Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 44: Rượu Brandy và Hoa hồng đen



Rượu Brandy say, nước mắt hoa hồng đen, tất cả đều phảng phất một nỗi buồn.

Trên khu phố buôn bán đông đúc của Dung Bắc, trên tầng 19 số nhà 30, Nhan Giác đứng bên ngoài cửa kính, nhìn chằm chằm vào đống bừa bãi trên đất, cả người đờ đẫn, người đi nhà trống, cảm giác này không tốt chút nào.

Chris vẫn ở đây, ôm đống tài liệu đi ra ngoài, thấy Nhan Giác cũng không ngạc nhiên nhiều lắm, “Cô Nhan, cô cũng tới rồi.”

Nhan Giác cười cười, “Còn ai nữa sao?”

Không đợi Chris trả lời, giọng nói bén nhọn của Cố Thước từ bên trong truyền ra, lúc ấy Nhan Giác bèn nghĩ, có phải giọng của Cố Thước lại bén nhọn hơn rồi không, tất cả của kính sẽ vỡ mất thôi. Nụ cười của cô không kịp thu lại, Cố Thước từ trong cửa vọt ra, “Nhan Giác, cô còn mặt mũi đến đây sao, nếu không phải vì cô thì tại sao A Tranh lại không nói một tiếng nào với chúng tôi mà đã rời đi một mình!”

Cố Thước đập một phát khung ảnh xuống mặt đất, lớp kính vỡ tan, Nhan Giác thấy bức ảnh cô và Lệ Tranh ngồi trong vườn, lá cây đã ngả màu vàng nhưng nụ cười của hai người vẫn rực rỡ. Chỉ là, Lệ Tranh, anh không có ở đây, một mình em làm sao có thể cười được.

Nhan Giác nhặt bức ảnh từ trong đống thủy tinh, vuốt ve khuôn mặt của Lệ Tranh, “Cô cho rằng chúng tôi xa nhau thì Lệ Tranh sẽ ở cùng cô sao? Cố Thước, thật ra thì tôi rất đồng tình với cô, tình yêu sâu đậm như vậy cũng có thể buông xuống, sau đó lại cùng tôi tranh giành một người mà cô không yêu.”

“Tôi....tôi không biết cô đang nói gì..... Tôi...người tôi yêu vẫn chỉ có mình Lệ Tranh.” Ánh mắt của Cố Thước bắt đầu né tránh. Nhan Giác cầm bức ảnh, nở nụ cười, “Vậy Tề soái ca là ai thế?”

Khi Nhan Giác nhắc đến Tề soái ca, thì cả mặt Cố Thước trở nên trắng bệch.

Nhan Giac cúi đầu, nhìn Lệ Tranh trong tay cô, “Cô nghĩ Lệ Tranh không biết gì hết sao? Thật ra mọi chuyện anh ấy đều rất rõ ràng.”

Lệ Tranh chính là một người hoàn mĩ như vậy, anh biết tất cả chân tướng, lại làm như không biết gì hết. Nếu như Lệ Tranh không để lại cho cô lá thư đó, thì cô cũng không biết Lệ Tranh lại là một Lệ Tranh như vậy.

Nhan Giác không tự chủ được lại nghĩ đến lá thư của hôm qua.

Cô bé, anh biết rõ, sau khi anh rời đi mẹ anh sẽ làm gì, Cố Thước sẽ nói cái gì, cho nên có mấy lời anh muốn nói với em. Từ khi mẹ anh bắt đầu sắp xếp, anh phải cùng Cố Thước đi Mỹ để điều trị tai, nhưng xin hãy tin anh, cho dù là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, người có thể cùng anh sống đến cuối đời chỉ có em. Như em biết, Cố Thước chưa bao giờ là người trong lòng anh, nhưng em chưa biết, ta cũng chưa bao giờ là người trong lòng của cô ấy. Cô ấy đã có người mà cô ấy yêu, anh vẫn luôn biết.

Em có nhớ lần tai nạn đó không? Anh đi là vì chia tay, anh nghĩ cô ấy cũng thế. Người cô ấy thích, gọi là Tề soái ca, là thanh mai trúc mã của cô ấy, nghe nói là do gia đình cô ấy không đồng ý nên mới đồng ý chuyện của anh và cô ấy. Đáng tiếc, lúc đầu anh không biết, cũng là do khi ấy anh không biết yêu là gì, cho nên mới chấp nhận qua lại với cô ấy, anh vẫn nghĩ, hôn nhân đơn giản chỉ là chuyện hai người cùng sống qua ngày, nhìn thuận mắt là được, nhưng anh không ngốc, khi anh biết chuyện, anh muốn để cô ấy đi.

Sau chuyện tai nạn xe, anh và em đã nói qua.

Chỉ là, từ trước đến nay, tình yêu là chuyện không thể nói chính xác, anh không hiểu tại sao trước đây Tề soái ca đã từng yêu Cố Thước, nhưng sau đó lại không còn yêu nữa. Nhưng anh hiểu một chuyện, cho dù cô ấy có trở lại hay không thì người anh yêu chỉ có mình em....

“Cho nên, chuyện giữa cô và tề soái ca, Lệ Tranh đã biết tất cả.” Nhan Giác nhìn sắc mặt đã trắng bệch của Cố Thước, kể lại hết những gì mà Lệ Tranh đã viết trong thư. Cố Thước lắc đầu, “Không, sẽ không, làm sao A Tranh có thể biết? A Tranh sẽ không biết.”

“Ta không nghĩ rằng thằng bé đã biết hết tất cả.” Không biết Vương Anh đã đứng sau bọn họ bao lâu, lúc này bà đang tựa vào khung cửa, nhàn nhạt nói. Vài ngày không gặp, Nhan Giác cảm thấy trên gương mặt của Bộ trưởng Vương đã không có thần thái như lúc trước. Lúc nói chuyện vẻ mặt của Bộ trưởng Vương có chút hoảng hốt. “Ta đã sớm biết, nhưng không nghĩ rằng....” Dien@Dan@Le@Quy@Don

“Cố Thước à, thật ra thì chuyện của cháu ta cũng biết rõ, chỉ là ta không biết Tiểu Tranh cũng đã biết chuyện, ta thật hồ đồ, không nên tác hợp cháu và Tiểu Tranh chỉ vì cảm xúc cá nhân của ta, cháu đi đi.”

“Dì à...” Cố Thước cắn môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng cô còn có thể nói gì nữa, từ đầu đến cuối sai lầm đều do cô, cô còn có thể nói gì, xoa xoa tay, Cố Thước nói, “Dì à, dì hãy bảo trọng, còn có....Thật xin lỗi.”

Cố Thước đi rồi, Vương Anh thở dài, lại nhìn Nhan Giác, “Nhan Giác, ta thấy được, cháu là một đứa bé tốt, Lệ Tranh đi rồi, cháu cũng đừng đợi.”

Nhan Giác mỉm cười, sau đó lắc đầu, “Không, dì à, cháu sẽ không ngừng chờ anh ấy, cháu còn muốn đi tìm anh ấy.”

Khi Nhan Giác tìm được Đinh Chiêu Đông thì anh ta đang say mèm ngồi trong góc của một quán bar. Nhan Giác kéo cô gái bên cạnh anh ta ra, “Đinh Chiêu Đông, anh biết Lệ Tranh đang ở đâu không?”

“Cái gì gọi là chân thật, rượu của tôi là thật!” Đinh Chiêu Đông nói xong, cầm ly rượu trên bàn đưa đến trước mặt Nhan Giác, “Nhan Giác, uống rượu, chúng ta uống rượu!”

Bị Đinh Chiêu Đông ép uống, trong miệng toàn là vị chát của rượu, sau đó cô lại cảm thấy kích thích, hơn nữa chính là sự giải thoát. Vốn là đến tìm người, nhưng cô và Đinh Chiêu Đông cứ như vậy tôi một ly anh một ly.

Cô gái xinh đẹp bên cạnh thấy hai người uống đến vui vẻ như vậy, thấy không còn gì vui nữa, trách móc vài câu sau đó đi tới bàn khác. Nhan Giác giơ ly vodka lên, hướng về phía Đinh Chiêu Đông nâng chén, “Đinh Chiêu Đông, Lệ Tranh chính là tên khốn khiếp, anh ấy để  tôi một mình ở Dung Bắc, năm ngày, năm ngày rồi. Không thèm quan tâm.” Nhan Giác lắc đầu, hốc mắt nóng lên, “Trước đây anh ấy chưa bao giờ như vậy. Tôi nhớ có lần anh ấy đi công tác, đi ba ngày, khi gọi điện, điện thoại chúng tôi thông suốt mười tiếng đồng hồ. Khi đó tôi muốn anh ấy gọi điện vào buổi tối vì ban ngày không có thời gian. Khi mệt, chúng tôi ôm điện thoại ngủ thiếp đi, ngày hôm sau tỉnh dậy mới nhớ điện thoại vẫn chưa tắt.” dienndnle,qu.y don

“Đừng có nói đến phóng xạ cái gì đó với tôi, cái gì mà đối với thân thể không tốt, khi ôm điện thoại, ít nhất tôi vẫn biết anh ấy còn ở bên cạnh tôi, còn có thể nghe được giọng nói của nhau. Còn bây giờ! Anh ấy ở đâu.? Một cuộc điện thoại anh ấy cũng không gọi cho tôi, điện thoại thì tắt máy, ngay cả mẹ anh ấy cũng không biết anh ấy đi đâu. Tôi chưa bao giờ ghét bỏ tai của anh ấy, cũng không để ý anh ấy có thể ôm tôi nữa hay không...tôi chỉ muốn anh ấy, sao anh ấy lại không hiểu chứ!”

Nhan Giác im lặng khóc, Đinh Chiêu Đông cứ nhìn cô như vậy, còn mình thì uống một ly rượu, uống xong một ly, giống như đã tỉnh táo nói, “Nhan Giác, cô không hiểu được, đàn ông phải biết gánh vác, đàn ông chúng tôi ai lại không muốn làm cho người phụ nữ mình yêu đường đường chính chính được hạnh phúc.”

Nhan Giác vẫy tay, “Đường đường chính chính đối với tôi không liên quan, tôi và Lệ Tranh không phải yêu nhau bí mật.”

Cô cúi đầu, nhìn ly rượu, “Tôi ad, bây giờ tôi muốn biết anh ấy đang ở đâu, sau đó tôi chạy tới đó, níu lấy cổ áo anh ấy hỏi ‘Lệ Tranh, em không chê anh không thể nghe thấy gì, không chê việc anh không thể dùng sức ôm lấy em, tôi...tôi muốn hỏi anh ấy rằng, em muốn gả cho anh...anh có cưới em hay không?’”

Đinh Chiêu Đông cũng uống một ngụm lớn, giơ ngón cái về phía Nhan Giác, “Nhan Giác, cô thật là phụ nữ mạnh mẽ, tôi là đàn ông cũng không thể sánh được với cô, tôi là một kẻ hèn nhát, tôi ngay cả một đoạn tình yêu cũng không giữ được.”

Nhan Giác uống rất giỏi, cô lắc lắc cái ly trước mặt Đinh Chiêu Đông, “Đinh Tiểu Tiện, Đinh đại thiếu, không ngờ a, Lệ Tranh nói anh là cao thủ tình trường, nhưng cũng có một ngày anh lại bại bởi tình yêu a, là cô gái nhà nào, lại làm anh động tâm như vậy?”

Đinh Chiêu Đông bị hỏi, mím chặt môi, không lên tiếng, sau khi lên tiếng cũng chỉ là một câu, “Uống rượu!”DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn <~~ 

Cho nên bọn họ cứ uống như vậy, mỗi người một chén, uống tới mức nào hai người họ đều không rõ ràng lắm, Đinh Chiêu Đông chỉ mơ hồ biết rằng người ngồi bên cạnh mình là cô gái trong lòng anh, mà Đinh Chiêu Đông cũng bị Nhan Giác nhìn nhầm thành hình dáng của Lệ Tranh, cô thấy anh đang cười với cô.

Đinh Chiêu Đông đặt ly xuống, ôm lấy Nhan Giác. Nhan Giác cũng thuận theo nhắm mắt lại.

“Ba” một tiếng, âm thanh vang lên thật dứt khoát, Đinh Chiêu Đông nói thầm một câu, “Đông Đông, sao em lại đánh anh”( ta cũng không biết Đông Đông này với Đông Đông của yêu nghiệt có phải là cùng một người không a. Chắc do ta nghĩ nhiều r:D), sau đó nghiêng đầu sang một bên ngủ thiếp đi, mà một cái tát vừa rồi cũng khiến Nhan Giác tỉnh táo hơn một chút, cô híp mắt, “Miệng của Lệ Tranh sẽ không thúi như vậy.”

Nhận được điện thoại, Văn Cảnh và Trình Bắc Vọng đi tới quán bar, lúc chạy đến, Nhan Giác và Đinh Chiêu Đông đã say đến bất tỉnh nhân sự, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo, chiếm hết cả chiếc ghế sa lon ở trong góc, may là không xảy ra chuyện gì. Văn Cảnh nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngủ say trên ghế, lắc đầu, “Đã say đến như vậy mà vẫn còn có thể bấm số điện thoại gọi đến cho mình, kì tài!”

Kì tài bị Văn Cảnh đưa về, còn Đinh Chiêu Đông thì đã được Trình Bắc Vọng gọi điện cho người nhà đến đón về.

Sau khi lên xe, Văn Cảnh nhìn bạn tốt đến khi ngủ mà vẫn cau mày, đau lòng nói, “ Bắc Vọng, anh nói xem, tại sao khi cuộc sống của Nhan Giác bắt đầu tốt lên thì lại gặp phải chuyện như vậy?”

Trình Bắc Vọng mở miệng nhưng không nói, một lúc sau mới nói, “Bà xã, chúng ta sẽ thật tốt.”

Đúng vậy, người đánh mất cơ hội có được hạnh phúc chỉ có thể than thở, mà người có được hạnh phúc thì phải biết quý trọng hạnh phúc trước mắt.

Văn Cảnh cho Nhan Giác uống chút nước giải rượu, cho nên hôm sau tỉnh dậy Nhan Giác không cảm thấy đau đầu, chỉ là nhìn không gian xa lạ, phản ứng đầu tiên của cô là, “Lệ Tranh, anh đưa em về sao?”

“Nhan Giác, cậu nên tỉnh táo lại đi.” Văn Cảnh dậy sớm, nghe được tiếng nói của Nhan Giác, từ bên ngoài đi vào, “Đây là nhà của tớ, Lệ Tranh đã đi rồi, anh ấy  đi là muốn cậu được hạnh phúc, nhưng cậu nhìn lại bộ dạng của mình hiện giờ đi, đừng nói đến hạnh phúc, cho dù có sống cũng chính là cái xác không hồn. Cậu cứ như vậy, nếu như một ngày nào đó, anh ấy điều trị tốt rồi quay về, cậu còn có thể ở bên cạnh anh ấy sao?”

“Văn Cảnh, ý của cậu là, Lệ Tranh có thể sẽ trở lại sao?” Nhan Giác giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng, ánh mắt có sức sống. Văn Cảnh đi tới, kéo chăn trên người Nhan Giác, “Tớ không biết, tớ chỉ biết hai điều, thứ nhất, cậu yêu anh ấy bao nhiêu, anh ấy yêu cậu còn nhiều hơn thế, cậu quan tâm anh ấy bao nhiêu, anh ấy  quan tâm cậu còn nhiều hơn nữa. Thứ hai, gây giờ y học phát triển như vậy, chữa tai hẳn là không khó lắm đâu.” dfienddn lieqiudoon... 

Văn Cảnh nhìn nét mặt Nhan Giác dần dần khôi phục sức sống, tiếp tục khích lệ nói, “Cho nên, Nhan Giác, bây giờ cậu phải sống thật tốt mới có thể đợi đến khi Lệ Tranh trở lại, ở một nơi nào đó rất xa, anh ấy chắc chắn vẫn dõi theo cậu.”

Nhan Giác gật đầu, trước kia cô không bao giờ tin tưởng vào niềm tin, nhưng lúc này đây, trong lòng cô lại có rất nhiều niềm tin----- chỉ cần chờ, nhất định có thể đợi đến ngày đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.