Âm thanh các tướng sĩ luyện tập vang vọng khắp doanh trại Tây Bắc, Lục Xung rời khỏi thao trường, sải bước về quân trướng.
Hắn chỉ mặc bộ y phục màu xanh, mồ hôi ướt đẫm cả lưng, lớp vải mỏng ôm sát vào người hắn, tôn lên dáng người vai rộng eo thon, hai chân rắn chắc thon dài.
Nội thị cầm áo choàng trong tay, chạy nhanh mới có thể theo kịp hắn.
Mắt phượng Lục Xung quét đến Vệ Tứ đứng chờ ở ngoài quân trướng, trái tim thắt chặt, bước chân trở nên rối loạn, hắn cố vờ bình tĩnh, cúi đầu nới lỏng dây cột ở cổ tay, nhưng ngón tay lại run nhẹ, mồ hôi dọc theo gò má không ngừng chảy xuống phơi bày sự lo lắng của hắn.
Lòng bàn tay nắm chặt dây cột, Lục Xung dừng bước, liếm một chút cánh môi khô khốc, bỗng nhiên tự giễu cợt mà cười một tiếng, hắn thất vọng hết lần này đến lần khác, thế nhưng vẫn không quen.
Vệ Tứ bước nhanh đi tới: “Vệ Tứ xin thỉnh an chủ tử.”
Lục Xung buộc mình bình tĩnh lại, hơi hơi gật đầu, ý bảo hắn không cần đa lễ.
Vệ Tứ thấp giọng nói: “Nhà Thu Minh hành tung bất định, thuộc hạ dẫn người điều tra qua những nơi hắn từng cư trú trước đó, nhưng không tìm thấy dấu vết.”
Lục Xung tra tất cả những người có quan hệ với Tô Anh, ngay cả cha mẹ thân sinh của nàng cũng không bỏ qua, tất nhiên cũng sẽ không quên Thu nãi nãi mà từng Tô Anh từng nhắc đến.
“Có điền……” Vệ Tứ do dự một chút.
Trong một khắc do dự, Lục Xung như là ý thức được điều gì, đột nhiên quay lại nhìn hắn.
“Thuộc hạ nghe được trước đây nhà Thu Minh về ăn tết đến mười lăm âm lịch mới tời đi, nhưng năm nay lại rời đi sớm hơn, thậm chí không đợi đến giao thừa đã đi.” Vệ Tứ vội nói.
Trong mắt Lục Xung loáng thoáng dâng lên một tia hy vọng, vội vàng hỏi: “Hắn rời đi lúc nào?”
“Bởi vì cuối năm, nên trong thôn đều vội vàng chuẩn bị cho năm mới, nên không có người nào chú ý tới bọn họ rời đi khi nào, chỉ biết là hôm hai tám tháng chạp trong thôn phân phát cháo, thì nhà họ không có người đến, trưởng thôn đến nhà hắn xem thử mới biết họ rời đi rồi.” Vệ Tứ đem tất cả những gì hắn biết nói cho Lục Xung.
Mặc kệ như thế nào, đối với Lục Xung cái tin tức không chắc chắn này vẫn như lọ thuốc tiên rót vào trái tim khô héo của hắn, hắn siết chặt bó tay giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Đúng lúc này từ xa một tiếng còi vang lên từ đài quan sát, đèn đuốc phát sáng, đồng nghĩa rằng phía trước có quân địch.
Tướng sĩ tập kết, âm thanh ồn ào náo động.
Lục Xung nhìn bầu trời xám xịt, thở ra một hơi: “Vệ Tứ, lục soát mọi ngóc ngách, bắt đầu từ các trấn nhỏ của thành Tây Bắc, lục soát toàn bộ quốc triều cũng phải tìm ra Thu Minh.”
Trực giác nói cho Lục Xung biết, một nhà Thu Minh biến mất nhất định có liên quan đến Tô Anh.
Mắt Lục Xung tràn ngập phấn khởi, xoay người trở về nơi các binh lính xếp trận.
Nội thị đi sau Lục Xung, cầm áo choàng không biết nên làm cái gì.
Vệ Tứ trước khi đi, nắm vai hắn: “Mau đi lấy áo giáp cho chủ tử.”
*
Tô Anh bên kia mới vừa mua xong hai gian hàng, đang ở trong phòng đếm tiền.
Trên cửa sổ có một tầng sương mỏng, đông lạnh thành miếng băng mỏng, cánh tay Tô Anh nhẹ nhàng chống trên bàn, bụng nàng thì tựa vào cạnh bàn.
Mặt bàn rải rác đồng xu cùng bạc vụn.
Ngón tay Tô Anh lấy những đồng tiền đó cất vào một cái hộp nhỏ.
Châu Châu nằm trên mặt bàn ở đối diện nàng, vươn bàn tay nhỏ ra.
Tô Anh cười đặt hộp nhỏ vào trong lòng bàn tay cô bé: “Cẩn thận đấy.”
Đôi tay Châu Châu cố gắng giữ chiếc hộp, khó khăn leo xuống khỏi ghế, lấy đôi giày thêu nhỏ của mình mang vào, rồi lộc cộc chạy đến chiếc bàn ở sảnh chính, đặt hộp nhỏ lên đó.
Tiền trong hộp là để cho Trân nương mua đồ ăn.
Thắt lưng Tô Anh có chút đau, đành lên giường ngồi dựa vào gối mềm, xốc chăn lên che bụng, để tránh Châu Châu tinh nghịch va vào.
Châu Châu theo thói quen hàng ngày, thẹn thùng cười cười, cởi giày, bò lên trên giường, cẩn thận đến nằm bên cạnh người nàng.
Có lẽ do có người nhắc nhở, nên nó có vẻ rất sợ đụng phải bụng nàng, nhưng đôi mắt nhỉ vẫn tò mò nhìn chằm chằm bụng Tô Anh.
Bỗng nhiên chăn nhỏ nhô lên một cái.
“Ai nha!” Tô Anh cùng Châu Châu cùng kêu lên một tiếng.
Ánh mắt Tô Anh nháy mắt trở nên nhu hòa, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng, cảm nhận động tĩnh của đứa nhỏ trong bụng, đứa bé tinh nghịch đạp, như là muốn chào hỏi Tô Anh.
Những lúc này, lòng Tô Anh đều mềm nhund như nước, vừa đau nhưng đồng thời lại cảm thấy rất hạnh phúc, nàng dường như có thêm dũng khí đương đầu với tương lai mà không chút lo sợ.
Đứa nhỏ chỉ đạp một hai lần thì dừng lại, Tô Anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng.
Ngước mắt đối diện với đôi mắt hưng phấn của Châu Châu, nhịn không được cười hỏi: “Thấy thế nào?”
“Dì ơi, tiểu bảo bảo là đệ đệ hay là muội muội?” Châu Châu tò mò.
Tô Anh đương nhiên không biết, nhưng cho dù là bé gái đáng yêu như Châu Châu, hay bé trai lớn lên giống Chu Huyền Diễm, thì nàng đều thích.
Giọng nói ôn nhu: “Phải đợi sau bốn tháng mới có thể biết!”
Khuôn mặt nhỏ non nớt của Châu Châu tràn ngập tiếc nuối: “Con sẽ để dành bánh cho em bé.”
Nghe lời nói ngây thơ, Tô Anh sờ đầu Châu Châu: “Châu Châu cứ ăn bánh đi, sau này nếu em bé muốn ăn thì dì sẽ mua lại.”
Trân nương vào nhà nghe được lời Tô Anh nói, vội đi đến: “Cô nương! Châu Châu không cần ăn những đồ ăn vặt đó đâu, người để dành tiền đi nhé.”
Châu Châu nhìn sang nàng nhẹ liếm liếm miệng, trên mặt còn xót lại vị ngọt.
Nàng thích ăn bánh, nhưng nàng vẫn hiểu chuyện gật gật đầu.
“Là ta muốn ăn mới mua, chỉ là cho Châu Châu một vài chiếc ăn cùng cho vui thôi.” Tô Anh cười tủm tỉm nói.
Trân nương bất đắc dĩ lắc đầu, nàng còn có thể nói cái gì!
Trước đây, được bữa no đã khó, huống gì những muốn điểm tâm đó, bọn họ làm sau sao dám mua.
Cô nương hào phóng thế này, là do họ may mắn.
Tô Anh nhìn Châu Châu nháy nháy mắt.
Châu Châu hiểu ánh mắt nàng, che môi lại trộm cười.
Thật ra mua điểm tâm về, Tô Anh cũng không ăn nhiều, nàng chỉ muốn ăn bánh hạt dẻ Tây Bình, với cả hồ lô đường nữa.
Nhưng nàng không thể ăn bánh hạt dẻ ăn, nhưng hồ lô đường thì có thể.
Chỉ là trời lạnh, trên đường đều không có ai bán hồ lô đường.
Tô Anh dựa vào gối mềm, bàn tay ôm má, nàng cũng không biết là mình thật sự muốn ăn, hay là nhớ đến người cùng nàng ăn bánh hạt dẻ và hồ lô đường.
Phát hiện mình lại thất thần, Tô Anh liền vùi mình trong chăn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Anh không muốn đa sầu đa cảm, đứa nhỏ trong bụng sẽ cảm nhận được cảm xúc của nàng.
Nàng nỗ lực che lại cánh môi.
Cứ như vậy cũng tốt, không cần lo lắng tương lai, không cần sợ hãi hắn sẽ rời đi.
Khi nhớ hắn, thì nhớ lại nhưng ký ức trong đầu, suy nghĩ một chút, lẩm bẩm một chút, cũng đủ mãn nguyện.
*
Thẩm Triệt mở ra thư mà hầu phó đưa tới, cẩn thận mà đọc lại hai lần, nhét thư vào trong tay áo, đứng dậy phân phó: “Chuẩn bị ngựa.”
Chiến sự giằng co nửa tháng, cuối cùng ngày trước cũng truyền đến tin tức tốt, chiến sự đại thắng, Lục Xung thừa thắng xông lên, bức cho Thát Đát lui về trong núi.
Hai quân tạm thời ngưng chiến, Thẩm Triệt lúc này mới quyết định đến gặp Lục Xung.
Mấy ngày nay thời tiết ấm hơn một tí, nhưng cũng chỉ là từ tuyết rơi dày đặc chuyển thành tuyết rơi nhẹ hơn, Tô Anh thì vẫn lạnh như cũ.
Cộng thêm thân thể ngàn càng nặng thêm, nàng cũng lười ra cửa.
Hôm nay trong nhà chỉ có mình Tô Anh.
Có người tới thuê gian hàng, nên Thu Minh dẫn bọn họ đi xem, mà Châu Châu thì được Trân nương bế đi chợ mua đồ ăn, Tô Anh tỉnh lại, ăn xong bữa sáng Trân nương hâm nóng ở trong nồi, ôm chiếc bụng tròn xoe đi dạo quanh nhà.
Tô Anh dáng người nhỏ xinh, sau khi mang thai thì ăn nhiều hơn, nhưng thịt trên như không thay đổi nhiều, dù là đã mang thai sáu tháng, nhìn qua cũng chỉ thấy đầy đặn hơn so với trước kia, tay chân vẫn thon thả, cả người nhìn trắng nõn, mềm như bông.
Trong căn phòng yên tĩnh, Tô Anh vẫy vẫy cánh tay, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến giọng rao lớn.
Bước chân Tô Anh hơi dừng, cẩn thận lắng nghe.
“ Hồ lô đường đây, hồ lô đường đây! Chua chua ngọt ngọt, hồ lô đường đây……”
Sau khi Tô Anh nghe rõ, lập tức nuốt nước miếng.
Nàng vội vàng đi vào trong phòng, cầm lấy áo choàng bằng lụa màu hồng đào được chần thêm một lớp lông thỏ cùng với vòng lông cáo ở cổ đang treo ở trên giá khoác vào.
Bộ lông mềm mại trắng như tuyết bao quanh khuôn mặt nhỏ của nàng, nghe âm thanh đầu ngõ nhỏ dần, nàng có chút nôn nóng, tùy tiện cầm mấy đồng tiền, đi ra ngoài.
Con ngõ nhỏ hẹp, chỉ có thể đi bộ, ngựa còn không đi qua được chứ nói đến gì là xe ngựa.
Mọi người đi bộ, vội vàng lui tới khiến cho ngõ nhỏ có chút náo nhiệt, Tô Anh đứng ở cửa sân, nhón chân nhìn nhìn, lão bá bán hồ lô đường đi cũng chưa xa lắm.
Nền tuyết trắng xoá, hồ lô đường đỏ rực bắt mắt mê người.
Tô Anh cao giọng gọi lão bá bán hồ lô đường lại mua.
Tô Anh đưa bốn đồng trên bàn tay ấm áo cho lão bá.
Ngửa đầu, đôi mắt sáng lấp lánh trong veo, tinh nghịch nhìn chằm chằm hồ lô đường: “Lão bá cho con hai hồ lô đường với ạ.”
Nàng đưa bàn tay nhỏ đã bị đông lạnh đến đỏ bừng ra.
Lúc này trời lạnh, buôn bán không tốt, lão bá chọn hai xiên hồ lô với lớp đường dày: “ Cô nương lấy hai cái này nhé?”
Tô Anh nhẹ giọng nói: “Vâng ạ.”
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Chu Huyền Diễm cầm hồ lô đường, lát sau lại hiện lên hình ảnh hai người bọn họ khổ sở ngồi ăn hồ lô vào nửa đêm.
Lông mi Tô Anh run run, những suy nghĩ miên man lướt qua trong đầu, nàng nhận hồ lô đường từ lão bá, cầm xiên tre cẩn thận, cười cười: “Cảm ơn lão bá.”
Lão bá xua xua tay, thu tiền xong, xoay người tiếp tục rao hàng.
Nàng hơi nóng nên liền đưa bàn tay còn lại lên cởi mũ choàng trên đỉnh đầu, rồi tay trái nàng cầm một cây tay phải cầm một cây.
Nàng nhớ Trân nương từng nói, ăn nhiều sơn tra sẽ nóng trong người, nên nàng không thể ăn nhiều được.
Tô Anh nhấp nhấp môi, một xiên sáu quả sơn tra, nàng liền ăn hết ba cái! Còn lại để cho mọi người ăn.
Nàng bảo đảm không ăn nhiều.
Tô Anh liếm liếm nước đường hồ lô đường, lạnh lạnh, ngọt ngọt, thỏa mãn híp híp mắt, khóe môi nở nụ cười xán lạn, vừa lòng về nhà.
Tuy vậy vẫn nhớ đến đứa nhỏ trong bụng, động tác nàng cẩn thận, chầm chậm xoay người.
Vừa ngước mắt lên, con ngõ nhỏ nhất thời tĩnh lặng, nụ cười Tô Anh chợt cứng đờ, nhìn hình bóng quen thuộc đứng ở đầu ngõ, chớp chớp đôi mắt, ngửa đầu nhìn bầu trời, trời còn sáng, nàng không có nằm mơ!
Nàng ngón tay buông lỏng, “lạch cạch” một tiếng, hai xiên hồ lô rơi xuống mặt đất.
______________________________________
Tô Anh Anh, nàng còn bí mật gì mà ta không biết nữa không!?