnh nhau, vẫn không ai nói gì cho đến khi số mười màu đỏ hiện lên. Một tiếng bịch vang lên bên cạnh Nhan Giác, thấy Hoắc Đông Xuyên đã ngã xuống.

“Hoắc Đông Xuyên!” Nhan Giác ngồi xuống đỡ người dậy, nhất thời tay chân luống cuống.

Nếu không phải Quý Vũ đúng lúc gọi điện thoại tới, Nhan Giác thật sự không biết nên làm gì. Nửa tiếng sau, Quý Vũ chạy tới bệnh viện trung tâm của Dung Bắc. Nhan Giác đang ngồi trên ghế chờ ngoài phòng phẫu thuật, ngẩng đầu nhìn cô.

“Hoắc Đông Xuyên bị đau dạ dày từ lúc nào?” Vẻ mặt Nhan Giác bình tĩnh, trong lòng lại không yên. Quý Vũ cũng không lập tức trả lời câu hỏi của cô, lại đứng trước cửa thủy tinh nhìn vào bên trong phòng phẫu thuật, cố gắng để nhìn người đang nằm bên trong. Nhan Giác ngồi đằng sau lên tiếng, “Đừng nhìn, bị bục dạ dày, phẫu thuật chắc phải mất một lúc lâu.”

“Nhan Giác, cô hỏi anh ấy khi nào thì bị đau dạ dày, bây giờ cô cũng đã muốn biết khi nào thì anh ấy bị đau dạ dày rồi sao. Cô biết lúc anh ấy du học bên Mỹ thì có bao nhiêu lần anh ấy lén về nhìn cô không?” Giọng nói của Nhan Giác không mặn không nhạt khiến Quý Vũ tức giận, cô xoay người đứng trước mặt Nhan Giác, “Cô có biết khi cô nói lời chia tay với anh ấy, một người đàn ông như anh ấy lại khóc không biết bao nhiêu lần không? Cô có biết sau khi tốt nghiệp bên Mỹ, cho dù bên đó có đưa ra bao nhiêu điều kiện tốt anh ấy cũng từ chối, chỉ vì trở về để tìm cô?”

“Tôi không biết. Tôi cũng không có hứng thú biết.” Nhan Giác mặt không chút thay đổi, hôm nay cô thật sự không có lựa chọn nào khác nên mới lại liên quan với Hoắc Đông Xuyên, nhưng cô lại không muốn biết việc dư thừa nào khác.

Quý Vũ tức giận, cô ném bao tay COACH xuống đất, đứng trước mặt Nhan Giác nổi cáu, không còn giữ hình tượng thục nữ, “Tôi vốn không muốn nói cho cô những chuyện nay, nhưng Đông Xuyên thật sự rất đáng thương. Cô biết rõ rằng khi cô mất bức tranh thì đau lòng như thế nào, nhưng cô có biết Đông Xuyên vì cô mà chạy như thế nào không? Anh ấy chạy đi tìm hiệu trưởng, thậm chí vì cô mà quỳ xuống trước mặt hiệu trưởng! Một người trẻ hai mươi mấy tuổi thì có cái gì. Không tiền không bối cảnh, cái anh ấy có chỉ là tôn nghiêm, chỉ vì cô mà anh ấy cũng không cần tôn nghiêm của mình, nhưng cô lại nói chia tay anh ấy chỉ qua một tin nhắn, chỉ vài chữ ngắn ngủi, một chút tình tình cảm cũng không có! Cô cho rằng trường học vì sao lại cho cô đi du học? Là phần thưởng để an ủi sao? Đó là Đông Xuyên dùng cách uy hiếp để cho cô nhận được. Anh ấy cho rằng đấy là phương pháp giải quyết tốt nhất, nhưng phản ứng của cô là như thế nào, cô chà đạp lên những cố gắng của Đông Xuyên! Nhan Giác, cô cho rằng chỉ có cô là người thanh cao, chúng tôi đều là những kẻ hèn mọn, nhưng thật ra chúng ta đều là một loại người!”

Lời nói cảu Quý Vũ giống như tiếng pháo năm mới, nổ tung bên tai. Cô không biết cửa phòng phẫu thuật mở cửa lúc nào, cũng không biết mình đi ra cửa bệnh viện như thế nào.

Hôm nay thời tiết thật tốt, không có tuyết rơi, Nhan Giác đi dưới bầu trời xanh như vừa được rửa trôi, nhưng nội tâm lại là bầu trời u ám. Cô chỉ là một người bình thường, không thế biết 5000 năm trước ra sao, 5000 năm sau như thế nào. Cô không làm sai chuyện gì, chỉ là đã bỏ qua một người mà thôi.

Gặp đúng người, đúng thời điểm, cả đời hạnh phúc. Gặp đúng người nhưng sai thời điểm đó là nỗi đau.

Tuổi thanh xuân không thể cùng nhau bước đi,đó chính là cô và Hoắc Đông Xuyên, có lẽ chỉ còn lại hồi ức mà thôi.

Nhan Giác lau lau khóe mắt. Lại thở dài, cô cất bước tiến vè phía trước. Sau lưng có người gọi tên cô, quay đầu lại, thấy tên yêu nghiệt đã lâu không gặp- Nhiếp Văn Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.