“Tô Anh Anh, nàng đàng hoàng lại cho ta!” Lục Xung khó khăn thốt ra vài từ trong cổ họng.
Nhưng Tô Anh đã chìm vào giấc ngủ, không hề đáp hay phản ứng lại với hắn. Trong hang núi, vầng sáng của ngọn lửa phản chiếu lên vẻ mặt kinh ngạc của Lục Xung, ánh sáng lay lắt, củi lửa phát ra tiếng bùm bụp.
Tim Lục Xung đập liên hồi, mặt thì nóng rực, hắn muốn trấn tĩnh lại, muốn giả vờ như không hiểu tình huống hiện tại, nhưng đều không có hiệu quả.
Tô Anh Anh ôm hắn!
Tô Anh Anh ôm hắn ngủ thiếp đi rồi!
Lục Xung đỏ mặt nhìn nàng, bó tay không còn cách nào khác, hắn thậm chí không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Hắn nên, hắn nên…
Lục Xung nâng cánh tay cứng ngắc lên, lấy áo choàng đắp cho nàng, tay hắn vô tình chạm phải tấm lưng gầy yếu của nàng.
Nơi lồng ngực Tô Anh đang dựa vào chợt nhói lên.
Lục Xung yên lặng, bao lấy nàng.
Hành động vừa rồi như thể quấy rầy giấc ngủ của nàng, Tô Anh khó chịu dịch chuyển cơ thể một chút, mà lúc này nàng đang ngồi ở giữa hai chân của Lục Xung.
Lục Xung sửng sốt, hai tay buông xuống đặt trên đống rơm, trong tiềm thức định lùi lại.
Tô Anh khó chịu than “ưm” một tiếng, trông rất đáng thương.
Lục Xung dừng lại, thân thể căng cứng, không phải là hắn không muốn cho nàng tựa, mà là…
Nàng vừa nhỏ bé, cơ thể lại mềm mại cùng hương thơm ngào ngạt, giờ phút này tất cả đều biến thành tiên dược, từ từ mê hoặc Lục Xung.
Sắc mặt Lục Xung phức tạp, vừa khó xử lại vừa ngượng ngùng.
Lục Xung tự hổ thẹn phỉ nhổ chính mình, đúng là không phải người.
Nàng ấy vẫn còn đang ốm đó!
Lúc này, sấm chớp vang khắp bầu trời, thân thể Tô Anh giật mình, Lục Xung vội vàng vươn tay che tai Tô Anh lại, rồi vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng.
Tô Anh dần bình tĩnh lại, Lục Xung cũng bị tiếng sấm làm cho tỉnh táo.
Nhớ lại hành động vừa nãy của mình, Lục Xung sửng sốt một chút, thở ra một hơi, động tác hai tay dừng lại, buông bàn tay che ở tai Tô Anh xuống.
Bàn tay to lớn của hắn đặt ở bên mặt nàng, vừa đủ bao phủ một phía sau đầu, Tô Anh Anh nhỏ bé quá, khuôn mặt nàng còn không lớn bằng lòng bàn tay hắn.
Mây đen dày đặc, mưa to như thác đổ, màn mưa ở cửa hang như tấm chắn cô lập bên trong, mọi thứ dường như đều tan biến, giữa trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Xung cúi người xuống, hai người cách nhau rất gần, ở gần như vậy, hắn có thể thấy đôi mi đang khẽ run lên theo hơi thở của Tô Anh.
Hắn bất giác nín thở, sợ hơi thở của mình làm phiền đến nàng.
Cẩn thận quan sát, mái tóc nàng mỏng dính vào vầng trán mịn màng, lông mày cong cong, đôi mắt đẹp, sáng ngời nhất đang nhắm chặt lại, hàng mi dày quăn phủ bóng.
Cái đầu mũi xinh xinh ửng đỏ, đôi má thì tựa vào ngực hắn, đôi môi đầy đặn như cánh hoa.
Lục Xung nhắm mắt lại nghĩ, không nên nhìn nữa.
Cố gắng dời ánh mắt, nhìn tư thế ngủ của nàng.
Tô Anh cuộn tròn ở trong lòng ngực hắn, trông có chút bất an, dính người.
Hai mắt Lục Xung hơi mơ màng, ngập ngừng duỗi tay ra ôm nàng, hai tay rắn chắc giống như con thuyền, Tô Anh phát ra một tiếng thoải mái rồi rúc người vào lòng ngực hắn.
*
Ở trong mơ, Tô Anh đang lưu lạc tại một hòn đảo hiu quạnh, hoang vắng, không một bóng người. Xung quanh bốn phía bát ngát là biển. Bầu trời u ám, giông tố dữ dội, sóng không ngừng vỗ mạnh bờ. Bỗng nàng bị một ngọn sóng cuốn vào đáy biển sâu.
Nàng sợ, nàng rất sợ, cứ lùi lại phía sau, cố gắng thoát khỏi tất cả những chuyện này.
Đột nhiên, trời đất quay cuồng, nàng bỗng rơi vào một vòng tay ấm áp.
Nàng được cứu rồi, Tô Anh mơ màng mở to mắt, khuôn mặt Lục Xung hiện lên.
*
Tô Anh nghiêng đầu vùi vào lòng ngực hắn, hốc mắt hơi nóng, giọt nước mắt rơi xuống thấm vào y phục hắn.
Lục Xung không dám nhúc nhích, chỉ ngây ngốc nghĩ, Tô Anh Anh, nàng có phải cũng có một chút thích ta đúng không!
Ngoài hang trời đã tối hẳn, tiếng mưa cũng dần dần biến mất, Lục Xung dường như cảm nhận được gì đó, giật mình một cái, hai mắt đột nhiên mở ra, nhiệt độ cơ thể của tiểu cô nương đang nằm trong lòng ngực hắn dần nóng hổi.
Nàng ngủ một giấc thì lại càng ốm nặng hơn.
Dưới ánh lửa, Lục Xung cúi xuống, nhìn thấy khuôn mặt của nàng đỏ bừng lên.
Hắn không chút do dự, bế nàng đặt sang một bên, rồi lảo đảo đứng dậy. Hắn không dám chậm trễ, bước nhanh đến cửa hang, thấy trời đã không còn mưa nữa liền quay chỗ Tô Anh, lấy áo choàng đã được hong khô, đỡ người, giúp nàng mặc áo choàng vào, hai tay hắn lúc đó có chút không khống chế được mà run run.
Hắn siết chặt tay. Bình tình, bình tĩnh! Nàng ấy sẽ ổn thôi.
Giúp Tô Anh mặc áo choàng, rồi lại lấy áo của hắn bọc bên ngoài người nàng một lớp nữa. Lục Xung lớn tiếng gọi: “Tô Anh Anh! Tỉnh dậy đi.”
Tô Anh mệt mỏi mở mắt ra, nàng có thể cảm thấy cơ thể đang nóng bừng lên, nhưng cả người nàng không thấy lạnh, hay run rẩy một chút nào.
Tô Anh khó chịu nhìn Lục Xung: “Chu Huyền Diễm…”
Lục Xung hít sâu một hơi, hạ giọng, cố khống chế ngữ khí của mình: “Cố đứng dậy một lúc nhé, được không?”
Lục Xung đỡ nàng đứng dậy, để nàng dựa vào thành đá sau lưng.
Đầu óc Tô Anh choáng váng, cơ thể lung lay, tay nàng vịn vào thành đá mới có thể đứng vững lại.
Lục Xung sợ nàng ngã, liền nhanh chóng lấy đốt một củi gỗ để chiếu sáng, sau đó dập tắt đống lửa xung quanh, rồi cắm củi gỗ xuống đất, quay người ôm Tô Anh, “Vịn vào cổ ta.”
Toàn thân Tô Anh yếu ớt, tay buông thõng khỏi vai hắn.
Còn phải cầm củi gỗ nữa, Lục Xung không còn cách nào khác, đành dùng chiếc khăn lụa buộc trên cổ tay nàng.
Lục Xung tháo chiếc khăn ở cổ tay Tô Anh ra, cả người hắn bỗng nhiên chấn động, một vết sẹo đáng sợ hiện ra trước mắt hắn.
Trong ánh sáng yếu ớt, mắt Lục Xung hiên lên tia hoảng hốt, hắn nhắm mắt cố lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra vẫn thấy vết sẹo kia khắc sâu lên cổ tay trắng nõn của nàng, không hề biến mất.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Anh, hai mày nàng nhíu chặt, vẻ mặt khó chịu nhăn lại, không hề biết nàng vừa khiến Lục Xung sốc như thế nào.
Mồ hôi trên trán Lục Xung rơi xuống hốc mắt, khiến mắt hắn đau nhức, cả người Lục Xung vẫn không hề cử động.
Thật lâu sau, Lục Xung nghiêng đầu hít một hơi thật sâu, cổ họng khô khốc, tùy ý lau mồ hôi, khóe mắt đỏ rực.
Lục Xung cẩn thận lấy chiếc khăn quấn vào cổ tay nàng rồi thắt lại như ban đầu, sau đó vắt tay nàng lên vai, cúi người ôm nàng vào lòng.
Toàn bộ động tác đều rất nhẹ nhàng.
Lục Xung dùng cánh tay đỡ sau lưng nàng cầm lấy củi gỗ, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, mới rời khỏi hang.
Trong màn đêm, ngọn núi Nhạn Hàng to lớn như vậy mà không có một tiếng động, chỉ có một đốm sáng màu vàng nhạt lững lờ dọc theo con đường núi.
Tô Anh mơ màng cảm thấy hắn xốc người nàng lên, bế chặt hơn, từng giọt từng giọt mồ hôi nóng hổi rơi xuống mặt nàng.
Tô Anh nghĩ, trên đời này chắc chắn không có cô nương nào phiền phức hơn nàng.
Nhưng giọng nói trầm ấm của Lục Xung lại khẽ chạm vào tim nàng một lần nữa.
“Tô Anh Anh, gần đến rồi…”
“Tô Anh Anh, nàng có lạnh không…”
“Tô Anh Anh, đừng sợ…”
Hai má mềm mại của Tô Anh nhẹ nhàng cọ vào cổ hắn, nàng không hề sợ một chút nào.
Thật ra, Tô Anh không thích cuộc sống này một chút nào.
Nàng không hề thích cái cuộc sống khiến nàng thất vọng hết lần này đến lần khác, nàng không thích cuộc sống này, nơi mà không hề có một ai yêu thương nàng, quan tâm đến nàng.
Nhưng giờ đây, nàng dường như bắt đầu thích nó một chút rồi.
*
Sau khi trời ngừng mưa, khu chợ dưới núi chỉ còn hai, ba cửa hàng còn sáng đèn, ngoài đường không thấy một bóng dáng người.
Lục Xung dựa vào trí nhớ liền tìm thấy tiệm thuốc.
Tiếng gõ cửa dữ dội dường như phá vỡ khung cảnh yên tĩnh của khu chợ.
Diệp Thanh vừa mở cửa liền bắt gặp một đôi mắt phượng đỏ rực.
Lục Xung bước vào cửa, hơi thở nặng nề: “Mau xem bệnh cho nàng ấy!”
Diệp Thanh cúi đầu, trước mặt xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn, quen thuộc__
Tiệm thuốc sáng rực.
Diệp Thanh đắp chăn cho Tô Anh, quay đầu nhìn nam nhân đang ngồi dưới đất canh giữ Tô Anh.
Diệp Thanh lúc này mới có thời gian quan sát hắn.
Vẻ ngoài của người này đặc biệt xuất chúng, nhưng cho dù hắn ta có anh tuấn đến đâu cũng không thể che được bộ dạng chật vật ngay lúc này, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, trên người chỉ mặc trung y, còn áo choàng của hắn thì quấn quanh người Anh Anh.
Y phục bó sát cơ thể làm lộ rõ cơ ngực và cơ bụng săn chắc, nhưng ở eo hắn lại xuất hiện một mảng máu.
Diệp Thanh chỉ vào hắn: “Ơ…, máu trên người ngươi không phải là của Anh Anh đúng chứ?”
Lục Xung nhìn chằm chằm Tô Anh đang ngủ, nghe được câu hỏi của Diệp Thanh, miễn cưỡng nhìn xuống: “Không phải.”
Hắn nói xong lại nhìn về phía Tô Anh
Diệp Thanh hỏi: “Là vết thương cũ sao?”
Lục Xung gật đầu.
Diệp Thanh liếc phu quân nàng.
Phu quân của Diệp Thanh cũng là đại phu, họ Tần, đang kiểm tra lại thuốc ở bên cạnh, nói: “Bây giờ, Anh Anh cũng ổn rồi, ngươi lại đây xử lý vết thương đó đi!”
Vết thương trên thắt lưng của Lục Xung đã bị rách ra một chút, nhưng vì vận động mạnh quá khiến máu chảy khá nhiều.
“Dưỡng thương thêm vài ngày là ổn lại thôi.” Tần đại phu vừa giúp hắn xử lý vết thương, vừa nói.
Như thế này thì chắc sẽ để lại sẹo.
Tinh thần Lục Xung sa sút, không lên tiếng câu nào, chỉ xem xét vết thương rồi liếc nhìn Tần đại phu.
Diệp Thanh tính đi ra lấy chén thuốc vừa sắc, nghe vậy liền quay người nhìn bọn họ.
Lục Xung nghiêng người né tránh.
Nhưng Diệp Thanh đã nhìn thấy vết thương đó, liền dừng lại, nhìn chằm chằm Lục Xung, “Con chó lớn kia là ngươi sao?”
______________________________________
Thật sự thì hôm nay rất chật vật, nếu ta có thể gặp nàng sớm hơn thì tốt biết mấy!