Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 1



duHAN&Giữa hạ, sau giờ trưa, trời vẫn còn nóng, ở sau núi Nhạn Hàng tiếng ve kêu râm ran cả một vùng.

“Bang bang bang” Trong núi sâu, cánh cửa gỗ cũ kỹ rung dữ dội theo tiếng đập cửa.

Dì Tào một tay lau giọt mồ hôi trên trán, một tay cầm hộp đựng thức ăn, nhịn không được mắng thầm vài câu.

Giữa trưa, quán ăn đã rất đông khách, Dì Tào còn chưa kịp lo xong cơm nước thì chủ quán đã sai bà đi giao đồ ăn.

Dưới cái nắng như như đổ lửa, đi bộ đường núi hơn nửa tiếng đồng hồ, bà giờ này vừa mệt lại vừa đói, đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa, Dì Tào có chút sốt ruột. Thường ngày, bà chỉ cần đặt hộp thức ăn ở cửa, hôm sau thì đến lấy. Nhưng hôm nay, chủ quán bảo bà nán lại thương lượng với người bên trong.

Bà nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt một lúc, thì đặt hộp đựng thức ăn xuống dưới đất, dơ tay lên vừa gõ cửa vừa la lớn: “Tô cô nương!”

Lúc này, phía bên trong ánh cửa rốt cuộc cũng có động tĩnh, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

“Ken két”, cánh cửa gỗ từ từ được mở nhẹ ra.

Cánh cửa chỉ mở ra ba tấc, một đôi lông mày xinh đẹp chậm rãi hiện ra trong khe cửa.

Dì Tào gõ cửa, nhìn đôi mắt trong veo ẩm ướt trước mặt, cổ họng nghẹn lại, không nói gì khó nghe, nhưng ngữ khí lại rất tệ nói: “Tô cô nương có chuyện gì mà lâu vậy? Tôi đợi cô cũng được nửa ngày rồi đây.”

Đồng tử Tô Anh hơi co lại, có chút hoảng hốt áy náy, vừa mở cửa đã nhẹ giọng xin lỗi:”Dì ạ, con xin lỗi, con, con…” Hơi thở nàng có chút nặng nề gấp gáp, cứ như là vừa phải chạy một quãng đường dài.

Tô Anh vừa sinh ra đã đẹp, thiếu nữ mới lớn với đôi mắt trong veo, tinh khôi cùng khuôn mặt nhỏ nhắn và tròn xoe; trong như một chú nai con ẩn mình trong rừng sâu, đôi lúc lại như một yêu tinh vô tình lạc vào bụi trần.

Mái tóc sau đầu được thắt bím dài đến thắt lưng của nàng lúc này có chút rối, tóc dính vào vầng trán ẩm ướt mịn màng bị rối tung, còn áo vạt xanh nhạt cùng với cổ áo màu xanh lục không biết bị dính bẩn lúc nào.

Nói tóm lại, bây giờ nàng thấy rất xấu hổ với bộ dàng thế này.

Dì Tào mới làm việc ở quán ăn dưới chân núi Nhạn Hàng được nửa tháng, chuyện trong quán thì chỉ biết một chút, nhưng chuyện Tô cô nương thì ngược lại bà biết rất nhiều.

Cô gái họ Tô này vốn là thiên kim của một gia đình quan chức, không biết ở trong nhà đã phạm tội gì mà bị đày lên núi này sinh sống một mình mười mấy năm trong biệt viện nhỏ này.

Dì Tào nghe nói thời gian đầu người nhà họ Tô còn đến thăm nàng, nhưng mấy năm sau dần dần vắng bóng. Thay vào đó, cứ nửa năm, nhà họ lại sai người hầu đem tiền đến cho quán ăn hay giao đồ ăn cho Tô cô nương.

Tuy không để mấy tâm, nhưng ít nhất họ còn để lại một bà lão hầu hạ cho nàng.

Đáng thương là bà lão đó đã già yếu, lại vừa mới qua đời cách đây ít ngày.

Không có ai chăm sóc cho nên không khỏi chật vật thế này, dì Tào nghĩ đến đứa cháu gái ở nhà, rồi nghĩ thầm cô gái này mười năm trước cũng chỉ mới sáu bảy tuổi, nhỏ như vậy thì có thể làm sai chuyện gì chứ.

Xua tay, trấn tĩnh lại, không nhịn được nói thêm: “Cô nương vẫn nên viết thư về nhà để họ đón cô trở về đi. Dù thế nào, cô cũng không thể sống một mình trên núi được đâu.”

Tô Anh chớp chớp mắt, bỗng nhiên mỉm cười và gật đầu: “Vâng.”’

Chỉ nụ cười nhẹ của nàng cũng đủ làm cho người khác mềm lòng. Dì Tào thở dài, không biết nhà nàng sao có thể nhẫn tâm ném một cô nương xinh đẹp lên núi thế như thế này, bà cúi xuống nhấc hộp thức ăn đưa cho Tô Anh: “Cô cầm lấy đi.”  

Tô Anh nhìn hộp thức ăn rồi đưa tay ra, chưa kịp nói gì, nàng đã nghe thấy âm thanh rất lớn của đồ vật rơi xuống ở sau sân.

“Ôi!” Dì Tào giật mình:“Bên trong làm sao vậy!” Bà nhìn vào trong sân.

Tô Anh nghĩ đến thứ ở sau sân, trong lòng căng thẳng: “Có lẽ có thứ gì đó rơi xuống thôi ạ, không có vấn đề gì đâu!” 

“Thế cô mau vào xem xem thế nào. Ta về trước đây.” Dì Tào gật gật đầu, chuẩn bị đi.

“Vâng, con cảm ơn dì.” Tô Anh cong khóe mắt, nở nụ cười xinh đẹp, giọng điệu chân thành, như thể đang nói một chuyện rất quan trọng.

Dì Tào được nàng cảm ơn, khuôn mặt ửng hồng lên, lầu bầu rồi mỉm cười rời đi.

Dì Tào cười một tiếng, đi tới lưng chừng núi, lúc này mới nhớ tới chủ quán đã bảo bà nói một chuyện quan trọng mà bà chưa nói!

Sau khi dì Tào rời đi khuất khỏi tầm mắt, Tô Anh mới quay người đi vào trong nhà.

Đóng cửa lại, xung quanh im lặng, Tô Anh nhìn khoảng sân trống trải không người, nụ cười trên mặt nàng dần biến mất, cúi đầu lộ ra phần cổ thon trắng nõn.

Cái đầu nhỏ rối tung của Tô Anh dường như bị một đám mây đen bao phủ, cả người trầm xuống, nàng ngây người một lúc, không biết nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, hai mắt đột nhiên nhức nhối, như thể giờ này nó mới được sống lại.

Trong cái nắng đổ lửa, Tô Anh hít một hơi sâu, dụi mắt, đưa tay lên, để lộ sợi dây bện màu đỏ trên cổ tay trái, nàng chậm rãi đi qua con đường rải sỏi trong sân vào nhà.

Nơi này tuy nói là biệt viện nhưng nó lại giống nông trại hơn, khi vào sân nhỏ, có thể thấy một nửa sân được chất củi, nửa còn lại thì trồng một số loại rau.

Thu nãi nãi nói rằng số củi này đủ để cho nàng dùng đến năm sau, Thu nãi nãi còn nói nàng nếu thấy đói quá, mà trong nhà lại không có thức thì có thể luộc một ít rau để lót bụng.

Đến bây giờ, Tô Anh vẫn không muốn tin rằng nàng lại một lần nữa bị bỏ rơi.

Trái tim Tô Anh thắt lại, mi mắt cụp xuống, đầu ngón tay chạm vào cánh cửa nhẹ nhàng đẩy vào, vừa bước chân vào ngưỡng cửa, một mùi máu tanh nồng nặc xộc lên mặt.

Tô Anh còn chưa kịp nhìn đã đốt ngột có chút hoa mắt, có lực kéo quăng ngã nàng về phía khung cửa.

Đau quá!

Tấm lưng bị đau, Tô Anh toàn thân không khống chế được mà run rẩy, nước mắt lưng tròng, lồng ngực như bị núi lớn đè lên, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, nàng há miệng nhưng không kêu cứu được.

Một bàn tay lớn nhuốm đầy máu bóp chặt chiếc cổ gầy guộc của cô.

“Cấm động đậy, cấm ngươi la lên!” Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai Tô Anh.

Tô Anh vô thức nhấc ngón tay lên và chạm vào bàn tay to trên cổ họng.

Đầu óc choáng váng, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, Tô Anh nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn khác thường, tiếng ong ong trong đầu dần tan biến, nàng nghe thấy nam nhân kia hung dữ nói: “Muốn sống sót thì tốt nhất nên thành thật!” 

Cơn đau ở lưng dịu đàn đi. Tô Anh khẽ thở hổn hển, nghe thấy lời nói đó, hơi thở nàng gấp gáp, mắt nhắm lại, chỉ còn hàng mi dài khẽ run.

Căn phòng yên lặng lại, chỉ còn hơi thở nặng nhọc của nam nhân nọ và âm thanh yếu ớt của những giọt nước.

Lục Xung khóa cô nương gầy yếu giữa ngực mình và cánh cửa gỗ, tư thế này thật sự rất thân mật, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, lông mày hơi nhíu lại, thầm vừa lòng, rất ngoan!

Lục Xung nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn đang chạm ở bàn tay mình, cười khẽ mốt tiếng, thả lỏng đầu ngón tay, mở ra khoảng cách giữa hai người.

Vết thương ở bụng càng lúc càng đau, đôi môi mỏng của Lục Xung trở nên trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, vừa rồi ra tay với nàng khiến hắn mất hết sức lực cuối cùng, ý thức của hắn cũng dần dần cạn kiệt. Dù vậy, hắn vẫn cảm nhận được khi hắn thả lỏng lực tay thì chiếc cổ nhỏ nhắn trong tay liền vội vàng tiến lại gần hơn.

Mắt Lục Xung lóe lên một tia kinh ngạc.

Làn da trắng nõn mảnh mai của Tô Anh nhuốm máu, nhưng lại mang vẻ đẹp quái dị quyến rũ, máu từ ở bụng ngày càng nhiểu, đôi mắt đen của Lục Xung hơi nheo lại, trước khi ý thức biến mất, anh đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng.

Tô Anh nhắm mắt lại, nàng chưa kịp lấy lại hơi thở đã khuỵu xuống theo Lục Xung.

Tô Anh ngơ ngác nhìn nam nhân im lặng nằm trên mặt đất, đầu óc ngẩn ra, há hốc mồm, ho khan một tiếng.

Thân thể đau nhức nhắc nhở rằng nàng vẫn còn sống, trong lòng có chút hối hận, nàng thở dài, nhìn chằm chằm nam nhân một lúc, rồi cẩn thận xem xét, thì thào hỏi:”Ngươi, ngươi chết rồi sao?”

______________________________________

Sau đó, nàng ấy nói rằng tay của ta thực sự rất khỏe.

—— “Sổ tay ghi chép của Lục Xung”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.