Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 10



Lục Xung cau mày, lòng bàn tay từ từ siết chặt, không chút suy nghĩ, hiên ngang đi về phía đối diện.  

Vừa mới đi được vài bước, trong đầu Lục Xung chợt lóe lên một ý nghĩ, liệu hắn qua đó có gây phiền phức cho nàng không?

Suy nghĩ một lúc, Lục Xung dừng lại, lùi lại vài bước, không chút do dự xoay người đi qua sạp hàng làm kẹo đường bên cạnh đó, nấp khuất vào ở trong.

Đưa chủ sạp một ít tiền, nói: “Lấy ta một ít.”

“Khách quan, chừng này tiền có thể làm được hai cây kẹo? Ngài muốn làm kẹo hình như thế nào?” Chủ sạp hỏi.

Lục Xung: “Tùy ngươi.” 

Chủ quầy hàng ngẩng đầu nhìn hắn, thầm nghĩ người này có chút kỳ quái, nhưng đã nhận tiền của người ta rồi cũng không nên bép xép, kiểu người như này thường sẽ không để tâm, lén làm cho hắn vài kiểu đơn giản chắc hắn cũng không để ý.

Lục Xung đứng khuất vào sạp hàng, cúi đầu, cả người uể oải, khí thế lúc đầu gần như biến mất, trong lòng hắn tràn đây ủy khuất.

Tại sao hắn phải lén lút trốn ở đây chứ?

Lục Xung suy nghĩ một chút, thật sự không thể tiêu hóa nổi bộ dạng của hắn lúc này, mặt hắn viết đầu hai chữ u oán.

Lục Xung quay đầu nhìn nam nhân đang nói chuyện với Tô Anh, tên đó khá cao lớn, ánh mắt hắn phóng qua nhìn Tô Anh đang nói chuyện với người nọ ở xa.

Hóa ra, nụ cười đó của Tô Anh Anh không chỉ dành riêng cho hắn, cả trái tim Lục Xung như bị bóp nghẹt lại

Tống Bác Văn không ngờ một ngày nào đó lại có thể gặp Tô Anh trên phố, lần gặp cuối cùng hình như là ba năm trước, hắn cùng mẫu thân lên núi Nhạn Hàng thăm nàng.

Khi đó, mẫu thân hắn nói: “Tuy rằng con và Anh Anh là biểu huynh biểu muội, nhưng sau này lớn lên, chuyện đến thăm nàng là không nên.”

Mặc dù cảm thấy mẫu thân nói thế là không đúng, nhưng hắn cũng không dám phản bác lại, từ đó trở đi, hắn không bước chân lên đó lần nào nữa.

“Anh Anh, dạo này muội thế nào?”

Tô Anh sững sờ, nhìn cây hồ lô trên tay, gật đầu nói: “Muội vẫn ổn.” 

Sau khi trả lời, nàng dường như nhận ra mình có chút thờ ơ, ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn ta: “Đa tạ biểu ca quan tâm.”

Nàng cười đôi mắt cong cong lên, ngọt ngào và sinh động hệt như khi còn bé.

Tống Bác Văn biết biểu muội này rất ưa nhìn, nhưng không ngờ sau ba năm, nàng lại trở nên xinh đẹp như vậy, Tống Bác Văn bị nụ cười của nàng làm cho ngây người.

Đã lâu hắn không đến thăm nàng, cứ lo nàng sẽ giận, nhưng giờ nàng vẫn giữ thái độ như mọi khi, cảm giác áy náy lúc trước cũng giảm bớt: “Muội ở đây một mình à? Thu nãi nãi đâu? “

Tô Anh ngạc nhiên, nàng viết thư gửi về Tô gia, chẳng lẽ không ai nhận được sao?

Tô Anh nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt chân thành Tống Bác Văn cho thấy bọn họ không hề biết chuyện Thu nãi nãi đã qua đời!

Tô Anh mỉm cười, và lắc lắc cây kẹo hồ lô trên tay: “Thu nãi nãi giúp muội đi mua một vài thứ.”

“Vậy hả, à đúng rồi, cữu cữu cũng đang ở gần đây đó, hôm nay là sinh thần lần thứ mười của Tống Tống. Mọi người đều đến Nguyệt Hương Lâu để chúc mừng đệ ấy, Anh Anh, ta và muội cùng nhau đến nhé? ” Tống Bác Văn vừa nói, vừa chỉ tay về tửu lâu tráng lệ gần đó.

Tô Tống là đệ đệ do người vợ khác của phụ thân nàng sinh, mà Tô Anh cũng chưa gặp nó bao giờ. Nàng nhìn Nguyệt Hương Lâu, là tửu lâu nổi tiếng nhất ở thành Tây Bình. Đặt bàn ở đó rất khó, vậy mà Tô gia đến đó mừng sinh thần cho hắn, chứng tỏ Tô Tống rất được nhà họ Tô cưng chiều.

Tô Anh lắc đầu, cười nói: “Muội không đi đâu, lỡ như khiến mọi người mất vui thì phiền lắm.”

“Sao có thể như vậy được?” Tống Bác Văn phủ nhận, nhưng khi nhớ lại chuyện khác thì không dám chắc chắn như trước nữa, hắn có chút do dự

Tô Anh trước nay luôn rất tâm lý, nàng cố ý chuyển chủ đề: “Mà sao giờ này huynh còn ở đây?” 

Ngay sau đó nàng liền thấy túi giấy trong tay Tống Bác Văn.

Đó chắc là bánh của Phúc Thịnh Trai.

Tô Anh nhớ hình như trong nhà có một người rất thích ăn bánh bánh hạt dẻ của Phúc Thịnh Trai, nàng mơ hồ nhớ lại.

Là Tô Miên, tỷ tỷ của Tô Tống.

Tô Miên nhỏ hơn Tô Anh bốn tuổi, năm nay nàng ta đã được mười bốn tuổi, nàng nhớ khi còn ở nhà kế mẫu lúc nào cũng mua bánh hạt dẻ ở Phúc Thịnh Trai cho Tô Miên. Mua về, bánh vẫn còn nóng hổi, mùi hạt dẻ thơm ngào ngạt cũng phảng phất lên!

Tô Anh cứ nghĩ bản thân nàng vốn đã quên chuyện trước đây, nhưng không ngờ rằng đến hiện tại mọi chuyện vẫn còn ở trong tâm trí nàng, Tô Anh nghĩ, trí nhớ của nàng cũng tốt quá rồi! Thậm chí nàng còn nhớ rõ khi đó ngửi thấy mùi thơm của bánh, nàng đã rất thèm hương vị đó.

Không ngờ có thể nhớ rõ mọi chuyện đến như này.

Tống Bác Văn nhìn đôi mắt trong sáng và thuần khiết của Tô Anh, bật giác đem túi bánh giấu đi: “Ta, ta đi mua đồ cho mẫu thân …”

Tống Bác Văn không biết vừa rồi nàng có nhìn thấy nhãn hiệu nổi bật của Phúc Thịnh Trai không. Hắn không biết tại sao bỗng cảm thấy có lỗi, nhưng hắn thật sự không muốn Tô Anh biết rằng hắn ra ngoài là để mua bánh cho Tô Miên.

“Là món ưa thích của cô mẫu đúng chứ?” Tô Anh giúp hắn giải vây.

Khuôn mặt thanh tú của Tống Bác Văn đầy xấu hổ: “Ừ.”

“Nếu vậy biểu ca cũng nên mau về đi thôi! Sắp đến dùng bữa rồi.” Tô Anh chỉ vào Nguyệt Hương Lâu nói.

Tống Bác Văn tính toán thấy cũng sắp đến giờ rồi: “Muội thật sự không muốn đi cùng ta sao?”

“Không cần! Nhưng phiền huynh, đừng nói cho phụ thân biết là huynh đã gặp muội ở đây, lỡ như người biết muội đến đây rong chơi sẽ lại tức giận mất! ” Tô Anh lí nhí nói, hơi cau mày, như thể đang rất lo lắng.

“Anh Anh, muội đừng lo, ta không nói đâu.” Tống Bác Văn vội vàng.

“Đa tạ biểu ca.” Tô Anh có vẻ an tâm hơn.

“Anh Anh, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, không cần phải khách sáo với ta như vậy.” Tống Bác Văn cảm thấy hơi khó chịu khi thấy nàng khách khí nói cảm ơn.

Phụ thân Tống Bác Văn mất từ khi hắn đang còn trong bụng mẹ, sau khi ra đời, hắn cùng mẫu thân luôn sống ở Tô gia, từ lúc đó hai người họ rất thân thiết.

Tô Anh chỉ cười rồi vẫy vẫy tay: “Huynh nên đi mau đi! Có lẽ mọi người đang đợi đó! Muội đợi Thu nãi nãi quay lại rồi sẽ về.”

Tống Bác Văn vẫn còn rất nhiều điều muốn nói. Nhưng hắn lo là bên kia mọi người đều đang đợi sốt ruột, liền gật đầu: “Khi nào rảnh, ta cùng mẫu thân sẽ lên thăm muội.”

Nói xong, hắn nhanh chóng xoay người rời đi.

Tô Anh nhìn Tống Bác Văn đi vào Nguyệt Hương Lâu, nơi đó lúc này hẳn là rất náo nhiệt.

Tô Anh cắn cắn môi, liếm hồ lô trên tay, liền trợn tròn mắt, Chu Huyền Diễm!

Vừa xoay người liền đụng phải khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ oán hận.

“A!” Tô Anh giật mình.

“Đó là ai?” Lục Xung không vui hỏi, giọng điệu bực mình.

Tô Anh chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi: “Huynh bị sao vậy?”

Lục Xung cười khẩy một tiếng, hắn bị sao vậy?

Hắn còn có thể làm sao nữa! Không muốn nói cho hắn biết thì thôi! Dù sao cũng không liên quan gì, hắn cũng đếch bận tâm.

Tô Anh thấy hắn hằm hằm nhìn nàng, chột dạ hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Ai bắt nạt huynh à?”

Bắt nạt??

Thật nực cười, ai dám bắt nạt hắn?

Lục Xung như bị châm thêm lửa, tức giận nhìn Tô Anh.

Hắn thật muốn vứt mẹ đi một đống cây hồ lô cùng hai que kẹo đường trên tay, không cho Tô Anh Anh ăn chúng!

Lục Xung tức giận, vẻ mặt bình tĩnh, hít sâu vài hơi.Nhưng vẫn vô dụng!

Lục Xung nghiến răng, cố phát ra tiếng từ trong cổ họng: “Nàng vừa nãy là nói chuyện với ai!”

Tô Anh thấy một đống hồ lô cùng hay que kẹo đường đang ở trên tay hắn, ánh mắt liền sáng lên. Nghe hắn hồi, liền thoải mái trả lời: “Là biểu ca của ta.” 

Biểu ca? Nàng ấy vẫn còn người thân? Vậy thì tại sao lại sống một mình trên núi?

Sự tức giận của Lục Xung như bị Tô Anh dội một gáo nước lạnh, cúi xuống nhìn nàng.

Tô Anh tò mò, nhìn chằm chằm vào hai que kẹo đường có hình thù kỳ lạ.

Lục Xung vô thức đưa chúng cho nàng.

Tô Anh hai tay cầm hai que kẹo đường: “Oa! Nhìn ngon quá!”

Nàng nhìn về phía sạp bán kẹo, rồi mỉm cười nhìn Lục Xung, mắt tròn xoe vui mừng hỏi: “Cho ta sao?”

“Ừ” Lục Xung gật đầu, trong lòng nhịn không được vui vẻ, không nghĩ tới mấy que kẹo hắn tùy tiện mua có thể khiến nàng vui như vậy.

“Chủ sạp nói cái này có thể ăn được đấy! Nàng ăn thử đi!”

Tô Anh hai mắt sáng ngời, cắn một miếng nhỏ ở đuôi con gà trống bằng đường kia, gật đầu tấm tắc: “Ngon lắm!”

“Huynh cũng ăn thử đi!” Đưa que kẹo đường còn lại cho hắn.

“Cạch” Lục Xung cắn đứt đầu con gà trống to lớn, miệng hắn tràn ngập vị ngọt, nhướng mày, “Không tệ.”

Chủ sạp chắc cùng không ngờ rằng hai que kẹo hắn làm cho có kia có thể khiến bọn họ vui vẻ như vậy.

“Đúng rồi! Sao huynh lại mua nhiều kẹo như vậy!” Tô Anh hỏi.

“Mua cho nàng… màng về mà ăn đi!” Lục Xung vừa nói, hai mắt vừa đảo qua đảo lại.

Có vẻ hắn rất thích ăn ngọt!

Tô Anh gật đầu như đã hiểu: “Chu Huyền Diễm, huynh đi theo a!”

Nàng một tay cầm cây hồ lô cùng que kẹo đường đang ăn dở trước đó, tay còn lại nắm lấy tay áo Lục Xung, kéo hắn đi.

“Đi đâu? Đang nóng chết được!” Lục Xung nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của nàng, khóe miệng cười lên, mạnh miệng hỏi.

Tô Anh cũng không chắc nàng đã đi đúng đường chưa, chỉ nhìn hắn đầy thần bí rồi dẫn hắn rẽ trái rẽ phải, sau khi đi nầm đường hai lần, cuối cùng nàng cũng tìm được Phúc Thịnh Trai.

Lối vào Phúc Thịnh Trai đông đúc người, Tô Anh thả tay áo của Lục Xung:”Huyng đợi ta ở đây! Đừng đi đâu đấy!”

Nàng đưa cho hắn đống kẹo trong tay, Lục Xung vô thức nhận lấy.

Tô Anh lao vào đám đông.

“Bánh hạt dẻ đây, một đồng một cân, mua đi, mua đi!” Gia nhân Phúc Thịnh Trai lớn tiếng hỏi.

Tô Anh mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, háo hức nhìn những chiếc bánh trên tay những người xung quanh, thầm tính, nửa cân thì khoảng mười cái, vậy thì hai cái hết mười văn tiền!

Tô Anh chen chúc khó khăn, lấy ra mười văn tiền đưa cho gia nhân: “Ta mua hai cái!” 

Gia nhân kia dừng lại, nhìn nàng xác định nàng không nói đùa thì bĩu môi thu tiền

Hắn lấy một túi giấy ở chiếc hộp bên cạnh, dùng đũa gắp hai miếng,cho vào túi gói lại, ném cho nàng.

Tô Anh cầm hai chiếc bánh nóng hổi, bị đám đông đẩy ra.

Lục Xung nhíu mày nhìn thấy toàn bộ, sững sờ, hắn chưa bao giờ thấy tình huống như này.

Tô Anh thở hổn hển, chạy đến bên Lục Xung, lấy mấy cây kẹo trong tay hắn, rồi đặt vào lòng bàn tay hắn hai chiếc bánh hạt dẻ.

Ngẩng đầu, khuôn mặt ửng hồng: “Ta mua cho huynh đấy!”

______________________________________

Biểu ca, hay biểu muội gì gì đó, ta đều ghét!

 – “Sổ tay ghi chép của Lục Xung”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.